Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 9-2




Đợi trong phòng không còn tiếng động nữa, Công Tôn Minh tái nhợt bò ra khỏi tủ……

Màn đêm buông xuống, quả nhiên Hồ thái y đến.

Nhìn bát thuốc đen nhánh trước mắt, Công Tôn Minh như nhìn thấy máu tươi tanh tưởi, nó vô cùng sợ hãi, nó muốn trốn đi, rúc vào chăn lắc đầu quầy quậy: “Trẫm không muốn chết! Trẫm không muốn chết!”

Choang!

Bát thuốc rơi xuống đất vỡ nát!

Nước thuốc chảy trên mặt đất, len qua những mảnh vỡ, mang theo nhàn nhạt bi thương.

Hồ thái y nhìn Tiểu Hoàng đế mới có bảy tuổi, lảo đảo lui lại hai bước: “Hoàng thượng, người biết sao?”

Công Tôn Minh lạnh run, gương mặt đẫm lệ, nó biết, và cũng hiểu……..

Tại sao Mẫu hậu không bao giờ ôm nó, mấy ngày mới đến gặp nó một lần, lần nào cũng vội vã quay đi, vẻ mặt luôn phiền chán và không kiên nhẫn?

Tại sao thầy giáo vốn đang dạy rất tốt lại đột nhiên chết, thay bằng một kẻ không bao giờ dạy nó chuyện Đế vương?

Tại sao những người bên cạnh nó, ngày nào cũng xúi bẩy nó đuổi gà đánh chó?

Tại sao Quách mama luôn bảo vệ nó, có một ngày lại nói thầm với nó ‘ Cẩn thận Thái hậu’, nó coi như đây là câu nói đùa nên nói cho Mẫu hậu, sau đó cũng không thấy Quách mama nữa?

Tại sao trong mắt cậu nhìn nó, luôn tràn đầy yêu thương và bất đắc dĩ……

Nhiều nghi vấn như vậy, lúc nhỏ nó chưa từng nghĩ qua, nhưng chỉ qua một đêm ngắn ngủi……..

Nó hiểu hết!

Trong gian phòng cực kỳ trầm mặc, chỉ có giọng nói non nớt run rẩy của Công Tôn Minh, cứng ngắc kể về chuyện ba năm trước….

Nó ngẩng đầu, trên khuôn mặt có chút nữ tính không có ngạo mạn, không có ương ngạnh, không có dương nanh múa vuốt, mà lại vô cùng bình tĩnh: “Hồ thái y không giết ta, ông ấy thu dọn tẩm cung sạch sẽ, coi như chưa từng đến rồi thở dài rời đi, ta nhớ kỹ bóng lưng của ông ấy, vô cùng tuyệt vọng……”

“Khi đó ta còn không biết sao lại tuyệt vọng, nhưng đến tận sáng hôm sau mới biết, Hồ thái y thắt cổ chết trong ngự y phòng, mà đến trưa thì tra ra ông ấy trộm dược liệu quý giá, sợ tội tự sát, cả gia đình cũng chịu tử hình.” Nó khinh thường nở nụ cười vì cái cớ vụng về này, trong mắt lộ vẻ tang thương không hợp tuổi: “Ta lo lắng đề phòng gần một tháng, không biết tại sao bà ấy lại không giết ta, nhưng ta biết, mạng của ta mãi mãi nằm trong tay bà, muốn sống cũng chỉ có thể khiến bà yên tâm!”

Nước mắt lại tuôn ra, nhưng miệng nó lại cười, nhìn về phía Hoa Thiên: “Cậu, ta làm được rồi, ta còn sống, sống đợi được cậu về! Cuối cùng cậu cũng về……..”

Nói xong những lời này, cố chịu sợ hãi, cố chịu bi ai, cuối cùng Công Tôn Minh cũng không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh.

Hoa Thiên bế nó lên giường, đắp chăn cẩn thận, trong mắt lóe ra băng lãnh.

Công Tôn Minh không biết tại sao nhưng mọi người lại rất rõ, sau đó Hoa Mị không giết nó đương nhiên là ngày thứ hai bách quan dâng sớ.

Hoa Mị chắc chắn không ngờ, chỉ một lần thử mà lại gây ra hậu quả lớn như thế, triều thần Nam Hàn đối với chuyện Nữ hoàng đăng cơ lại cương quyết như vậy, cho nên địa vị của nàng ta ở trên triều dao động mạnh, nếu trong thời gian nhạy cảm như thế mà Tiểu Hoàng đế đột nhiên băng hà thì đến lúc đó tất cả mũi dùi đều hướng về nàng ta, mà bảy năm nỗ lực cũng sẽ thành dã tràng xe cát!

Hồ thái y thu dọn xong liền tự sát nên Hoa Mị cũng chỉ cho rằng ông ta không chịu nổi lương tâm khiển trách nên tự sát, càng không ngờ Công Tôn Minh đã biết chuyện này, hơn nữa cả nhà Hồ thái y đều bị chém, những kẻ có thể biết đều đã bị giết, Công Tôn Minh lại đang phát triển theo phương hướng nàng ta mong muốn nên đương nhiên là yên tâm.

Nhưng, chỉ cần mộng Nữ hoàng của nàng không chết, vậy thì Công Tôn Minh chính là cản trở, sớm muộn gì cũng phải trừ bỏ, mà nàng ta, cũng đang đợi thời cơ thích hợp nhất.

Lần này đợi, đợi hơn ba năm.

Lãnh Hạ nhíu mày: “Các ngươi có chú ý không, vừa nãy nó nói đến một người…..”

“Tiện chủng trúng kịch độc trong lời Hoa Mị!” Chiến Bắc Liệt gật đầu, nói tiếp.

Nếu như Công Tôn Minh không nhớ lầm vậy thì từ đoạn đối thoại giữa Hoa Trọng Lập và Hoa Mị, có thể đoán ra, người này cũng là người của Công Tôn gia, hoàng thất Nam Hàn!

Mấy người đang suy nghĩ thì một giọng nói non nớt kêu lên.

“A! Hỏng rồi!”

Mọi người thấy nhìn qua thì thấy tiểu quỷ kia nhảy lên, tiểu ưng mâu chớp chớp, lắc lắc đầu nhỏ, bóp cổ tay liên hồi.

Nhìn ánh mắt của cha mẹ, Chiến Thập Thất yếu ớt chọc chọc ngón tay: “Thập Thất chỉ lo bắt nạt Tiểu Hoàng đế, đám thái giám kia phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ phát hiện Hoàng đế biến mất, vào cung báo tin, sẽ tra được Hoa cô cô……”

Bốp!

Chiến Bắc Liệt đập đầu nó, ghét bỏ nói: “Lão tử giải quyết hậu quả cho ngươi rồi!”

Tiểu quỷ lén nhìn lên, nhìn a nhìn, ý hỏi: Thật?

Trong đó đầy hoài nghi làm Đại Tần Chiến thần chép chép miệng, không nói gì nhìn trời, nhân phẩm của lão tử kém vậy sao?

Tiểu quỷ yên tâm, chạy đến bên cạnh Lãnh Hạ, ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ, Tiểu Hoàng đế thật đáng thương, Thập Thất có thể làm bằng hữu với hắn không?”

Lãnh Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Con a!”

Mỗ tiểu hài tử sáng mắt lên.

Chợt nghe mẹ ruột nói: “Có lẽ con cũng bị đánh một hồi!”

Nhìn gương mặt xanh tím của Công Tôn Minh, Thập Thất chột dạ, cắn môi nghĩ một lúc, lấy một cái gương đồng ra ngắm khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của mình, càng nhìn càng tự luyến……

Cuối cùng trịnh trọng lắc đầu, bỏ ý nghĩ này đi.

Bằng hữu dù đáng quý, nhưng không bằng gương mặt!

“Cái gương này….” Hoa Thiên híp mắt lại, lành lạnh nói: “Nhìn thật quen a!”

Mỗ tiểu hài tử cười tủm tỉm, cầm gương đồng bằng hai tay trả lời, không thấy xấu hổ chút nào: “Đương nhiên là quen, đây là Thập Thất mượn Hoa cô cô mà!”

Hoa cô nương chớp chớp mắt mấy cái, suy nghĩ từ ‘mượn’ này, tiếp tục nghi ngờ tiểu quỷ này không phải do hai người lòng dạ ngay thẳng kia sinh, ừ, không phải của Chiến Bắc Diễn thì là của Đông Phương Nhuận!

Bỗng nhiên, hắn lôi quyển tư lệu ra vẫy vẫy nói: “Suýt thì quên, có phát hiện!”

Quyển sách này là tư liệu về Liễu tiên sinh.

Trong ánh mắt tò mò cuả Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, hắn giở đến bức tranh vẽ hai người già kia chỉ vào nói: “Chính là người này, vừa nãy ta buồn chán giở ra xem, lại thấy người này nhìn rất quen, nhất định là đã gặp!”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng nhìn sang: “Gặp ở đâu?”

Hoa cô nương lúng túng ho khan: “Ta…. quên rồi…..”

Nhìn ba ánh mắt nguy hiểm bắn về phía này, Hoa Thiên lập tức giơ tay lên thề: “Người này chắc chắn ta đã gặp qua từ rất lâu….. nên….. nhất định ta sẽ cố gắng nhớ!”

Nói xong, còn gật đầu, tỏ vẻ thành khẩn.

Lãnh Hạ nhún nhún vai, tuy rằng Hoa Thiên không nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng có manh mối, chỉ cần Hoa Thiên nhớ ra thì mới có thể tra thân phận của vị Liễu tiên sinh này.

Nàng nói: “Chỉ có mỗi manh mối này của ngươi, cố mà nghĩ đi!”

Chiến Bắc Liệt nói tiếp: “Công Tôn Minhnữ, giờ không thể giữ lại, đợi nó tỉnh rồi đưa về cung đi. Đám thái giám kia đều ở đây, dùng thuốc của Mộ Nhị nên bất tỉnh!”

Nói xong, trong quán trọ đã không còn việc của họ, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt dắt tiểu quỷ đi ra ngoài.

Hoa Thiên gật đầu, hắn cũng biết, lúc này Công Tôn Minh không thể ở lại đây, còn phải về cung tiếp tục sắm vai Tiểu Hoàng đế ngốc nghếch, làm Hoa Mị yên tâm.