Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 14: Mối tình đã qua của Lưu Hà




“Ồ phải không,” Tôi thuận miệng đáp.

“Là một người đàn ông, không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, giọng nói hơi lớn, nói gì mà Vu Dương có gì tốt, đã đợi em vài trăm năm rồi gì gì đó.” Huyền Kỳ luôn vô cùng nhiều chuyện “Nhìn dáng dấp thì hình như không phải thầy dạy thể dục.”

“Còn nói gì nữa?” Thẩm Thiên Huy vốn đang nhìn ngoài cửa sổ quay đầu lại hỏi.

Huyền Kỳ ngại ngùng cười: “Sau đó thì tôi đi, nghe lén chuyện người khác không tốt lắm, lúc tôi đi vệ sinh ra thì hai người đã đi rồi.”

Tham Lang ngay từ lúc xuống núi đã mặc áo lại đàng hoàng, lúc này đang xem thử coi có chỗ nào bị rách không, nghe nói thế cũng cười “Nếu như đã nghe rồi sao không nghe nốt luôn? Còn biết nghe lén chuyện người khác không tốt, không giống cậu lắm.”

“Bởi vì…tôi phải đi vệ sinh mà.” Huyền Kỳ ngượng ngùng, chuyển đề tài: “Người đó có thể là người mà mọi người nói không, chim gì đó?”

Thẩm Thiên Huy và Tham Lang nhìn nhau, nói: “Cũng có thể, xem ra hắn ta và Lưu Hà là chỗ quen biết cũ.”

“Quen biết cũ? Nói vậy là quá khách khí rồi.” Tham Lang cười cười lầm bầm hai tiếng: “Tôi nghĩ là người yêu cũ đó.”

“Chưa chắc.” Thẩm Thiên Huy khoát khoát tay “Chờ Vu Dương về rồi hỏi là biết ngay.”

Huyền Kỳ đột nhiên thở dài: “Kẻ thù của Vu Dương sao toàn là vừa có lai lịch vừa lợi hại vậy? Lần trước thì là Hóa Xà Qủy Ẩn, rồi cây hòe tinh mà trước đó chúng ta đã gặp, Bạch Tầm này, dù chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngay cả Tần Long hóa thành người cá mà anh ta chỉ động đậy ngón tay đã có thể diệt rồi. Rốt cuộc anh ta đã làm gì, sao động một chút lại có người đến báo thù vậy?”

Thẩm Thiên Huy cũng thở dài: “Anh ấy sống lâu như thế, gần cả ngàn năm rồi, kết mấy mối thù cũng là chuyện thường, tôi nghĩ, có lẽ là người chủ mưu kia, có lẽ ban đầu cảm thấy lấy Di Thiên châu không khó, chẳng qua vì mình bị thương, hoặc vì nguyên nhân khác mới phải giựt dây vài tên yêu quái. Càng về sau, phát hiện Vu Dương bảo vệ rất chặt, rất kiên trì nên mới muốn diệt trừ anh ấy trước, bởi vậy mới tìm mấy tên kẻ thù của anh ấy tới.”

“Có phải vì kẻ đó muốn luyện cổ thú nên mới kéo dài thời gian, để Vu Dương không có thời gian điều tra không?” Tôi lại nghĩ đến Phệ Hồn trận.

“Ừ, rất có thể.” Thẩm Thiên Huy gật gật đầu.

“Vậy bây giờ, chẳng lẽ cổ thú đã luyện xong rồi?” Huyền Kỳ hoảng sợ “Nói như vậy, chẳng phải kẻ đó sắp tấn công rồi sao?”

Sắc mặt Thẩm Thiên Huy lạnh lẽo, yên lặng một lúc rồi nói: “Không giống, nếu như đã chuẩn bị xong, lần này kẻ đó sẽ không gọi Khâm Phi đến, có lẽ kẻ đó còn thiếu thứ gì dó, hoặc cảm thấy thời cơ chưa đến.”

“Đoán tới đoán lui cũng không chắc đâu, đừng nghĩ nữa.” Tham Lang có lẽ không thích động não “Bắt được con chim này, nghiêm hình tra khảo, nhổ từng sợi lông của nó ra, sợ gì nó không nói?”

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Đừng ôm hi vọng quá lớn, chắc là hắn ta cái gì cũng không biết. Kẻ kia vô cùng cẩn thận, không bao giờ dùng mặt thật, tôi nghĩ, chỉ đến lúc quyết chiến mới biết được kẻ đó là ai. Hơn nữa, lần này tuyệt đối chưa phải lần cuối cùng, cứ chờ xem sao.”

“Có gì cứ việc nhào đến đi, ông đây chả sợ.” Tham Lang chà chà tay “Đi, chúng ta đi tìm cái tên Khâm Phi này, bắt hắn lại, bắt hắn thu lại kết giới trong động của Hề Nang, tôi còn có chuyện cần nói với Bạch Hổ.”

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Đừng vội, hắn ta muốn trả thù, hôm qua không thành công, sớm muốn gì cũng muốn đấu lại, chúng ta cứ ngồi đây chờ, càng tốt.”

Cả ngày hôm đó, lại bình yên ngoài dự tính, Tham Lang càng chờ càng phiền não, càng chờ càng không nhịn được, trước giờ cơm tối cứ đi vòng vòng quanh phòng.

“Đừng có đi vòng vòng nữa, tôi choáng váng.” Huyền Kỳ không nhịn được nói.

“Choáng váng thì ra ngoài đi, đừng có ở chỗ này đâm chọc, tôi phiền.” Tham Lang không khách khí đáp, chuyển sang Thẩm Thiên Huy: “Anh nói sớm muộn gì hắn cũng đến mà, sao chưa đến?”

“Trời chưa tối mà.” Thẩm Thiên Huy chậm rãi đáp: “Cả đêm đều rất bình tĩnh, sao giờ lại gấp gáp như vậy.”

“Tôi có thể không vội à? Vốn là buổi tối tràn đầy chờ mong có thể vào, giải quyết “nghi án cái đầu” của tôi, không ngờ tên kia không chịu xuất hiện.” Tham Lang nhìn ngoài cửa sổ: “Giờ thì hay rồi, không thể vào động, Vu Dương cũng không biết đi đâu, aizz!”

“Nghi án cái đầu?” Huyền Kỳ và tôi nhìn nhau, không hiểu anh ta đang nói gì.

Tham Lang không kiên nhẫn “chậc” một tiếng: “Đầu của tôi, vì sao lại rơi vào tay Bạch Hổ, các người biết không? Không biết đúng không, vậy đây không phải là “nghi án cái đầu” à?”

Chúng tôi nhìn nhau phụt cười.

“Có gì buồn cười chứ.” Tham Lang trợn mắt “Aizzz, cũng không phải ma quỷ, sao lại thích hoạt động lúc tối trời, gấp chết người ta rồi.”

Anh ta cứ nhìn ngoài cửa sổ một lúc, rồi lại đi vòng vòng trong phòng một lúc, cơm tối ăn cũng không yên, tùy tiện ăn vài miếng lại chạy ra sân.

Lúc dùng bữa, bác cả hỏi tôi Vu Dương đi dâu.

“Đi cùng bạn gái rồi ạ.” Huyền Kỳ cướp lời “Đừng quan tâm anh ta, cơm nước xong sẽ về thôi.”

Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong đã là sáu giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, Tham Lang bắt đầu đi qua đi lại trong sân, bất quả lần này, anh ta đi không bao lâu thì Vu Dương đã về, phía sau còn là Lưu Hà.

“Anh chạy đi đâu vậy?” Tham Lang kêu to “Chừng nào Khâm Phi đến?”

“Không biết.” Vu Dương trực tiếp noi.

“Cô tới làm gì?” Tham Lang không có được đáp án, lại nghĩ đến thuốc có chứa tương ớt hôm qua, rất không khách khí trợn mắt nhìn Lưu Hà: “Lần trước là cho muối vào thuốc trị thương, lần này cho cái gì vào thuốc giải hả? Tương ớt?”

Lưu Hà sảng khoái gật đầu: “Đúng rồi.”

“Cô!” Tham Lang vén tay áo định xông tới.

“Làm gì làm gì?” Lưu Hà không đánh trả, ngược lại trốn đằng sau Vu Dương “Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, cay một chút nhưng là thuốc giải đặc chế đó, vô cùng hữu hiệu với mấy loại độc.”

“Đừng quậy phá nữa!” Vu Dương khẽ quát một tiếng, ngăn cản hai người đang chạy vòng quanh mình “Lưu Hà, Du Huyên là chuyện gì, nói cho bọn họ biết.”

Nghe vậy, Lưu Hà khó có lúc nhăn nhó, ừm ừm suốt buổi mới nói: “Anh ta là bạn trai trước của tôi.”

Ngay lập tức, mọi người đều yên lặng hẳn.

“Sao lại hỗn láo như vậy?” Tham Lang kịp phản ứng, bắt đầu giậm chân “Bạn trai cũ của cô tìm Vu Dương trả cái thù gì chứ!”

“Bởi vì tôi thích Vu Dương nên không quen anh ta nữa.” Lưu Hà tỏ vẻ đương nhiên.

Tham Lang sửng sốt, sắc mặt ngày càng khó coi: “Làm cả buổi trời, hóa ra là tranh giành tình nhân!”

Lưu Hà ngượng ngùng cười: “Tôi cũng không ngờ là anh ta. Bọn tôi đã lâu không gặp, sáng nay, trời còn chưa sáng anh ta đã đến tìm tôi, chưa nói được mấy câu đã làm loạn cả lên.”

“Lăn tăn cái gì, hắn ta đến tìm cô, cô quay về với hắn ta là xong.” Tham Lang thở dài “Sau đó mấy người muốn làm gì thì làm, báo thù gì chứ, phiền muốn chết!”

“Tôi tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh anh ta nữa!” Lưu Hà quả quyết nói “Ban đầu, chính anh ta bảo tôi luyện cấm thuật của Cửu Vĩ Hồ tộc, nói như thế có thể đánh bại Vu Dương.”

Mọi người lại yên lặng.

Một lúc lâu, Tham Lang lại là người đầu tiên kêu lên: “Cô không có đầu óc à? Hắn ta kêu cô luyện thì cô luyện?”

Lưu Hà lại càng xấu hổ: “Lúc đó còn nhỏ quá, đó giờ luôn được mọi người nuông chiều, đầu óc ngốc nghếch, lòng háo thắng mạnh, lại mềm lòng, vừa bị nói vài câu đã bị kích động rồi.”

“Nhìn đi nhìn đi, tôi đã nói là người yêu cũ, tôi đã nói Khâm Phi rất biết cách đối phó con gái mà.” Tham Lang giận đến không lựa lời mà nói: “Lừa tài lừa sắc còn đỡ, cô gái này này cả cấm thuật cũng bị dụ dỗ tu luyện. Mẹ kiếp, toàn là mấy thứ chết tiệt, hại ông đây bị Đào Khuyển cắn, còn suýt để tiểu súc sinh Hề Nang được như ý!”

“Suỵt, nói nhỏ thôi!” Thẩm Thiên Huy bịt miệng Tham Lang, cười cười với bác cả nghe tiếng động đang đi ra “Bác ơi, không sao đâu, bác cứ làm việc của bác đi.”

“Aiz, tức chết tôi!” Tham Lang kéo tay Thẩm Thiên Huy xuống “Lúc thì Khâm Phi, lúc thì Vu Dương, cô quá đa tình rồi, giờ làm ra chuyện này, phiền toái muốn chết. Nếu không, cô đi nói với tên bạn trai cũ của cô cho rõ ràng, để hắn ta đi tìm lại đầu óc của mình đi.”

Lưu Hà cũng không vui vẻ gì, lườm anh ta một cái: “Có thể nói đã nói tử sớm rồi, nói gì đều không nghe, Du Huyên đột nhiên đến đây, một lòng cho là Vu Dương dụ dỗ tôi.”

Vu Dương hiếm khi thở dài, vỗ vai Tham Lang, chuyển đề tài: “Vừa thấy ông cố của Thanh Loan tôi đã phát hiện trên người ông ấy có mùi lạ — anh hẳn cũng ngửi được, tôi bảo anh đừng lộ ra để xem hắn ta muốn làm ghì, cuối cùng làm cả buổi trời, hắn ta lại muốn chúng ta lên núi.”

Tham Lang bình tĩnh lại, gật đầu: “Ừ, rất khó ngửi, không khác mùi của Hề Nang lắm.”

Vu Dương nói tiếp: “Sau đó Lưu Hà tới, lúc hắn ta nhìn bóng lưng của Lưu Hà vô cùng kì quái, tôi càng nghi ngờ, dặn riêng Tham Lang coi chừng, mới đi thương lượng với Lưu Hà, đoán xem đó là ai nhưng cô ấy lại không nghĩ ra được gì.”

Tham Lang gật gật đầu: “Dọc theo đường đi, tôi đi theo sau lưng ông lão kia, nhưng cũng không nhìn ra sơ hở, Quỷ Ẩn hóa trang quả nhiên cao minh.”

Vu Dương lại than thở: “Từ Hề Nang mới biết đó là Du Huyên, sáng hôm sau trở lại, tôi đi tìm Lưu Hà, hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì, không ngờ cô ấy nói cho tôi biết, trời chưa sáng Du Huyên đã đi tìm cô ấy, xem ra, lúc chúng ta ôm cây đợi thỏ hắn ta có đến, nhưng vì thấy chúng ta đều ở đó, Đào Khuyển cũng đã chết nên không dám lại gần.”

Dừng một chút, anh lại chuyển sang Lưu Hà: “Thế nhưng, sao không nói cho tôi biết chuyện Du Huyên bảo cô luyện cấm thuật, cũng chưa bao giờ đề cập đến quan hệ với hắn ta?”