Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 35-2






Khi bốn nước đang kinh ngạc và mờ mịt về thần tích….
Thì ở Đông Sở lại vô cùng sung sướng, phố lớn ngõ nhỏ đều tự phát treo đèn lồng, không khí này còn vui mừng hơn cả đón năm mới, ai ai cũng đang nói chuyện mới xảy ra sáng nay.
Một chuyện vui!
Hoàng cung.
Trong Từ Ninh cung, Thái hậu đang ngồi trên ghế cao, tay cầm chén trà đang bốc hơi nghi ngút, trong làn hơi nước, mặt bà vẫn dịu dàng như trước, cung trang quý phái.
Tổng quản thái giám đứng ở dưới đang hưng phấn bẩm báo, nói luôn miệng.
Bà hơi ngẩng đầu lên, bình thản nhíu mi: “Thật sao?”
Thái giám liên tục gật đầu, mi phi sắc vũ: “Là thật! Nương nương, người không nhìn thấy nha, con rùa cực kỳ to lớn, bò lên bờ làm kinh động không ít ngư dân đang bắt cá, bọn họ tò mò nhìn thì thấy trên mai rùa có chữ!”
Hắn nói như thể nhìn thấy tận mắt vậy.
“Chữ kia cong cong ngoằn ngoèo, hơi giống vân trên mai rùa, dân chúng không hiểu nhưng đều cảm thấy cái này không phải đơn giản, không biết chữ cũng biết đây chắc chắn là thần tích a! Càng ngày càng nhiều người nghe tiếng chạy tới, thậm chí kinh động cả Tri phủ đại nhân, rồi cả Đại học sĩ cũng chạy đến, vừa nhìn liền kinh hoàng, người thử đoán xem đó là chữ gì?”
Thái hậu mặc dù thấy lạ nhưng cũng không quá hứng thú, khoát khoát tay cầm chén trà lên nhẹ nhàng thổi.
Thái giám vỗ đùi một cái, kích động nói: “Tứ hải quy nhất!”
Choang!
Chén trà rơi xuống đất vỡ nát, Thái hậu cũng không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm thái giám, kích động hỏi: “Thật?”
Thái giám vui mừng đáp: “Là thật thưa Nương nương! Bốn chữ, tứ hải quy nhất, chuyện vui, cực kỳ vui. Chuyện này đã truyền khắp Biện Vinh thành rồi, dân chúng rất phấn khởi, phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy đèn lồng, chuyện này không ai không biết! Nhất là trong quân, sĩ khí dâng cao, rõ ràng là hiện tượng tốt a!”
“Thái hậu nương nương nghĩ xem, sao tự nhiên rùa lớn lại bò lên bờ, trên mai còn có chữ cổ, nhất định là rùa thần a! Trời xanh hạ chỉ, báo trước ngày Đông Sở chúng ta, Hoàng thượng chúng ta xưng bá thiên hạ sẽ không còn xa nữa!”
Thái giám nói liến thoắng, Thái hậu cũng rất mừng rỡ, nhìn về phía bên ngoài cung, như là cảm thấy những tiếng reo hò của bách tính.
“Tứ hải quy nhất, vũ nội giai thần!”
Bà gật đầu, vui mừng cười nói: “Nghe nói trận chiến trước thua Đại Tần, lần này, hải quân nhất định sẽ càng phấn chấn!”
“Con rùa kia đâu?”
“Bẩm nương nương, thờ cúng, đưa lên Thanh Long Tự, bách tính thay phiên quỳ lạy.”
Hỏi đáp thêm vài câu nữa rồi bà cố kìm nén tâm tình, lại hỏi: “Hoàng thượng có tin tức gì không?”
Thái giám ngượng ngùng ho khan một tiếng, thận trọng khuyên giải: “Không có, Thái hậu nương nương đừng lo lắng, Hoàng thượng làm việc có chừng mực.”
Khuôn mặt dịu dàng chợt trầm xuống, nét mặt vốn cười giờ trở nên giận dữ: “Có chừng mực…… lông cánh nó cứng cáp rồi, giờ làm gì cũng không cần báo cho Ai gia nữa, biến mất liền ba tháng, tốt…. tốt!”
Mặc dù trong lòng có chút lo lắng cho an nguy của con trai, nhưng càng nhiều là sự tức giận vì bà đã không thể nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Chung hoạn nạn lại không thể chung phú quý!
Năm xưa mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, đấu tranh trong cung cấm thâm sâu này, giờ đã thành quá khứ.
“Ngày xưng bá thiên hạ đã không còn xa, đến lúc đó, Hoàng thượng là bá chủ thiên hạ chân chính, càng không cần để người làm mẹ này vào trong mắt!”
“Nương nương đừng tức giận, Hoàng thượng….”
Thái giám đang muốn khuyên giải thì bà đã cắt lời hắn, cắn răng hỏi: “Liên nhi đâu? Đã mấy ngày không gặp, giữ được mạng liền không cần thỉnh an Bổn cung sao?”
“Nương nương bớt giận, Liên Công chúa đang ở trong quân doanh, nghe nói là có mật chỉ của Hoàng thượng, bận rộn… việc công, đã nhiều ngày chưa hồi cung.”
Cũng trong lúc đó, quân doanh.
Trong quân doanh hải quân Đông Sở, có một nơi cực kỳ thần bí, dù là binh lính, nếu chức vị của ngươi không đủ cao, ngươi không được tín nhiệm thì không thể biết nơi đó để làm gì và có ai ở đó.
Nơi đó, là cấm địa!
Mà lúc này, bên ngoài căn lều thần bí, có không ít tướng lĩnh đang tụ tập, sắc mặt hồng hào vui mừng khôn xiết, ánh mắt bình tĩnh nhìn rèm cửa dày, không dám bước vào.
Rèm được xốc lên một góc, một nữ tử xinh đẹp bước ra.
Ngay lập tức, ánh nắng dường như cũng ảm đạm đi vài phần, các tướng lĩnh si mê nhìn nữ tử vừa bước ra, thần trí đều bị hấp dẫn.
Đảo qua mọi người một lượt, Liên Công chúa kiêu ngạo hất cằm, giọng nói không có chút độ ấm: “Đứng đây làm gì?”
Chỉ một câu này, các tướng lĩnh liền giật mình bừng tỉnh, bước lên bẩm báo chuyện thần tích.
Một người hỏi: “Công chúa, có cần đi xem rùa thần không?”
Nàng giễu cợt nhếch môi, vẻ mặt giống Lãnh Hạ vài phần, cũng là kiêu ngạo từ trong xương tủy, sự kiêu ngạo này không liên quan đến thân phận, không liên quan đến địa vị, mà là tự tin, ngông cuồng về bản thân.
Nàng thản nhiên nói: “Không cần, nghe nói trận chiến đầu tiên, thuỷ quân của chúng ta….”
Các tướng lĩnh khúm núm gật đầu, vẻ mặt cực kỳ cung kính, cấm địa này bọn họ cũng không biết nhiều, chỉ biết Hoàng thượng rất nhiều người tài về đây, khi Hoàng thượng đăng cơ, tất cả Hoàng tử và Công chúa đều phải tuẫn táng theo Tiên hoàng, chỉ có Liên Công chúa này được giữ lại.
Mà nơi này, cũng biến thành địa phận của Liên Công chúa.
Bọn họ cũng không biết Liên Công chúa này có tài đức gì, nhưng Hoàng thượng rất hậu đãi nàng, nghe nàng nói thế, giọng của họ không tự chủ mà thấp xuống: “Vâng, Công chúa, trận chiến đầu tiên với Đại Tần, chúng ta thất bại, Đại Tần quá mức đê tiện, phái người đục đáy thuyền, đến lúc chúng ta truy kích, bọn họ đã chạy mất rồi.”
Nàng nhìn phía xa đang vui mừng vì thần tích rồi lại quay đầu lại nhìn căn lều, giống như nhìn thấy thành quả mấy ngày nay nàng làm được, nở nụ cười: “Đánh một trận mà thôi, đợi Hoàng huynh quay về…..”
Nụ cười này, lại khiến vô số người ngơ ngẩn.
Nàng nhìn về phía Đại Tần, dùng một loại ánh mắt coi rẻ mọi thứ, xoay người, ván màn bước vào trong.
Gió khẽ thoảng qua, làm bay ra một mùi gay mũi, thổi tan một giọng nói lạnh như băng.
“Chẳng phải là tứ hải quy nhất sao…..”