Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 29-2




Lãnh Hạ nghĩ, nàng bị bỏ quên.

Từ chuyện hôm trước, địa vị trong nhà của nàng bị dao động mạnh!

Đầu sỏ gây nên là con gái của nàng đang bị hai cha con tranh đoạt, tiểu Ca Dao chạy qua chạy lại giữa lòng ca ca và cha, một lớn một nhỏ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, áp dụng đầy đủ ba mươi sáu kế để cướp lấy tiểu cô nương.

Chiến Bắc Liệt sủng ái con gái là đương nhiên, nam nhân kia, đã sớm muốn có con gái đến xanh cả mắt rồi, giờ chăm sóc càng tỉ mỉ, ngày có Thập Thất, hắn vẫn luôn chăm sóc, tắm thay tã…… nếu hắn có thể cho bú thì có lẽ cả việc này cũng muốn làm.

Mà con trai của nàng, Chiến Thập Thất cảm nhận được trách nhiệm rất sâu sắc, cho nên muốn thể hiện luôn hứa hẹn ngày đó của nó, thương yêu, bảo vệ, sủng áy, dạy dỗ, nhưng giờ vẫn còn là trẻ con nên nó thấy hình như không thể dạy muội muội đọc chữ. Vì vậy tất cả tinh thần đều tập trung vào sủng ái, tranh nhau cướp đoạt với cha ruột để chăm sóc tiểu Ca Dao.

Tiểu Ca Dao thành món ăn thơm ngon, mà mẹ ruột là nàng thì hoàn toàn bị vứt sang một bên, trở thành bánh bao lạnh không ai lo.

Còn là bánh bao cả chó cũng không thèm!

Từ bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, nàng nhìn tiểu hắc hổ cũng đã trở thành bánh bao lạnh không ai cần, đang cọ cọ vào người nào tìm cảm giác đồng bệnh tương liên.

Lãnh Hạ vuốt vuốt nó, mím môi, bất đắc dĩ, nhìn trời, thở dài.

“Aizz………”

“Graoo…….”

Hai cha con đang đánh nhau chợt nghe tiếng thở dài, rốt cuộc lương tâm cũng phát hiện, cùng nhìn về phía Lãnh Hạ.

Nữ tử trên giường ngồi cạnh một vật nhỏ đen nhánh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có chút ưu thương, phượng mâu chớp chớp nhìn bọn họ……

Ngay lập tức, Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất đều thấy tan nát cõi lòng!

Tim Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất đều vỡ nát.

Một lớn một nhỏ, lập tức nhảy lên giường, hai khuôn mặt Chiến thần căng thẳng hỏi.

“Tức phụ?”

“Mẫu thân?”

Còn có tiểu Ca Dao xinh đẹp: “Khanh khách………”

Được rồi, Lãnh Hạ rất không có tiền đồ thừa nhận, nàng thỏa mãn, giờ thì oán niệm đố kỵ gì đó cũng  đã chẳng còn, ừm, rất hưởng thụ loại cảm giác này. Vì vậy nàng thu lại ý cười trong mắt, chép chép miệng nói: “Đau thắt lưng, muốn ăn táo.”

Hai cha con liếc nhau, cùng gật đầu.

Chiến Bắc Liệt ý nói: Đời người ngắn ngủi, tức phụ quan trọng!

Chiến Thập Thất ý nói: “Vậy còn chờ gì nữa?

Vút —— cạnh giường nhiều ra một cái nôi.

Vút —— tiểu Ca Dao được nhẹ nhàng đặt vào.

Vút —— tiểu hắc hổ bị ném qua chỗ Chiến Thập Thất.

Vút —— Chiến Thập Thất nhảy lên giường.

Vút —— Chiến Bắc Liệt ra ngoài rồi quay lại.

Hai người hành động rất ăn ý, Lãnh Hạ nằm ỳ trên giường, cảm thụ nắm đấm nhỏ của con trai, lực tay không nhẹ không nặng, tốc độ kia không nhanh không chậm, tốt, Chiến Bắc Liệt đang cầm một quả táo, rất chăm chú gọt vỏ, cứ như đây là chuyện rất quan trọng đối với hắn.

Lãnh Hạ vừa hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc nữ vương, vừa chơi đùa với con gái.

Ca Dao cầm lấy ngón tay của nàng, cười vui vẻ, giống như biết nàng là mẫu thân, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, không tự chủ mà khóe môi nàng cong lên, cũng nhìn tiểu Ca Dao, phượng mâu đầy ý cười, có vài sợi tóc xõa xuống làn da trắng nõn, có thêm vài phần quyến rũ.

Chiến Bắc Liệt bắt đầu không an phận!

Hắn nhanh chóng liếc sang rồi rời mắt đi, cũng che dấu ánh mắt của con sói đói ngay tức khắc, giả vờ như không nhìn thấy ai đó đầy mê hoặc, hai tay run run tiếp tục công tác gọt táo: “Tức phụ, Thập Thất biết nói lúc nào ấy nhỉ?”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, lúc quay đầu sang thì Đại Tần Chiến thần đã mặt không đỏ tim không nhảy, sắc mặt hết sức bình tĩnh, động tác vô cùng tự nhiên.

Nàng chống má nói: “Trước khi chọn đồ vật đoán tương lai, mười tháng là có thể nói từng chữ rồi.”

“Ừm.” Chiến Bắc Liệt tiếp tục gọt vỏ.

Hắn cố gắng chuyển sự chú ý sang con gái nhưng trong đầu lại cứ đầy hình ảnh cái cổ trắng nõn của tức phụ, nhớ lại phong cảnh xinh đẹp dưới lớp áo kia, mũi hắn lại nóng lên, hắn bình tĩnh hỏi: “Lúc nào thì biết đi a?”

Lãnh Hạ ngẩng lên, cố quay sang nhìn con, vì thế cảnh xuân lại rơi vào mắt mỗ nam lần thứ hai.

Động tác tay lập tức dừng nhưng lại nhanh chóng làm tiếp, trời mới biết, giờ hắn chỉ hận không thể đem mỗ nữ nhân trở thành quả táo để lột vỏ!

“Ừm, Thập Thất biết đi tương đối sớm.”

Chiến Thập Thất đang đấm hông cho mẫu thân, nghe thế, tiểu ưng mâu liền lóe sáng: “Thật?”

Lãnh Hạ gật đầu, rồi quay đầu lại, con trai đấm bóp khiến nàng rất thoải mái.

Rắc!

Chiến Bắc Liệt bổ quả táo ra, máu trong thân thể hắn đang sôi trào, hắn nói: “Hôm qua có tin truyền đến, Chấn Châu đã phá, Đông Phương Nhuận dẫn đại quân lui về phía sau, rút về Dịch Thủy, chỉ còn lại bốn thành.”

“Ừ, người phía Đại Tần đến chưa?”

Chuyện bên này không hề ít, Chiến Bắc Liệt làm được bảy ngày rồi ném cho ba người Cuồng Phong, bọn họ là ám vệ mà, nếu nói đánh nhau ám sát hay thu thập tin tức thì sẽ làm rất tốt, nhưng lại không hề biết xử lý mấy thứ này nên đã mau chóng đưa tin về Trường An xin trợ giúp.

“Chưa, có lẽ phải mấy hôm nữa, chắc là Tiêu Phi Ca hoặc Mạc Tuyên thôi, hai người bọn họ là rảnh rỗi nhất.”

Chiến Bắc Liệt thuần thục bổ quả táo thành mười sáu miếng, vừa mạch lạc trả lời Lãnh Hạ, vừa âm thầm tính toán xem từ lúc mẫu sư tử mang thai đến giờ, đã bao nhiêu ngày chưa ăn thịt…..

Thịt a……

Thịt a……

Rồi hắn bỏ quả táo xuống, nuốt nước miếng nói: “Tức phụ, nàng ăn đi, ta xem tiểu Ca Dao một chút.”

Ngay lúc quay đầu đi, Đại Tần Chiến thần cắn răng, còn một tháng nữa, nhịn!

Hắn bước tới cạnh giường ôm lấy con gái rồi chơi đùa với bé, tiểu Ca Dao cười khanh khách vui vẻ, hai tay quơ quơ về phía hắn, khiến hắn cũng cười rộ lên, trong tiếng cười sang sảng, có một tia oán niệm như có như không, bay bay trong phòng.

Tiểu Ca Dao không nghe được, tiểu Thập Thất cũng không nghe được.

Nhưng mỗ nữ nhân lại nghe ra vài phần……..

Nàng huýt sáo một tiếng, cười híp mắt nhìn cái đuôi sói đang ve vẩy của ai đó, khóe môi càng ngày càng cong lớn, cười càng ngày càng to, làm mỗ nam hận nghiến răng, chờ đấy, một tháng sau, lão tử sẽ xử tử nàng tại chỗ!

Lãnh Hạ ném cho hắn một ánh mắt trêu tức, hoàn toàn không coi hắn ra gì, chuyện một tháng sau, thì để tháng sau hãy nói!

Mỗ nam buồn bực bế tiểu Ca Dao đi ra ngoài, phải tắm cho con gái cái đã!

Bên kia Chiến Bắc Liệt oán niệm rời đi, bên này tiểu Thập Thất đang gật gà gật gù, Lãnh Hạ quay đầu lại nhìn, con trai không biết đã ngủ từ bao giờ, chỉ có hai tay vẫn đang máy móc đấm.

Người mẹ ngược đãi trẻ em, cuối cùng cũng lấy lại được lương tâm…….

Đặt con trai xuống giường rồi ôm nó ngủ…….

Chiến Bắc Liệt tắm cho con gái xong quay về thì thấy hai mẹ con đang ôm nhau ngủ, tiểu Thập Thất cuộn tròn trong lòng mẹ, hai người ngủ rất sai, một vật nhỏ đen thui ở cuối giường cũng đang say sưa ngủ.

Hắn rón rén bước vào, để nôi vào cạnh giường, đặt con gái vào rồi nhanh chóng bò lên giường.

Được rồi, lúc ôm tức phụ thì nơi nào đó vẫn có phản ứng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của gia đình họ, Chiến Bắc Liệt yên lặng nghiến răng, kìm nén thứ gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy, ôm tức phụ và con ngủ.

Thời gian lặng lẽ trôi đi….

Sắc trời dần dần tối sầm, trong bốn người, tiểu Ca Dao tỉnh lại đầu tiên, tiểu cô nương trong nôi chậm rãi mở mắt, nhìn một cái đầu nhỏ đen nhánh.

Cánh tay nho nhỏ vươn ra túm lấy lông tiểu hắc hổ rồi vui vẻ cười.

“Khanh khách…….”

“Graoooooo………”

Tiểu hắc hổ buồn chán ngáp một cái, nhìn ba người vẫn đang ngủ say trên giường, rồi đột nhiên há miệng, ngậm lấy cái nôi rồi lắc lư đi ra ngoài.

Cái nôi bị rung lắc nhưng tiểu Ca Dao không hề sợ hãi, trong phượng mâu giống hệt Lãnh Hạ chỉ có tò mò.

Tiểu hắc hổ ưu nhã đi a đi, đi a đi……..

Bất tri bất giác đã đi đến một nơi có khí tức mà nó quen thuộc, đi vào sân, chui vào phòng, tìm được một mỗ nam nhân rồi lười biếng nằm xuống cạnh một tà áo màu xanh.