Cửu Môn Ký Sự

Chương 131




Hai quân giằng co kịch liệt suốt ba ngày ba đêm.

Dưới đại bác từ phi cơ của địch, và viện quân nhảy dù thi nhau công kích, song phương lâm vào khổ chiến, trận địa trên đỉnh núi bị giằng co tranh đoạt qua lại hết lần này qua lần khác, buổi chiều ngày thứ ba, sau khi Trương Khải Sơn dẫn binh lính tử chiến một trận đoạt lại được Đỉnh Trương Cổ, hai quân cuối cùng cũng tạm thời ngừng bắn.

Lúc đó, Trương Khải Sơn một mực muốn ra tử tuyến chỉ huy tác chiến, trên người đã dính bảy mảnh đạn, vết thương cũ mới chồng chéo đâm vào xương cốt, đau đớn chậm rãi từng bước xâm chiếm sinh mệnh và *** lực của hắn, nhiều ngày qua hắn chỉ chống đỡ bằng ý chí, ngày đêm chưa chợp mắt một lần.

Nhìn thấy binh lính thương vong quá nửa, trước mắt lúc này đều là thi thể không nguyên vẹn, những chiến hữu còn sống cũng nhìn không ra mặt mũi, bụi đất đầy mặt, chiến lực giảm sút. Trương Khải Sơn biết, nếu lúc này hắn thân là sư trưởng nếu ngã xuống, như vậy thì chỉ sợ tất cả những người có mặt trên đỉnh núi này đều sẽ chết cùng hắn. Cho nên, hắn phải cùng mọi người chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng. cho đến khi máu tươi chảy hết, cho đến hơi thở cuối cùng.

Nếu quân nhân có thể chết trên chiến trường, coi như là một cái chết có ý nghĩa.

Kỳ thật Trương Khải Sơn rất ít lo lắng đến vấn đề sống chết, bởi vì một người có quá nhiều vướng bận, sẽ không làm được đại sự.

Có thời gian để suy nghĩ xem phải chết như thế nào cho có ý nghĩa, còn không bằng, nghĩ xem làm sao sống có giá trị.

Từ Đông Bắc đến Trường Sa, vô luận là làm một tướng quân luôn gào thét trên chiến trường hay là làm Trương Đại Phật Gia mà nhà nhà đều kính trọng, hắn vẫn luôn là huyền thoại trong mắt người khác. Nhưng mà, chỉ có bản thân hắn biết, sau lưng cái huyền thoại này, hắn đã phải trả giá biết bao nhiêu.

Cho đến nay, hắn chưa từng hối hận, hoặc là nói, hắn căn bản không có thời gian để hối hận. Dù là, hắn có hàng vạn lí do để quay đầu lại. Nhưng có những con đường một khi đã bước chân vào, thì phải đi theo con đường này. Bởi vì, chung quy phải có người gánh vác tất cả mọi chuyện.

Từ khi bắt đầu lựa chọn con đường này, Trương Khải Sơn cũng đã định trước kết cục. Thứ duy nhất hắn không đoán được chính là, loại người trong lòng không có một chút hối hận nào như hắn, lại dùng một chút tư tâm đặt vào cái người luôn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia.

Hay là nên nói kỳ thật ông trời đối xử với hắn không tệ? Lúc nào cũng vùi lấp hắn trong bóng đêm, nhưng lại cũng có thể lộ ra cho hắn một tia nắng mặt trời.

Trương Khải Sơn bỗng nhiên nhắm mắt.

Thấy hắn mệt mỏi đến mức chống đỡ không nổi vừa dựa vào chiến hào đã ngủ khò, Ngô Lão Cẩu lo lắng nhìn những vết thương to nhỏ trên người Trương Khải Sơn, môi hắn khô nứt trắng bệch, hơn nữa mấy ngày liền chiến đấu kịch liệt thiếu nước thiếu thức ăn, không ngủ không nghỉ nên làm cho sắc mặt không tốt.

Ngô Lão Cẩu khẽ thở dài một cái, nâng tay vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại của Trương Khải Sơn, nhưng mặt hắn vẫn không thả lỏng ra được. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này vừa lúc mặt trời lặn theo hướng tây, ánh nắng toả đầy trời, bầu trời đầy những ráng lam chiều đẹp mỹ lệ, phong cảnh tuyệt sắc rọi vào bọn họ.

Sự mỹ lệ của không trung không thể che giấu cảnh tượng địa ngục khiến người ta sợ hãi dưới mặt đất.

Bãi đất hoang dưới sườn núi Đỉnh Trương Cổ chất đầy thi thể, chết trong những rãnh núi lại càng không thể đếm hết, đa số đều là những sĩ binh chết trận hoặc chết vì mệt và đói, cũng không kịp thu hồi những thi thể của chiến hữu bên ta. Dưới khí hậu mưa bụi bốn phía, những sĩ binh chết trước đã sưng phù kinh phủng, thi ban nổi đầy người. Vô số giòi bọ trắng bóng chui từ trong miệng và mũi của thi thể ra, cực kỳ giống cảnh địa ngục ngay tại nhân gian.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Ngô Lão Cẩu cũng không có cách nào tin được, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này giữa núi rừng, cho dù trước kia hạ mộ đã nhìn thấy những cảnh còn ghê người hơn.

Tất cả, chính là khởi đầu của tuyệt vọng.

Lúc ngưng chiến lần này, bọn họ nhận được tin của trinh sát, bên phía quân Nhật đã bị đẩy vào hoàn cảnh đạn hết lương thực cũng không còn. Rất nhiều người đã mấy ngày nay không có đồ ăn, chỉ có thể uống nước bẩn từ những khe suối xác chết nổi lềnh bềnh, người còn sống cũng sắp biến thành quỷ.

Trinh sát binh trẻ tuổi kia vẫn còn sợ, cắn răng nói, cũng không biết cuối cùng là người biến thành quỷ, hay là quỷ biến thành người.

Lúc ấy sau khi Ngô Lão Cẩu nghe xong tin tức, lẳng lặng nhìn toàn cảnh máu tươi nhuộm rừng xanh dưới chân Đỉnh Trương Cổ, không nói gì.

Có lẽ, chỉ có con người mới có thể bức con người thành quỷ. Nếu không có sự tham làm của con người, quỷ làm sao có thể hại người.

Ngô Lão Cẩu biết, lúc này không chỉ có bọn giặc rơi vào đường cùng, trận chiến lần này cũng đã khiến cho sư đoàn của bọn họ tổn hao hết chiến lực. Không chỉ có binh lính thương vong thảm trọng, những người có quân hàm trên mức đội trưởng cũng chết mất vài người, Trương Ngọc Lân thân là đội trưởng cũng chịu trọng thương đến mức không thể không lui khỏi hoả tuyến.

Lúc trước, y chỉ vì một bức thư ký chữ ‘Trương’ của Trương Ngọc Lân mà bước vào chiến trường, ai ngờ sau này lại bướng bỉnh kiên trì ở mãi không đi.

Y đã biết nguyên nhân khiến mình làm như vậy, cũng biết làm như vậy sẽ mang đến kết quả gì, nhưng lại cố tình không nghĩ đến tương lai. Sống chết có số, lần này y kỳ tích tránh thoát được vô số đạn. Có lẽ, Lão Vương nói đúng, hiện tại ngay cả lão Diêm Vương cũng không dám tuỳ tiện đến tìm y.

Như vậy có ý nghĩa không, bây giờ Vạn Gia Lĩnh đã chân chính thành vùng đất của quỷ thần, đây có phải là điểm dừng cuối cùng của Cửu Môn Ngũ gia y?

“Chúng ta sẽ thắng.”

Bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, Ngô Lão Cẩu kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Trương Khải Sơn đã tỉnh. Nhưng y nhanh chóng hiểu được, Trương Khải Sơn dựa vào chiến hào ngủ, nhưng lại ngủ không yên, nhất định là vì chấn động trên mặt đất không ngừng nên mới bừng tỉnh.

Ngô Lão Cẩu quay lại đỡ hắn đứng lên, nghĩ nghĩ, nói: “Lúc nãy điều tra viên nói, bộ tư lệnh đã hạ lệnh trước sáng mai phải xử lý toàn bộ bọn giặc, e là đêm nay phải có trận quyết chiến?”

Trương Khải Sơn chỉ vào những dãy núi xa xa trong bóng đêm, bỗng nhiên nói: “Ý chí của địch đã tiêu tan, tối nay toàn quân bên ta sẽ xuất kích, trước rạng sáng ngày mai, có thể phân thắng bại.”

Nói cách khác, chiến trường cho trận chiến đêm nay sẽ là cả Vạn Gia Lĩnh, bọn họ chỉ cần giữ vững trận địa này cho đến rạng sáng mai, kiên quyết ngăn chặn quân địch phá vòng vây, chính là thắng lợi cuối cùng.

Ngô Lão Cẩu bỗng có điểm hoảng hốt, thứ mà họ đã dùng vô số sinh mệnh và máu tươi của chiến hữu để đổi lấy, bất quá chỉ là một bải đất cơ hồ đã bị san bằng, một cái tương lai mờ ảo vô căn cứ. Nếu người chết đi vĩnh viễn không thể hưởng thụ những thứ này, có đáng giá không?”

Kỳ thật y không có suy đoán trước, một năm qua, đã trải qua nhiều biến cố như vậy. Hiện giờ sóng vai cùng một chỗ với người nam nhân này, cộng thêm khói thuốc súng từ chiến hoả, những thứ có thể nhìn thấy và không nhìn thấy, y bỗng phát hiện, kỳ thật, rất nhiều chuyện vốn không có đáng giá hay không đáng giá. Chỉ vì, rất nhiều chuyện vốn không có sự lựa chọn thứ hai.

Cánh tay phải đang buông xuống bỗng bị người bên cạnh cầm lấy, mười ngón đan nhau.

Y quay đầu nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của đối phương, bỗng nhiên cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

***

Khói thuốc súng bay lên tứ phía, đạn bay loạn xạ.

Một đêm huyết chiến, sư đoàn 106 đã sớm tuyệt vọng của địch cuối cùng cũng tan rã, các bộ phận trong sư đoàn bị tách rời, đều tự chạy trối chết.

Vạn Gia Lĩnh giết được một sư đoàn của địch, giết được sinh lực sát thương rất lớn của quân Nhật, khiến cho trên dưới của Nhật đều phải khiếp sợ.

Hơn hai vạn quan binh của Trung Quốc quên mình, lừng lẫy hy sinh. Lập bia đề danh trên Vạn Gia Lĩnh, vĩnh viễn lưu truyền.

Sách sử chép Vạn Gia Lĩnh đại thắng.