Cửu Môn Ký Sự

Chương 54




Ngô Lão Cẩu có thể cảm nhận được nổi sợ hãi và thống khố của người kia trước khi chết.

Lúc ngươi bò ra khỏi ám đạo trống không nhưng chớp mắt một cái kiến đen lại trào ra như thuỷ triều, cái loại sợ hãi này có thể khiến cho máu ngừng chảy nửa giây.

Tại vì, sau khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, tim Ngô Lão Cẩu cũng ngừng đập nửa giây đó thôi.

Nửa giây sau y đã rất nhanh lui vào một nơi khác trong mộ thất cùng với Trương Khải Sơn, một người nhanh chóng lấy pháo sáng ra, người còn lại lập tức lấy mồi lửa châm pháo ném về phía đàn kiến.

Đàn kiến rất nhanh nổ tung, trong không khí toả ra mùi thối rữa nồng nặc.

“Pháo này chỉ có thể cầm cự chừng hai phút, tìm không thấy đường ra thì chỉ có thể chui vào bụng mấy con này.” Ngô Lão Cẩu cắn răng, lúc này khả năng sắp xếp từ ngữ có chút rối loạn, nói xong liền lấy thanh đoản kiếm màu đen mà Trương Khải Sơn đã đưa cho y lúc trước trao lại cho Trương Khải Sơn: “Phải nhanh chút!”

Trương Khải Sơn vậy mà vẫn còn tâm tình hướng y cười cười, sau đó không một lời nhận lấy thanh kiếm sắc bén, nói: “Cậu xác định chọn bánh tông?”

Ngô Lão Cẩu đem Tam Thốn Đinh trong cổ tay áo nhét vào trong ngực, nghe vậy quay đầu lại trừng mắt: “Lão tử đi cùng ngài còn không được?”

Giờ phút này tình thế nguy cấp, mắt thấy đàn kiến sắp tràn qua, Trương Khải Sơn cũng không nhiều lời nữa, một tay cầm kiếm đâm thẳng vào vách tường. Vách tường này vốn ẩm ướt, hơn nữa đoản kiếm vốn đã chém sắt như chém bùn, vừa đâm xuống một cái đã tạo ra một cái lỗ.

Lúc này, từ lỗ hổng trên bức tường tràn vào nước màu xanh biếc.

Ngô Lão Cẩu ở bên cạnh thấy vậy âm thầm nhíu mày, tâm nói xem ra gặp phải chủ nhân khó chơi. Y đương nhiên biết mấy con kiến ăn người này có thể ra ra vào vào trong mộ, chắc chắn là có thông đạo trong vách tường. Nhưng chúng nó đều theo con đường duy nhất kia mà đến, chứng tỏ bên này vách tường có thứ gì đó khắc với bọn nó. Đồng thời, y đoán theo mùi của xác chết, có thể thi thể chất đống ngay bên trong vách tường này. Cho nên y liều đoán, mấy con kiến đen không đi từ bên trong ra, e là vì bên trong có chứa thi thể.

Bởi vậy, vừa rồi y đưa kiến cho Trương Khải Sơn đập bức tường ra, xem có phải là thật hay không. Lúc nãy Trương Khải Sơn hỏi có chắc chắn là chọn bánh tông hay không, cũng là lời cảnh cáo thi thể phía sau có thể sẽ sống dậy.

Bất quá, vô luận thế nào ít nhất y cũng đoán trúng được một chút.

Bởi vì sau khi thi thuỷ xanh biếc chảy ra, những con kiến ăn thịt người gần ống quần của bọn họ cũng bắt đầu co rút tại chỗ không nhúc nhích, bọn kiến xa xa thấy thế cũng xao động bất an, nhưng không giống như lần trước, lần này bọn nọ vẫn không chịu giải tán.

Ngô Lão Cẩu phủi phủi mấy con kiến trên ống quần, ngạc nhiên nói: “Thi thuỷ này còn lợi hại hơn máu của ngài, chẳng lẽ có gì cổ quái?”

Trương Khải Sơn lấy tay chấm một ít thi thuỷ trên tường, đưa lại mũi ngửi ngửi, nói: “Trong thi thuỷ có độc, có lẽ có hiệu quả khắc chế kiến đen.”

Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay của hắn cũng bắt đầu chuyển từ nhạt thành xanh đậm, giống hệt với màu của thi thuỷ.

Ngô Lão Cẩu cả kinh, nói: “Ngài hạ đầu lúc nào cũng bạ đâu đụng đó như vậy? Ngại sống lâu quá?!”

Trương Khải Sơn giương mắt nhìn y một cái, nghiêng nghiêng khoé miệng nói: “Đừng lo.” Dừng một chút lại nói: “Đường cũ bị chặn rồi, bây giờ phải mở đường mới bên này thôi.”

Ngô Lão Cẩu thấy hắn phủi phủi qua loa rồi cho qua, tuy rằng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng bây giờ phải xử lý vấn đề trước mắt trước, chỉ đành nói: “Nước xanh như vậy không giống như là chỉ có một khối thi thể tạo thành, bên trong chắc là một cái hầm ủ thi thể.”

Y ngẩng đầu đánh giá vách tường, bỗng nhiên chỉ vào một chỗ có vẻ khô ráo, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Bắt đầu từ đây đi.”

Trương Khải Sơn không phản đối, theo lời lấy kiếm đâm vào chỗ trống đó. Quả nhiên không sai, một cánh tay xanh lè ẩm ướt ghê tởm thò ra từ lỗ hổng.

“Vị trí của nó vừa vặn bị kẹp ở đây, kéo ra có thể mở bức tường đối diện.” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày: “Chỉ là không biết bọn họ bị gì mà trở thành bộ dạng này.”

Trương Khải Sơn nghe xong cũng không trả lời, động tác trong tay cũng không chậm lại, rất nhanh đã đục một cái lỗ đủ cho một thi thể thông qua.

Ngô Lão Cẩu thuận tay kéo cánh tay của thi thể ra, vừa lôi ra đã phát hiện là một nữ thi, càng làm cho y kinh ngạc chính là bụng của nữ thi hơi nhô nhô hở ra, nhìn qua y hệt như có thai mười tháng.

Ngô Lão Cẩu hung hăng mắng một câu nghiệp chướng, ngẩng đầu nói với Trương Khải Sơn: “Có phải nhìn hơi quen mắt không?”

Sắc mắt Trương Khải Sơn khẽ ngừng, gật gật đầu nói: “Là nữ thi trong quan tài phượng tại Phụng Thiên Minh điện.”

Đều là có thai mười tháng. Bị chôn sống.

Trong vách tường này còn bao nhiêu oan hồn như vậy?

Ngô Lão Cẩu xoa xoa mắt, đứng dậy nói: “Có cơ hội nhất định sẽ lục tung cái đấu của lão Hoàng đế này.”

Y đang đưa lưng về phía vách tường, xoay người định quay lại cái lỗ vừa đục ra trên tường. Nhưng chưa kịp đứng thẳng, Trương Khải Sơn bỗng đưa tay kéo y một cái, kéo về phía hắn. Ngô Lão Cẩu lảo đảo, khó khăn bám vào hai vai của Trương Khải Sơn mới không bị ngã.

Y cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu bỗng nhìn thấy ánh mắt Trương Khải Sơn đang nhìn chằm chằm vào vách đá, nét mặt nghiêm trọng.

Nhìn lại, thấy trong vách tường không biết từ khi nào thò ra một bàn tay nhỏ bé, tựa hồ đang muốn chui ra khỏi lỗ hổng trên tường.