Cửu Môn Ký Sự

Chương 115




“A?” Lão Vương nghe vậy liền thấy lờ mờ, hỏi: “Không phải thật, chẳng lẽ quan tài còn có hàng giả sao?”

Thấy vẻ mặt Chung Thanh cũng đầy nghi hoặc, Ngô Lão Cẩu thở dài, nói: “Trong những quan tài khác có thi thể người, cho nên mới bị con báo đang đói khác phá hỏng, chỉ có khối quan tài này vẫn còn giữ được vẻ hoàn hảo như vậy, chứng tỏ bên trong không có thi thể.”

Lão Vương nghe xong lại như lạc vào sương mù, nói: “Khi không lại quăng một cái quan tài không có thi thể ở đây làm gì?”

“Che tai mắt.” Chung Thanh nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nói.

Ngô Lão Cẩu gật đầu, nói: “Chỗ này trừ một cái mộ đạo thì không còn vật gì khác, nếu quan tài xuất hiện ở cuối mộ đạo, phía sau nó có lẽ có thứ đồ mà chúng ta không biết.”

Lão Vương là một người cẩn thận, xưa này suy nghĩ vấn đề cũng rất thẳng thắn, bừng tỉnh nói: “Ý là, cái quan tài này ở ngoài mặt là một cái quan tài, nhưng tác dụng thật của nó là một cánh cửa?”

“Nói theo cách nào đó, quả thật là vậy.” Ngô Lão Cẩu tiếp tục nói: “Nhưng bên trong rốt cuộc có cái gì, quan tài này do ai đặt ở đây, chúng ta không biết được.”

Chung Thanh có chút đăm chiêu gật đầu, giương mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, muốn nói lại thôi. Lão Vương lại không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước kia hắn chưa từng xuống đất, huống chi loại hoạt động trộm mộ này luôn có tác dụng kích thích với nam nhân, lúc này đã không kiềm chế được, nhịn không được vuốt báng súng muốn khai quan: “Chúng ta còn chờ gì nữa? Con mẹ nó mau qua mở ra xem, không chừng bên trong còn có minh khí mà Tiểu Ngô cậu từng kể.”

Ngô Lão Cẩu thấy hắn nóng lòng muốn thử, nhất thời bật cười, lắc đầu nói: “Bây giờ trời đã sắp sáng, muốn mở cái quan tài này phải tốn nhiều sức lắm. Nếu bây giờ Đại Đầu đã không sao, chúng ta ra ngoài trước, buổi tối chuẩn bị ổn thoả hơn rồi quay lại cũng không muộn.”

Lão Vương nghe vậy thất vọng, nhưng lại không thể không thừa nhận đối phương nói có lý, loại chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tốt, chỉ đành liên tục lão nhãi bảo nếu có khai quan, nhất định phải dẫn hắn theo.

Ngô Lão Cẩu cùng Chung Thanh liếc nhìn nhau, cười khổ một cái, đành phải đồng ý, bất quá nói Lão Vương cần phải giữ bí mật với những người khác. Lão Vương sốt ruột đổ đấu, tất nhiên là đồng ý luôn miệng.

Ba người ra khỏi sơn động, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng. Lúc lay tỉnh Đại Đầu, hắn lại dường như không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói không biết sao lại ngủ mê mang. Đại Đầu là tân binh mới chiêu mộ nửa tháng trước, còn tuân theo thiên chức của một quân nhân xem quân lệnh như núi, không có sự láu cá của lão binh, hiện giờ không thể làm tròn trách nhiệm canh giữ trạm gác, lúc nói chuyện mặt mũi cũng trắng bệch, cầu xin bọn họ đừng tố giác hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt và khẩn trương của hắn không giống nói dối, Ngô Lão Cẩu cũng không truy vấn nhiều, lúc này vừa đúng lúc đến giờ thay phiên canh gác, an ủi hắn một chút rồi Lão Vương dẫn hắn về doanh địa nghỉ ngơi trước, lại cùng Chung Thanh gắn lại cánh cửa gỗ.

Sau khi hai người trở về, mới biết kỳ thật cả đêm qua Trương Khải Sơn không ngủ.

Ngô Lão Cẩu cố gắng nói nhanh qua sự tình một lần, Trương Khải Sơn nghe xong trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Nếu mục đích của người kia không vì giết người, vậy thì dẫn các người vào sơn động, là muốn báo cho các người biết sự tồn tại của cái quan tài trống.”

“Nếu người gây mê Đại Đầu là ông già kia, ông ta không muốn dẫn chúng ta vào đó, nói vậy nhất định là có chuyện khó nói.” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một chút, nói.

Trương Khải Sơn nói: “Bất luận thế nào, ít nhất tình hình trước mắt cũng không gây bất lợi cho chúng ta. Chỉ là, chúng ta đã không có thời gian nữa.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, rất nhanh phản ứng theo: “Giặc đã đến rồi?”

Trương Khải Sơn xoay người chỉ vào một khe núi ở cực bắc, nói: “Vừa nhận được tin của trinh sát, dựa theo nhật trình hành quân, trưa nay sư đoàn 106 của địch sẽ xâm chiến Lôi Minh Cốc ở phía bắc Vạn Gia Lĩnh, trước mắt quân ta đã điều động binh lính mai phục phòng ngự ở xung quanh núi. Lôi Minh Cốc là một cái thung lũng nhỏ hẹp, địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, hai quân giằng co đương nhiên quân ta sẽ chiếm ưu thế.”

“Nhưng mà, một khi quân địch phát hiện bị vây giết, chắc chắn sẽ cố sức phá vòng vây, chỉnh lại hướng đi hội hợp với sư đoàn 27 tiếp ứng ở Đỉnh Kỳ Lân.” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào Đỉnh Kỳ Lân phía tây Vạn Gia Lĩnh: “Hôm nay một trong những nhiệm vụ chủ lực của sư đoàn chúng ta, chính là ngăn chặn quân địch tăng cường lực lượng và xây dựng hệ thống phòng ngự, ngăn cản quân địch tụ hợp.”

“Nói cách khác, chúng ta phải khiến bọn giặc bị vây kín trong Vạn Gia Lĩnh không ra được, đồng thời vây kín tứ phía đánh chính diện.” Ngô Lão Cẩu học được rất nhanh.

Đáy mắt Trương Khải Sơn có điểm khen ngợi, nói: “Bộ tư lệnh đã hạ lệnh tấn công, một khi hai quân trực tiếp giao chiến, mỗi một đỉnh núi đều là vùng giao tranh. Tuy quân ta chiếm ưu thế địa hình, nhưng địch thắng ở điểm có trang bị tốt, nói vậy sẽ là một trận đánh dài.”

Ngô Lão Cẩu chần chờ một chút, bỗng nhiên nói: “Ngoại trừ địa hình Vạn Gia Lĩnh phức tạp, chúng ta có lẽ còn một lợi thế nữa.”

Trương Khải Sơn nhấc mi, ý bảo y nói tiếp.

Ngô Lão Cẩu quay đầu nói với Chung Thanh: “Lúc trước tôi phát hiện nước bên trong sơn động có màu vàng nhạt, nếu đoán không nhầm, bên trong hẳn là có mùi sắt rỉ rất nồng?”

Chung Thanh sợ run một cái, sau đó lập tức nhớ ra cái mũi của y đã bị hỏng không nghe được mùi, vì thế gật gật đầu.

Suy đoán được Chung Thanh xác nhận, Ngô Lão Cẩu thầm tính toán, rất nhanh nói với Trương Khải Sơn: “Tôi muốn mượn la bàn dùng một chút.”

Dù Trương Khải Sơn không rõ nguyên nhân, vẫn nhanh chóng sai người mang la bàn tới giao cho y.

Ba người ra khỏi doanh địa, đi tới chân núi, vừa cầm la bàn lên, liền nhìn thấy kim chỉ bất động, rõ ràng là mất tác dụng.

Lúc này, Trương Khải Sơn đã hiểu được ý của Ngô Lão Cẩu.

“Năm tôi 17 tuổi, có đổ một cái đấu ở Ngưu Đầu Sơn tỉnh Giang Tây, lần đó vì la bàn mất tác dụng mà suýt chút nữa chết trong núi, may là lúc ấy có dẫn theo một con chó Đại Hắc Bối dẫn tôi ra khỏi núi. Sau này hỏi thăm người dân, mới biết vùng Cán(Giang Tây) có nhiều quặng sắt, nhất là quặng Magnetit. Quặng Magnetit có thể sinh ra từ trường, làm cho la bàn bị liệt, một khi gặp phải nó, la bàn chẳng khác nào bị hỏng.” Ngô Lão Cẩu khẽ thở dài một hơi, tất nhiên là đang nhớ lại những đại nạn ngày xưa.

Trương Khải Sơn ngẩng đầu nhìn gương mặt ôn thuận của y, lẳng lẳng lắng nghe.

Ngô Lão Cẩu nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Tôi có để ý thấy sơn động này không những ẩm ướt mà còn bị rỉ nước, trong nước có màu hơi vàng, giống y chang nước trong toà núi năm đó, cho nên đoán Vạn Gia Lĩnh cũng có thể là một cái quặng sắt Magnetit. Bây giờ la bàn không chạy, chứng minh tôi đoán đúng rồi.”

“Mà một khi la bàn không chạy, quân địch bị nhốt ở Vạn Gia Lĩnh, rất dẽ mất phương hướng.” Chung Thanh nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngũ gia cho rằng sau cái quan tài rỗng đó, chính nơi dùng để chứa kháng sản sau khi khai quật?”