Cứu Gái Đụng Xe Và Câu Chuyện Tình Buồn

Chương 17




Vy, người con gái hoàn hảo nhất mà tui biết từ trước tới giờ, nếu kêu tui so sánh giữa Vy và Q.A, tui sẽ chọn Vy. Vy là con của 1 gia đình công chức nên rất là công dung ngôn hạnh, là mẫu vợ lý tưởng của mọi thằng đàn ông. Tui quen Vy tất cả đều nhờ thằng Huy vì nó thích Vy trong 1 lần dạo biển và nhờ tui xin số dùm. Từ đó tui với Vy tiếp xúc với nhau và yêu nhau. Cái ngày hay tin tui quen Vy thằng Huy đòi chết lên chết xuống, thế là tui quăng cho con dao thái thằng cu nín luôn. Từ đó tui, Vy thằng Huy đi đâu cũng có nhau.

Kỉ niệm tui nhớ nhất về Vy là chúng tôi vượt rào sau 3 tháng yêu nhau và người chủ động là Vy.

- Anh, Vy muốn ngắm sao.

- Thành phố như này thì ra biển ngắm nhé.

- Không, Vy lạnh.

- Thế đâu?

- Sân vận động.

Nhưng khổ nổi 9 giờ đêm thì sân vận động nào mà mở cửa cho vô, thế là Vy bảo 2 đứa vượt rào vào lên hàng ghế sân bóng ngắm sao. (thím nào nghĩ bậy tự búng cu sám hối đi).

Còn có lần nhỏ giận tui chỉ vì làm cho nhỏ vô sổ đầu bài ngồi. Lúc đó tui đang học bỗng điện thoại rung lên báo hiệu tin nhắn đến và là tin nhắn của Vy.

- Anh, kể chuyện Vy nghe đi.

- Vy muốn nghe chuyện gì?

- Chuyện hài.

- Đây là 1 câu chuyện có đoạn đầu rùng rợn, đoạn giữa bi hài và đoạn cuối bi đát.

- Kể đi kể đi.

- Có 1 con quỷ sống trong hang tối(rùng rợn), 1 hôm nó đánh rắm trong hang(bi hài), sau đó nó ngửi và chết(bi đát).

Sau đó Vy không trả lời tin nhắn tui luôn, gọi không bắt máy. Mãi đến sau này tui mới biết nhỏ cười xong cô ghi vô sổ đầu bài nên giận tui luôn.

Có đợt thằng Huy với tui trúng số 2 chưng được 180 ngàn. 2 thằng ra quán kêu 4 lít bia hơi. Mà mới uống 2 lít là 2 thằng quéo rồi.

- Thôi quân, ba tao tới rồi tao về.

- Kêu ba mày chở tao với.

- Không, mày ngủ đây đi, tao về nha.

Rồi nó leo lên xe ông nào đó mà lúc đó tui không biết có phải ba nó không, bữa sau nó lên than rát đít. Lúc đó tui gọi cho Vy tùm xào ba láp gì đó nên tui không nhớ. Sau ngày Vy kể lại do tui nặng quá Vy lôi về không được nên chạy về nhà tui kêu ba má tui mà không có ai ở nhà hết. Thế là Vy mở cửa chuồng bắt con đen ra kéo tui về. Sáng dậy thấy ngủ chung với chó.

Thời gian cuối, Vy ho rất nhiều, mỗi lần ho là tránh mặt tui. Tui nghĩ do cảm thôi nhưng ai ngờ Vy bị bệnh hiểm nghèo, chuyện đó dằn vặt tui đến mãi bây giờ. Lúc hấp hối, Vy không nói gì ngoài việc cầm chặt tay tui và cười khẽ. Còn tui chỉ biết úp mặt vào tay Vy và khóc. Dần dần, vòng tay ấy nới lõng và tiếng tít lạnh lẽo báo hiệu tim ngừng đập kéo dài. Tui hét lớn, tui cũng chẳng biết tui hét cái gì, chỉ biết mọi người lôi tui ra. Tui níu áo bác sĩ ngoài hành lang bệnh viện, cầu xin cứu Vy nhưng vô vọng, cả đêm đó tui quỳ ngay hành lang và khóc.

Ngày an tán Vy, tui chỉ dám đứng phía xa nhìn người ta đưa Vy xuống lòng đất mà lòng tui nghẹn ngào. Mọi người về hết tui mới dám lại và đặt bó hoa ly lên mộ Vy. Trong suốt 1 năm trời chiều nào tui cũng lên mộ Vy mà thắp nhang và dọn cỏ quanh mộ...

P/s: Vâng và chap 17 kết thúc tại đây, khi viết những dòng này mình cũng không cầm được cảm xúc và thú thật mình rơi nước mắt ấy.