Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 14-2




Hơn một canh giờ sau, thành trấn nho nhỏ này đã nhuốm màu máu tươi, mùi tanh nồng nặc mãi không tan.

Bọn họ có hơn bốn trăm người, tiêu diệt hoàn toàn một vạn Ngự lâm quân!

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ngạo nghễ đứng giữa một vùng máu đỏ, ánh mắt băng lãnh, hai người không hề nhân từ nương tay.

Chiến Bắc Liệt sẽ không quên, nếu không có Lâm Thanh, mẫu sư tử đã suýt xuống suối vàng!

Lãnh Hạ cũng sẽ không quên, một roi khuất nhục đánh vào lưng Chiến Bắc Liệt và một nhát kiếm xuyên xương kia!

Lại càng không quên, đến giờ Lâm Thanh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lưng vẫn chảy máu đầm đìa, nhuộm đỏ cả y bào.

Đối mặt với kẻ địch đã làm hại thân nhân và bằng hữu của mình, bọn họ mãi mãi sẽ không nhân từ nương tay!

Bỗng nhiên, một bóng người bị ném từ xa lại, rơi xuống đất rồi nhanh chóng đứng lên, run rẩy bò về phía Hoa Thiên, dập đầu liên tục: “Chủ tử, Lạc Cầm là cố ý! Ta không hề phản bội người, ta giả vờ quy thuận tiện nhân Hoa Mị kia là vì chủ tử…”

Hoa Thiên ngạc nhiên nói: “Thì ra là thế?”

“Chủ tử, tin tưởng ta, tin tưởng ta!” Lạc Cầm bò lên mấy bước, túm lấy vạt áo Hoa Thiên van xin: “Ta luôn trung thành, quy thuận tiện nhân kia cũng là vì chủ tử a!”

“Ta trách lầm ngươi rồi, mau đứng lên mau đứng lên!” Hoa cô nương đỡ hắn dậy, nhìn Lạc Cầm run cầm cập, trắng bệch cả mặt, mới lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, cười nói: “Nhìn xem, dính mưa ướt đẫm rồi!”

Lạc Cầm thận trọng gật đầu, quan sát tỉ mỉ thần sắc của hắn: “Tạ…. ơn chủ tử….”

Bỗng nhiên, Hoa Thiên quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Mộ Nhị: “Không phải ta đã bảo ngươi là đưa kịch độc sao? Sao hắn vẫn chưa có việc gì?”

Vừa nói xong, rầm!

Lạc Cầm co giật toàn thân, ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.

Hoa cô nương kinh ngạc ném khăn tay đi, căng thẳng nói: “Độc như vậy á? Ta cầm lâu như thế có chết không, có chết không?”

Trong mắt Mộ Đại thần y hiện lên một tia kiêu ngạo, chuyển ánh mắt đi, không phản ứng.

Hoa cô nương nghiên cứu thần sắc của hắn rất cẩn thận, sau khi xác định được là sẽ không chết mới vỗ vỗ ngực thở phào một hơi.

Một lát sau mới quay sang Lạc Cầm, cắn môi đá hắn ta một cước, oán hận mắng: “Lúc đó ngươi mới năm tuổi, ta nhặt được bốn người các ngươi ở ven đường, mang về phủ cho ăn cho mặc, mười mấy năm qua, trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng còn giống người thân hơn, ta không muốn các ngươi liên lụy đến những tranh chấp này nên không cho các ngươi biết gì cả, Hoa Thiên ta tự hỏi, chưa bao giờ bạc đãi ngươi dù chỉ một chút! Nhưng ngươi đối xử với ta thế nào, đối xử với bọn họ thế nào? Người thân lớn lên với nhau từ nhỏ, ngươi hại chết một, tự tay giết hai, ta mạng lớn còn sống, ngươi lại dẫn người đuổi theo, đến lúc này rồi mà vẫn không biết xấu hổ nói ra những lời như thế!”

Hoa cô nương hít sâu một hơi, nhìn mấy ánh mắt phát sáng ở xung quanh, khôi phục lại dáng vẻ ẻo lả, quay người đi, không nhìn kẻ phản bội sắp chết kia nữa: “Ai u, ngươi hành động kỹ càng thì ta cũng không kém!”

Hoa cô nương quay lưng về phía Lạc Cầm, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Lạc Cầm hộc máu không ngừng, hắn há miệng, như là muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói được, ngẹo đầu, chết rồi.

Lãnh Hạ vỗ vỗ vai Hoa Thiên, đối với gian tế này, trước đó hắn không nói gì nhiều, nàng cũng biết trong lòng Hoa Thiên đầy hận ý và bi ai, người lớn lên từ nhỏ cùng hắn lại phản bội, không những thế còn hại ba người khác chết thê thảm.

Hôm nay, mọi thứ, rốt cuộc cũng biến mất theo giọt nước mắt này…….

Dù Lạc Cầm muốn nói gì, sám hối hay oán hận, cũng không còn quan trọng nữa.

Hoa cô nương ngả đầu vào vai Lãnh Hạ, Đại Tần Chiến thần ghen tuông thế mà cũng không nói gì, chỉ cắn răng quay mặt đi, hắn chớp chớp mắt cắn môi: “Ta thật thê thảm!”

Lãnh Hạ nghe lời này liền thấy có chút không đúng nên không tiếp lời.

Hoa cô nương lặng lẽ đảo mắt, xoa xoa tay cười tủm tỉm: “Không bằng… không bằng……. ngao!”

Đại Tần Chiến thần khó mà nhường nhịn một lần đã không nhịn nổi nữa, đá bay hắn đi.

Mọi người bật cười, không cần phải nói cũng biết hắn định không bằng cái gì.

Đem tiểu thiểu niên xinh xắn đáng yêu như tiên đồng cho quốc sắc thiên hương như tiên nữ hạ phàm ta chơi đùa hai ngày đi?

Tên nghiệt súc này, đáng đời!

Bỗng nhiên, Lãnh Hạ quét nhanh mọi người một vòng rồi hỏi: “Thập Thất đâu?”

Mọi người đồng loạt nhìn trời, hai kẻ không xứng làm cha mẹ này, thậm chí con cũng quên!

Hoa cô nương đứng lên, uốn éo vòng eo: “Quay lại quá nguy hiểm, tiểu thiếu niên tuấn mỹ còn quá nhỏ, nên để ba người kia dẫn nó về rồi.”

Khó trách cũng không thấy ba người Cuồng Phong.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt rốt cuộc cũng yên tâm, nhìn Hoa cô nương bất khuất quăng mị nhãn, Đại Tần Chiến thần lại đạp thêm cho hắn một cước.

Nhìn cách họ chung sống, trong mắt Công Tôn Liễu xẹt qua một tia ước ao, chỉ vào thi thể Mặt sẹo nói: “Ta giết rồi, chúng ta đi thôi?”

Lãnh Hạ gật đầu, không thể nán lại nơi này nữa, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ lập tức truyền về Di thành, hôm nay bọn họ làm thế này, tuy rằng rất thống khoái, nhưng cũng chọc phải phiền phức không nhỏ, hành tung bị bại lộ, đường sau này sẽ càng khó đi, nhất là một đoàn người có đến bốn trăm.

Chỉ cần có quan binh kiểm tra thì rất khó qua!

Thác Bạt Nhung suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thể đi đường lớn, ta biết một đường khá xa, cũng cực kỳ hẻo lánh, là đường rừng, trực tiếp thông đến Tùng lâm nhưng Hoa Mị không bắt được chúng ta trên đường lớn thì nhất định sẽ nghĩ đến chuyện chặn chúng ta ở bìa rừng.”

Suy nghĩ trong chốc lát, Chiến Bắc Liệt đáp: “Đi đường đó!”

Lưỡng quyền tương hại thủ kỳ khinh, chỉ chặn ở bìa rừng thì chỉ giao chiến một lần, còn đi đường lớn thì nguy hiểm trùng trùng.

Mọi người quyết định nhanh chóng rồi nhảy lên ngựa.

“Đi!”

Vó ngựa làm càng làm đoạn đường đỏ tươi thêm lầy lội, bọn họ thống khoái vung roi thúc ngựa, mưa vẫn xối xả không ngừng nhưng không thể làm tan biến tình nghĩa giữa họ.

Bỗng nhiên………

Phía sau có người kiều mị hét lên.

“Các ngươi…… các ngươi quên mất ta a!”