Cửu Môn Ký Sự

Chương 59




Sắc mặt A Tĩnh trắng nhợt, cắn cắn môi nói: “Sau khi tới đó tôi tự nhiên sẽ nói rõ với mọi người.”

Thật ra Ngô Lão Cẩu cũng không chắc chắn cô ta đã đi qua chủ mộ thất hay chưa, chỉ là vì nghĩ cô ta có thể bỏ lại những người khác, một mình đuổi theo Trần Bì A Tứ, còn có thể mở cơ quan trước khi A Tứ động thủ, thời gian ngắn như vậy đã tìm được cơ quan rồi nên cảm thấy hoài nghi mà thôi. Nhưng sau đó A Tĩnh lại nói trước khi gặp mọi người của Cửu Môn, Đại Bảo đã bị anh thi cắn bị thương, nhưng nhìn theo cấu tạo của mộ thất, chỉ có tiếp cận chủ mộ thất mới có thể gặp anh thi, cách giải thích duy nhất chính là bọn họ đã đi qua chủ mộ thất nhưng vì nguyên nhân nào đó không thể không quay lại giả vờ gặp gỡ Cửu Môn.

Ngô Lão Cẩu thấy cô kiên quyết như vậy, biết hiện tại ép cô nói cũng không có tác dụng, lại nhìn thoáng qua Trần bì A Tứ đang đăm chiêu, quay đầu nói với A Tĩnh: “Đi thôi, lúc cần thiết Tam Thốn Đinh sẽ giúp đỡ.”

A Tĩnh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhấc chân đi lên trước.

Ngô Lão Cẩu xoay sang gật gật đầu với Trương Khải Sơn, xoay người đi theo sau A Tĩnh, Trần Bì A Tứ cũng rất nhanh đứng lên. Trương Khải Sơn đang định nhích người, bất ngờ khoé mắt thoáng nhìn, thấy trên vách tường ngay cửa động có một cái bóng xẹt qua. Hắn nhìn thoáng qua bóng Trần Bì A Tứ sắp biến mất phía trước, nghĩ nghĩ một lát vẫn là bước nhanh đi về phía trước.

Đúng như lời A Tĩnh nói, Ngô Lão Cẩu phát hiện cả mộ đạo nhìn y như đường thẳng, nhưng vách tường lại giống như hình cung, nếu cứ bám vào vách tường mà đi, cuối cùng chắc chắn sẽ trở lại chỗ cũ.

Lúc này, bên người bỗng truyền đến tiếng sủa của Tam Thốn Đinh.

A Tĩnh nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc xoay người nói: “Chỗ này nhìn cũng không có gì bất thường, chẳng lẽ có đường ra nào khác?”

Ngô Lão Cẩu lại cảm thấy cả kinh, phía trước bên trái xuất hiện một cái mộ đạo mới, vì sao A Tĩnh không nhìn thấy? Nhừng xem thần sắc của cô không giống đang nói dối, chẳng lẽ là ảo giác của anh thi mà ra? Y nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc nói: “Không có gì, nó bảo chúng ta phải đi về bên trái.”

A Tĩnh nghe vậy sững sốt một chút, tâm nói Cửu Môn Ngũ gia được gọi là Trường Sa Cẩu vương, chẳng lẽ có thể thật sự nghe được tiếng chó?

Cô gạt phăng suy nghĩ, quyết định đi theo Ngô Lão Cẩu, mặc dù phía trước cô nhìn thấy một bức tường bình thường. Trước khi xoay người cô còn tự hỏi sao mình lại phải tin lời y, kỳ quái chính là, nếu hiện tại chọn một người để tin tưởng ở trong đấu này, cô vẫn sẽ không một lý do lựa chọn Ngũ gia vừa gặp mặt cách đây không lâu.

Ngô Lão Cẩu không biết A Tĩnh nhìn thấy gì, chỉ thấy vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn về bên trái sau đó dừng lại một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi vào, sau đó chợt nghe cô trở lại hỏi: “Ngũ gia có biết Hàm hương thạch không?”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên, trong lòng nói tảng ngọc dưới ghế của hoàng đế ngoài đại điện kia chính là Hàm hương thạch, bị chiếu sáng nên dẫn kiến đen tới, vì thế gật gật đầu.

A Tĩnh nở nụ cười, nói: “Tìm được Hàm hương thạch, có thể tìm được chủ mộ thất.”

Thấy trong mắt nàng có một ia bất đắc dĩ loé qua, Ngô Lão Cẩu thầm nghĩ không ổn, liền thấy A Tĩnh sờ trên tường một chút, sau đó một cánh cửa đá nhanh chóng hạ xuống chặn lối vào.

Ngô Lão Cẩu cười khổ, trong lòng nói kế tiếp hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho Tam Thốn Đinh một chút.

Trần Bì A Tứ tính tình không tốt, thấy thế chạy qua cửa đá kiểm tra một hồi lâu cũng không thấy kết quả, hung hăng đập vào cánh cửa một cái: “Lần sau đừng để ta gặp lại cô ta, nếu không….”

Lời còn chưa dứt, cát bụi bỗng từ trên đỉnh đầu chấn động rơi xuống tá lả, bốn phía vách tường cũng náo loạn một trận.

Sắc mặt ngô Lão Cẩu khẽ biến, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Chúng nó đã đến?”

Trương Khải Sơn nghe vậy nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, gật đầu, bỗng nhiên rút đoản kiếm ra, quay lại nói với Trần bì A Tứ: “A Tứ, Cửu Trảo Câu của cậu có tác dụng với bọn nó nhất. Nhưng nhớ kỹ, thiết đạn chỉ có thể đánh trúng tim của chúng nó.”

Đang nói, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy sau mộ đạo bỗng xuất hiện một con anh thi cao một thước, nhưng lại giống như con khỉ con bò bằng bốn chân chạy tới.

Ngô Lão Cẩu kinh hãi, đang định nhắc nhở Trương Khải Sơn chú ý phía sau, liền thấy hắn lấy súng ra, xoay người chưa kịp nhắm đã bắn một phát vào con anh thi, trầm giọng nói: “Đi mau! Tim cửa ra khác!”

Nhưng con anh thi này trúng mấy viên đạn cũng giống như không hề hấn gì vận tiếp tục chạy tới, giây tiếp theo Trần bì A Tứ tung Cửu Trảo Câu nhanh như con rắn bạc quấn lấy cổ nó, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Cửu trảo Câu rút về, thoáng chốc anh thi kia đã đầu lìa khỏi cổ. Một dòng dịch màu xanh biếc phun từ cổ ra, nhưng không có đầu anh thi vẫn tiếp tục chạy băng băng về phía trước.

Mắt thấy nó sắp nhào tới, Trương Khải Sơn nâng tay nhắm ngay tim nó bắn một phát, con anh thi không đầu cuối cùng cũng ngã xuống bên chân hắn.

Ngô Lão Cẩu thấy anh thi cả người đầy nước màu xanh, nhưng dù sao cũng là bộ dạng của đứa nhỏ, bây giờ thấy nó thân đầu tách rời, trong lòng không nỡ. Nhưng vừa rồi trong mộ truyền đến âm thanh hỗn độn vang vọng, nói cho y biết, có rất nhiều anh thi đang hướng bọn họ chạy tới.

Lúc này, trên mặt Trần Bì A Tứ hiện ra chút cổ quái, nói: “Bên kia thông đạo nhìn như cũng có tiếng động.”