Cửu Ái Phong Vân

Chương 4




“Ca, theo ta đi luyện chữ!”

“Hảo”. Tùy ý Trầm Lạc Phong lôi kéo hắn, Liễu Ức Vân căn bản sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Trầm Lạc Phong.

Chữ của Lạc Phong thực hảo, phóng đãng phóng túng, thương kính hữu lực, không giống chữ chính mình cứng nhắc vô lực, tối đa cũng chỉ được cho đoan chính mà thôi. Lạc Phong thật là ở địa phương gì cũng đều phi thường xuất sắc a, không biết tương lai nữ tử nhà ai có phúc khí trở thành thê tử của Lạc Phong đâu. Mặc dù Lạc Phong hiện tại còn nhỏ, nhưng đã có nhiều gia đình gia thế hiển hách người ta nhìn chòng chọc y, có thể nói chỉ cần Lạc Phong gật đầu, chỉ sợ bọn hắn lập tức đưa nữ nhi cùng lễ vật thật nhiều đóng gói hai tay dâng cho y đi. Ha hả, nhưng Lạc Phong đối với thân sự luôn rất lãnh đam, mỗi lần phụ vương hướng y đưa ra phần thưởng cộng thêm thiên kim nhà ai, y lại lạnh lùng ném một câu “Ta không thiếu nữ nhân!” Sau đó liền xoay người rời khỏi. Nghĩ đến bên cạnh Lạc Phong thật sự không thiếu nữ nhân a, theo hai năm trước hắn liền phát hiện ngoài phủ có nữ nhân xuất nhập biệt viện của Lạc Phong, Liễu Ức Vân nhất thời cảm thấy hai má như bị hỏa thiêu, thân thể cũng nóng lên, khi đó cũng là ở trong gian phòng này, ở trên bàn nơi Lạc Phong đang luyện chữ, hắn trộm hướng Lạc Phong liếc mắt một cái, lại phát hiện Lạc Phong đã dừng bút, đang sáng ngời nhìn hắn.

“A!” Phảng phất làm chuyện xấu bị nắm bắt gặp, Liễu Ức Vân không tự giác kêu to.

“Ca, thế nào, má hồng như thế, bị bệnh sao?” Trầm Lạc Phong xông lên đây, thân thủ dò xét hướng trán Liễu Ức Vân sờ sờ.

Nhìn đến trong gang tấc sắc mặt tuấn mỹ, Liễu Ức Vân cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhìn trước mắt đôi môi Lạc Phong mím lại đột nhiên làm hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu trở nên vựng vựng não không tự nhiên nhớ tới tình cảnh ngày ấy, hắn là thế nào, thật sự bị bệnh sao? “Ca, ngươi thế nào, không cần dọa nạt ta a”. Nhìn Liễu Ức Vân phản ứng, Trầm Lạc Phong lo lắng hỏi thăm.

“A, không có gì, có thể là trời rất nóng, ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút là tốt rồi”. Liễu Ức Vân không biết chính mình thế nào, nhưng hắn biết hiện tại hắn phải nhanh chóng rời khỏi Lạc Phong.

“Hảo, ta cùng ngươi trở về phòng”.

“Không, không cần!” Hắn lập tức vòng vo cự tuyệt.

“Ca, ngươi cảm thấy ta phiền?” Trầm Lạc Phong giọng nói tổn thương.

“Không có, ta, ta chỉ là muốn một người nghỉ ngơi một chút”. Trái tim trống rỗng.

“Vậy được rồi”. Lời nói buồn bực.

“Lạc Phong, ngươi không cần đa tâm, ta thật sự.....” Nhìn dáng vẻ mất mát thương tâm của Lạc Phong, hắn thật sự rất không nỡ.

“Ta biết. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ta đến tìm ngươi”. Xả ra một mạt mỉm cười, nhìn nụ cười của y Liễu Ức Vân mới hơi chút an tâm, xoay người rời khỏi.

“Ai......” Này không biết từ lúc trở về phòng Liễu Ức Vân đã mấy lần thở ra, vốn dĩ trở về phòng để an tĩnh lại, nhưng hắn hoàn toàn nghĩ muốn hỏng, hắn hiện tại trong đầu đều là thân ảnh của Lạc Phong, y sắc mặt tuấn mỹ, khóe mắt đeo nét cười, đôi môi hồng thâm thúy, thậm chí cơ bắp cũng ẩn hiện.... A, hắn suy nghĩ cái gì?! Thế nào giống như tư xuân a, ý tưởng hảo bẩn thỉu a, việc này hàng năm trong sách thánh hiền ghi chép đều rõ ràng, càng huống gì đối tượng là Lạc Phong, đệ đệ của hắn a! Trời ạ, để hắn đi chết đi..... Hoàn toàn chìm đắm trong tự chán ghét chính mình, Liễu Ức Vân hồn nhiên không biết Trầm Lạc Phong đã đi tới cạnh giường hắn.

“Ca, tốt hơn chút nào chưa?”

Xem, lại nữa, nghĩ tới sắc mặt Lạc Phong, bất quá Lạc Phong thật sự tốt lắm xem, thanh âm nghe cũng hảo tốt! A.... Không thể, không thể tiếp tục như vậy nghĩ tới Lạc Phong.

“Ca, ngươi thế nào?” Nhìn Liễu Ức Vân lại ngây người, Trầm Lạc Phong thân thiết chạm tay nhẹ nhàng đẩy hắn.

“Lạc Phong?! Thật là.... Người a......” Cuối cùng biết được Trầm Lạc Phong trước mặt không phải ảo giác, Liễu Ức Vân thầm nghĩ xấu hổ biến mất. Xong rồi, hắn vừa mới không có nói cái gì hoặc làm cái gì, không thể để Lạc Phong biết chính mình vừa mới suy nghĩ này nọ, Lạc Phong nhất định sẽ oán hận hắn! Hắn nhớ kỹ trước kia từng có người giống như nghĩ Lạc Phong dung mạo xinh đẹp thành nữ nhân, cuối cùng kết cục đều chỉ có thể dùng thảm tuyệt nhân gian để hình dung. Lạc Phong hận nhất bị xem thành nữ nhân, mặc dù sau y dần lớn lên, khuôn mặt của y vẫn giống như cũ, nhưng thân thể cao lớn cùng ánh mắt anh khí khí chất vương giả, đã không có ai xem y thành nữ nhân, nhưng đó vẫn là kiêng kị lớn nhất của y, làm sao bây giờ hắn có thể hay không sẽ bị ghét.

“Ca, ngươi thế nào? Không thoải mái sao?” Nhìn Liễu Ức Vân hai má hồng hồng, tâm trí lại ở trên trời, Trầm Lạc Phong di chuyển thân thể y, nghĩ muốn sờ đầu hắn thử nhiệt độ.

“A!” Đột nhiên cảm thấy địa phương bị Trầm Lạc Phong chạm vào giống như bị hỏa thiêu, Liễu Ức Vân nhanh chóng né ra.

“Ca?”

“Ta, ta không việc gì, không việc gì”. Trái tim trống rỗng nói.

“Thật sự?” Không tin.

“Thực, thật sự, ha hả.....” Cười nhìn.

“Kia, đã khuya, chúng ta đi ngủ đi”.

“A? Ta, ta hoàn toàn không buồn ngủ, ngươi..... Trước ngủ” Không thể, Lạc Phong ngủ bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ chết, mặc dù không biết vì cái gì, dù sao chính là không thể.

“Thế nào có thể, đã khuya, ngày mai ngươi còn phải lâm triều đâu, mau ngủ!” Thẳng tắp nằm trên giường, chừa ra một bên, y vỗ vỗ vị trí trống không.

Làm sao bây giờ, nếu kêu Lạc Phong quay về phòng mình ngủ, y có thể sẽ thương tâm, tuyệt đối không cần, tuyệt không cần Lạc Phong thương tâm, nhưng.... Nếu.... A.... Làm sao bây giờ?

“Ca, ngươi lề mề cái gì, mau ngủ a”. Nhướn đôi lông mày hơi hiện chút oán giận trong ngữ khí, y biết Liễu Ức Vân không thể chống cự. Quả nhiên, Liễu Ức Vân đã ngoan ngoãn hướng phía y đi đến.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Liễu Ức Vân vừa đi não vừa không ngừng nghĩ biện pháp, đột nhiên, một trận huyễn vựng, thân thể đã bị kéo đến trên giường, thân thể Trầm Lạc Phong cũng nhanh chóng đè phía trên hắn.

“Ngươi suy nghĩ cái gì chứ? Dáng vẻ thất hồn lạc phách, giống như bị bệnh tương tư” Trầm Lạc Phong nằm sấp trên ngực Liễu Ức Vân, tà tà cười cợt đùa giỡn hắn.

Nghe thấy, Liễu Ức Vân sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Bị phát hiện? Không, sẽ không. Nhưng....

“Ca, ngươi nói chút gì đi, mặt một hồi hồng một hồi trắng đâu”. Giữ chặt má Liễu Ức Vân y khẩn trương tra hỏi.

Gần đến mức hô hấp của đối phương đều có thể cảm nhận được, cùng với hắn áp ở trên người, làm Liễu Ức Vân cảm thấy máu trong thân thể nhất thời muốn phun trào, hơn nữa tất cả đều hướng về phía dưới thân tập trung lại, phân thân thoáng cái đã ngẩng đầu. Mặc dù hắn đối với phương diện này biết rất ít, nhưng đã mười chín tuổi hắn biết cổ xúc động này là gì. Xong rồi, Lạc Phong nhất định sẽ phát hiện, y nhất định cảm thấy chính mình thực biến thái, nhất định thực chán ghét chính mình, ngày hạnh phúc của mình sẽ kết thúc. Ông trời, để hắn chết đi. Liễu Ức Vân nhận mệnh nhắm hai mắt, chờ đợi mệnh vận tàn khốc.

“Ca? Ngươi......” Cảm giác được thân thể Liễu Ức Vân dị thường, Trầm Lạc Phong có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Ô.....” Liễu Ức Vân nhịn không được mà khóc, ánh mắt mặc dù đóng chặt, lệ từ khóe mắt không ngừng chảy hạ. Quá hảo một trận, lúc hắn tưởng thời gian đình chỉ thì lúc sau, hắn cảm thấy một đôi tay vì hắn ôn nhu lau đi nước mắt. Hắn giật mình mở ra ánh mắt, nhìn đến sắc mặt Trầm Lạc Phong tràn đầy ý cười nhìn hắn, thế nào như vậy, Lạc Phong vì cái gì không có tức giận?

“Ta đã nói sẽ không tái để ngươi chảy nước mắt. Ha hả, ca, ngươi thích ta có đúng không?” Trầm Lạc phong cười càng tà khí.

“.......” Bị nhìn trúng tâm sự Liễu Ức Vân cảm thấy bản thân thật mất mặt.

“Sớm nói rồi, ta đã nghĩ muốn thế nào ngươi cũng vui vẻ theo ta đâu? Nguyên lai......” Trọng điểm cường điệu một chút chữ “cũng”

“Ân?” Lạc Phong nói cái gì?

“Ha hả, nguyên lai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt a, ha hả, làm ta lại tưởng chỉ có mình ta tương tư, không biết như thế nào để ngươi chấp nhận ta đâu!” Trầm Lạc Phong khoái trá nói.

“A?” Liễu Ức Vân không cách nào tin tưởng những gì mình nghe.

“Không rõ? Nghe tốt lắm, ta, thích, ngươi!” Dùng đầu gối cọ cọ phân thân hơi ngẩng đầu của Liễu Ức Vân, thành công dẫn ra một tiếng thở gấp sợ hãi của hắn, “Chính là cái vui vẻ nga, ha hả”.

“Nhưng.... Nhưng này là không đúng, chúng ta..... Chúng ta đều là nam nhân, hơn nữa là, phải....” Cuối cùng hiểu được ý tứ của Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân kích động sau đó không khỏi đam ưu.

“Ta không quan tâm! Ta chỉ biết ta thích ngươi, mà ngươi cũng thích ta, này liền đủ! không có cái gì không đúng!” Trầm Lạc Phong kích động hô to!

“Nhưng.....” Liễu Ức Vân vẫn đang cảm thấy thực sai lầm.

“Không có cái gì chính là, ngươi muốn ta liền làm như cái gì cũng không phát sinh quá, rồi mới đều tự cưới một thê tử hoàn toàn không có cảm tình thống khổ cả đời? Ngươi phải như vậy sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn ta như vậy sao? Ta làm không được, ta thà…. chết cũng không muốn nhìn ngươi thuộc về người khác! Nếu ngươi chọn người khác, ta thà…. chết! Ngươi muốn ta chết sao?” Thanh âm khóc nức nở nhưng triệt để kiên định.

“Không, ta không cần! Ta thà… chính mình chết cũng không muốn nhìn ngươi có chuyện gì!” Nếu Lạc Phong chết, vậy hắn sống có ý nghĩa gì, thẳng đến giờ phút này hắn mới biết được, chính mình sớm đã thật sâu ái thượng Lạc Phong, nguyên nhân chính là vì như thế hắn mới vì Lạc Phong vô oán vô hối mà nỗ lực, mới ở khi Lạc Phong tổn thương chính mình thì tâm như đao cắt, có lẽ từ khi hắn tới vương phủ nhìn thấy Lạc Phong lần đầu tiên đã bắt đầu, hắn đối với Lạc Phong ái liền bắt đầu nảy sinh.

“Vậy ngươi lại nghi ngại cái gì đâu? Yêu ta, được không?” Cầu xin nhìn Liễu Ức Vân.

“Hảo!” Đúng vậy, cùng Lạc Phong so sánh, sự tình gì cũng không trọng yếu, chỉ cần Lạc Phong có thể vui vẻ, cho dù để hắn chết hắn cũng không chút nào do dự, lưng mang tội danh trái luân thường thì có thể thế nào?

“Ca!” Trầm Lạc Phong kích động ôm lấy Liễu Ức Vân, “Ta hảo vui vẻ a, này không phải nằm mơ đi! Ta yêu ngươi, ca!”

“Ta cũng vậy!” Hắn cũng đồng thời quay lại ôm Trầm Lạc Phong. Bọn hắn như vậy chặt chẽ ôm lẫn nhau cùng một chỗ, Liễu Ức Vân thật sự hy vọng thời gian như vậy đình chỉ, để một khắc này vĩnh viễn dừng lại.

Phảng phất một thế kỷ, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên thả ra Liễu Ức Vân, hắn nâng lên nửa người trên, xuống phía dưới nhìn Liễu Ức Vân bởi vì được ôm mà phân thân đứng thẳng trở lại, khóe miệng lộ ra nụ cười tà tà.

“Ca, ngươi muốn ôm ta đi?” Một câu nói làm Liễu Ức Vân hai má hồng như nhỏ huyết.

“Ha hả, không có cái gì ngượng ngùng, ta cũng muốn ngươi a”.

Chậm rãi cởi xuống tất cả quần áo trên người, thẳng đến khi thân hình tuyết trắng trần trụi hiện lên trước mặt Liễu Ức Vân. Liễu Ức Vân lực chú ý hoàn toàn bị gương mặt gần như làm kẻ khác xịt máu hấp dẫn, thậm chí quần áo chính mình bị Lạc Phong thoát đi cũng không biết, chờ hắn cảm thấy một chút lạnh mà ý thức quay về mới kinh ngạc thấy chính mình cũng đồng dạng trần truồng.

“Lại đây, ta muốn ngươi!” Trầm Lạc Phong thong thả nằm xuống, hướng Liễu Ức Vân vươn hai bàn tay. Phảng phất như bị làm say mê, Liễu Ức Vân chậm rãi cúi về phía Trầm Lạc Phong, dùng môi nhẹ nhàng đụng chạm một chút Trầm Lạc Phong, rồi mới thử ở bờ môi của hắn nhẹ nhàng liếm, hai bàn tay run rẩy cũng không đình chỉ ở trên người hắn dao động.

Như vậy quá hảo một trận, hắn nâng đầu rời khỏi đôi môi Trầm Lạc Phong, khốn quẫn nhìn Trầm Lạc Phong, “Thế nào? Tiếp theo a!” Trầm Lạc Phong thúc giục, thanh âm có chút khàn khàn, vừa mới Liễu Ức Vân ở trên người y sờ loạn cũng thành công nhóm lửa dục vọng của y.

“Ta, ta.... Ta sẽ không..... ” Thanh âm nhỏ bé như tiếng mỗi kêu, Liễu Ức Vân cảm thấy thể diện chính mình đều mất hết đâu, kể cả tự an ủi hắn cũng không có quá, hắn căn bản không biết phải làm cùng nữ nhân như thế nào, càng không biết cùng nam nhân!

“Cái gì?! Phốc, cáp......” Thật vất vả hiểu ý Liễu Ức Vân, Trầm Lạc phong đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo liền cười to.

“......” Trầm Lạc phong cười làm Liễu Ức Vân xấu hổ muốn khóc.

“Ha ha.....”

“Không, không cần cười nữa” Liễu Ức vân đứng dậy, hắn phải trốn đi, phải lập tức đào tẩu. Trầm Lạc Phong thế nào có thể để hắn như nguyện, duỗi cánh tay, một cái xoay người liền cố định Liễu Ức Vân dưới thân.

“Ha hả, ngươi như vậy rất không chịu trách nhiệm nha!” Nâng hạ thân tới gần Liễu Ức Vân, để hắn cảm thụ cái đó nóng bỏng mà hăng hái vươn ra.

Cảm giác được để trên đùi mình là phân thân to lớn đã cứng như sắt lại nóng bừng bừng, Liễu Ức Vân kinh ngạc há lớn miệng. Thật lớn, chính mình thân hình đã xem như to lớn mạnh mẽ, những chỗ đó lại vĩnh viễn không bì kịp của thiếu niên thấp hơn hắn nửa cái đầu! Hắn tự nhìn lại của bản thân, không biết lúc này hình dạng hắn mở to miệng đối với Trầm Lạc Phong mà nói là hấp dẫn nhường nào.

Trầm Lạc Phong ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn lên đôi môi Liễu Ức Vân. Nhẹ cắn, liếm lộng đôi môi như cánh hoa của hắn, mút lấy đôi môi hấp dẫn, cái lưỡi linh hoạt liếm lộng hàm răng hắn, rồi mới không để hắn cự tuyệt mở hàm răng hắn, xâm nhập sâu vào bên trong miệng hắn, liếm lộng từng nơi trong miệng hắn, cuốn lấy cái lưỡi lôi kéo hắn dây dưa.

“Ngô.... Ân.....” Liễu Ức Vân chưa từng có kinh nghiệm như vậy hôn kịch liệt, hắn chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, lúc hắn tưởng chính mình sắp hít thở không thông mà chết, Trầm Lạc Phong cũng buông tha hắn, hắn lập tức mở lớn miệng hô hấp.

“Hôm nay.... Liền để ta dạy ngươi.... Cái gì gọi là khoái cảm cực độ đi” Hô hấp ồ ồ, Trầm Lạc Phong trong ngực cũng kịch liệt phập phồng.

“Ngô.....” Chờ Liễu Ức Vân lấy lại hơi thở, môi liền một lần nữa bị Trầm Lạc Phong cướp đoạt. Cái lưỡi linh hoạt của Trầm Lạc Phong dùng lực ở trong miệng hắn quấy loạn, không ngừng truy đổi lưỡi hắn bốn bề trốn tránh, cuối cùng cảm nhận được hắn bắt đầu học theo đáp lại y thì càng làm cái hôn kịch liệt này thêm sâu sắc. Tơ bạc thuận theo khóe miệng Liễu Ức Vân chảy xuống, chảy đến cần cổ hắn, lưu lại sợi chỉ óng ánh *** mĩ. Trầm Lạc Phong thả ra đôi môi Liễu Ức Vân, thuận theo đường chỉ bạc một đường liếm hôn, đầu lưỡi đi đến bên tai, đột nhiên y há miệng ngậm lấy vành tai căng tròn của Liễu Ức Vân, cảm giác được hắn rõ ràng chấn động, Trầm Lạc Phong ha ha nở nụ cười, “Hảo mẫn cảm a”. Lại chôn đầu trước ngực Liễu Ức Vân, không ngừng gặm cắn nụ hoa trước ngực, ở trên màu da mật ong của hắn lưu lại một dải ấn kí màu hồng.

“Ngô.... Ân.....” Liễu Ức Vân dùng sức đè nén âm thanh chính mình.

“Kêu đi, ta phải nghe thanh âm của ngươi”

“Không.... Ngô.....” Không cần, thực mất thể diện.

“Không sao? Ha hả.... Kia như vậy thì sao?” Trầm Lạc Phong nhanh chóng cúi đầu, thuận theo trong ngực kịch liệt phập phồng của Liễu Ức Vân không ngừng ở trước mặt hắn ngậm vào đầu ngực màu nâu, khinh cắn lạp xả, để nó ở trong miệng mình đứng thẳng, một tay đồng dạng bao phủ bên kia.

“A!.... Ân, ngô....” Phảng phất có một cỗ điện nhanh chóng xuyên qua toàn thân, Liễu Ức Vân sợ hãi kêu ra tiếng, sau đó lại cắn chặt môi, quật cường không phát ra âm thanh rên rỉ.

Miệng cùng tay phối hợp không ngừng chơi đùa nhũ tiêm của Liễu Ức Vân, thẳng đến khi nó trở nên sưng đỏ cứng ngắc, Trầm Lạc Phong nhìn hắn vẫn quật cường cắn răng, “Vẫn không chịu phát ra âm thanh sao? Ha hả..... Chính là ta hảo nghĩ muốn nghe đâu.....” Vừa cười tà tứ, Trầm Lạc Phong dùng tay xuôi theo cái bụng trơn nhẵn của Liễu Ức Vân dần dần đi xuống phía dưới tìm kiếm, xuyên qua rừng rậm rậm rạp kia tới nơi đã sớm đứng thẳng bừng bừng ưỡn ra, không chút nào do dự nắm nó trong tay.

“A!.... Không..... A......” Liễu Ức Vân đâu chịu được kích thích như vậy, nhẹ kêu lên lập tức liên miên không ngừng phát ra. Thành công nghe thanh âm của Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong vẫn như cũ không chịu bỏ qua cho hắn, một mặt không ngừng trong ngực hắn hạ xuống dấu vết của chính mình, một mặt cầm phân thân của hắn không ngừng cao thấp bộ lộng, thỉnh thoảng xoa nắn khỏa cầu bên dưới.

“A.... Ân..... Không, không cần....... A..... Cáp......” Liễu Ức Vân chỉ cảm thấy thân thể muốn bị hòa tan, đầu không cách nào tự hỏi, cả người không có một điểm khí lực, nhưng hắn vẫn dùng hết toàn lực vặn vẹo cơ thể như thể muốn thoát khỏi bàn tay Trầm Lạc Phong. Hắn sao biết như vậy vặn vẹo không nghi ngờ là làm lửa cháy tăng vọt.

“Đừng động!” Dùng sức đè nén âm thanh, tái động như vậy, chính mình sẽ lập tức muốn hắn!

“Ân..... Không, không cần tái.... Ta, ta biến đổi, biến đổi thật là kỳ quái.....” Bị thanh âm âm trầm dọa nạt, không dám tái loạn động, nhưng phân thân vẫn bị Trầm Lạc Phong không ngừng xoa nắn bộ lộng, một cỗ khoái cảm xông thẳng lên não, cảm giác này hắn chưa từng có kinh nghiệm, hắn chỉ cảm thấy chính mình trở nên quái lạ, thân thể giống như không phải của mình.

“A a a a a a a...........!” Trầm Lạc Phong đột nhiên dùng móng tay khảy nhẹ lỗ nhỏ trên phân thân Liễu Ức Vân, Liễu Ức Vân chỉ cảm thấy trước mắt một trận bạch quang loáng qua, khoái cảm như nhấn chìm hắn, lượng lớn bạch trọc, theo phân thân bắn ra, dừng ở trên bụng hắn cùng trước ngực.

Ngồi chồm hỗm trên người Liễu Ức Vân, ánh mắt Trầm Lạc Phong phức tạp nhìn Liễu Ức Vân. Lúc này Liễu Ức Vân vẫn chìm đắm trong khoái cảm sau cao trào, ánh mắt mê ly mang theo một tầng hơi nước, đôi môi sưng đỏ mở ra, không biết khi nào mái tóc đen mềm mại rơi vãi tán loạn trên giường, bên má bị mồ hôi dính vào vài sợi tóc, nhũ tiêm sưng đỏ đứng thẳng, ngực dày rộng cùng vùng bụng đầy hôn ngân hồng hồng cùng dịch thể bạch trọc, phân thân màu phấn hồng giữa hai đùi im lặng ghé vào giữa đám cỏ màu đen, thân thể màu mật ong trở nên đỏ bừng nhiễm một tầng mồ hôi mỏng. Trầm Lạc Phong cảm thấy hô hấp của chính mình đang dần dần trở nên ồ ồ, hạ phúc một trận căng chặt, dục hỏa trong nháy mắt bốc lên, hận không thể lập tức tiến vào trong thân thể hắn hung hăng làm hắn, điều này trước nay chưa từng xảy ra. Từng có rất nhiều nữ nhân như y, cho dù dạng nữ nhân gì trên giường cũng không đến mức như vậy háo sắc, mà trước mắt Liễu Ức Vân tràn đầy khí tức *** mĩ bỗng nhiên làm y cảm thấy quá mức yêu mị, kể cả ngày thường cảm thấy sắc mặt bình thường không có gì đặc sắc nhưng lại khiến y cảm thấy đẹp quá, so với với bất luận nữ nhân nào cũng hấp dẫn y. “Đáng chết!” Trầm lạc Phong trong lòng thầm mắng, không phải biết như vậy, thế nào lại chịu hắn quấy nhiễu! Oán hận nhìn nhìn người vẫn mê mang dưới thân, tiết chế phẫn nộ tách ra hai đùi hắn, đem ngón tay thô bạo sáp nhập vào hoa huy*t cấm bế của hắn.

“A.....!” Kịch liệt đau đớn làm Liễu Ức Vân thanh tỉnh lại, “Đau quá, a, Lạc Phong, ngươi đang làm gì? Đau quá......”

“Nhẫn một chút!” Trầm Lạc Phong không ôn nhu lắm nói, nhưng tay không đình chỉ.

“Không, ngươi.... Người dừng lại.....” Vẫn rất đau, hơn nữa Lạc Phong vì cái gì lại chạm vào cái địa phương, chỗ đó hảo dơ bẩn, hắn cảm giác hảo mất thể diện.

Nhìn Liễu Ức Vân khuôn mặt thống khổ, Trầm Lạc Phong cuối cùng rút ngón tay ra, tạm nghỉ một chút giống như tự hỏi cái gì. Đúng lúc Liễu Ức Vân vừa mới lấy lại hơi thở thì, hắn bỗng nhiên cảm giác ngón tay Trầm Lạc Phong đang ở hạ phúc hắn vuốt ve, hắn hơi chút nâng lên nửa người trên nhìn đến tình cảnh nhất thời làm máu hắn tất cả đều vọt lên đỉnh đầu ─ Lạc Phong lấy tay chùi thứ hắn vừa mới bắn trên người ─ dịch thể! Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân ngây ngốc, trên khuôn mặt tuấn mĩ đột nhiên hiện lên nụ cười mị hoặc,

“Này, là sơ *** của ngươi đi?” Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại là ngữ khí khẳng định. Trầm Lạc Phong đưa ngón tay dính ái dịch của Liễu Ức Vân lên miệng, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm một chút, “Hảo ngọt đâu!” Lúc này Liễu Ức Vân gần như hoàn toàn hóa đá, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng tìm được chút thanh âm.

“Ngươi.....? Ngươi thế nào có thể......”

“Ha hả, thẹn thùng? Hảo khả ái a! Nhưng lúc này mới vừa bắt đầu nga!” Tặc tặc cười cười.

“Cái gì?” Lại muốn như thế nào?

“Không thể chỉ có một mình ngươi vui thích nga!” Trầm Lạc Phong hảo tâm giải thích, một bên hướng hai đùi Liễu Ức Vân mở ra góc độ lớn nhất, kéo nó lên áp trước ngực hắn, làm cái mông Liễu Ức Vân cao cao nhấc lên, tiểu huyệt màu phấn hồng che giấu trong hai phiến mông cánh hoa liền không hề che đậy bại lộ trước mặt Trầm Lạc Phong.

“A, ngươi... Lạc Phong, ngươi muốn làm gì?” Tư thế hảo xấu hổ a, hắn dùng lực nghĩ muốn hợp lại hai đùi, nhưng Lạc Phong khí lực thật lớn, hơn nữa vừa mới qua cao trào gần như hao hết tất cả khí lực của hắn, hắn vùng vẫy chỉ như kiến càng bám thụ.

Tiểu huyệt bởi vì Liễu Ức Vân vùng vẫy mà hé ra hợp lại, bên trong huyệt khẩu mị thịt màu hồng ẩn ẩn hiện hiện. “Đẹp quá, chắc ngươi cũng không xem qua ở đây của chính mình đi?” Trầm Lạc Phong gần như mê đắm nhìn đến mị huyệt phảng phất như mời gọi y, ngón tay dính ái dịch của Liễu Ức Vân nhẹ nhàng xoa lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hé ra hợp lại, ở xung quanh nếp gấp vẽ vòng tròn.

“A, không cần, chỗ đó hảo dơ bẩn, lấy.... Lấy ra!” Liễu Ức vân giật mình hô to.

Không để ý tới hắn kêu to, ở xung quanh huyệt khẩu chần chừ rồi ngón tay thong thả đâm vào, “Ân..... Ngô......” Có trơn, thuận lợi đâm vào một lóng tay cũng không làm Liễu Ức Vân cảm thấy đau đớn lúc trước, chính là dị vật làm hắn có chút không khỏe. Trầm Lạc Phong khẩn cấp đâm vào tiếp tục đâm vào hai ngón tay, ba ngón tay, một bên đâm vào một bên rút ra hướng bốn phía vẽ vòng tròn.

“Ân, a..., không cần.... Ân.....” Liễu Ức Vân cảm thấy chỗ đó hảo trướng, thắt lưng không ngừng phát run.

Cuối cùng bốn ngón tay đều có thể không chút nào phí lực tiến ra tiểu huyệt của Liễu Ức Vân, mà tiểu huyệt lúc này cũng trở nên nhu nhuyễn ẩm ướt, Trầm Lạc Phong rút ngón tay từ trong u huyệt nóng ẩm, “A.... Ô.....” Đột nhiên hư không làm Liễu Ức Vân bất mãn nhẹ kêu, nhưng nhanh chóng hắn cảm giác được cái thứ cứng rắn nóng cháy để ở trước hậu huyệt hắn. Trầm Lạc Phong đỡ lấy chính mình sắp bùng nổ cố sức ưỡn ra, động thân một cái, tiến vào tiểu huyệt nóng ẩm của Liễu Ức Vân.

“A a a a a a...... Đau, đau quá!” Xé rách cùng đau đớn trong nháy mắt truyền đến toàn thân, thân thể giống như bị chia thành hai nửa, nội tạng phảng phất cũng bị đỉnh đi, hảo khổ sở!

“Buông lỏng!” Chỉ tiến vào được một nửa Trầm Lạc Phong vỗ vào cánh mông Liễu Ức Vân thúc giục hắn tận lực mau chóng buông lỏng, mà Liễu Ức Vân càng thêm dùng sức co lại hậu huyệt, cố gắng nghĩ muốn đẩy thứ này đi ra ngoài. Bị Liễu Ức Vân kẹp lại sinh đau đớn, Trầm Lạc Phong vội vàng dùng tay bao phủ phân thân hắn, nhẹ nhàng xoa nắn, thỉnh thoảng gảy nhẹ lỗ nhỏ.

“Ngô, ân.....” Phân thân trong tay Trầm Lạc Phong hơi hơi ngẩng đầu, khoái cảm làm Liễu Ức Vân dần dần buông lỏng thân thể. Trầm Lạc Phong thừa dịp đó chính mình hoàn toàn tiến vào trong thân thể hắn.

“A..........” Một tơ hồng huyết nơi địa phương bọn hắn mập hợp chảy xuống, mặc dù lúc trước có chuẩn bị, nhưng tiểu huyệt lần đầu tiên bị khai phá vẫn không cách nào thừa nhận phân thân to lớn của Trầm Lạc Phong mà nứt ra.

“Ô..........” Liễu Ức Vân không cách nào ức chế mà khóc, nước mắt chảy qua má hắn, làm Trầm Lạc Phong trong lòng hiện lên một tia đau đớn.

“Ai..... ” Trầm Lạc Phong thở dài, bảo trì tư thế mập hợp không nhúc nhích cúi đầu hôn hắn, không giống lúc trước kịch liệt mà là thập phần ôn nhu, thẳng đến cảm giác được hắn đã thích ứng phân thân to lớn của chính mình, mới nhẹ nhàng luật động.

“Ân.... A...... Ngô........ ” Mặc dù có máu làm trơn, nhưng Trầm Lạc Phong trừu tặng vẫn làm hắn không cách nào thích ứng. Bỗng nhiên Trầm Lạc Phong đỉnh phân thân đụng tới một điểm trong nội thể hắn, “A..... A!” Giống như một đạo điện xẹt qua thân thể, kia một điểm truyền tới khoái cảm làm Liễu Ức Vân nhảy bắn lên, thân thể cong lên, thanh âm phát ra cũng trở nên kiều mị.

“Là ở đây sao?” Trầm Lạc Phong lại một lần nữa hướng điểm nổi lên dùng sức đỉnh tới. Lập tức dẫn đến Liễu Ức Vân một chuỗi mị kêu.

“Ân a......” Thế nào, hắn thế nào lại phát ra thanh âm kỳ quái như thế?

Đối với việc vừa mới tìm được điểm mẫn cảm của Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng xem nhẹ bỏ qua, lặp lại hướng điểm kia đỉnh đến. “A, cáp... Cáp.... Ân..... Nha....... Ân.......” Đau đớn hoàn toàn bị khoái cảm che lấp, Liễu Ức Vân bản năng thuận theo Trầm Lạc Phong trừu tặng mà vặn vẹo thân thể. Hắn hùa theo làm phân thân Trầm Lạc Phong lại trướng lớn một vòng, vừa mới trừu tặng theo quy luật cũng trở nên mãnh liệt không thứ tự.

“Nha! Không cần, ân... Chậm điểm...Ta, chịu không nổi......” Cuồng loạn trừu sáp mang theo khoái cảm làm hắn điên cuồng.

“A, oa! Ân.... Không..... Nhẹ a......”

“Ân....... Ta, ta không được.....” Một cỗ nhiệt theo hạ phúc hướng phân thân chảy tới, Liễu Ức Vân ngay tại lúc sắp đến cao trào.

“A..... Đau quá! Đúng lúc hắn tưởng được lên đỉnh khoái cảm thì, phần gốc phân thân đột nhiên bị một bàn tay to chặt chẽ bắt lấy, dục vọng sắp phun ra bị cản trở.

“Buông tay! Ô...... Mau thả.......” Không cách nào phóng thích dục vọng bên trong thân thể hắn bốn bề khó chịu.

“Chờ ta......” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng nói, trừu động càng thêm mãnh liệt.

“Không, a...... Ô...... Ta muốn chết......” Thanh âm khóc lẫn lộn.

“Ngô.....” Một tiếng rống trầm thấp, thật mạnh trừu sáp sau, Trầm Lạc Phong ái dịch nóng ấm phun vào trong cơ thể Liễu Ức Vân, đồng thời cũng thả ra bắt lấy tay Liễu Ức Vân.

“A a a...............” Phân thân run rẩy phun ra dục vọng đồng thời Liễu Ức Vân cuối cùng cũng không duy trì được mà hôn mê.

Bình phục một chút hô hấp, Trầm Lạc Phong đứng dậy rút ra phân thân chôn trong cơ thể Liễu Ức Vân, dịch thể màu hồng từ tiểu huyệt không cách nào đóng lại chảy ra. Nhìn Liễu Ức Vân đã lâm vào hôn mê, ánh mắt Trầm Lạc Phong toàn bộ không có một tia ôn nhu cùng dục vọng, phảng phất vừa mới kịch liệt tính dục căn bản là cùng y không quan hệ. “Ngươi căn bản là không nên tồn tại!” Y ánh mắt lạnh như băng vạn năm nhìn chăm chú Liễu Ức Vân thì thào nói, hận ý nhanh chóng tràn đầy sắc mặt anh tuấn.