Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 116-1: Đừng để anh ta chạm vào em, nếu không anh sẽ giết người (1)




Sáng hôm sau, An Noãn giúp Sớm rửa mặt, ôm thằng bé xuống lầu ăn sáng, phát hiện Thẩm Diệc Minh đang giận dữ ở phòng khách.

“Mỗi ngày trừ bỏ uống rượu, con không thể làm chuyện khác hay sao? Con không sợ một ngày nào đó uống rượu đến làm chết mình luôn hay sao?”

Thẩm Diệc Minh phẫn nộ đến nói không nên lời.

Thẩm Thần Bằng xem như không có gì tựa vào sô pha, ánh mắt mệt mõi, tự giễu nói: “Ngày nào đó con chết, khẳng định cha sẽ rất cao hứng, không ai làm phiền đến cha phải hao tâm thu thập cục diện rối rắm mà con gây ra.”

“Con!” Thẩm Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi.

Tiết Ngọc Lan vội vàng chạy qua khuyên nhủ: “Quên đi quên đi, anh tức giận với bọn trẻ làm gì, cũng không giải quyết được chuyện gì.”

Tiết Ngọc Lan nói xong quay sang Thẩm Thần Bằng, giọng điệu rất là nghiêm khắc: “Thần Bằng, về sau không cho phép loại chuyện này xảy ra, say rượu lái xe, nếu xảy ra chuyện gì con kêu mẹ phải làm sao bây giờ.”

Đậu Nhã Quyên đỡ lão gia tử từ nhà ăn đi đến phòng khách, lão nhân gia giọng điệu từ ái, thấm thía nói: “Thần Bằng, ba mẹ cháu nói cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu, nếu đụng phải người qua đường, không phải hại người ta hay sao. Vả lại vạn nhất làm bản thân bị thương, cháu nói làm sao bây giờ? Gia gia tuy cũng thích uống rượu, nhưng ta uống rượu cũng có chừng có mực, không phải dùng rượu để làm tê liệt bản thân.”

Thẩm Thần Bằng thoáng nhìn An Noãn đang đứng ở chân cầu thang, cố ý trầm giọng nói “Hôm qua là vì bồi Huy tử, tâm tình cậu ấy không tốt, kêu cháu bồi cậu ấy uống rượu. Thật ra cũng không uống nhiều, Huy tử lại uống rất nhiều, cuối cùng được trợ lý của cậu ấy đưa đi bệnh viện.”

Tim An Noãn hung hăng co rút.

Lão gia tử thở dài thật sâu, rất là bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ kia, không có duyên phận với Thẩm gia chúng ta, nên không phải là người của Thẩm gia. Huy tử tốt như vậy, cũng không biết là ai không có phúc khí.”

Đậu Nhã Quyên thoáng nhìn An Noãn, túm túm tay áo lão gia tử, dùng mắt ra hiệu cho ông.

Lão gia tử lúc này mới thấy An Noãn, cười cười: “Nha đầu, lại đây, đã đói bụng chưa, chúng ta đi ăn sáng.”

Sớm rất hiểu chuyện, lễ phép chào hỏi mọi người.

Thẩm Diệc Minh không có biểu tình gì, những người khác đều rất thích Sớm, dù sao đứa nhỏ cũng rất đáng yêu.

Trong lúc ăn, Thẩm Thần Bằng luôn luôn trừng mắt nhìn cô, cơ hồ như muốn trừng đến trên người cô ra hai lỗ thủng. An Noãn làm bộ không phát hiện, chỉ lo đút Sớm ăn.

Cơm nước xong lão gia tử nói với An Noãn: “Đứa nhỏ, đến thư phòng ông, ngoại công có chuyện nói với cháu.”

An Noãn giao Sớm cho nhị cữu mẹ, đến thư phòng của lão gia tử. An Noãn rất ít khi đến thư phòng của lão gia tử, ông cũng rất ít đến đây. Cô nhìn một vòng liền chú ý trên vách tường có một bức trừu tượng họa, trước kia không có.

“Đây là bức tranh mà mấy ngày trước Huy tử lấy làm sính lễ, đây là bút tích thực của tác giả mà Huy tử đấu giá được ở Mỹ, giá trị trên triệu.”

An Noãn nghe con số giá trên trời, nhịn không được thở dốc vì kinh ngạc.

“Lúc ấy ta nói với Huy tử như vậy, nếu chai cháu có thể thành công, ta sẽ nhận sính lễ này, nếu hai người không thể đến với nhau, ta sẽ trả lại.”

An Noãn cúi thấp đầu xuống.

“Bởi vậy ngoại công tìm cháu, bức này cháu cầm trả lại cho Huy tử.”

An Noãn ngẩng đầu: “Ngoại công, sao lại kêu cháu đi, ông kêu người khác đi được không?”

“Không được, bức tranh rất quý giá, sao ông có thể dễ dàng phó thác cho người khác, cháu phải tự mình trả lại. Vả lại cháu và Huy tử, cũng nên có cái kết thúc, cùng Huy tử nói chuyện cho rõ ràng, người ta tuổi cũng không còn nhỏ, không thể cứ bắt chờ đợi mình.”

“Cháu biết.”

Lão gia tử gắt gao cầm tay cô, lời nói thấm thía: “Nha đầu, ngoại công biết, làm ra quyết định này, trong lòng cháu cũng không chịu nổi, nhưng cháu đã lựa chọn, nhất định phải cố gắng tiêu sái đi hết, nếu không sẽ làm thương tổn càng nhiều người.”

Lão người gia nói xong gắt gao ôm cô vào trong ngực.

“Thật ra từ đầu ngoại công đã biết, cháu và huy tử không có khả năng đi đến cuối cùng. Quan hệ của Mạc gia cùng Thẩm gia dựa vào ông và Mạc lão mà gắn bó, mà nhị cữu cháu và cha của Huy tử, còn có bác của Huy tử rất gay gắt, ở trong lòng ông, nếu hai người các cháu yêu thương lẫn nhau, ông còn có thể làm chủ, chờ sau khi ông chết đi, các cháu cho dù muốn đến với nhau, cũng không có khả năng. Chuyện quan trường chính giới rất phức tạp, cháu không hiểu.”

Nói tới đây, lão gia tử thở dài: “Các cháu đã muốn như vậy, ngoại công cũng không miễn cưỡng các người. Chỉ hy vọng cháu sẽ không hối hận.”

--

Mạc Bình Sơn vừa gọi điện thoại, Lý Hân Như lập tức từ Hongkong bay qua. Đến bệnh viện thấy Mạc Trọng Huy tiểu tụy, tim cô hung hăng co rút đau đớn , hận ý đối với An Noãn càng mãnh liệt. Ông trời thật đúng là không công bình, cô thương anh, anh lại yêu người khác. Nhìn anh bị tổn thương vì người phụ nữ khác, cô lại đau lòng cho anh.

Cô thương anh, anh lại yêu cô ta. Có phải mỗi người đều phải trải qua như vậy, đau, thương, mới hiểu mùi vị của tình yêu. Cũng không có trong tưởng tượng như vậy ngọt, mà là chua sót .

“Hân Như, sao cháu đến đây?” Đường Tĩnh Vi ở phòng bệnh chăm sóc Mạc Trọng Huy cả đêm, cho tới bây giờ, anh cũng không mở miệng nói một câu, không ăn cơm, cũng không uống một ngụm nước. Cứ nằm yên lặng trên giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

“Dì Đường, bác Mạc gọi điện thoại nói cho cháu biết, Huy nằm viện, cháu lập tức từ Hongkong chạy lại đây.”

Đường Tĩnh Vi nhìn mồ hôi hiện ra trên cái trán bóng loáng của cô, trong lòng không tiếng động thở dài, thản nhiên nói: “Hân Như, cám ơn cháu có tâm.”

Trong lòng Đường Tĩnh Vi vạn phần khổ sở, vì sao tình yêu không thể đơn giản hơn, sao con bà lại yêu người con gái kia, nếu không sẽ không có kết quả này. Nếu con bà thích cô gái xinh đẹp trước mắt này, thật là tốt bao nhiêu, cũng bớt phải chịu tội. Lí Hân Như không chỉ có có thể giúp anh trên sự nghiệp, quan trong nhất là cô thương anh, sẽ không làm anh bị thương.

Nhưng mà, trên thế giới này cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ.

“Bác gái, bác ở trong này chăm sóc Huy cả đêm rồi, bác về trước nhà nghỉ ngơi đi, để cháu ở đây chăm sóc anh ấy.”

Đường Tĩnh Vi ngẫm lại cũng nên cho bọn họ cơ hội, vì thế gật gật đầu.

“Cũng tốt, có cháu chiếu cố Huy nhi, bác có thể yên tâm.”

Đường Tĩnh Vi cố ý kêu Trương Húc đưa bà về, để Lý Hân Như ở một mình với Mạc Trọng Huy. Trương Húc có chút chần chờ, lại không dám làm trái ý Đường Tĩnh Vi, anh nhìn nhìn người đang nằm trên giường bệnh, người nọ vẫn bộ dạng thờ ơ. Giống như linh hồn không còn ở trên người, không hề có sức sống.

Sau khi Đường Tĩnh Vi cùng Trương Húc rời đi, Lý Hân Như thật cẩn thận tiêu sái đến bên giường ngồi xuống.

“Anh có muốn ăn chút gì?” Cô ôn nhu hỏi.

Người trên giường bệnh cũng không quan tâm cô.

“Nếu không em đỡ anh ngồi dậy uống nước?”

Vẫn không có đáp lại.

Cô có chút phát hỏa, nhịn không được rống ra tiếng: “Mạc Trọng Huy, anh yếu đuối như vậy cho ai xem nha? Bởi vì cô ta, anh nằm ở nơi này, cô ta có biết không? Cô ta cũng không muốn anh, vô luận anh trở thành như thế nào, cô ta vẫn sẽ không muốn ngươi. Nếu anh còn là một người đàn ông, ngồi dậy cố gắng sống cho tốt, kiêu ngạo mà sống cho cô ta xem, hạnh phúc cho cô ta thấy, để cô ta biết, mất đi anh, là tổn thất của cô ta. Mạc Trọng Huy, em hy vọng anh kiên cường lên, cho dù anh không chọnem cũng không sao, em chỉ hy vọng anh thật tốt, thật sự, em chỉ muốn thấy anh hạnh phúc là em vui. Nhưng hiện tại anh như vậy, lòng em rất đau, thậm chí em muốn gánh chịu thay anh nỗi đau này.”

Lý Hân Như nói xong lau mắt: “Mạc Trọng Huy, vì một người phụ nữ như vậy thật sự không đáng, xin anh tỉnh lại đi, yêu thương bản thân mình.”

--

Mấy ngày nay, An Noãn liên tục gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, muốn hỏi anh ngày nào rảnh đem tranh trả lại cho anh, nhưng Mạc Trọng Huy không nghe điện thoại của cô, gọi điện thoại cho Trương trợ lý, Trương Húc cũng không nghe. Mỗi ngày, lão gia tử lại thúc giục cô, An Noãn chỉ đành mang theo bức tranh kia trực tiếp đến Shine, trừ bỏ nơi này, cô không biết Mạc Trọng Huy còn có thể ở nơi nào, coi như đi thử thời vận.

Cô kêu lái xe chạy vào gara, quả nhiên, cô nhìn thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy đối với xe cũng có quan nhiệm nhất định, không giống kẻ có tiền khác, hôm nay chạy Ferrari, ngày mai Porsche, giống như quần áo của phụ nữ, một tuần không lặp lại. Từ lúc ở Giang thành, Mạc Trọng Huy liền vẫn chỉ đi một loại xe Bentley.

An Noãn lại thử gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, vẫn không người nghe. Ôm một tia hy vọng cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Trương Húc, lúc này lại có thể gọi được.

Giọng điệu Trương Húc rất lạnh lùng: “Xin hỏi cô có việc sao?”

Nghe ra còn có khoảng cách.

An Noãn mím môi, thản nhiên nói: “Ngoại công tôi có món đồ cần trả lại cho Mạc Trọng Huy, hiện tại tôi ở bãi đỗ xe của Shine, xin anh hỏi giúp tôi khi nào anh ấy có thời gian gặp tôi.”

“Mạc tiên sinh gần đây bận làm một hạng mục, không có thời gian rãnh.”

“Trương trợ lý, vậy nhờ anh, khi nào anh ấy rảnh, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến.”

Trương Húc đối với An Noãn có một bụng hỏa, nhưng treo điện thoại, anh vẫn quyết định báo với Mạc tiên sinh. Mạc Trọng Huy ở bệnh viện một ngày, tối hôm sau anh không nói câu nào làm thủ thục xuất viện.

Tiếp theo anh về công ty, anh muốn dùng công việc làm tê liệt chính mình. Phòng kế bên là phòng tập thể thao, mỗi ngày sau khi Mạc Trọng Huy làm xong việc, sẽ đến phòng tập thể thao tập thể hình.

Vài hạng mục trong công ty anh tự mình chủ trì, còn tự mình đi xã giao với đối phương, rượu trên bàn, anh cũng có thể chuyện trò vui vẻ với người khác. Trương Húc không biết chuyển biến như vậy là tốt hay xấu, trong lòng anh rất lo lắng.

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng tập thể thao, bên trong không trả lời, Trương Húc tự mở cửa đi vào. Mạc Trọng Huy đang vận động cả người đầy mồ hôi.

“Có việc sao?” Anh thuận miệng hỏi.

Trương Húc đột nhiên do dự, cuộc sống của Mạc Trọng Huy trở nên rất có quy luật, anh có nên ở trước mặt Mạc Trọng Huy nhắc tới An Noãn không.

Cắn chặt răng, anh vẫn nói ra miệng: “Mạc tiên sinh, là như vậy, An tiểu thư đang ở bãi đỗ xe, cô ấy nói Mạc lão gia tử kêu cô lại đến đưa đồ cho anh.”

Nháy mắt Mạc Trọng Huy dừng tất cả động tác, vốn đang rất thoải mái lúc này mày lại nhíu chặt.

“Mạc tiên sinh, để tôi kêu cô ấy đi.”

Trương Húc xoay người chuẩn bị đi xuống, Mạc Trọng Huy đột nhiên bình tĩnh nói: “Để cô ấy lên.”

Trương Húc run sợ nhưng vẫn lập tức gật gật đầu.