Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 3-2




Trong Liệt Vương phủ, ở một góc hẻo lánh, ở một gian phòng đã bỏ trống nhiều năm, không ai ngó tới.

Lúc này, bên trong gian phòng bỗng vang lên một tiếng thét tê tâm liệt phế!

“A ——!”

Chim chóc đều bị tiếng thét này làm sợ hãi mà bay mất.

Ngay sau đó…….

“A ——! A ——! A ——!”

Từng tiếng thét một xé không khí lao lên trời…….

Cũng trong lúc đó, tất cả mọi người đều ngừng hết mọi công việc trên tay, liếc mắt nhìn nhau.

Tiếng này, rất quen a!

Nếu nhìn Liệt Vương phủ từ trên trời thì sẽ thấy một tình cảnh rất đồ sộ.

Tất cả mọi người trong Vương phủ đều lao đến nơi phát ra tiếng kêu nhanh như chớp: “Tiểu chủ tử! Mau đi cứu tiểu chủ tử a!”

Ngay lập tức, bên ngoài gian phòng tụ tập vô số người, ngay lúc họ muốn đẩy cửa bước vào thì…….

Kẹt…..

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một đường cong hoàn mỹ bay ra ngoài, vào một nam nhân mặt tươi như hoa, cao lớn tuấn mỹ, đang lầm bầm bước ra: “Đấu với lão tử ư!”

Không phải Chiến Bắc Liệt thì là ai?

Đại Tần Chiến thần đang vui vẻ bước ra, thì đột nhiên bối rối.

Ánh mắt đảo qua một đám người không biết đã xuất hiện từ bao giờ, bàn tay khẽ vận lực, đường cong đang bay được một nửa kia lập tức bay về, rơi vào trong tay hắn.

Không đợi Chiến Thập Thất phục hồi tinh thần, lại một đường cong xuất hiện.

Bay được một nửa lại bị hút về.

Cứ vậy a, bay rồi hút, tới tới lui lui hơn mười lần, Chiến Bắc Liệt mới ôm mỗ tiểu hài tử, từ ái xoa xoa đầu nó, cười híp mắt nói: “Thập Thất, đã sợ còn chơi.”

Chiến Thập Thất khóc không ra nước mắt, còn chưa kịp giải thích thì đã bị mỗ nam điểm á huyệt.

Đến giờ mọi người mới có phản ứng, cả đám thở phào một hơi.

“Thì ra là Vương gia đang chơi cùng tiểu chủ tử!”

“Nhưng thú vui của tiểu chủ tử cũng thật kỳ quái……”

“Kỳ quái cái gì? Tiểu chủ tử của chúng ta là tiểu Chiến thần, đây gọi là không giống người thường!”

Sau khi mọi người ồn ào rời đi, Chiến Bắc Liệt mới nheo mắt lại, ném thằng nhóc trong lòng xuống đất rồi giải huyệt câm cho nó, nét mặt vô cùng sảng khoái.

Mỗ tiểu hài tử tóc tai bù xù, ngửa mặt bốn mươi lăm độ, u buồn nhìn trời, hai hàng nước mắt yên lặng chảy xuống.

Chỉ trong chớp mắt, tiểu Cường đánh không chết đã khôi phục ý chí chiến đấu.

Mỗ tiểu hài tử trừng mắt —— đê tiện!

Mỗ nam khiêu mi —— cái này gọi là cơ trí.

Tiểu hài tử bĩu môi —— mẹ thật sáng suốt, không cho ngươi vào phòng!

Mỗ nam đen mặt —— kẻ tám lạng người nửa cân!

Mỗ tiểu hài tử mím môi suy nghĩ một lúc rồi lén lút liếc sang bên cạnh, đúng lúc thấy mỗ Chiến thần cũng đang lặng lẽ nhìn sang.

Hừ —— hai người cùng quay đầu đi.

Một lúc sau………

Bốp!

Một lớn một nhỏ, một đen một trắng, một thô ráp một nhũn nhụi, hai bàn tay vỗ vào nhau, không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, lựa chọn vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

Hợp tác!

Hai cái đầu giống y hệt ghé sát vào nhau, một lớn một nhỏ kề vai sát cánh, chưa bao giờ thân thiết như thế, ngồi trước gian phòng xập xệ, thì thầm to nhỏ.

Cần phải dỗ tức phụ – mẫu thân trước đã!

Cho nên, lúc hai người một lớn một bé nắm chặt tay bước vào phòng bếp, quần chúng nhân dân lại cảm động lần hai, hai cha con  tình cảm thật tốt a!

Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất đã thảo luận kịch liệt suốt một buổi sáng, cuối cùng vẫn là Chiến Thập Thất phải khuất phục trước bạo lực của cha ruột, hai cha con đoàn kết nhất trí, làm một bữa cơm trưa tình yêu cho mẫu sư tử.

Hai người đuổi hết hạ nhân ra ngoài, bắt đầu kế hoạch.

Đại Tần Chiến thần mặc tạp dề, cầm dao lên, bắt đầu thái thịt, thuận tay đưa hành cho Thập Thất đứng bên cạnh: “Thập Thất, bóc hành!”

Chiến Thập Thất nhu thuận hiếm thấy, nhận lấy cây hành….

Một lúc sau, nó nhìn Chiến Bắc Liệt đang thái thịt, tò mò hỏi: “Sao ngươi lại có kinh nghiệm như thế?”

Chiến Bắc Liệt vui vẻ đáp: “Đương nhiên, lão tử thường làm cho mẹ ngươi ăn.”

Nhìn hắn kiêu ngạo, Chiến Thập Thất nhướn mày: “Ngươi là Đại Tần Chiến thần cơ mà, sao lại làm việc này?”

Chiến Bắc Liệt khiêu mi, thuận miệng hỏi ngược lại: “Việc này làm sao?”

Chiến Thập Thất suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp: “Quân tử xa nhà bếp!”

Bốp!

Bị đập đầu một cái nên Chiến Thập Thất trừng mắt: “Phu tử nói thế!”

Từ lúc ba tuổi Chiến Thập Thất đã đi học rồi, nhưng đứa trẻ này có hứng thú với công phu hơn, vả lại tư chất thông minh, chỉ cần học một lần là nhớ, cũng rất hiểu biết, nên phu tử cũng chưa bao giờ trách móc dù nó thường hay trốn học, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cũng không ép buộc nó, kệ nó dùng những thời gian rảnh rỗi ấy nghĩ cách đấu với cha.

Dù sao bây giờ Chiến Thập Thất vẫn còn nhỏ, mà có một số trách nhiệm sẽ phải gánh vác khi trưởng thành, nên ở tuổi này, nó muốn nghịch ngợm thế nào, hai cha mẹ cũng đều chiều theo.

Chiến Bắc Liệt cho thịt đã thái vào bát rồi nêm gia vị, có hứng thú hỏi: “Phu tử còn nói gì nữa?”

Chiến Thập Thất nghiêng đầu nghĩ rồi bắt chước dáng vẻ của phu tử: “Nam nhân là trời, nữ nhân là đất, nam nhân phải tuân thủ tam cương ngũ thường, mà nữ tử chỉ cần hiểu tam tòng tứ đức…..”

Bốp!

Đầu lại bị đập cái nữa, Chiến Thập Thất nuốt câu nói kế tiếp vào, trừng mắt.

Chiến Bắc Liệt đã làm xong việc ướp thịt bò, thầm nghĩ mai phải đá bay tên phu tử chết tiệt kia!

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con trai.

Một lớn một nhỏ, mặt đối mặt, Chiến Bắc Liệt bĩu môi: “Mấy cái lý luận chó má đó, quên hết đi cho lão tử! Nam nhân Chiến gia ta không như thế!”

Thập Thất tò mò: “Vậy như thế nào?”

Đại Tần Chiến thần vô cùng tự hào, cong môi nói: “Ngươi xem ba nữ nhân Chiến gia ta, đại bá mẫu, mẹ ngươi, tiểu thẩm, có nữ nhân nào vâng theo tam tòng tứ đức không? Có nữ nhân nào coi nam nhân là trời không? Cái gì mà nam nhân là trời nữ nhân là đất, đi gặp quỷ hết đi! Có ba vợ bốn nàng hầu thì coi là nam nhân? Tự cho là đúng thì coi là nam nhân? Nam nhân thật sự là không e ngại miệng lưỡi thế gian, suốt đời chỉ yêu thương chăm sóc một nữ nhân, để nàng đứng bên cạnh ngươi, sóng vai mà đi, cùng tiến cùng lùi!”

Chiến Thập Thất dám thề, trong ba năm rưỡi nó sống, chưa bao giờ cảm thấy cha mình suất như thế.

Trên người hắn còn đang đeo cái tạp dề buồn cười, rõ ràng là ngồi xổm dưới đất, chỉ cao bằng Thập Thất, một tay cầm dao, một tay còn dính gia vị ướp thịt lúc nãy, vậy mà lúc này, Chiến Thập Thất lại cảm thấy, nam nhân trước mặt chưa bao giờ cao lớn đến thế.

Hắn nói: “Hôm nay lão tử sẽ dạy cho ngươi, tức phụ lấy là để làm gì, miễn cho sau này tiểu tử nhà ngươi lấy vợ lại khiến nam nhân Chiến gia mất mặt!”

Thập Thất kiên quyết không muốn làm Chiến gia mất mặt, lập tức hỏi: “Là gì?”

“Sủng!”

Đại Tần Chiến thần đứng lên, không để ý đến đứa trẻ đang suy nghĩ nữa, bắt đầu nghiên cứu thịt trong bát.

Một lúc sau, hắn cúi đầu hỏi: “Bảo ngươi bóc hành cơ mà?”

Chiến Thập Thất lập tức đưa mấy chiếc lá lên.

Hắn chép chép miệng, khó tin hỏi: “Đây là cái gì?”

Tiểu ưng mâu chớp chớp, Chiến Thập Thất mím môi, cực kỳ ngây thơ: “Hành a, ta thấy lúc họ nhặt rau đều lấy lá!”

Bốp!

Đầu lại bị đánh, Chiến Bắc Liệt ghét bỏ: “Quá đần, không biết có phải là do lão tử sinh không nữa, cái này phải lấy rễ!”

Một lát sau………

“Thập Thất, nhặt rau chưa?”

“Mẹ nó, đây là cái gì thế?”

“Rau a! Ngươi nói bỏ lá, lấy rễ còn gì!”

“…… Ta kháo!”