[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 87: Đại nạn (hạ)




Thành bại chỉ trong một lần thử.

Ramiel dè dặt vượt lên trước Abaddon, tuy sự trào phúng trong lòng đang dùng tốc độ ánh sáng mà lan ra từng ngóc ngách, nhưng vì đang đứng trong cùng một đội, gã không thể tỏ ra quá khiếm nhã, vậy nên chỉ có thể dùng hành động để thể hiện rằng: Thiên đường mãi mãi ở phía trên!

Gã chọn một khối thiên thạch lớn hơn đang lao tới và dùng hết sức bình sinh để đấm một quyền “long trời lở đất” trong trí tưởng tượng.

Dưới ánh nhìn của bao người, cú đấm “dịu dàng” vỗ vào vỏ của thiên thạch, thiên thạch vẫn trơ ra đấy.

Sau lưng gã, Abaddon “ha hả” nhưng không phát ra tiếng rồi vui vẻ “hất” văng khối thiên thạch ấy đi.

Ramiel nhìn nắm đấm của mình bằng ánh mắt không dám tin. Không, chuyện này không phải sự thật. Đây nhất định là âm mưu của các đọa thiên sứ, là ảo cảnh. Asmodeus đang trấn giữ ở trái đất xa xôi đột nhiên bị gán cho một tội danh vô cớ.

Quan sát thấy tình hình như vậy, sắc mặt của các sí thiên sứ và ma vương khác đều đanh lại. Xem biểu hiện của Abaddon cùng Ramiel, mấy cú đấm ban nãy nhất định là dốc toàn lực, không ngờ kết quả còn tệ hơn những gì họ tưởng gấp mấy vạn lần.

Những thiên thạch vụn ồ ạt ập tới.

Lucifer phất tay ra hiệu cho cả bọn mặc kệ. Những thiên thạch vụn này một khi vào tầng khí quyển nhất định sẽ bị phân giải.

Dần dà, kích thước của các thiên thạch bắt đầu vượt khỏi mức độ an toàn, nếu rơi vào tầng khí quyển rất có khả năng sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng.

Đối mặt với chúng, những cú đấm phát huy tác dụng rất hữu hạn, các sí thiên sứ và ma vương cao quý chỉ đành bất đắc dĩ dùng cơ thể đẩy chúng đi theo cách nguyên thủy nhất. Ánh sáng, gió, nước, lửa, phép thuật điều khiển… Những sức mạnh hoành hành khắp chín giới vào giờ phút này đồng loạt mất đi tác dụng, chỉ còn sót lại Mammon vẫn có thể dựa vào khả năng điều khiển linh hồn để mở một phòng chat kết nối cả bọn với mục đích cổ vũ, trợ uy… Và rủa xả.

Mammon sờ vào tay áo, “Ấy, khối thiên thạch thô lỗ! Quần áo của ta bị nó rạch cho rách rồi này!”

Abaddon: “Ngươi sớm nên cởi mấy tấm vải hoa hòe hoa sói đó ra.”

Mammon: “Để đổi thành thứ áo cụt đỏ rẻ tiền như ngươi?”

Gabriel ở cạnh đó bèn cười lạnh, “Sâu róm với bọ cánh cam còn đi so xem con nào đẹp hơn, nực cười!”



Mammon đang mặc đồ tây xanh lá và Abaddon đang mặc giáp đỏ lập tức tìm được kẻ thù chung, cố gắng đuổi theo Gabriel và thi triển hàng loạt cú đạp liên hoàn. Gabriel nhẹ nhàng tránh được. Michael nhìn sang bằng ánh mắt cảnh cáo.

Ha ha, mỗi mình ngươi có đại ca sao? Mammon và Abaddon đồng loạt nhìn sang Lucifer.

Lucifer đang đứng trên nơi cao ở vùng ven của trận mưa thiên thạch, lẳng lặng quan sát khoảng vũ trụ thăm thẳm, không hề phát hiện ra hai tên đàn em đang nhìn mình chòng chọc chờ được bảo kê.

“Ngài đang xem gì thế?” Giọng của Michael vang lên trong phòng chat linh hồn.

Lucifer đáp: “Mối nguy.”

Tính đến thời điểm hiện tại, cả Michael cũng đã huơ kiếm lên vài lần, duy chỉ mỗi Lucifer là vẫn bàng quan đứng nhìn nhưng không một ai lên tiếng dị nghị. Ai cũng biết hắn đang chờ đợi khối thiên thạch với đường kính vượt trên ngàn mét cũng chính là hành tinh nhỏ thật sự sẽ mang đến nguy cơ cho nhân loại.

Có thể mang đến cảm giác nguy hiểm cho Lucifer… Lẽ nào chính là hành tinh nhỏ đó?

Bất thình lình…

Trong tầm mắt của cả bọn xuất hiện một vật thể màu đen, dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được kích thước khổng lồ của nó. So với nó, các thiên thạch trước đó chỉ xứng được gọi là mô hình mini.

Nhưng thậm chí cả khối thiên thạch này cũng chưa đạt tới đường kính một ngàn mét, thậm chí còn chưa tới được năm trăm mét.

Abaddon cùng Ramiel đồng loạt xông lên đầu.

Thần ban cho thiên sứ và ác ma cơ thể cứng rắn vô cùng, nước lửa khó lòng ảnh hưởng, cả hợp kim cũng khó lòng sánh bằng, nhưng đối diện với thiên thạch, hai người họ chỉ như hòn đá nhỏ rơi vào biển cả, dù có va chạm nhưng chẳng thể gây chút hề hấn gì cho đối phương.

Metatron giơ trục thời gian lên giữ cho thời gian ngừng trôi, thiên thạch dường như có khựng lại đôi chút nhưng chỉ giữ được trong nháy mắt, thậm chí khó lòng nhận ra có thay đổi gì.

Michael giơ kiếm lên dùng sức chém xuống! Ngọn lửa rực rỡ trên thanh kiếm khổng lồ của y đã bị áp chế đến khó lòng nhận ra, thi thoảng chỉ còn vài tia lửa lập lòe trông như hoa văn trên kiếm, chẳng hề bắt mắt. Kiếm và thiên thạch xảy ra va chạm, một mẩu đá nhỏ cỡ ngón cái văng ra, còn khối thiên thạch vẫn lao thẳng về phía trước.

Lucifer bất thình lình lao xuống.

Trước người hắn xuất hiện một vầng hào quang hình vòng cung trong suốt như tấm màng có hình trăng khuyết, mang lại chút ánh sáng le lói giữa vũ trụ đen thẳm. Hào quang va chạm vào thiên thạch, thiên thạch rơi xuống.

Tiếng hoan hô bùng nổ trong phòng chat linh hồn.

Tuy xê dịch không nhiều nhưng với khoảng cách của họ và trái đất hiện nay, bấy nhiêu đã đủ để thiên thạch chệch hướng khỏi hệ mặt trời.

Beelzebub đuổi theo thiên thạch nhưng động tác của Michael còn nhanh hơn gã, y đã đỡ được Lucifer sau khi Lucifer và thiên thạch tách ra. Vị vua cao quý tột cùng của địa ngục giờ phút này đây cũng khó tránh trông khá thê thảm. Mái tóc vàng óng không nhiễm bụi trần ngay cả khi sa đọa bỗng chốc trở nên sạm màu.

Vẻ mặt của Beelzebub rất ư là kỳ quặc, phân tích kỹ có thể thấy chính là vẻ mặt vừa ngờ vực vừa khó hiểu, nhưng tinh thần của Lucifer có vẻ không đến nỗi, khóe mắt hắn còn để lộ ý cười khó lòng phát giác.

“…” Beelzebub liếm đôi môi khô khốc rồi lấy sơn trà cuộn ra ăn.

Mammon: “Ban nãy còn chưa phải là vua thiên thạch đúng không?”

Leviathan dè bĩu theo thói quen: “Cả hậu còn chưa bằng ấy chứ, cùng lắm là lính lác. Đối phó nó đã phải cật lực như vậy, mấy khối tiếp theo nhất định càng thảm!”

Mammon tỏ vẻ kinh ngạc đáp: “Lúc ta kết nối linh hồn lại còn cho cả ngươi vào à?”

Leviathan: “…” Hừ, đồ nhà giàu mới nổi ỷ vào tí tiền! Hắn quay ngoắc đi, trốn sang sau lưng Beelzebub rồi im lặng giữ mồm giữ miệng.

Michael nói: “Leviathan nói cũng không sai.”



Sắp có mưa đá hay sao?

Michael mà lại đi nói giúp cho Leviathan. Dù có là trước thánh chiến, y cũng chưa bao giờ tỏ ra hiền hòa với Leviathan.

Chính bản thân Leviathan cũng rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên xong là tới hoảng hốt. Bị ghét bỏ bấy lâu, tự dưng lại không bị ghét bỏ nữa, hắn cứ có cảm giác mình phạm phải lỗi lầm gì đó khiến đối phương hiểu lầm.

Michael: “Vũ trụ quá bất lợi cho chúng ta, có lẽ chúng ta nên cân nhắc việc quay về và suy nghĩ cách khác.”

Mammon nhìn sang bằng ánh mắt ngờ vực. Michael trong trí nhớ của gã không phải là kẻ dễ dàng rút lui.

Abaddon bắt đầu quen dần với việc vật lộn với thiên thạch, nghe vậy liền phản đối: “Ta cảm thấy mình đã nắm được phương pháp khống chế chúng! Ta có lòng tin nhất định sẽ…”

Tiếng nói chợt bị gián đoạn.

Phòng chat vẫn đang hoạt động bình thường, chẳng qua là Abaddon mới bị một khối thiên thạch đường kính hơn trăm mét tông đi.

Các ma vương đứng nguyên tại chỗ và đưa mắt nhìn nhau.

“Có cần cứu hắn ta không?”

“Hắn nói hắn đã nắm vững phương pháp, rất có lòng tin, chúng ta nên tin tưởng hắn.”



Mấy phút sau, Abaddon vẫn chưa quay về, đến lúc cả Gabriel cũng không nhịn được phải nhíu mày thì… Thiên thạch khổng lồ nhất xuất hiện!

Đường kính một ngàn mét trong truyền thuyết nói chính xác là quá khiêm tốn. Dùng mắt thường đánh giá, đường kính của khối thiên thạch này phải hơn cả hai ngàn mét mới đúng!

Đối mặt với nó, các sí thiên sứ lẫn ma vương trông chẳng khác nào lũ kiến nhỏ nhoi.

Cả bọn vừa lùi lại vừa cố gắng tìm vui trong đau khổ, “Lúc mấy con kiến nhìn thấy chúng ta có phải cũng là cảm giác thế này không nhỉ?”

“Hoặc khi vua thiên thạch này nhìn thấy chúng ta, nó có cảm giác giống khi chúng ta nhìn thấy lũ kiến không nhỉ?”

“Mắc mớ gì phải đi nhìn lũ kiến chứ?”

“…”

Michael kéo tay Lucifer, “Chúng ta quay về nhân giới tìm cách khác.”

Lucifer đáp: “Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.”

Michael: “Ta có chuyện cần nói với ngài.”

Lucifer nghiêng đầu, giơ ngón tay ra vuốt nhẹ lên đôi môi của y một cái, “Tin ta.”

Michael bắt đầu thấy hối hận. Ban đầu y chỉ muốn dạy cho tên Lucifer quen thói độc đoán này một bài học, nhưng nếu sớm biết nghiêm trọng như vậy, khi nắm được tin tức, y nhất định sẽ lựa chọn nói thẳng với hắn. “Nghe ta nói…”

Lucifer ngắt lời y, “Sức mạnh của chúng ta bị hạn chế là bởi vì đây không phải là thế giới của chúng ta.”

Xưa nay Lucifer không bao giờ nói những lời vô nghĩa, nếu hắn đã nhắc đến chuyện này thì nhất định là tìm ra cách giải quyết rồi.

Những người khác đồng loạt nhìn Lucifer bằng ánh mắt hoặc ngờ vực hoặc mong đợi.

Lucifer giang hai tay ra, trong mỗi lòng bàn tay hiện lên một vầng hào quang, “Ta là vì sao Mai Lucifer! Trước khi mặt trời ló dạng, ta chính là ánh sáng!” Vầng hào quang bất thình lình khuếch trương mạnh mẽ, vũ trụ bao la đột nhiên sáng lên một vùng.

Metatron thấy mắt mình nóng lên. Y từng giúp đỡ Thần tạo ra nhân giới, vì vậy y hiểu rõ ý nghĩa hành động này của Lucifer – Bước đầu tiên khi kiến tạo một thế giới mới. Y lấy trục thời gian ra, thiết lập lại mốc thời gian cho vùng đất được hào quang của Lucifer soi rọi – Biến một phút thành một ngày, như vậy mới đủ thời gian để xây dựng thế giới mới.

Một phút trôi qua, cũng đồng nghĩa với một ngày trôi qua trong thời gian mới thiết lập.

Raphael dùng gió chế tạo ra những dòng khí lưu nhỏ, như vậy thế giới mới tí hon này đã có không khí.

Ngày thứ ba, Gabriel ngưng tụ ra những dòng chảy nhỏ, Beelzebub ghép các mảnh thiên thạch vụn lại với nhau tạo thành mặt đất – Cũng chính là đại dương và lục địa. Bọn họ cảm giác được, trong phạm vi có ánh hào quang của Lucifer, họ có thể sử dụng được chút ít sức mạnh.

Ngày thứ tư, các sí thiên sứ cùng nhau dùng hào quang của mình sáng tạo ra những vì sao.

Ngày thứ năm cần phải tạo ra sinh mệnh trên trời và dưới biển, điều này hiển nhiên đã vượt quá khả năng của cả bọn, dù là Metatron cũng chỉ có thể ban sự bất tử cho những sinh vật đã có sự sống. Beelzebub đành phải quyên góp cá khô, cánh gà ra làm vật tượng trung.

Ngày thứ sáu…

Mặt đất được ghép lại bằng thiên thạch đột nhiên bắt đầu trải dài ra, có mảng biến thành thảo nguyên xanh mướt, có mảng biến thành rừng cây rậm rạp, có mảng biến thành sa mạc, có mảng biến thành đồi núi trập trùng. Sông suối rẽ nhánh phủ khắp lục địa, nối liền thành biển. Sinh vật nhanh chóng sinh sôi nảy nở, có chim chóc, muông thú, có động vật dưới nước, và có cả con người đủ mọi hình dáng.

Đây là… Vết tích của Thần?

Thần bảo rằng sẽ không nhúng tay vào, nhưng giờ cũng tới rồi ư?

Các sí thiên sứ cùng ma vương cảm thấy sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể, những uất ức dồn nén bấy lâu bỗng chốc tiêu tan!

Đã tới lúc trả đòn!

Cả bọn thi nhau nhau xông về phía vua thiên thạch!

Thân hình đồ sộ của vua thiên thạch tông đúng vào ngôi sao do các sí thiên sứ tạo nên, ngang nhiên uy hiếp thế giới mới được xây dựng của họ.

Các sí thiên sứ cùng ma vương không hề sợ hãi. Cú đấm của Abaddon trúng ngay vào điểm giữa của thiên thạch, khe nứt hình chữ Mễ (米) dần dần lan ra. Ngay tiếp theo sau là tới lượt Ramiel… Thậm chí cả Mammon luôn giữ hình tượng nho nhã, Beria ngái ngủ mơ màng và Raguel hiền hậu điềm đạm cũng không nhịn được mà ra tay, khiến cho những mảnh vỡ của vua thiên thạch nát thêm chút nữa.



Metatron sửa lại dòng thời gian cho ngày hôm nay trôi qua càng thêm chậm.

Sau đó, trước khi bước sang ngày thứ bảy, các “ông lớn” trong cơn mưa thiên thạch bị đánh thành vô số “lâu la”.

Lucifer cùng Michael tuyên bố: “Hôm nay là ngày nghỉ.”

Ramiel lúc này mới sực nhớ ra, kẻ giành ra tay trước ban nãy là Abaddon. Gã ngạc nhiên hỏi: “Ngươi quay về hồi nào vậy?”

Abaddon: “Là As…”

Lời còn chưa dứt, thế giới thu nhỏ do các sí thiên sứ và ma vương kiến tạo đột nhiên biến mất. Raphael vận dụng tối đa chút sức mạnh cuối cùng trước khi bị khống chế để di chuyển tức thời đến sau lưng Asmodeus, đúng lúc đỡ được cơ thể đang ngã xuống của y.

Sắc mặt Asmodeus trắng bệch. Dù do tất cả mọi người đồng lòng cố gắng nhưng đến cuối cùng, người tập hợp các nguyên tố lại để lập ra ảo cảnh là y. “Công trình” này còn mất sức hơn cả tạo ra ảo cảnh bao phủ toàn nhân giới gấp mấy lần, đòi hỏi y phải dốc toàn lực ra ứng phó.

Mammon vừa xoa dịu sự mệt mỏi trong linh hồn của Asmodeus vừa thêm y vào nhóm chat, “Cậu có mặt ở đây vậy ai ở lại nhân giới ngăn cản họ dịch chuyển trái đất?”

Asmodeus bị hỏi mà nghệch ra, ngờ vực nhìn sang Beelzebub và Lucifer, Beelzebub đưa tay lên miệng ra hiệu “suỵt”.

Mammon chỉ là thuận miệng hỏi chơi, bởi vì ở Con Thuyền Noah vẫn còn rất nhiều người có năng lực, nhưng trông thái độ của Asmodeus…

“Không có ai?!”

Gã hoảng đến lạc cả giọng.

Nếu gã nhớ không lầm, trước khi họ xuất phát, nhân loại đã chuẩn bị chuyển nhà, chẳng qua đột nhiên không còn quan sát thấy mưa thiên thạch nên tạm hoãn kế hoạch. Nếu ảo cảnh bị hủy bỏ, giữa khoảng thời gian Asmodeus vội vàng chạy tới bên họ và thời điểm họ thành công xử lý vua thiên thạch, rất có khả năng nhân loại sẽ vì phát hiện ra thiên thạch mà dọn đi.

Michael hắng giọng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Ta có việc cần phải thông báo.”

“Ngươi có để lại người ngăn cản nhân loại dọn nhà?” Mammon hỏi bằng giọng trông chờ.

“Không.” Michael đập nát hy vọng của gã một cách vô tình, “Dù nhân loại có dọn nhà cũng không sao.” Y nhìn sang Lucifer, cằm hơi nhếch lên và nói: “Tuy khi mưa thiên thạch đến gần quỹ đạo của trái đất, đẩy trái đất ra khỏi quỹ đạo của nó chính là cách tránh né tốt nhất, nhưng vì có đủ thời gian, nhân loại đã nghiên cứu ra cách di chuyển trái đất tránh khỏi mưa thiên thạch trong vòng hai mươi bốn tiếng mà không khiến nó chệch khỏi quỹ đạo.”

Beria nghe mà váng vất đầu óc, bất lực nhìn về phía Beelzebub.

Beelzebub đáp: “Ví nhân giới như một chiếc xe đang chạy trên xa lộ. Theo tốc độ hiện hữu, nó sẽ phải tông vào một đám bò điên. Vì để tránh đám bò điên này, chiếc xe cần lao ra khỏi tuyến đường cao tốc, nhưng sau đó bọn họ lại gắn thêm máy sau đuôi xe khiến nó có thể vượt qua đám bò điên mà không cần chệch khỏi tuyến cao tốc.”

Cũng tức là Kế hoạch Sao Băng của nhân giới tuy xảy ra nhưng vẫn nằm trong phạm vi chín giới.

Nghe gã giải thích đâu ra đấy, Michael nhìn Lucifer bằng ánh mắt ngờ vực, “Các người cũng nhận được tin?”

Lucifer đáp: “Ta rất kinh ngạc.”

Vì để tăng thêm sức thuyết phục, hắn rũ đầu xuống tỏ vẻ mệt mỏi, “Sớm biết thế này ta đã không cần phải liều mạng như vậy.”

Michael lập tức tin ngay, cảm giác áy náy bỗng chốc sinh sôi nảy nở trong lòng. Y cất kiếm đi, dùng cơ thể của mình làm điểm tựa cho Lucifer và lẳng lặng đưa y bay về.

Trong khi đó, các sí thiên sứ và ma vương khác vẫn đang cố gắng “tiêu hóa” tin tức này.

Ramiel hết nhìn người này đến nhìn người khác, rất chi là không cam lòng mà hỏi Raguel: “Tôi chưa từng nghe về tin tức này. Người có hay biết gì không?”

Raguel mỉm cười: “Tôi cũng vậy. Có thể do tin tức truyền tới chậm quá.”

Ramiel gật gù.

Các sí thiên sứ cùng ma vương chia phe bay về theo hướng của Michael cùng Lucifer.

Mammon mở kênh trò chuyện riêng với Asmodeus.

Gã nói: “Lucifer cùng Beelzebub biết trước rồi đúng không!” Ha ha!

Nhớ lại động tác “suỵt” của Beelzebub, Asmodeus khó xử vô cùng, chỉ có thể giả vờ như tín hiệu không tốt, rúc vào lòng Raphael không hó hé tiếng nào.

Mammon tiếp tục trợn mắt nhìn y.

Tuy không nghe được đoạn đối thoại của họ nhưng Raphael vẫn nghiêng người chắn đi ánh mắt của gã cho Asmodeus. Vừa thấy liên lụy tới Raphael, Asmodeus lập tức lên tiếng: “Metatron từng nói phải giữ tấm lòng nhân từ, không được đánh mất hy vọng, phải kiên trì, giữ vững lòng tin và lòng quả cảm…”

Meta còn dặn dò riêng y? Mammon thấy lòng mình chua xót.

Thật ra cũng chẳng cần hỏi làm gì, cứ nhìn thái độ của Beelzebub là biết, giữa họ nhất định có điều mờ ám. Nhưng sực nhớ lần trước vì mình táy máy đi chôm cánh của Meta khiến thiên đường cảnh giác và phát hiện ra kế hoạch của bọn họ, Mammon lập tức xìu xuống, không dám hó hé gì thêm mà chỉ tỏ vẻ đáng thương kéo tay áo của Metatron.

Metatron mỉm cười vuốt ve gò má của gã, sau đó hôn nhẹ lên môi của gã.

“…” Mammon cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Thật ra chân tướng là gì chẳng hề quan trọng.

Asmodeus làm rùa rụt cổ một hồi, phát hiện Mammon không còn để ý tới mình mới dám thở phào nhẹ nhõm. Y nói với Raphael: “Ban nãy em nhìn thấy cánh của bọn Abaddon, Beelzebub, Mammon trở thành màu trắng.”

Vào giây phút bọn họ đánh vào vua thiên thạch.

Raphael hôn lên trán y, “Ừm.”

Asmodeus nói bằng giọng không chắc chắn lắm: “Là ảo giác của em sao?” Bởi vì khi Lucifer cùng Michael tuyên bố hôm nay là ngày nghỉ ngơi, cánh của họ vẫn là màu đen.

Raphael thành kính đáp: “Là vinh quang của Thần ban cho.”

Asmodeus: “…”

Raphael bắt đầu hỏi han đến sức khỏe của y. Ảo cảnh kiến tạo thế giới lần này nhất định ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của Asmodeus.

Asmodeus lắc đầu đáp: “Không sao, em nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay ấy mà, chẳng qua không biết nhân giới bây giờ thế nào rồi.” Tuy theo lời của Beelzebub cùng Michael, nhân giới lúc này hẳn là an toàn, nhưng không đích thân nhìn thấy, y vẫn khó yên lòng.

Nhân giới lúc này ra sao?

Raphael cũng rất tò mò.

Nhân giới vào lúc này…

Kế hoạch Sao Băng vẫn được thi hành bởi sự thúc đẩy của trường phái bảo thủ, sau đó… Ừm, chính phủ các nước công bố “tin tốt” với toàn dân. Một là kế hoạch đã thành công, tức là khi đối mặt với vũ trụ bao la, nhân giới đã có thêm phương pháp tự vệ. Hai là vì trái đất đã bị dịch chuyển qua lại, quý này phải lặp lại lần nữa.



Trong số hàng ngàn vạn nhân loại đang giở lại lịch bàn xem thời gian, một công dân nào đó đã gào lên: “Làm việc thêm ba tháng nhưng lại có thêm một ngày nghỉ lễ Quốc tế Lao động mà!”

Ừ thì, lao động là vinh quang.

Chính văn hoàn.

***

Lời cuối: Vâng ạ, lúc em đọc xong chương cuối em cũng mắt chữ A mồm chữ O luôn  (╯-_-)╯╧╧ Túm cái váy lại trùm cuối là anh Lu nhà các thím đấy ạ. Toàn bộ câu chuyện chẳng qua là màn chiến tranh gia đình giữa hai sếp lớn, đám lâu la bị quay như chong chóng. Dù không thích kiểu bẻ lái lần này của Bơ cho lắm nhưng vẫn rất cảm ơn chị đã mang lại một U linh cảnh đầy sức sáng tạo và đặc sắc, đồng thời thỏa mãn chấp niệm bao năm của con dân về cp Ra lố và As moe. Cảm ơn các thím đã ủng hộ bấy lâu (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥  (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥ (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥ Đặc biệt xin gửi lời cảm ơn đến thím Hoa An đã cứu vớt mấy chương gần cuối giúp em khi bệnh lười của em tái phát (*/ω\*)

Cũng kể thêm cho mọi người biết, sau khi chương 87 này ra lò trên Tấn Giang, chị Bơ đã nhận rất nhiều gạch đá. Không biết có bao nhiêu thím sân si vào chê trách và rất nặng lời với Bơ, thậm chí công kích cá nhân và bảo chị nhà hãy ngừng ăn mày quá khứ hoặc phong bút nghỉ viết cho khỏe. Bơ chắc rất buồn, em có nhắn riêng để cổ vũ Bơ thì thấy Bơ vẫn rất lạc quan yêu đời (và kiệm lời như muôn thuở TvT). Vài hôm sau Bơ cũng có một lời nhắn gửi khá dài về các vấn đề bị chê trách trong U linh cảnh, để mần xong 3 chương phiên ngoại em sẽ tìm lại và dịch đoạn đó cho mọi người hiểu thêm về quá trình Bơ sáng tác bộ này. Em cũng hiểu tác giả viết văn cũng như làm dâu trăm họ, không phải lúc nào cũng thỏa mãn được độc giả, nhưng hy vọng mọi người vẫn ủng hộ những tác phẩm trong tương lai của Bơ. Yêu nhiều ~ (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥