Cuồng Tế Vô Song

Chương 32: Trình Nịnh Hót Đã Đạt Đến Mức Thượng Thừa






Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm dựng lỗ tai lên nghe, trong lòng nghĩ thầm:

“Trương Thiên?”

Xem ra những món ăn phong phú và đồ uống đắt tiền trước mặt đều do con rể Trương Thiên sắp xếp?

Hai người nhìn nhau, trong lòng chợt nhớ tới Trương Thiên đã hứa với bản thân điều gì ở trước cửa!

Lâm Diệu Đông bắt đầu sửng sốt, tên con rể rác rưởi trong mắt ông ta thật sự quen biết ông chủ của Hoa Hào Cửu Đỉnh?

Lâm Diệu Đông chợt cảm thấy vô cùng tự hào, không cần nhìn sắc mặt của Ngô Đạo Nhân, được ra oai trước mặt các bạn học cũ, cảm giác này quả thực rất tuyệt.



Hơn nữa quản lí Phan còn cung kính với mình như vậy, ông không cần phải tự hạ thấp thân phận của mình nữa đúng chứ?

Dù không biết Trương Thiên đã làm gì, nhưng ông không muốn phá vỡ cục diện này.



Ông đắc ý ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra sự vui mừng, cười nói:

“Thì ra là đang uống rượu cùng với con rể tôi.



Quản lí Phan nhanh chóng gật đầu, cung kinh đáp lời: “Đúng là như vậy!”

"Tôi nói này ông Lâm, vợ chồng ông thật sự đã tìm được một người con rể tốt!"

"Những món ăn trên bàn này, chúng tôi định phục vụ ông một nửa, nửa còn lại sẽ được mang sang cho anh Trương.

Dù sao cả chục món sẽ được dọn lên một lần, mọi người chưa chắc có thời gian để thử hết.

"

"Nhưng con rể của ông, anh Trương đã không làm điều đó.

Anh ấy đã yêu cầu phục vụ mọi người thật chu đáo, anh ấy tình nguyện ăn vài món dân dã với ông chủ của chúng tôi.

"

Thì thầm.

.

.



Cậu con rể này suy nghĩ thật sự rất thấu đáo, không thể chê trách chỗ nào được.



Các bạn học trong lớp vô cùng ghen tị, nhìn nhau khen ngợi anh hết lời.




"Bình thường thằng bé không đáng tin lắm, hôm nay không ngờ lại hiểu chuyện như vậy!” Lâm Diệu Đông vui vẻ nói.



Lý Tú Cầm cũng tự hào về hành động của Trương Thiên, mỉm cười hài lòng.



Sau khi tạm dừng, quản lý Phan tiếp tục nói:

"Vừa rồi ông chủ của chúng tôi muốn đến mời hai người một ly, nhưng anh Trương đã ngăn ông chủ lại và nói với ông chủ chúng tôi đừng làm phiền buổi gặp mặt của ông.

"

Lời này được nói ra, gương mặt của Lâm Diệu Đông vênh lên đến tận trời.



Một trong những ông chủ có tiếng nhất ở thành phố Nam Châu, anh ta lại muốn nâng ly kính rượu mình, lại còn không dám làm phiền thời gian của mình.

.

.



Thân phận của ông cứ thế được người ta đoán già đoán non!

Khuôn mặt của Lâm Diệu Đông lúc này như đang tỏa ra ánh sáng, sự hâm mộ hiện lên trong mắt tất cả mọi người.



Ông cầm lấy tay Lý Tú Cầm, giơ tay lên rồi nhàn nhạt nói:

“Cứ bảo ông chủ của cô tới đây đi, tôi muốn kính ông chủ của cô một ly vì bàn đồ ăn cũng như mấy chai rượu này.



Bố vợ, ông chủ muốn mời rượu còn phải đích thân đi tới đây?

Đây chẳng phải là muốn thị uy của mình ở trước mặt các bạn học cũ hay sao?

Ý đồ này.

.

.



“Vâng thưa ông, tôi sẽ nhanh chóng chuyển lời tới ông chủ!” Quản lí Phan gật đầu, mỉm cười nói, sau đó mang theo những nhân viên phục vụ đi ra khỏi phòng.



Sau khi cửa phòng được đóng lại, mấy bạn học cũ lập tức chen nhau lên kính rượu Lâm Diệu Đông, ai cũng khen lấy khen để, tâng bốc ông lên tận trời.



Tất nhiên, Ngô Đạo Nhân nằm ngoài những người đó.



Tất cả spotlight đã bị Lâm Diệu Đông chiếm hết, ông ta giờ chẳng khác gì tấm phông nền để cho Lâm Diệu Đông được tỏa sáng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.



Ngô Đạo Nhân muốn dành lại chút cảm giác tồn tại, ông ta cười khẩy nói:

“Diệu Đông, con rể của ông không phải là một tên ăn bám sao?”

"Sau bữa ăn này, tôi sợ rằng tất cả của cải của nhà ông sẽ tiêu tan hết!"

Lâm Diệu Đông giờ tràn đầy tự tin, ông không hề bị Ngô Đạo Nhân dắt mũi.



Ông bình tĩnh cười lên một tiếng đầy khí phách rồi nói:

“Lão Ngô, tôi thấy ông có tuổi rồi đó, lỗ tai có phải là gặp vấn đề gì rồi không?”

“Ông không nghe thấy ông chủ của Hoa Hào Cửu Đỉnh muốn mời rượu tôi sao? Đó là ông chủ đã nể mặt con rể tôi.



Ngô Đạo Nhân lại cười nói:

“Tên con rể kia của ông mà có mặt mũi để nể sao? Là khuôn mặt xấu xí ư?”

Toàn bộ thành phố Nam Châu đều biết Trương Thiên là một tên cặn bã!

Càng nói càng khó nghe, Lý Tú Cầm cũng bắt đầu cảm nhận được ác ý của Ngô Đạo Nhân, bà không thể ngờ tới một nhân vật lớn như vậy mà lại có một mặt không ra gì đến thế.



Lâm Diệu Đông lắc đầu cười nói: “Xấu nhưng không bẩn là được, đúng không?”

“Ngược lại, để ông chủ Hoa Hào Cửu Đỉnh đích thân chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn như vậy, không biết lão Ngô có mặt mũi đó không?”

Ngô Đạo Nhân thở hổn hển, trong lòng khó chịu đến mức muốn bùng nổ.

.

.



Đúng lúc cơn tức giận chuẩn bị lên tới đỉnh điểm và phát tiết ra ngoài thì cửa phòng ăn được mở ra.




Người mở cửa chính là quản lí Phan, sau đó có hai người đi tới.



Bành Hoa vừa bước chân vào cửa, nhìn thấy mọi người liền nói to: “Có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy? Tôi có quấy rầy nhã hứng của mọi người không?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, đây quả thực là Bành Hoa được giới báo chí của thành phố Nam Châu đưa tin nhiều vô cùng đó sao?

Wow, một nhân vật nổi tiếng đó!

Tất cả mọi người đều đứng dậy, vô cùng khách sáo mà gật đầu đáp lại Bành Hoa.



Ngô Đạo Nhân đi trước một bước, khách sáo chào hỏi: “Ôi, đây không phải là tổng giám đốc Bành, Bành Hoa đó sao?”

Những lời này ông ta cố tình nói ra để cho tất cả mọi người ở đây thấy được, ông ta cũng biết Bành Hoa, chỉ là không khoe ra thôi.



Bành Hoa nhíu mày, nhìn thoáng qua ông ta rồi cười nói: “Đúng vậy!”

“Nhưng không biết ông đây là ai?”

Chuyện này?

Đây chẳng khác nào ông ta đang tự đào hố chôn mình, tự đẩy mình vào tình huống khó xử.



Bạn nhiệt tình chào hỏi người ta, người ta lại chẳng nhận ra bạn là ai, vừa rồi bạn lại còn lớn tiếng nói ông chủ của Hoa Hào Cửu Đỉnh, có mời ông ấy cũng không tới đâu.

.

.



Sống ngần ấy năm trên đời nhưng quả thực ông chưa gặp tình huống này bao giờ.



Thật ra là hai người đã từng hợp tác cũng nhau, cũng coi như quen biết sương sương nhưng Bành Hoa lại muốn đánh cho ông ta một đòn phủ đầu!

Chuyện này không thể trách Bành Hoa được, hôm nay ông ấy đã thỏa thuận xong mọi thứ với Trương Thiên rồi, nhất định phải phô trương được uy thế của bố mẹ vợ anh.



Những người khác đều không để vào mắt.



Không đợi Ngô Đạo Nhân phản ứng kịp.



Bành Hoa lập tức quay đầu, dưới sự chỉ dẫn của quản lí Phan, ông đi tới trước mặt của Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm, khách sáo nói:

“Ông Lâm, bà Lâm, đáng lẽ ra tôi nên đến kính rượu hai người sớm hơn, lại sợ quấy rầy mọi người dùng bữa.



Lâm Diệu Đông thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng rất biết cách ăn nói, khéo léo đáp lại:

“Ồng quá lời rồi, tổng giám đốc Bành bận rộn như vậy, không cần phải bớt chút thời gian quý báu của mình để qua đây với tôi đâu.



“Như vậy không được!”

Bành Hoa giơ tay lên, kiên quyết phản đối:

“Tôi và con rể ông coi nhau như anh em một nhà, ông Lâm và bà Lâm đây lại là bố mẹ vợ của cậu ấy, theo vai vế mà nói, tôi còn ở dưới hai người nữa.



“Nào cạn ly trước rồi nói tiếp!”

Sau khi rượu được rót đầy hai ly, hai người đồng thời nâng cốc uống hết sạch.



Đột nhiên Bành Hoa hạ vị thế của mình xuống thấp như vậy, mọi người ngạc nhiên đến há hốc mồm!

Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm vô cùng vui vẻ, hùa theo nói đùa và uống rượu.



Tâng bốc kiểu này cũng quá tận tình rồi.



Coi Trương Thiên như anh em trong nhà, tuổi thì đã ngang ngửa bố mẹ vợ anh? Cách nhau cả một thế hệ, vậy mà cũng nói được sao?

Nhưng mà cách Bành Hoa xử lí bữa tiệc này, Trương Thiên thích.



Vào lúc này, Trương Thiên bước đến, cười nói với Lâm Diệu Đông:

“Bố mẹ, tại sao hai người không nói với con về buổi họp mặt này?”

“Bố mà nói trước với con thì con đã bao cả Hoa Đỉnh, để tổng giám đốc Bành có thời gian trống, qua bên này với mọi người sớm hơn rồi!”

Bành Hoa phụ hoa thêm: “Đúng vậy, tối hôm nay có hơi vội vàng.




Bảo cả khách sạn?

Hoa Hào Cửu Đỉnh, mỗi ngày đón tiếp bao nhiêu khách hàng cơ chứ?

Chuyện cưa bom thổi mìn nhảm nhí như vậy.

.

.

Nhưng lại một lần nữa khiến trái tim mọi người chấn động.



Tuy bình thường trông thấy Trương Thiên là Lâm Diệu Đông rất khó chịu nhưng đêm nay anh quả thực đã khiến ông vô cùng vui vẻ.



Ông nháy mắt một cái rồi đáp lại một cách hài hước:

“Mà các cô các chú ở đây cũng không gọi mấy món này.



Trương Thiên tiếp tục lấy lòng bố vợ mình:

“Mọi người không gọi món là chuyện của mọi người, nhưng con không thể vì thế mà tiếp đón thiếu chu đáo được đúng không ạ?”

“Bữa tiệc được giám đốc Bành chuẩn bị ngày hôm nay có làm các cô các chú thích không ạ?”

Một bữa ăn mà như yến tiệc của Hoàng đế như vậy, mọi người đâu chỉ thích nữa, họ nhìn thôi mà muốn no luôn rồi.



Lâm Diệu Đông còn cố ý ra oai: “Tạm được!”

Bữa tiệc đẳng cấp đến vậy mà mới chỉ tạm được thôi sao?

Nhưng Trương Thiên cũng không nhiều lời, chỉ cười tươi một cái, sau đó nhấc một chai rượu ngon lên, rót rượu kính từng người một.



Bành Hoa hết lần này đến lần khác tham gia cuộc vui khiến mọi người cảm thấy vô cùng có mặt mũi.



Nhưng khi Trương Thiên kính rượu đến Ngô Đạo Nhân, ông ta cố tình che tay lên miệng ly rượu, không có ý cho anh rót vào.



Công việc kinh doanh của Ngô Đạo Nhân ở thành phố Hải khá tốt, nhưng chỉ dựa vào đó mà đã kiêu ngạo rồi sao?

Dám dương oai ở Hoa Hào Cửu Đỉnh?

Lại còn ở trước mặt Bành Hoa?

Lâm Diệu Đông đã đi tới phía này, kéo Trương Thiên lại rồi cười nói:

“Không cần kính rượu ông ta đâu, ngày trước ông ta theo đuổi mẹ con nhưng không được, chắc là vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ.



n oán của thế hệ trước, Trương Thiên cũng lười quan tâm.



Nhưng không ngờ rằng, Ngô Đạo Nhân vẫn ngoan cố coi mình là nhất, ác ý nói:

“Tôi không phải không tiếp rượu người khác, chỉ là không thể tùy tiện tiếp rượu một tên phế vật, cặn bã mà thôi!”

Búng tay cũng có thể đoán ra được người đó chính là Trương Thiên.



“Bảo sao bố mẹ vợ lại chướng mắt cậu!”

Trương Thiên nhướng chân mày, gương mặt âm trầm đáng sợ, quay đầu lại hỏi Bành Hoa:

“Kiểu như này thì giống cái gì nhỉ?”

“Cầm thú?” Bành Hoa hiểu ý đáp lời.



“Tổng giám đốc Bành, anh đừng hạ thấp cầm thú được không?”




.