Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 86: Viên đá thần bí




Bồ đại sư như nhìn ra vẻ háo hức của mọi người, lão làm rất chậm, vén có tấm vải mà phải mất gần cả phút mới xong, nhưng thứ vừa xuất hiện lại khiến mọi người như hóa đá, một viên đá, viên đá hình tròn nhìn qua vô cùng bình thường, nếu ném nó ra đường thì cũng chẳng ai phân biệt nổi, đây mà lại là thứ quý giá nhất ngày hôm nay.

"Thương Hương Các hôm nay thật vui tính, viên đá cuội mà cũng đem ra đấu giá, nếu giá phải chăng có khi ta mua về làm kỷ niệm cũng được" 

Điền Bất Phục đấu võ mồm thất bại lại còn không chiếm được Hồn Thiên Đan, bụng đang nghẹn đầy oán khí, tức giận phát tiết không thèm để ý mặt mũi của Thương Hương Các, nhưng đây cũng gần như là tiếng lòng của tất cả mọi người, phòng khách quý cơ hồ đều là luyện tâm, bọn họ cho dù cảm nhận tinh ý cỡ nào cũng không cảm ra chút dao động linh khí nào từ viên đá này, nó rõ ràng chỉ là một viên đá bình thường. Trong trường đấu giá chỉ còn hai người không cho nó là viên đá thường, một người tất nhiên là Bồ đại sư, lão bán nó tất nhiên hiểu rõ lai lịch của nó, người còn lại chính là Lý Thiên.

Từ khi viên đá xuất hiện, Lý Thiên đã không thể còn giữ bộ dáng ung dung kia nữa, mắt hắn nhìn thẳng phía trước nhưng tâm thần đã tiến vào đan điền, ở đây Hỏa Hỏa đang ôm đầu hắn la to:

"Chủ nhân, mau cứu tiểu Ly đi, tội nghiệp nó lắm, nó bị nhốt trong đó rất cô độc, cho nó vào đây chơi với Hỏa Hỏa đi, đi mà chủ nhân"

"Im lặng nào, ngươi nói trong đó có thứ gì"

Lý Thiên lấy tay gỡ tiểu lam hỏa bám trên đầu xuống xuống, Hỏa Hỏa vừa xuống liền xông tới ôm đùi hắn, cọ cọ liên hồi:

"Tiểu Ly là bạn của Hỏa Hỏa nha, trước đây Hỏa Hỏa với nó sống chung với nhau ở một nơi rất đẹp, quanh năm đều bao phủ trong băng tuyết, đáng tiếc sau đó có nhân loại đến mang Hỏa Hỏa đi, nó vì bảo vệ Hỏa Hỏa mà bị nhân loại kia làm bị thương, từ đó Hỏa Hỏa chưa bao giờ gặp lại nó, nhưng khí tức của nó, Hỏa Hỏa làm sao quên được, chỉ cần trong phạm vi vừa đủ Hỏa Hỏa liền có thể cảm nhận được. Không sai đâu, chính là tiểu Ly a, chủ nhân nhanh cứu tiểu Ly đi, khí tức yếu lắm, chắc sắp chết rồi, hu hu".

"Yên nào, ta sẽ cố hết sức"

Lý Thiên bất lực đầu hàng, vội chuyển tâm thần ra khỏi đan điền, vừa quay lại cơ thể, Lý Thiên âm thầm tính toán, hắn muốn mua thì trước tiên phải xem giá khởi điểm đã. May mắn giá có vẻ nằm trong khả năng của hắn:

"Giá khởi điểm mười linh thạch trung phẩm" 

Giá khởi điểm khá thấp, còn thấp hơn so với viên ngọc không biết tên kia, dù sao thì viên kia cũng là ngọc, còn đây là viên đá tất nhiên phải khác biệt. Nhưng Lý Thiên chưa hết lo, vì nó được đem ra sau cùng, tất sẽ có người nhìn trúng điểm này.

"Một trăm linh thạch trung phẩm"

"Một trăm năm mươi linh thạch trung phẩm"

Quả nhiên rất nhanh viên đá đã tăng giá một cách chóng mặt, có rất nhiều người cầu may, mua về xem có thể tìm ra bí mật gì không, giá phút chốc liền vượt quá khả năng của Lý Thiên

"Chết tiệt thật, xem ra chỉ còn cách ghi nhớ xem kẻ nào mua, lần sau có đủ thực lực thì đi cướp lại"

Lý Thiên lần này thực sự bất đắc dĩ, mặc dù Hỏa Hỏa bảo thứ trong đó sắp chết, nhưng với thiên địa tạo vật bất tử bất diệt như Hỏa Hỏa, sắp chết của nó không biết kéo dài đến năm nào tháng nào, Lý Thiên cũng không vội được. 

Không còn động lực cạnh tranh, hắn lại nhàm chán dựa ghế quan sát toàn trường tranh giành. Lão Điền Bất Phục lúc đầu lên tiếng chê bai giờ cũng lao vào cạnh tranh. Phòng khách quý liên tục có người ra giá, xem ra do không có được Hồn Thiên Đan bọn họ liền chuyển qua viên đá này để còn có vật mà phục mệnh, không thể ra về tay trắng được.

Viên đá cuối cùng cũng có chủ, người ra giá cuối cùng không ngờ là lão Điền Bất Phục, mua với giá hai ngàn linh thạch trung phẩm, nhưng có vẻ lão cũng không vui vẻ gì, ánh mắt hung ác nhìn mỹ phụ bên phía Hỗn Nguyên tông, nghiến răng căm hận:

"La Bản Nương, lại là ngươi, dám ép giá ta, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi cho đám dã thú dày xéo"

Đáng lẽ lão chỉ phải bỏ một ngàn linh thạch trung phẩm liền có thể có được, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, tiện nhân kia lại xen vào, cuối cùng buộc phải dùng cái giá gấp đôi mua lấy. Điền Bất Phục càng nghĩ càng giận dữ, liếc mắt âm trầm nhìn một tên đệ tử bên người: 

"Thanh Phong, nếu viên đá này chỉ là viên đá bình thường, ngươi biết kết cục của bản thân rồi phải không"

Người bị hỏi là một thanh niên mặc lam bào tuấn tú, sắc mặt không chút sợ hãi trước uy thế của Điền Bất Phục, hắn cúi đầu cung kính nói:

"Phó điện chủ yên tâm, đệ tử nắm chắc viên đá đó tuyệt không phải vật tầm thường"

Nói rồi ngẩng đầu nhìn thẳng Điền Bất Phục, trong mắt hắn lóe lên hai ngọn lửa lập lòe, chớp vài lần rồi tắt. Điền Bất Phục nhìn bộ dạng thong dong của đối phương mới yên lòng ngồi xuống ghế

"Thanh Phong ngươi là truyền nhân của thượng cổ tông môn, cũng là hi vọng của Càn Nguyên Điện chúng ta, hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng"

Lý Thiên nhìn phòng khách quý của Điền Bất Phục cười lạnh

"Trùng hợp thật, là người của Càn Nguyên Điện, cùng Thần Long tông là tử địch không đội trời chung, xem ra sớm muộn cũng chạm mặt nhau. Ta tạm thời gửi tạm chỗ các ngươi vậy"

Lý Thiên cũng không vội, đợi mọi người đi bớt hắn mới nhàn nhã đi lấy Huyết Thệ ngọc của mình, ngọc cầm vào tay, Lý Thiên có thể cảm giác huyết mạch tương liên nối liền cơ thể, nhưng không giống là với hắn mà là với lão Mã Long đang trú trong đan điền.

Không tiện quan sát tại đây, Lý Thiên thu ngọc vào trong túi trữ vật, bước theo đoàn người rời phòng đấu giá, xuất hiện trở lại trong Bình An thành. Nhìn mặt trời đã ngã vàng, Lý Thiên tìm tới quán trọ cũ, gọi vài món ăn, thuê một gian phòng qua đêm, đêm nay hắn phải xem xét Huyết Thệ ngọc vừa mua được.