Cửu Nhân Thống Lĩnh Công Thành Đế Đô

Chương 9: Vào Thành An Sương (1)




“ Hai muội đã từng vào thành An Sương bao giờ chưa? “

Từ vị trí của ba người Huyết Phong đến thành An Sương đi bộ cũng mất đến vài ngày nên vừa đi Huyết Phong vừa hỏi hai tỷ muội họ Yên.

“Cách đây hai tuần hai tỷ muội muội bị áp giải tới thành An Sương một lần rồi. Nơi đó theo muội thấy mấy tên lính canh cổng kiểm tra rất kỹ những kẻ ra vào thành. Tuy nhiên theo những gì muội thấy thì chỉ có ai có sức mạnh Ma Thuật hay người Dị Năng thì mới bắt phải kiểm tra gắt gao. Với thường dân thì họ chỉ nhìn mặt rồi cho qua thôi! “

Nghe Huyết Phong hỏi Nhược Thanh liền lanh lảu trả lời ra những gì mình biết.

“ Ân nhân có nói hai bọn muội bị truy nã ở thành An Sương vậy làm sao để cải trai đưa hai muội vào bây giờ? “

Đây là lần đầu tiên Huyết Phong ra với thế giới bên ngoài có rất nhiều chuyện hắn còn không biết nên việc cải trang hay làm như thế nào để vào thành thì hắn thực sự chịu thua.

“ Không sao, ca coi bọn muội nè... “

Trấn an Huyết Phong một câu sau đó Nhược Thanh cùng Nhược Tuyết đồng thời cả hai tự nhiên đập mặt xuống đất bùn còn sót lại sau trận mưa đêm qua.

“ Đó ca xem còn ai biết hai tỷ muội nữa không? “

“ Hi!”

Ịn mặt xuống đất một lúc lâu, cả hai chét qua chét lại kết quả thành hai cái mặt đầy bùn đất trông cực kỳ lấm lem đến buồn cười. Hai cô nương này nhe răng ra cười với Huyết Phong.

Chứng kiến cảnh có vài miếng bùn dính cả vào kẻ răng của hai đứa này Huyết Phong chảy mồ hôi hột thầm nghĩ bọn chúng ăn cả bùn đất luôn hay sao vậy?

“ Nhưng còn lâu mới tới thành An Sương mà hai muội chi chét mặt ra nông nổi thế kia... “

“ Có sao đâu ca, từ đây đến thành chắc gì mình không gặp lính của Đế Quốc. Cứ chuẩn bị trước cho chắc ăn! “

“ Ừm! “

Nhược Thanh nhe răng ra nói với Huyết Phong mà cười khây khẩy, Nhược Tuyết nghe theo chị mình cũng ừ một cái làm hắn chẳng biết nói gì.

....

Để vào được thành trước tiên ba người phải có tiền lộ phí nhưng trong người Huyết Phong lẫn hai tiểu cô nương kia chẳng có một đồng nào cả. Cướp tiền cũng không được mà kiếm cách để có tiền ngoài thành cũng quá khó.

Đi trên đường Huyết Phong chỉ mong gặp được ai đó tốt bụng ăn xin họ chút tiền vào thành mà thôi. Thân trai tráng từ bé đến lớn ở trong làng Huyết Phong chưa bao giờ nghĩ phải dùng đến tiền để sống nhưng giờ không có tiền thì cả đời cũng không vào được trong Đế Quốc chứ đừng nói đến việc báo thù.

Nghe theo Nhược Thanh nói kiếm ít củi có thể đem bán ở trong thành cho những hộ gia đình bình dân. Do đó lúc này trên người Huyết Phong là cả một bó củi lớn hơn cả cơ thể hắn gấp mấy lần được dùng cuống của những cây dây leo đã khô cột đống củi này lại trên mình. Hai tiểu cô nương kia cũng vác theo bên mình hai bó củi nhỏ để ngụy trang.

Quả thật như lời tiểu cô nương Nhược Thanh nói. Đến ngày thứ ba khi cách Thành An Sương một ngày đường bộ thì lúc này ba người Huyết Phong gặp một nhóm người nông dân đang cặm cụi thu hoạch lúa cho kịp lễ xuân đầu năm.

Gần chỗ Huyết Phong nhất là một lão bà chừng hơn 60 tuổi đầu tóc đã lốm đốm bạc, lưng gù xuống, làn da nhăn nheo. Khắp tay chân bà ta còn nổi lên rất nhiều gân xanh do giãn tĩnh mạch ở người cao tuổi lao động nhiều gây ra.

Lúc này Huyết Phong với gương mặt lấm lem bước lại gần lão bà hỏi:

“ Lão bà bà ơi cho cháu hỏi Thành An Sương còn cách bao xa nữa ạ... “

Đang mải mê làm việc nên có lẽ lão bà không nghe được Huyết Phong nói. Thấy vậy Nhược Thanh nhanh chóng đặt bó củi trên lưng xuống lội xuống ruộng chạy lại phía bà lão.

“ Lão bà, lão bà ơi... “

Nhược Thanh vỗ nhẹ lên người lão bà vài cái.

“ Hả... “

Thấy có người gọi mình lão bà quay sang thì bắt gặp một tiểu cô nương đáng yêu đang đứng cạnh mình.

“ Lão bà ơi cho cháu hỏi từ đây đến thành An Sương còn xa không bà? “

“ Thành An Sương hả? “

“ Dạ! “

“ Không xa đâu, không xa đâu. Tiểu cô nương cháu đáng yêu quá... “

“ Cháu cám ơn lão bà, nhưng không xa là khoảng bao xa hả bà? “ – Nhược Thanh không quan tâm đến lời khen của lão bà thay vào đó cô bé lại tiếp tục hỏi thành An Sương ở đâu mặc dù bản đồ có cả.

“ Cháu tới thành An Sương làm gì? Vào Đế Quốc không tốt đâu, không tốt đâu... “

Gương mặt lão bà có vẻ không muốn Nhược Thanh đến thành An Sương nên liên tục xua tay nói.

“ Tại sao vậy ạ? “

Nhược Thanh lại thắc mắc hỏi tiếp.

“ Lão bà ta sống hơn nửa đời người ở ngoài thành An Sương này rồi. Lại đây ta nói nhỏ cho mà nghe... “

Nói đến đây lão bào kéo tay Nhược Thanh lại như sợ mình nói điều gì đó lớn quá sẽ bị giết chết. Theo đó Nhược Thanh liền kề sát tai vài miệng lão bà để nghe coi bà ta nói gì.

“ Đừng vào trong đó... Lão bà ta thấy tiểu cô nương nhà ngươi dễ thương đáng yêu như vậy vào đó chắc chắn sẽ bị bắt làm nô tì... Lớn lên sẽ bị bán vào kỹ viện, đừng vào. Nghe ta đi, từ đâu tới về lại nơi đó... “

Lão bà liên tục nói với vẻ giọng run rẩy như lo sợ một điều gì đó.

Nghe lão bà nói vậy Nhược Thanh cũng có chút bị hù cho mất mật. Hai tỷ muội cô mãi mới thoát khỏi khiếp làm nô lệ nếu mà vào trong thành để bị bắt thêm lần nữa thì coi như đi tong. Chưa kể còn liên lụy đến Phong ca người đã chiếu cố hai tỷ muội cô suốt mấy ngày nay.

Nghĩ một hồi Nhược Thanh liền tươi cười nói với lão bà:

“Cha mẹ bọn cháu ở bên trong thành, lúc trước bọn cháu ở ngoài rừng với bá phụ. Bá phụ chúng cháu vừa qua đời nên bây giờ bọn cháu phải vào thành tìm cha mẹ... “

Nói đến dây Nhược Thanh giả bộ khóc lóc thảm thương. Bên ngoài Huyết Phong cùng Nhược Tuyết nhìn vô thật sự chẳng hiểu sao Nhược Thanh lại khác. Ban đầu Huyết Phong định lại xem lão bà kia làm gì Nhược Thanh mà khiến cô bé khóc thì hắn lại bị Nhược Tuyết kéo vạt áo lại nói khẽ mọi việc cứ để tỷ ấy lo.

“Ai da... ta không biết nỗi lòng của tiểu cô nương ngươi. Lão bà ta có lỗi, có lỗi, nếu ba huynh muội ngươi thật sự muốn vào thành thì cứ đi về hướng đó chừng một ngày đường nữa là tới. “

“ Thanh thanh đa tạ lão bà bà... nhưng bà ơi chúng cháu không có tiền để vào thành bà có biết nơi nào bán củi không? “

Nhược Thanh lúc này vừa đa tạ lão bà xong lại đi hỏi dò bà ta. Thật sự mà nói cô nương 13 tuổi này quá láo cá. Thứ gì cũng biết mà vờ như không biết.

Mục đích của Nhược Thanh từ nãy đến giờ không phải là hỏi đường mà là kiếm người để bán hết đống củi này kiếm tiền để vào thành nên cô nương mới vòng vo tam quốc đến tận bây giờ.

“ Lão bà ta không có nhiều tiền để mua nhiều củi đến vậy... để ta gọi thêm vài người mua giúp ngươi. Dù sao hôm nay cũng thu hoạch xong lúa cũng cần nhiều củi để nấu a! “

Nói xong bà lão lật đật đi lại phía của những người nông dân kia giải thích ba huynh đệ kia là ai rồi hoàn cảnh của bọn chúng khổ lắm. Ài... Bà ta thậm chí còn thêm mắm thêm muối cho câu chuyện thêm bi đát để những người nông dân này thương tình mua hết cả núi củi kia cho ba người Huyết Phong.

Dù là lắm chuyện nhưng như vậy cũng tốt cho ba người Huyết Phong. Thật sự mà nói Huyết Phong rất khâm phục cái tài nói láo của tiểu cô nương Nhược Thanh này. Là hắn lấy ra làm ví dụ sợ nói được một hai câu ấp a ấp úng người ta đã chỉ đại đường cho xong chẳng ai hơi đâu mua dùm mớ củi này.

Nhìn xuống Nhược Thanh, Huyết Phong thấy cô nàng đếm tiền cứ như dân chuyên nghiệp liền phì cười ra.

“ Ca cười cái gì? Nhờ muội mới bán hết được bó củi này đấy nhé. Chưa tới thành đã vác cho lắm củi vào nặng hết cả người! “

Lúc này Nhược Thanh gằn nhỏ giọng đe dọa Huyết Phong vì không biết trước sau. Hành hai tỷ muội bọn họ vác theo đống củi này mấy ngày trời đến giờ lưng vẫn còn đau.

Bị một tiểu cô nương mắng vào mặt như vậy Huyết Phong chẳng biết nói gì. Thô nhưng mà thật Huyết Phong chỉ biết ngậm mồm lại. Trách là trách bản thân thua cả thằng nhà quê chưa biết một cái gì trên đời.

Tình hình này Huyết Phong còn phải cảm nhận dài dài. Cũng may Nhược Thanh lanh lẹ vốn từ bé hay đi theo ông mình vào nhiều thành thị ở Đế Quốc nên cô bé chắc hẳn biết nhiều thứ hơn Huyết Phong gấp gấp nhiều lần.

Sau khi trút bỏ được mở củi kia trên lưng Nhược Thanh cùng Nhược Tuyết như con sáo nhỏ thi nhau nhảy ra nhảy lại trước mặt Huyết Phong không biết mệt là cái gì.

Gương mặt của Nhược Thanh thì như cầu vòng vậy, đa dạng sắc thái cảm xúc trong một thời điểm. Còn Nhược Tuyết cô tiểu muội lại trái ngược hẳn, bị tỷ tỷ mình kéo đi mà gương mặt vẫn đực ra có một cảm xúc chẳng có tí gì gọi là thần thái cả. Dù vậy nhìn trông vẫn rất đáng yêu.

Đến cả Huyết Phong cũng cảm thấy hai cô nương này đáng yêu vậy việc vào thành có êm xuôi không trong khi lệnh truy nã của hai tiểu cô nương này treo khắp thành An Sương. Thở dài lo lắng một hơi thì Nhược Tuyết chạy lại kéo vạt áo Huyết Phong nói khẽ:

“ Ca đừng lo lắng... tỷ tỷ sẽ không để cho chúng ta gặp chuyện gì đâu! “

Dường như nhận thấy sự lo lắng của Huyết Phong, Nhược Tuyết trấn an hắn một tiếng. Lúc này Huyết Phong cảm thấy mình quá vô dụng, thân nam nhi lại để cho hai nử tử lo lắng cho mình.

Mà đúng hơn Huyết Phong không cần thiết phải nghĩ như vậy. Hắn đồng ý cho hai tiểu cô nương này đi theo đã là một ân huệ lớn nhất đối với hai tiểu cô nương này rồi.