Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 35-4




Quả thật Đông Sở muốn khóc.

Sau mấy ngày hưng phấn đầu tiên, họ đã biết được một tin thì ra không phải mỗi chỗ họ có thần tích, khắp thiên hạ nơi nào cũng có, cùng xuất hiện vào ngày hôm ấy.

Trong bụng bò có thẻ tre, trăm chim bay quanh hồ, Tuyết sơn nổi bia đá, cây rừng tự cháy thành tro, trên mai rùa có chữ.

Những thứ như thế, rõ ràng là do thần làm!

Mà giống y như nhau, những thần tích này đều có bốn chữ cổ xưa, thâm sâu khó hiểu, thậm chí các đại nho cũng không thể giải nghĩa được, nhưng lại giống như có quy luật, có thể gắn lại thành một câu, dù sao thì trong năm câu ấy, có đến bốn câu có thiên can rồi.

Sinh vu canh tân, lạc vu mậu kỷ, thước khởi nhâm quý, thanh chấn bính đinh, tứ hải quy nhất.

Cứ như vậy, hai mươi chữ được cho là ý chỉ của trời cao, trở thành nội dung mà giờ giờ khắc khắc từ quan viên tài tử đến thương nhân dân thường, tất cả bách tính bất luận là Đại Tần Tây Vệ hay Đông Sở, ai cũng mong thấu hiểu thiên cơ.

Một ngày nào đó.

Ánh nắng hè chói chang.

Trong một quán trà ở kinh thành Biện Vinh Đông Sở.

Bộp!

Có một người vỗ bàn, ngửa mặt lên trời hô to: “Rốt cuộc lão hủ cũng hiểu thấu đáo rồi! Hiểu thấu đáo rồi!”

Mọi người trong quán đều ngây ra, đột nhiên có người hiểu lời ông nói, vội vàng chạy tới hỏi: “Nói nhanh lên, rốt cuộc là có ý gì?”

Người nọ khoảng bảy mươi tuổi, râu tóc hoa râm, đang cầm một quyển sách cổ, run rẩy khép lại.

Ông cực kỳ vạn phần, vuốt râu nói: “Cổ ngữ có nói, canh là búa rìu là kim, tân là trang sức là kim, một dương một âm, một cứng một mềm, cùng làm chủ phương tây; mậu là tường thành là đất, mình là ruộng đồng là đất, cùng làm chủ trung gian; nhâm là sông lớn là nước, quý là mưa rơi là nước, cùng làm chủ phương bắc; còn bính là mặt trời là lửa, đinh là đèn đuốc là lửa, cùng làm chủ phía nam.”

(canh, tân, mậu, mình, nhâm, quý, bính, đinh là các can trong Thiên can, những từ này đã được nhắc đến ở những câu thần tích chương trước.)

Có người không hiểu hỏi: “Có ý gì?”

“Đây là Thiên can, nói đến bốn phương hướng trong thiên hạ!” Lão tiên sinh nói xong dừng lại, nhìn mọi người mờ mịt, nhíu mày tiếc hận: “Hai mươi chữ thần tích kia, nói về Tây Vệ, Đại Tần, Bắc Yến, Nam Hàn…… bốn nước.”

Rầm!

Một cái bàn bị lật, có người ngạc nhiên: “Không có Đông Sở?”

Lão tiên sinh nhìn đám người vô cùng đau đớn và kỳ vọng, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không có Đông Sở? Đây….. không hề nói đến Đông Sở a!”

“Ý chỉ của thần chẳng nhẽ là bỏ Đông Sở ở ngoài sao?”

“Không, Đông Sở nhận được ý chỉ là tứ hải quy nhất mà, ông sai rồi!”

Như là vì bị người khác nghe ngờ nên mặt ông rõ ràng là không vui, trợn mắt lên, giải thích cẩn thận: “Lão hủ không sai, hơn nữa còn đã tìm hiểu xem ai là người trong bốn câu này!”

“Ai?”

“Hai mươi chữ này nói đến Thiên can địa chi, nếu kết hợp với phương hướng thì chỉ có Tây Vệ Nữ hoàng là phù hợp, sống ở Tây Vệ, hạ xuống Đại Tần, lên cao Bắc Yến, danh chấn Nam Hàn, nhớ lại trước đây Tây Vệ Công chúa, đến Đại Tần hòa thân, nổ đường hầm, đoạt Cách Căn Bắc Yến có thể nói là thanh danh lên cao, trở thành Tây Vệ Nữ hoàng đã chân chính đưa cái tên này lên đỉnh điểm, rồi một cuộc chạy trốn vĩ đại, dùng bốn trăm địch lại mười vạn ở Nam Hàn, có thể nói là danh chấn thiên hạ!”

(Địa chi: gồm 12 con giáp)

(Kiri: mấy lời trên này ta chỉ edit được sơ sơ về nghĩa thôi nhé, nó toàn ngũ hành bát quái các thứ không à, ta không biết ^^)

Những lời phân tích chặt chẽ rõ ràng, vang dội trong quán trà yên tĩnh……

Tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ, nếu quả thật là nói về Tây Vệ Nữ hoàng vậy thì câu cuối, chẳng phải là nói lên nàng sẽ thống nhất tứ hải sao?

Trong quán trà lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi người đều rơi vào tình trạng thất vọng.

Không chỉ là thất vọng, đây gần như là tuyệt vọng, trong lúc cho rằng Đông Sở có thể thống nhất thiên hạ thì lại nghe được một tin như thế.

Đột nhiên, có người đứng lên chất vấn:

“Vậy tại sao mấy tháng gần đây gia súc lại chết bất ngờ, phải giải thích thế nào?”

“Đúng vậy, rõ ràng là yêu nghiệt làm hại, lấy âm bổ dương, hút máu người!”

“Yêu nghiệt như thế sao có thể thống nhất ngũ quốc?”

Trong những tiếng chất vấn hỗn loạn, có người tự hỏi tự trả lời, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ….. không phải vì nữ nhân kia là yêu nghiệt nên trời mới nghiêm phạt?”

Người kia nói xong liền ôm đầu, cực kỳ bi ai ngồi bệt xuống, vẻ mặt bừng tỉnh tự lầm bầm: “Nếu thật sự là thế, Tây Vệ Nữ hoàng sẽ thống nhất thiên hạ thì bây giờ Đông Sở khơi mào chiến loạn, muốn chống lại Nữ hoàng, chẳng phải là chống đối mệnh trời ư?”

Mọi người cả kinh.

Lão tiên sinh hoảng sợ: “Chẳng lẽ chuyện gia súc dạo này là do trời cao cảnh cáo Đông Sở không biết tự lượng sức mình chứ không phải là Tây Vệ Nữ hoàng?”

Câu nói này, trong quán trà ầm ĩ, lại đặc biệt rõ ràng!

Nó như một cơn gió, bay tới mọi ngõ ngách Đông Sở, thậm chí lan tràn khắp thiên hạ……

Ý nghĩa của thần tự được giải, đồng thời còn có lời giải nghĩa.

Bách tính khắp nơi nghe xong, tâm tình đều không giống nhau.

Bách tính Đông Sở không ai muốn tin nhưng bọn họ không thể không tin, nghe lời phân tích bốn câu kia xong, tiếng hoan hô của bọn họ tắt ngúm, vẻ mặt cứng đờ. Đó đã không còn là thất vọng mà là tuyệt vọng, gia súc khắp nơi đột nhiên chết, trời cao nghiêm phạt, mà lại là vì Đông Sở phát binh, hai mươi chữ kia chẳng phải đã nói rõ, Đông Sở chắc chắn sẽ bại sao?

Chống đối trời cao, con người luôn luôn nhỏ bé.

Bọn họ yên lặng cất đèn lồng đi, màu sắc vui mừng bị thay thế, tất cả trở về như cũ, thậm chí, còn ảm đạm hơn.

Mà bách tính ở những nơi khác thì càng muốn tin tưởng điều này, so với việc Đông Sở thống nhất thiên hạ, bọn họ càng muốn tin tưởng người thống nhất thiên hạ sẽ là Tây Vệ Nữ hoàng, bởi nếu bá chủ là Đông Sở thì chẳng phải thiên hạ sẽ phải chịu thêm một hồi chiến tranh thảm khốc nữa sao?

Không ai mong muốn có chiến tranh.

Trước đó thóa mạ Lãnh Hạ là vì coi nàng là nguyên nhân gây nên chiến tranh, mà giờ đã khác, hai mươi chữ kia được coi là ý chỉ của thần, được lan truyền khắp nơi.

Mà yêu nghiệt vốn hút máu lấy dương bổ âm, lập tức trở thành thần nữ thống nhất thiên hạ!

Bách tính tự phát làm bài vị trường sinh của Lãnh Hạ, để trong nhà thờ phụng hàng ngày, hoàn toàn tin rằng nàng là thần nữ.

Đối với chuyện này, triều đình Đại Tần và Tây Vệ không hề nhiều lời, chỉ cùng dán Hoàng bảng.

Trong mấy ngày đã dán Hoàng bảng ở mọi thành trấn để đảm bảo mọi bách tính đều có thể thấy, trên đó không có một câu giải thích dư thừa nào, thậm chí cũng không có lấy một câu bênh vực Lãnh Hạ, câu chữ chân thành, đều là những việc Lãnh Hạ làm trong suốt sáu năm, vì thiên hạ.

Tất cả, nói bằng sự thật!

Ngúc quốc đại điển, Thái tử Bắc Yến Tiên Vu Bằng Phi ức hiếp bách tính, Lãnh Hạ vì dân chờ lệnh.

Chiến tranh Yến Sở, lưu dân các nước tứ tán khắp nơi, Lãnh Hạ giải quyết nơi ở và kế sinh nhai cho họ.

Khi nạn trộm cướp hoành hành, thuộc hạ của Lãnh Hạ là Thí Thiên, tiêu diệt khắp nơi ở Đại Tần, giúp bách tính khôi phục cuộc sống bình yên.

Khi quốc khố khó khăn, nàng không hề tư tàng tài sản đoạt được khi tiêu diệt, hiến tất cả cho quốc khố, phục vụ dân chúng.

Khi đăng cơ, thay đổi thể chế khoa cử, giúp học sinh hàn môn thấy được ánh sáng, tìm được lối ra.

Khi Tây Vệ đã ổn định, Hà Vĩnh Sinh ức hiếp dân chúng, Lãnh Hạ từng cúi người nói xin lỗi với toàn thành.

Khi Tần Hàn chiến tranh, dẫn đại quân và lương thảo đến trợ giúp Chiêu thành, giải trừ nguy cơ.

Khi tìm được bảo tàng, vô tư chia bạc cho hai nước, bắc cầu sửa đường sửa nhà giảm thuế cho dân.

…….

Những điều này đều vô cùng thật, bách tính tụ lại xem xong, mọi tiếng động đều biến mất.

Có người yên lặng rơi lệ, có người gào khóc nức nở!

Khi sự thật được bày ra trước mặt, bọn họ mới bắt đầu tỉnh ngộ, thì ra bọn họ đã trách oan Nữ hoàng, thì ra bao ngày qua, nói bao lời thóa mạ chửi bới, làm bao nhiêu chuyện vu oan cho người, đều là sai! Nữ hoàng là thần nữ, nhận được ý trời cứu vớt bọn họ, tất cả những chuyện làm trong sáu năm qua đều là vì họ, vì họ……

Dân chúng im lặng, đều tản đi, vì những hành vi vô sỉ ích kỷ của mình mà tự trách và hổ thẹn.

Bọn họ về nhà, dập đầu bái lạy bài vị trường sinh, không chỉ là vì kính nể thần nữ.

Càng nhiều hơn là thật tâm kính yêu và tôn sùng!

Uy danh của Lãnh Hạ vào giờ phút này, đã bay đến độ cao chưa từng có!

Mọi thứ đang xảy ra trong thiên hạ kia, Lãnh Hạ không hề tự cảm nhận, nàng vẫn ở trong quân doanh chưa ra ngoài, mà quân doanh cũng đã thay đổi cực kỳ to lớn.