Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 54-2: Mê cung cái gì ghét nhất & phục cái gì ghét nhất (2)




Hắn đây là.....đã trở lại?

Sau khi sửng sốt một lúc, Thạch Vịnh Triết mới chậm rãi ngồi dậy, lúc này hắn mới phát hiện ra, ở bên cạnh hắn, một con mèo trắng và một con chó trắng lại có thể cùng nhau ngủ thiếp đi, trong nháy mắt đầu hắn đầy vạch đen, bọn chúng cứ như vậy yên tâm để thân thể hắn té nằm trên đường hay sao?

“Này,dậy đi.” Một tay hắn xốc mèo trắng ở trên đất lên, quơ quơ lắc lắc: “Tỉnh dậy đi!”

“A ô ____” Sau khi Brad lười biếng ngáp một cái, mới miễn cưỡng mở hai mắt ra,: “Á, ma pháp đã được giải trừ rồi?”

“......Mày nói thử xem?” Thiếu niên không biết nên nói gì đưa ra một cánh tay khác, vỗ vỗ lên Bạch Cẩu vẫn đang nằm trên mặt đất,: “Mày cũng tỉnh lại cho tao!”

“Các người nói đủ chưa!”

“Vận khí của thiếu niên không tệ.” Bạch Cẩu đưa ra đệm thịt, bắn ra cây móng vuốt đệ nhất giống như giương lên ngón cái,: “Nằm lâu như vậy cũng không bị người thu xác vác đi.”

“... ...” Nó biết vậy mà còn ngủ!

“Không liên quan đến ta.”  Mèo trắng rất là giảo hoạt chối bỏ trách nhiệm,: “Ta vốn muốn gọi nó tỉnh lại, kết quả không cận thận lại bị giấc ngủ ma pháp đánh trúng, mặc dù đã cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng cũng không địch lại.” Vừa nói, vừa làm ra động tác ôm ngực, làm tư thế anh dũng ngã xuống.

“Chắc chắn là mày mệt mỏi rã rời sau đó ngủ mất!” Còn có thể nói thành vĩ đại như vậy nữa!

“Lại nói, Khế Ước Gỉa.” Bạch Cẩu chỉ chỉ về phía cửa chính,: “Hình như kết giới đã bị phá vỡ, ngươi không vào xem một chút à?”

“! ! !”

Không sai, viên đá ác mộng kia được giấu trên người của “Boss Mê Cung”, nhưng nó đã bị Esther nghiền nát trong chớp mắt, cũng đồng thời đập nát viên đá đó, ngay cả một chút  tàn dư cũng không còn. Cũng vì vậy, mà sau khi “Thạch Vịnh Triết” dời đi không lâu, thì thế giới Mộng cũng từ từ sụp đổ.

Có lẽ do chịu ảnh hưởng của việc thế giới đó bị tan vỡ, nên Mục Tử Du và Lục Minh Duệ lần lượt ngã xuống đất, ngất đi.

“Đây là?”

“Bệ hạ, xin đừng lo.” Esther nhẹ giọng giải thích,: “Có lẽ là do trí nhớ bị xóa bỏ, nên đã ảnh hưởng một chút đến bọn họ.”

“.....Như vậy à.” Đúng rồi, người không có ma lực thì không thể lưu lại trí nhớ về nơi này.

“Nhưng mà, kẻ chủ mưu chân chính rốt cuộc là ai?” Không biết Thain đã cất thanh kiếm của mình ở đâu, hai tay ôm đầu, nghiêng đầu hỏi.

Ngay sau đó Grays nói: “Bệ hạ, ngài vẫn ở cùng một chỗ với tên mặt trắng nhỏ này ư?”

“......” Tại sao ngay cả hắn cũng gọi Mục sư huynh là Mặt trắng nhỏ? Rõ rằng mặt của hắn so với Mục sư huynh còn trắng hơn. Chỉ là cô gái vẫn gật đầu một cái,: “Ừ.”

“Hắn có hành động kỳ quái nào hay không?”

“À? Không, không có.” Trừ việc bị mắc chứng “Sợ tối” ra.

“Nói như vậy.” Grays đưa chân đạp vào một thiếu niên khác trên mặt đất,: “Kẻ bại hoại chân chính là cái tên bím tóc này à?”

“......” Khoan đã, không nên tùy tiện đặt biệt hiệu cho người khác đâu! Hơn nữa, thật sự là Lục sư huynh sao?

“Không.”

Lời Esther vừa nói ra, mấy người đều hết sức kinh ngạc.

Mạc Vong hỏi đầu tiên: “Esther, anh biết chuyện gì sao?”

“Một kiếm cuối cùng, tôi cảm thấy người đó có ma lực.”

“Hả?” Có... có ý gì?

“Ma lực?” Cô gái không hiểu rõ lời nói của hắn, nhưng thân cũng là người trong Ma tộc, dĩ nhiên Grays có thể hiểu được, bỗng nhiên sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi,: “Ý của ngươi là?”

Esther gật đầu một cái: “Lúc đó, người có mặt ở chỗ này, ngoại trừ hai người bình thường này ra, chỉ còn lại.....”

“Tôi và bệ hạ!” Thain giơ tay lên,: “Qủa đúng là như vậy.” Nói tơi đây, hắn giống như đã phản ứng kịp,: “Tiền bối Esther, không phải anh muốn nói một trong số chúng tôi là kẻ chủ mưu chứ?”

“Không sai.”

“... ....” X3

“Esther, đây không phải chuyện đùa đâu!” Grays lên tiếng cảnh cáo, nhưng sau khi nói xong, người ngơ ngẩn lại chính là hắn___ Esther nói đùa? Có thể sao?

“Đương nhiên ta biết.” Tất cả Thủ hộ giả đều được Ma thần chúc phúc, chất vấn bọn họ cũng giống như đang chất vấn vị đại nhân kia, đồng thời, mặc dù số lượng Thủ hộ giả không giới hạn, nhưng thật ra phần lớn những người sinh ra ở Đại Gia Tộc __ dù là có thiên phú giống nhau, nhưng đứa bé bình thường trong gia đình quý tộc cũng có thể so với đứa bé lợi hại nhất trong những gia đình bình thường, tình hình bên trong gia tộc quyết định trực tiếp đến xuất phát điểm cao thấp và con đường phát triển.

Cho nên dưới tình huống Esther không có đầy đủ chứng cứ mà dán hoài nghi bất kì một Thủ hộ giả nào, không thể nghi ngờ là sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Về phần Ma vương bệ hạ.....Grays không cảm thấy Esther là đang hoài nghi cô, bởi vì căn bản là không thể nào có được không? Lại nói coi như bệ hạ thật sự làm chuyện này, bọn họ cũng sẽ vỗ tay nói “Tốt!”, làm sao có thể có bất kì ý kiến phản đối nào được?

Cho nên, người mà Esther nghi ngờ chính là ___

“Tôi?” Thain chỉ tay vào mũi mình, vẻ mặt tràn đầu nghi ngờ.

“Đúng, chính là cậu.” Thah niên vừa nói, vừa chậm rãi rút ra thanh kiếm màu Lam bạc ở bên hông.

Thiếu niên tóc vàng không lấy vũ khí cũng không làm ra bất kì hành động phản kháng nào, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nói: “......Làm sao tôi có thể làm loại chuyện đó, tiền bối Esther, có phải anh nghĩ sai ở đâu rồi hay không?”

“Thain• Hacurtis.” Esther giơ lên thanh kiếm trong tay, giọng nói lạnh lẽo từ trong miệng thoát ra,: “Nếu như cậu thật sự không thẹn với lương tâm, hãy không phản kháng mà lấy thân thể nhận lấy kiếm của tôi.”

“Esther.” Mạc Vong muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Thứ nhất, cô tin tưởng Esther tuyệt đối sẽ không vô đích phóng thỉ*; thứ hai....cô cảm thấy hắn sẽ không thật sự ra tay với Thain, không có bất cứ lí do gì, nhưng đáy lòng lại luôn cho rằng sẽ như vậy.

*Vô đích phóng thỉ: dùng để chỉ những lời nói, hành động không có mục đích rõ ràng , không sát với thực tế.

“Được!” Thain không do dự gật đầu đồng ý, đối mặt với thanh kiếm lợi hại chỉ cần một nhát đã tiêu diệt được Yêu quái kia, hắn không lộ ra một chút e ngại, chỉ là quay đầu nhìn về phía cô gái,: “Bệ hạ, dù bất kì lúc nào, tôi đều không phản bội cô, dù thế nào đi nữa xin hãy tin tưởng điều này!”

“Như vậy.....”

“Esther, đợi đã.....”

Grays muốn ngăn cản, đáng tiếc đã quá muộn.

Thanh kiếm lấy khí thể đáng sợ mà hạ xuống!