Cửu Đỉnh Ký

Chương 234: Liên Tiếp Hạ Lệnh




Tí tách! Tí tách!

Trong một cái động tối lạnh, những giọt nước tí tách rơi, mặt Đằng Thanh Sơn cũng có vẻ mờ ảo trong bóng đêm.

"Thiên Hồng Thủy Cung gần Vô Để Động nơi đóng quân của Thanh Hồ Đảo, hơn chỗ của ta khá nhiều." Đằng Thanh Sơn chau mày, "Khi Cổ Ung về chỗ đại quân đóng, nhất định hắn sẽ bố trí đại quân tìm kiếm tứ bề, hơn nữa sẽ đặc biệt quan tâm tới những chỗ mấu chốt. Phỏng chừng chúng cũng sẽ tìm tới Vô Để Động của ta. Đến lúc đó sẽ rất phiền toái."

Đằng Thanh Sơn không dám trì hoãn.

Lúc này ngoài thân tràn ngập tiên thiên chân nguyên, hắn buộc chặt Luân Hồi thương và Khai Sơn Thần Phủ ra sau lưng, tay cầm cái vò đá. Cúi đầu nhìn thoáng qua hai cái đỉnh rỗng, Đằng Thanh Sơn sực nhớ: "Nên đeo nó theo."

Hai đỉnh cũng được tiên thiên chân nguyên buộc vào sau lưng.

"Nhanh chóng chạy về Giang Ninh quận thành!"

Đằng Thanh Sơn thoăn thoắt ly khai động, nhảy vào dòng nước, sau đó dọc theo Vô Để Động, nhảy lên trên bờ.

Vài cú nhảy, hắn đã nhảy ra khỏi Vô Để Động sâu cả trăm trượng.

Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn thoáng qua mọi vật chung quanh, lộ vẻ tươi cười:

"Tốc độ của ta rất cao. Cho dù Cổ Ung có phái đại quân tới, phỏng chừng cũng không kịp chặn ta lại. Ừm, mình nên làm nhanh một cái nắp, lỡ trên đường đi mà đổ ra mất một chút 'Bắc Hải Chi Linh' thì quả là tiếc."

Trong núi có rất nhiều gỗ …

Một lát sau, Đằng Thanh Sơn đã làm ra một nắp bằng gỗ phù hợp, nút chặt miệng vò đá lại.

Đằng Thanh Sơn nhìn quanh bốn phía, sắc trời đã tối hẳn rồi. "Trời vẫn giúp ta!"

Đằng Thanh Sơn không dám trì hoãn, lập tức nhanh chóng chạy ra khỏi dãy núi.

...

Đại Duyên sơn. Trong quân doanh Thanh Hồ Đảo đóng quân, bên cạnh động khẩu Vô Để Động.

Cổ Thế Hữu và một vài nhân vật cao cấp Thanh Hồ Đảo đang tụ tập ở đó lặng lẽ chờ đợi. Rất nhiều Kim Lân vệ cũng vây chung quanh. Ai nấy nắm chặt binh khí, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công ngay khi có cao thủ tông phái khác ra khỏi động khẩu.

- Xoẹt xoẹt …

Những cây đuốc được đốt lên.

Cổ Thế Hữu ngồi phệt trên nền đất, gương mặt hắn được ánh lửa chiếu rọi, có vẻ mờ mờ ảo ảo.

- Sư thúc, lần này các Đại tông phái và mấy người chúng ta cùng nhau vào đó để tranh đoạt kho báu Vũ Hoàng, không biết có xảy ra sự cố gì không nhỉ?

Nắm tay Cổ Thế Hữu khi thì nắm chặt, khi thì buông lỏng, đôi mày cũng luôn cau có:

- Người của chúng ta xuống động, ta vẫn luôn luôn cảm thấy bất an. Tên Tần Lang đó thật đáng ghét! Nếu không có hắn, cũng không nhiều chuyện phiền toái như vậy.

- Thế Hữu, đừng nóng!

Một trung niên mặc chiến giáp bên cạnh hắn an ủi:

- Lần này cao thủ tới đây rất nhiều! Thanh Hồ Đảo ta mà muốn độc chiếm kho báu Vũ Hoàng thật rất khó khăn. Nhưng... đường đi lối lại vào bảo tàng, không ai rõ ràng hơn người của Thanh Hồ Đảo chúng ta. Tin rằng nhóm người do đảo chủ dẫn dắt dù không lấy được toàn bộ bảo tàng, tối thiểu cũng phải được hơn phân nửa.

- Ừm.

Cổ Thế Hữu gật đầu, lập tức cắn răng,

- Hừ, vốn toàn bộ bảo tàng phải là của chúng ta. Bây giờ phải để những tông phái khác chia một phần, quả là không cam lòng.

- Có tiếng động?

Bên cạnh động khẩu của Vô Để Động, rất nhiều cao thủ Thanh Hồ Đảo đều đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào động khẩu.

- Vèo!

- Vèo!

Từng bóng người phóng lên cao, đều từ động khẩu bay ra.

- Là đảo chủ!

- Triệu trưởng lão!

Những cao thủ Thanh Hồ Đảo thở phào.

Đảo chủ Cổ Ung, mang theo bốn trưởng lão ra khỏi động khẩu. Sau năm người Thanh Hồ Đảo là đám người Doanh Thị gia tộc, sau đó là những cao thủ các tông phái khác liên tiếp ra ngoài. Một lát sau chung quanh động khẩu Vô Để Động đứng đầy cả một đám đông.

- Cha, mấy người Vũ Văn trưởng lão đâu?

Cổ Thế Hữu và một vài sư thúc trưởng bối ra đón.

- Sư huynh, những trưởng lão khác đâu?

Đám cao thủ hậu thiên Thanh Hồ Đảo đều có chút hoảng sợ và không dám tin. Bọn người Vũ Văn trưởng lão, Hồ trưởng lão là những siêu cường giả trong thiên hạ, còn có nhiều trưởng lão khác nữa, tất cả đều đã đạt tới tiên thiên rồi. Thế mà những người này chẳng thấy ai xuất hiện cả.

- Chư vị trưởng lão đã chết rồi!

Cổ Ung lạnh lùng đáp.

Sắc mặt đám người Cổ Thế Hữu đại biến.

- Thế Hữu! Ngoại trừ một vạn quân sĩ quân tiên phong, tất cả quân sĩ Ngân Giao quân khác đều lập tức phân ra tìm khắp cả Đại Duyên Sơn!

Cổ Ung sắc mặt âm trầm:

- Còn nữa, bịt chặt sơn đạo ra ngoài Đại Duyên Sơn và các yếu đạo khác. Bất luận làm sao cũng phải bắt cho được Đằng Thanh Sơn!

- Đằng Thanh Sơn?

Cổ Thế Hữu cùng với những quân sĩ Thanh Hồ Đảo khác đều chấn động. Việc này sao lại liên quan tới Đằng Thanh Sơn nhỉ?

Ánh mắt Triệu Đan Trần bên cạnh cũng rất băng giá, lạnh lùng nói:

- Tần Lang chính là Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn chính là Tần Lang! Cái chết của chư vị trưởng lão không khỏi liên can tới Đằng Thanh Sơn. Còn nữa... Kho báu Vũ Hoàng, có một bộ phận bảo tàng đã rơi vào tay Đằng Thanh Sơn rồi. Nhớ kỹ, không nề hà gì, tuyệt đối không thể để cho Đằng Thanh Sơn chạy thoát!

- Là Đằng Thanh Sơn? Ta đã sớm biết hắn không phải là người tốt!

Cổ Thế Hữu tức giận, lập tức nghiến răng tuân lệnh.

- Còn đứng ở đó làm gì, mau mau đi thu xếp đi.

Cổ Ung quát.

- Dạ.

Cổ Thế Hữu lập tức thực hiện.

Hắn lập tức chạy ra ngoài như bay, triệu tập nhân mã.

Ánh mắt Cổ Ung nhìn về phía một lãnh đạo Ngân Giao quân:

- Sư đệ, thông qua bồ câu đưa thư truyền tin, hạ lệnh xuống... ba quận chung quanh quận Giang Ninh, lập tức triệu tập sáu vạn đại quân tiến vào quận Giang Ninh!

Nhân mã những tông phái khác chung quanh nghe xong đều hơi giật mình.

- Tên Cổ Ung này sắp phát điên rồi?

- Chỉ sợ là lần này tổn thất quá lớn, hừ hừ. Chết tới tám trưởng lão mà cả một cái đỉnh cũng chẳng có được. Hơn nữa tất cả ngọn nguồn chính thức đều xuất phát từ Đằng Thanh Sơn. Hắn không giận sao được?

- Doanh Hạo Giang, ngươi chớ coi thường Cổ Ung. Xem ra Cổ Ung thề phải cưỡng bách Quy Nguyên Tông, đoạt cho được hai đỉnh kia. Nếu chỉ dùng tới quân sĩ bình thường, cho dù chết hơn mười vạn binh thì cũng chẳng tính là gì!

Những cao thủ tông phái khác đều rất lạnh lùng, thờ ơ.

Đối với một tông phái, quân đội là phải nói tới loại quân đội thuộc loại tinh anh như Ngân Giao quân. Còn Thành Vệ Quân bình thường thì số lượng có rất nhiều.

Như Quy Nguyên Tông, chỉ riêng Thành Vệ Quân Giang Ninh quận thành có tới tám vạn. Như Thành Vệ đội của tám thành như Nghi thành, Duyên Giang thành, đều có trên mười vạn người. Một quận đã có trên mười vạn quân... bây giờ Thanh Hồ Đảo khống chế hơn mười hai quận! Ngoại trừ Sở quận là bị đồ sát thảm trọng, gần như không còn quân đội, các quận khác đều có rất nhiều nhân mã.

Ba quận quanh Quận Giang Ninh, Thanh Hồ Đảo chỉ hạ lệnh một tiếng là có thể tùy tiện sai phái một số quân rất đông.

- Rõ, đảo chủ!

Một nam tử mặc chiến giáp đen bóng nói ngay.

- Triệu trưởng lão, ngươi tự mình viết một bức mật tín, truyền tin cho người trong đảo biết, đem mọi việc phát sinh ở đây cáo tri cho Thái thượng trưởng lão!

Cổ Ung ra lệnh tiếp.

- Thuộc hạ làm ngay.

Triệu trưởng lão cũng lạnh lùng nhanh chóng bỏ đi, không thèm liếc mắt đến những cao thủ tông phái khác.

- Chậc chậc, chắc muốn mời Thiên Nhãn kiếm thánh rồi. Quả là có trò lớn để xem rồi.

- Tổn thất nhiều như vậy, trong tay Đằng Thanh Sơn lại có hai đỉnh, cũng chỉ là do tình thế bắt buộc thôi. Nhưng Quy Nguyên Tông cũng kiên định... Tục truyền, Quy Nguyên Tông cũng có một vị cường giả hư cảnh.

Những cao thủ các đại tông phái đều mừng rỡ được xem một vở kịch hay.

- U …

Tiếng còi chói tai vang lên.

Năm cái bóng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, chính là năm con Tuyết Ưng của Tuyết Ưng Giáo.

- Vạn lão huynh!

Cổ Ung vừa chắp tay, nói với lão giả mũi ưng Tuyết Ưng Giáo:

- Bây giờ đã tối rồi! Mặc dù có ánh trăng, nhưng trong dãy núi này, ánh trăng cũng không chiếu rõ lắm. Ta cũng biết, Tuyết Ưng của Tuyết Ưng Giáo khi bay trên trời cao có thể thấy rõ một bóng người cách mười hơn dặm phía dưới, cũng có thể nhìn thấy vật trong đêm tối... Thỉnh cầu lão huynh bay trên trời tìm kiếm hộ tên Đằng Thanh Sơn.

- Đương nhiên không thành vấn đề.

Lão giả mũi ưng chắp tay:

- Tên Đằng Thanh Sơn đó giết chết sư điệt của ta là Thiết Thứu, chúng ta cũng sẽ không buông tha cho hắn.

- Đi.

Lão giả mũi ưng vung tay lên, lúc này ba gã cao thủ Tuyết Ưng Giáo may mắn còn sống đều lập tức phi lên lưng chim ưng. Sau vài tiếng ra hiệu, năm con Tuyết Ưng nhanh chóng bay vào làn mây đêm giá lạnh.

- Sư huynh!

Người phụ nữ bên cạnh Cổ Ung cau mày, nhìn về phía Cổ Ung, hiển nhiên rất lo về đoàn người Tuyết Ưng Giáo.

- Không còn cách nào khác. Tên Đằng Thanh Sơn đó có tốc độ cực nhanh. Nếu dựa vào quân sĩ Ngân Giao Quân chúng ta... Chỉ sợ còn chưa vây kín được Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn đã bỏ chạy mất rồi. Có được năm con Tuyết Ưng trên trời, một khi Đằng Thanh Sơn tiến vào chỗ trống trải, Tuyết Ưng liếc mắt đã có thể thấy rồi! Hắn trốn không thoát được đâu! Về phần hai đỉnh kia... Hừ, một khi phát hiện, Tuyết Ưng Giáo cũng chẳng dễ mang được hai đỉnh đó đi như vậy.

Cổ Ung thấp giọng đáp.

Lúc này, những cao thủ tông phái khác cũng đều cáo từ.

- Đảo chủ, bây giờ tên Gia Cát Nguyên Hồng mang theo Hắc Giáp quân đang đóng quân ở quân doanh phía Bắc của chúng ta. Lúc trời vừa chạng vạng, hắn còn bảo chúng ta phải rời khỏi Đại Duyên Sơn, nói đây là lãnh địa của Quy Nguyên Tông.

Một lão giả thấp giọng báo cáo:

- Nhưng, chúng ta lập trận phòng ngự, buộc bọn chúng phải đóng quân ở phía Bắc.

- Gia Cát Nguyên Hồng?

Ánh mắt Cổ Ung nheo lại, hàn quang sâu kín lóe ra:

- Hắn còn dám tới ư! Ta còn chưa tìm hắn gây sự nữa là!

Cổ Ung phân phó:

- Đi, tới trận tiền tìm Gia Cát Nguyên Hồng!

Đoạn Cổ Ung mang theo rất nhiều nhân mã đi tới phương Bắc.

...

Lúc này Đằng Thanh Sơn dùng dây leo buộc vò đá vào người, đút Luân Hồi thương và Khai Sơn Thần Phủ vào bên hông. Hai cái đỉnh đã được Đằng Thanh Sơn chôn ở một nơi nào đó trong núi. Bây giờ là đêm tối... Đằng Thanh Sơn không dám sử dụng tiên thiên chân nguyên, tiên thiên chân nguyên màu đỏ rực rất dễ thấy.

Vù! Vù!

Đằng Thanh Sơn lao đi cực nhanh trong núi rừng.

- Không ngờ, sư phụ lại mang theo đại quân tới Đại Duyên Sơn.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy có chút cảm động. Nơi Hắc Giáp quân đóng quân có quân kỳ cao cao phất phới. Trên đường đi, Đằng Thanh Sơn thỉnh thoảng phát hiện ra bóng cờ. Nhưng... Đằng Thanh Sơn cũng không trở về nhập với đoàn quân.

- Phương pháp an toàn nhất là một mình một bóng âm thầm trở về. Mặc dù lẫn vào trong đại quân của sư phụ cũng sẽ rất an toàn, nhưng vẫn có thể xảy ra sự cố.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này.

Sau khi Đằng Thanh Sơn chạy được hơn mười dặm.

"Hả?"Ánh mắt Đằng Thanh Sơn liếc qua bầu trời, hắn không khỏi biến sắc.

"Là Tuyết Ưng! Không xong!"

Đằng Thanh Sơn nhìn lên vài cái bóng nhỏ xíu trên trời, không dám sơ ý chút nào.

Nên biết ngay cả kiếp trước của, linh khí thế giới rất loãng, đôi mắt chim ưng vẫn nổi danh là lợi hại. Mà Tuyết Ưng là một loại yêu thú cực kỳ lợi hại, đôi mắt của Tuyết Ưng lại càng cực kỳ đáng sợ.

Tuyết Ưng: yêu thú, tốc độ cực nhanh, có thể ngày bay trên vạn dặm, đôi mắt ưng có thể thấy rõ bóng người cách trên mười dặm, là yêu thú truy tung đáng sợ nhất, chỉ có Tuyết Ưng Giáo mới có thể thuần dưỡng.

Bình thường tốc độ con người không thể cao bằng yêu thú. Về mặt tốc độ, những con yêu thú ở không trung lại càng vượt trội hơn. Một vài bồ câu đưa thư được huấn luyện đặc biệt có tốc độ có thể vượt qua cả tam đại long mã, chứ đừng nói Tuyết Ưng vốn sở trường phi hành.

"Trong Đại Duyên Sơn có núi rừng, ta còn có thể cẩn thận ẩn núp được. Nhưng một khi ra khỏi núi, chung quanh vô cùng trống trải, Tuyết Ưng liếc mắt là có thể thấy ta rồi!"

Đằng Thanh Sơn cau mày, khựng lại.