Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 113-1: Hai người bị lửa giận làm choáng váng đầu óc




“Tiểu Đạt, anh muốn tìm đánh phải không, ngược lại em có không ít bạn gái nước ngoài xinh đẹp, từng người đều nhiệt tình như lửa! Có muốn em giới thiệu mấy người cho anh không, bảo đảm khiến cho anh tính phúc đến chết!” Thẩm Lệ cười đến run rẩy cả người.

“Phải! Phải! Phải! Đại tiểu thư em cũng đừng quan tâm bậy bạ, còn tính phúc đến chết! Anh đây chịu đựng không nổi!” Vạn Đạt vội vàng xua tay.

Mà bên Chử Tuyết Luân thì còn đang đi ra toilet tìm Phi Phi, tính tình Phi Phi vô cùng bướng bỉnh, anh thật sự lo lắng cô sẽ không vui.

Thẩm Lệ nhìn theo bóng lưng Chử Tuyết Nghê, lộ ra ánh mắt nhất định phải có được, chớp mắt một cái rồi biến mất, tiếp tục cười đùa với Vạn Đạt.

“Phi Phi, em không sao chứ.” Chử Tuyết Luân kéo Phi Phi mới đi từ toilet ra.

Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn bị anh kéo, “Không có việc gì, anh cứ trở về sảnh chính đi, em đi chỗ hàng lang hóng mát một chút.”

“Phi Phi, em không thích trường hợp này đúng không? Tính tình của Lệ Chi hơi được nuông chiều, nhưng tính cách không xấu, hai người nhất định có gì hiểu lầm rồi, anh...”

Lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc Nhĩ Phi cắt đứt, “Em nói không có hiểu lầm, tiểu thư Lệ Chi gì kia không có bất cứ liên quan gì đến em, em cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô ta.”

Chử Tuyết Luân rất khó khăn liếc nhìn Phi Phi, “Phi Phi, em không thể nể mặt anh sao? Lệ Chi là bạn tốt của anh, anh hy vọng hai người có thể tốt đẹp, giống như em và Tuyết Nghê vậy.”

Hoắc Nhĩ Phi giật mình nhìn anh, giống như Tuyết Nghê vậy? Bạn bè cố ý như vậy sao?

“Không thể nào, bạn bè không cố ý biết, từ vừa mới bắt đầu hai chúng em cũng đã không có nguyện vọng trở thành bạn bè, chắc hẳn vị tiểu thư Lệ Chi kia càng không bằng lòng trở thành bạn với em.” Cô không phải người ngu, ánh mắt người tên là Lệ Chi nhìn Tuyết Luân và hành động của cô ta sao cô có thể không hiểu, chỉ có Tuyết Luân vẫn coi cô ta là bạn bè, chuyện như vậy cô không thể nói rõ, chuyện như thế nào thì như thế đó đi.

“Không thử một chút làm sao biết?” Chử Tuyết Luân giống như chưa từ bỏ ý định.

(Bạn học Tuyết Luân: Sao anh lại di3n~d@n`l3q21y"d0n không hiểu vậy? Tia lửa giữa phụ nữ là hết sức căng thẳng, lần đầu tiên gặp mặt rất quan trọng, nếu như bị mất ấn tượng tốt về nhau, muốn tiến một bước cũng rất khó khăn, huống chi là bởi vì liên quan đến anh!)

Hoắc Nhĩ Phi rất bất đắc dĩ nhìn anh, không nói thêm câu gì.

Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, ai cũng không nói gì, ai cũng không chịu thua.

Cuối cùng vẫn là Chử Tuyết Luân lên tiếng, “Phi Phi, em đang ghen hay tức giận vậy?”

Hoắc Nhĩ Phi biết phần ghen mình chiếm một nửa, chuyện về Lệ Chi trước kia Tuyết Luân chưa từng nói với cô một lần, vui mừng ngoài ý muốn này thật sự lớn!

Một tay Chử Tuyết Luân che trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, hai người ngồi gần nhau, từ xa nhìn lại, giống như tình nhân đang nói lời tâm tình hoặc hôn môi.

Một phóng viên giải trí bát quái tiện tay chụp cảnh này lại, trong lòng vui vẻ một trận, tít trang đầu ngày mai nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người: Tổng giám đốc bất động sản Sở viên Chử Tuyết Luân và giám đốc kế hoạch giải trí Âu Kỳ Hoắc tiểu thư một lần nữa quay về tốt đẹp, đồng thời tiến tới party của nhân vật nổi tiếng, lại thêm trốn ở bên cạnh toilet hôn môi, tình cảm càng ngày càng chuyển biến tốt, xem ra ngày cưới của hai người đã đến gần.

Buổi tối, khi Chử Tuyết Luân đưa Hoắc Nhĩ Phi về, hai người suốt một đường không nói gì, tất cả đều có suy nghĩ riêng.

Quả nhiên đúng như dự đoán, tin tức này đưa tới rất nhiều vang động, nhanh chóng truyền ra ở thành phố L, mọi người lại bắt đầu bàn luận ầm ĩ về Hoắc Nhĩ Phi.

Sáng ngày hôm sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy trang đầu tạp chí giải trí thì hoàn toàn bị kinh sợ đến khựng lại, bọn phóng viên bát quái này! Thật đúng là không yên mà!

Ngược lại với Hoắc Nhĩ Phi tức giận, Chử Tuyết Luân lại bình tĩnh rất nhiều, anh ngược lại thích tin tức này, ngày cưới đã gần đến, chuyện này thật sự là một ý tưởng vô cùng tốt! Mặc dù do phóng viên nói bừa, nhưng thể hiện đầy đủ tâm nguyện của chính anh.

Khi Thẩm Lệ nhìn thấy bài báo này thì trong lòng khó chịu, ngày cưới đã gần đến? Cô phải nghĩ biện pháp không để cho bọn họ kết hôn được, anh Luân hoàn toàn bị che mờ hai mắt, trong lòng anh không phải vẫn có gai sao? Cô sẽ phải lợi dụng thật tốt cái gai kia!

Thư Yến Tả tại Hương Cảng phía xa thì hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ, gần đây mèo nhỏ lạnh nhạt với anh rất nhiều, còn luôn ở chung một chỗ với Chử Tuyết Luân, đồng thời tiến tới đủ loại nhà hàng, party, nghiễm nhiên có dáng vẻ tình nhân ngọt ngào.

Chẳng lẽ trong khi ở Thụy Sĩ, Nhật Bản, đủ loại giữa anh và mèo nhỏ đều là giả dối sao? Sao khi cô quay lại làm việc thì thay đổi hoàn toàn, mặc dù anh biết cô sợ giải trí bát quái, nhưng anh nói những lời đó là có thể có đường xoay xở, hơn nữa anh là người nói chuyện không có trách nhiệm sao?

Không được, nhất định phải tìm mèo nhỏ nói chuyện một chút, nếu không trong lòng anh có một ngọn lửa đang thiêu đốt không diệt hết được.

Buổi tối, Chử Tuyết Luân vốn định để cho Phi Phi cùng mình đi dự tiệc đón gió cho Lệ Chi, nhưng nói gì Phi Phi cũng không chịu đi, anh đành phải đưa cô trở về trước, trong lòng lại nghĩ tới tốt nhất có thể tìm một cơ hội để cho hai cô tốt đẹp lên, nếu không sau này số lần gặp mặt còn nhiều nữa, cứ luôn cương cứng cũng không được!

Xe dừng lại trong sân chung cư, Chử Tuyết Luân nhẹ giọng hỏi: “Phi Phi, em ghen sao?”

“Không có.” Hoắc Nhĩ Phi không hề nghĩ ngợi đã phủ nhận.

“Anh rất vui vì em có thể ghen.” Chử Tuyết Luân thật cao hứng nói, anh cảm thấy Phi Phi càng nói không có thật ra dieendaanleequuydonn chính là biểu hiện của ghen.

Hoắc Nhĩ Phi xoay mặt không muốn cãi cọ vấn đề này với anh, cô chỉ rất ghét người phụ nữ kia thôi, tuyệt đối không có chút dính dáng gì đến ghen, nhưng mà Tuyết Luân muốn cho là như thế, cô cũng không có cách nào.

“Em xuống xe, bye bye.” Nói xong cô mở chốt cửa xe đi ra ngoài.

“Ừ, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh sẽ không chơi quá khuya.”

Mặc kệ mấy người chơi đến mấy giờ, đối với người phụ nữ tên Lệ Chi đó, cô thật sự không có bất kỳ ấn tượng tốt gì, khẽ than thở, cũng không quay đầu đi về trong hành lang.

Chử Tuyết Luân nhìn theo bóng lưng cô biến mất trong hành lang rồi mới chậm rãi lái xe rời đi.

Hoắc Nhĩ Phi vừa định vào thang máy, cũng không đề phòng bị một người kéo ra ngoài, bị sợ đến thiếu chút nữa cô thét chói tai lên, nhưng khi nhìn rõ người tới thì cô kinh ngạc trợn to đôi mắt.

Người này dĩ nhiên là Thư Yến Tả chờ cô đã lâu, đã sớm như lòng bàn tay với đủ loại phản ứng của cô, lanh tay lẹ mắt che miệng cô lại, lôi cô ra cầu thang thoát hiểm khẩn cấp, đóng cửa lại.

“Anh làm gì thế! Luôn đột nhiên tập kích, muốn hù chết em à!” Hoắc Nhĩ Phi bất mãn oán trách.

“Em nên rất quen thuộc với tập kích của anh! Cũng do em quá đắm chìm trong dịu dàng không cách nào kiềm chế của Chử Tuyết Luân, cả ngày đi với anh ta thành một đôi vô cùng hạnh phúc đúng không? Trốn bên ngoài toilet hôn môi? Ngày kết hôn sắp đến? Thật sự chúc mừng em!” Lạnh lùng trong mắt Thư Yến Tả khiến Hoắc Nhĩ Phi không tự chủ rùng mình một cái, Thư Yến Tả như vậy khiến cho cô không quen, hơn nữa lời của anh để cho cô đau buồn rất nặng, sự thật vốn không phải như vậy có được không!

“Tại sao anh lại tới chất vấn em? Em muốn sinh hoạt như thế nào đó và việc của em, có liên quan gì đến anh sao?” Hoắc Nhĩ Phi cũng tức giận, cô chưa bao giờ là người sợ hãi kẻ mạnh, nhưng mà đã hiểu lầm thì cô không muốn giải thích gì thêm, tại sao lại không tin cô, nghĩ đến đây, cô lại bướng bỉnh.

Mà đêm nay Thư Yến Tả hoàn toàn bị ghen tức tràn đầy, mất đi lý trí, lời con mèo nhỏ nói không thể nghi ngờ đã khơi dậy lòng tự ái mãnh liệt của người đàn ông trong thân thể anh, “Tại sao? Bằng vào em và anh là vợ chồng trên luật pháp! Dĩ nhiên có liên quan đến anh rồi.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Hoắc Nhĩ Phi cũng tức giận, giấy đăng ký kết hôn đó không phải do cô tự nguyện, tại sao người đàn ông này luôn lấy nó để nói chuyện! Anh có quyền thế thì ngon à! Tại sao luôn uy hiếp cô! Cô thật sự không thể để cho mình bị xoay vòng vòng!

Đột nhiên nhớ tới chuyện năm ngoái hai người ký kết hiệp nghị kia, vốn cô cũng quên, ai bảo anh nhắc tới chuyện xưa! Vậy cũng đừng trách cô lôi chuyện xưa ra!

“Anh đừng quên hiệp nghị lúc trước chúng ta đã nói xong, trong thời gian nửa năm nếu em không yêu anh, die~nd a4nle^q u21ydo^n anh sẽ không thể xuất hiện trước mặt em, hơn nữa cũng phải hủy bỏ giấy đăng ký kết hôn đó!” Hoắc Nhĩ Phi nổi giận, ai sợ ai!

Thư Yến Tả híp nửa tròng mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, đột nhiên nhắc tới chuyện hiệp nghị, cô có ý tứ gì?

“Tính cho tới hôm nay, thời hạn nửa năm đã hơn một tháng, mà em, cũng không yêu anh, bây giờ không có, tương lai lại càng không có!” Hoắc Nhĩ Phi rất tức giận bổ sung thêm một câu, giờ phút này cô cũng hoàn toàn bị tức giận làm hôn mê đầu óc.

Tròng mắt Thư Yến Tả lạnh lẽo trong nháy mắt, hình như phủ lên một tầng sương lạnh, quả thật không thể tin nổi lời này thốt ra từ trong miệng của cô, hiệp nghị nửa năm, xem ra anh thật sự đánh giá cao mình! Anh vốn cho rằng hiệp nghị đã có hiệu lực, xem ra chỉ là anh đơn phương mà thôi.

“Chuyến đi Thụy Sĩ, Nhật Bản là cái gì? Anh thấy em rất thích thú! Chẳng lẽ những thứ kia đều là giả?”

“Em không phủ nhận, trong lúc du lịch anh khiến cho em vui mừng, khiến cho em cảm động, nếu như ý anh chỉ chuyện anh và em lên giường là rất thích thú, đây chẳng qua là trò chơi giữa người trưởng thành mà thôi, em chơi được, vậy thì Thư nhị thiếu càng có khả năng chơi được, anh cần gì phải luôn nói đến chuyện đã qua chứ, không cảm thấy biểu hiện của anh bây giờ rất không giống với người đàn ông thành thục sao?” Hoắc Nhĩ Phi mạnh miệng cố chấp nói.

“Trò chơi giữa người trưởng thành? Đây là ý tưởng của em? Thật sự không nghĩ tới Hoắc tiểu thư là người cởi mở như vậy, vừa đúng lúc tối nay tôi cũng rất muốn chơi trò chơi của người trưởng thành này, Hoắc tiểu thư sẽ không phải không chơi nổi chứ!” Trong mắt Thư Yến Tả bắn ra vẻ khát máu xấu xa, nụ cười nơi khóe miệng làm cho người ta không rét mà run.