Cuồng Tế Vô Song

Chương 11: Món Quà Thật Đáng Sợ






Nói xong, bốn người cùng nhau đi về phía thành phố Nam Châu.



Nhìn thấy Trương Thiên lên xe của ông Tưởng, Tô Phong và Bành Hoa cũng vội vàng lên xe.



Mỗi người họ đều có rất nhiều xe sang chờ sẵn, nhưng vẫn mặt dày lên xe này.



Vì họ sợ nếu mình cách khỏi Trương Thiên, thì anh sẽ bị ông Tưởng chiếm đoạt mất, vậy thì quá thiệt thòi rồi.



Ông Tưởng nói: "Chậc chậc, các người.

.

.

Có cần thiết phải như vậy không?"

Tô Phong vứt bỏ mặt mũi, xem thường nói: "Có cần thiết hay không? Là tiểu Thiên mời tôi lên xe ngồi?"

"Đúng đúng, tôi cũng thế!" Bành Hoa hùa theo.



"Lái xe!" Ông Tưởng vội vàng nói.



Sau khi đến phố cổ, Tô Phong vừa giới thiệu vừa tâng bốc với Trương Thiên, hoàn toàn không có bộ dáng của người quyền thế.



Đến địa bàn của mình thì sao có thể không khoe khoang chứ?

Phố cổ tạo cho người ta cảm giác cổ kính, bởi vì phòng ốc xung quanh đều dựa theo yêu cầu mà đổi thành kiểu trang trí cổ xưa.



Nhưng cổ kính không có nghĩa là không xa hoa.



Phóng mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ bề ngoài có chút cổ kính, thì bên trong nhà đều trang trí rất xa hoa tao nhã, không phải người có rất nhiều tiền thì nhất định sẽ không dám vào.




Đi ngang qua một tòa nhà tên là "Trang sức nhà họ Tô", Tô Phong đắc ý nói:

"Người anh em tiểu Thiên, cậu xem đây chính là một trong những cửa hàng của tôi, thế nào?"

Chỉ thấy cửa hàng trang sức nhà họ Tô lớn hơn các cửa hàng trang sức khác nhiều, hơn nữa bên trong còn có những trang sức lóe sáng đến đáng sợ, nói chung là rất cao cấp, cũng có rất nhiều khách hàng.



Trương Thiên nói theo: "Sản phẩm của ông Tô, đương nhiên là rất tốt rồi!"

"Ha ha ha, tôi rất thích nghe những lời đó của cậu.

"

"Thích không? Nếu cậu thích cửa hàng này của tôi thì tôi sẽ tặng nó cho cậu, thu nhập mỗi ngày của nó cũng khoảng mấy chục triệu!"

Tô Phong cười to, khoe khoang ngay trước mặt ông Tưởng và Bành Hoa.



Sắc mặt ông Tưởng không tốt: "Không biết xấu hổ!"

Bành Hoa càng nói trực tiếp hơn: "Ông muốn nịnh nọt người anh em tiểu Thiên trước, để cậu ấy khám bệnh cho mẹ ông, ông nhìn cái đức hạnh của ông này"

Tặng cửa hàng này cho Trương Thiên, đó không phải là muốn cậu ấy nợ ông ta một ân tình sao?

"Không dám, không dám.

"

Trương Thiên cười khổ, mình là một người ở rể, nghề chính là bám váy đàn bà mới phải, số tiền này của Tô Phong anh không chịu nổi!

Đột nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước của hàng trang sức nhà họ Tô, Trương Thiên ngừng xe lại.



Thầm nghĩ sao cô lại ở đây? Tiền mua một gói thuốc lá cũng không chịu cho anh mượn, mà lại chạy đến đây trang sức? Ha, xem anh rể xử lý em như nào.



Sau đó, Trương Thiên nói với ba người: "Tôi nhìn thấy một người quen cũ, tôi qua đó chào hỏi một chút.

"

"Mọi người đi xem thuốc trước đi, tí nữa tôi sẽ qua!"

Nhìn Trương Thiên muốn đến cửa hàng trang sức nhà họ Tô, Tô Phong lập tức vui vẻ gật đầu nói:

"Được được! Người anh em tiểu Thiên, nhìn trúng cái gì thì đợi lát nữa nói cho tôi biết, tôi sẽ tặng cho cậu!"

Nịnh nọt là phải nịnh đúng chỗ!

Ông Tưởng không vui, Trương Thiên cũng là quý nhân của ông ta, sao có thể để Tô Phong giành mất?

Ông ta rầu rĩ không vui nói: "Ông nói như Tiểu Thiên không mua nổi vậy? Tôi vẫn chưa trả tiền thuốc thang đâu!"

"Tiểu Thiên, cậu cứ xem đi, đừng nói là cửa hàng này, cho dù cậu có nhìn trúng công ty của tôi thì Tưởng Minh Đức tôi cũng sẽ tặng cho cậu!"

Vậy thì cũng quá lố rồi, dù sao nhà họ Tưởng cũng là nhà giàu số một Nam Châu, tặng hẳn một tập đoàn lớn như thế, còn ai có thể sánh được chứ?

Còn quà tặng nào có thể lớn hơn nó nữa?

Bành Hoa nhìn hai ông già này thay nhau nói phét thì rất không vui, oán giận nói:

"Coi tôi là không khí à?"

Tưởng Minh Đức nói muốn tặng cả công ty, thì ông ta còn có thể đưa ra quà tặng nào lớn hơn à?

Nhưng ông ta nhất định không thể chịu thiệt trước mặt hai ông già này.



Suy nghĩ một lúc, Bành Hoa nói: "Tiểu Thiên, ăn uống đời này của cậu đều tính cho tôi.

"

"Đừng nói đến chuyện tặng cả công ty hay là vật ngoài thân, cho dù cậu có muốn tôi thì tôi cũng tặng cho cậu!"

Mẹ ơi!

Nói đến như thế, thì còn ai dám tranh với ông ta nữa?

Công ty đã là gì, đến cả mình mà ông ta còn tặng được, quà tặng này.

.

.

.



Hai mắt của Tưởng Minh Đức và Tô phong lấp lánh nhìn về phía Bành Hoa, họ cảm thấy rất kính nể ông ta, thi nhau dựng ngón tay cái rồi nói:

"Tuyệt!"

"Quá giỏi!"


Bành Hoa cười hì hì, ngẩng đầu chắp hai tay về phía trước: "Thất kính thất kính!"

Với tuổi tác và của cải sung túc của họ thì đã sớm không quan tâm đến tiền nữa, họ chỉ coi trọng người tài.



Trương Thiên mới quen họ mà đã có thể trò chuyện với họ như bạn cũ, tham gia vào vòng tròn của ba người họ, thực sự là đáng quý, ba người làm bạn mấy chục năm, cuối cùng cũng có thể thêm một người mới thật là đáng mừng.



Trương Thiên cười khổ, anh không dám nhận những món quà lớn này, vẫn nên cảm ơn ý tốt của họ.



Nhưng anh nhìn ra tình cảm của ba người này rất tốt!

Anh phất tay rồi nói với ba người: "Đợi lát nữa rồi nói!"

Sau đó, Trương Thiên đi về phía của hàng trang sức nhà họ Tô.



Vừa vào trong, anh đã thấy một nữ nhân viên lớn lên khá quyến rũ nhíu mày ghét bỏ mình.



Bình thường người vào cửa hàng trang sức nhà họ Tô, cho dù là người rất giàu thì cũng phải ăn mặc sang trọng, quần áo Trương Thiên đã bị giặt đến mức trắng bệch.



Nếu như không phải cửa hàng có quy định phải cười đón tiếp khách hàng, cô ta đã gọi bảo vệ khu này đến.



Phỏng đoán Trương Thiên cũng không mua được đồ gì, mặt cô ta lạnh nhạt, miễn cưỡng mỉm cười nói:

"Thưa ngài, ngài muốn mua loại trang sức gì, tôi có thể chọn giúp ngài.

"

Ánh mắt Trương Thiên cũng chỉ nhìn về phía Lâm Tiểu Nhã ở xa, anh không nhìn mặt nữ nhân viên lấy một cái:

"Cứ để tôi tùy tiện xem một chút!"

Nữ nhân viên thu lại nụ cười, ghét bỏ nói: "Xem thì xem, nhưng lỡ làm hỏng cái gì thì anh không đền nổi đâu.

"

Bà đây không thèm phục vụ anh.



Trương Thiên nhún nhún vai, không thèm để ý.



Cách đó không xa, đúng lúc Lâm Tiểu Nhã nhìn về phía bên này, khi mắt đối mắt với Trương Thiên, cô vội vàng trốn mất, rõ ràng là giả vờ không nhìn thấy.



Trương Thiên oán giận nói thầm: "Đây mà là em vợ à, quá vô tình!"

Nếu đã như vậy, Trương Thiên cũng không chào hỏi, anh trực tiếp đến gần xem Lâm Tiểu Nhã lấy đâu ra tiền mua những thứ này.



Lâm Tiểu Nhã không nghĩ đến, ở nơi như này mà cũng có thể gặp tên anh rể vừa không biết xấu hổ vừa buồn nôn của mình, khuôn mặt cô ghét bỏ.



Cô giục cô gái bên cạnh: "Tôn Đình, chúng ta đi thôi!"

Người ở bên cạnh Lâm Tiểu Nhã chính là bạn học trước đây của cô.



Vốn tưởng rằng, hôm nay họ chỉ hẹn nhau ra để ôn chuyện, ai ngờ Tôn Đình lại dẫn cô đến nơi sang trọng như này, hơn nữa trong lời còn giấu dao, muốn Lâm Tiểu Nhã ghê tởm, khoe khoang bây giờ cô ta sống tốt như nào.



Được rồi, nếu bây giờ mà Trương Thiên còn xuất hiện trước mặt cô bắt chuyện một cách vừa khốn nạn vừa không biết xấu hổ, thì không phải là tai vạ ập đến hay sao?

Tôn Đình lôi kéo tay Lâm Tiểu Nhã, nham hiểm nói:

"Đi đâu chứ, bạn trai tôi vẫn chưa đến mà, tôi còn muốn giới thiệu cậu cho anh ấy biết nữa!"

"Cậu nhìn sợi dây chuyền này có hợp với tôi không?"

Tôn Đình chỉ một sợi dây chuyền nạm kim cương, nhìn vô cùng chói mắt, hơn nữa viên kim cương cũng không nhỏ, sau khi được gia công, ước đoán phải hơn trăm vạn.



Lâm Tiểu Nhã chỉ mỉm cười gật gù, ánh mắt phức tạp.



Tôn Đình không để ý đến phản ứng của Lâm Tiểu Nhã, còn bắt đầu cười nói:

"Tôi nhớ trước kia, khi cậu học tiểu học đã có một vòng bạc rất đẹp, tất cả mọi người đều hâm mộ cậu!"


"Có điều, chắc bây giờ cậu cũng không đeo nổi dây chuyền đắt như này đâu ha?"

"Haizz, cho dù có cho cậu thì chắc là cậu cũng không làm nổi lên khí chất của sợi dây chuyền này đâu.

"

Sau khi khoe khoang xong, Tôn Đình bày ra dáng điệu vượt xa quá khứ khiến Lâm Tiểu Nhã cực kỳ lúng túng.



Nhưng Lâm Tiểu Nhã lại không phản bác.



Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng dây chuyền này cũng phải hơn trăm vạn, cô đúng là không mua nổi, dù sao bây giờ trong nhà cũng không có nhiều tiền như vậy.



Nghe xong lời này, Trương Thiên đã hiểu mọi chuyện.



Người này rõ ràng là đang bắt nạt em vợ mình, khoe khoang để tạo cảm giác ưu việt.



"Hừ, cô gái nhỏ, bình thường luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt mình, bây giờ bị một người thấp hèn bắt nạt mà còn nhẫn nhịn?" Trong lòng Trương Thiên không phục mắng thầm.



Nữ nhân viên quyến rũ kia nhìn thấy Tôn Đình vừa ý dây chuyền kim cương, thì lập tức đến nịnh hót nói:

"Vị tiểu thư này thật tinh mắt, dây chuyền này là kiểu mới nhất của năm nay.

"

"Sợi dây chuyền này kết hợp với khí chất của tiểu thư, nhất định là cực kỳ đẹp, đúng là tuyệt phối mà!"

Những lời này của nữ nhân viên rất hợp với ý của Tôn Đình, cô ta duỗi tay nhỏ ra chỉ một hồi, lấy dây chuyền ra đeo thử.



Cô ta vừa đeo dây chuyền, vừa không ngừng nói:

"Tiểu Nhã, thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà ba năm đã sắp qua rồi.

"

"Còn nhớ, khi tốt nghiệp trung học, cậu còn khuyên tớ, phải tiếp tục học đại học, cố gắng học tập thì tương lai mới tìm được một công việc tốt, trải qua cuộc sống như ý.

"

"Đi làm quá sớm, quen biết người xấu trong xã hội, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng kém!"

Những câu này đúng là lời của Lâm Tiểu Nhã, hơn nữa còn là lời khuyên tốt.



Toàn bộ quá trình Tôn Đình đều không thèm nhìn Lâm Tiểu Nhã, cô ta đeo dây chuyền xong thì nhìn ngắm trước gương mấy lần.



Thử trang sức xong, Tôn Đình đột nhiên quay đầu, nhìn Lâm Tiểu Nhã chằm chằm, giọng nói trở nên rất lạnh, có chút nghiến răng nghiến lợi, nói:

"Cậu nói tôi như vậy chỉ có thể ăn một chén cơm thanh xuân, đến già vẫn sẽ bị vứt bỏ!"

"Nhưng hôm nay, người mặc quần áo quý giá, cầm túi xách hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền kim cương là tôi, tôi có cuộc sống tốt hơn cậu rất nhiều!"

Tôn Đình còn lắc đầu nhìn Lâm Tiểu Nhã, bày ra dáng vẻ giàu có vô cùng nhuần nhuyễn.



"Mẹ nó? Dám khoe khoang trước mặt em vợ của Trương Thiên tôi?"

Trương Thiên nghe vậy, trong lòng trở nên khó chịu, người này thật thích ăn đòn, mắng thầm: "Tôi không thèm mấy món đồ đấy của cô!"




.