Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 270: Tình yêu nồng cháy




Từng tận mắt chứng kiến hết thảy mọi phát sinh, đám người Hoàng Phủ Thiên Niên không thể nghi ngờ chính là nhóm đầu tiên biết chuyện Diệt Thiên và Lâm Cửu đã li khai Xích Thổ Đại Địa, mà một vài người không nhìn thấy chuyện xảy ra trong ngôi miếu đổ nát bên ngoài Thiên Đế Thành, chỉ có thể từ miệng người khác biết được tin tức này.

Mặc Viêm và Vân Nhiễm hiển nhiên thuộc về nhóm được người khác báo cho mới biết Diệt Thiên và Lâm Cửu đã biến mất khỏi Xích Thổ Đại Địa, hơn nữa Diệt Thiên và Lâm Cửu cư nhiên lại còn có cả hậu đại.

Ngày đó, khi Mặc Viêm bị Diệt Thiên đánh cho trọng thương được Vân Nhiễm mang về Vọng Nguyệt Sơn dưỡng thương, hai người kia vẫn ở trong mối quan hệ kì quái đến tận khi thương thế đã khỏi hẳn.

Trong lòng vẫn quan tâm đến thiên hạ đại thế, quan tâm đến người bằng hữu Lâm Cửu này, lúc ở Vọng Nguyệt Sơn sau khi nghe tin Lâm Cửu xuất quan ở Thiên Đế Thành đồng thời trở thành chưởng môn Hiền Môn, Mặc Viêm và Vân Nhiễm liền quyết định trở lại Thiên Đế Thành tìm kiếm Lâm Cửu lần nữa, chỉ là lại được Hoa Tư vừa mới trở về Hiền Môn báo cho biết, Lâm Cửu và Diệt Thiên đã biến mất khỏi Xích Thổ Đại Địa.

Chuyện xảy ra trong ngôi miếu đổ nát bên ngoài Thiên Đế Thành, Hoa Tư cũng từ từ thuật lại cho Mặc Viêm và Vân Nhiễm nghe, nghe xong hồi ức của Hoa Tư, Mặc Viêm và Vân Nhiễm cùng tạm thời làm khách lưu lại Hiền Môn.

“Thực sự không ngờ cảm tình của Tiểu Cửu và ma đầu kia lại sâu sắc như vậy, đồng sinh cộng tử, tình cảm và lời thề như vậy sẽ giết chết bao nhiêu người, lại khiến bao nhiêu người mặc cảm tự ti a?” Yếu ớt thở dài, Vân Nhiễm đứng trên một cây cầu nhỏ trong Hiền Môn cúi đầu nhìn dòng suối lẳng lặng trôi.

Dưới ánh dương quang một chú cá vui vẻ bơi lội trong dòng suối, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, vảy trên người chú cá ánh lên những màu sắc sặc sỡ, như hòn bảo thạch biết bơi lội làm nổi bật cho dòng suối trong lành, vô cùng mĩ lệ.

Ánh dương quang ấm áp.

Thế sự phát triển, những phàm phu tục tử như bọn y đều không thể dự báo trước được.

Sao Vân Nhiễm có thể ngờ rằng, Lâm Cửu và Diệt Thiên hồi ở Tội Ác Quốc Gia gần như đã trở mặt thành thù mà không lâu sau lại hoà hảo, mà đại ma đầu trong mắt y vẫn luôn là tuyệt đối lãnh khốc tàn nhẫn cư nhiên lại nguyện ý vì Tiểu Cửu mà buông tha hết thảy cừu hận và dục vọng, để rồi cuối cùng, lại nguyện ý vì Lâm Cửu mà mạo hiểm bước vào pháp trận có thể lấy mạng hắn.

Nỗi nhớ mong nhau, niềm tin không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, khắc sâu vào trong lòng hai người khiến người khác cảm động song lại không khỏi cảm khái, hoá ra trong thế giới này thực sự có thứ cảm tình vượt trên hẳn quyền lợi và dục vọng, vượt hơn hẳn cả sinh mệnh, nó thuần tuý mà chân thành tha thiết khiến người ta thấy ấm lòng.

Cảm tình như vậy, không phải là thứ mà mọi tình nhân trong thiên hạ đều truy cầu sao?

Có đôi khi, sẽ khiến Vân Nhiễm thực sự cảm thấy ước ao.

Nhân sinh trên đời, ai không mong muốn có một người tri âm cùng mình trải qua gian nan hoạn nạn, cùng hưởng vinh hoa phú quý, có thể nắm tay nhau vượt qua tất cả khoảng thời gian tăm tối, đi qua tất cả đoạn đường gian nan gồ ghề, bên người, vẫn luôn có một người đáng giá để mình dựa dẫm, tín nhiệm lại yêu tới vô oán vô hối, không giữ lại gì.

Là ái nhân, cũng là tri kỉ.

Là sự tồn tại duy nhất không thể thay thế.

“Hừ ——” Nam tử đứng bên cạnh Vân Nhiễm khẽ hừ một tiếng, tuy rằng nghe xong lời tán thưởng của Vân Nhiễm đối với Diệt Thiên có chút khó chịu, nhưng trong lòng Mặc Viêm vẫn đồng ý với lời nói của Vân Nhiễm.

Trong lòng khó chịu, đó là bởi vì đại ma đầu kia đã từng nhiều lần thiếu chút nữa tống Mặc Viêm đến địa ngục nghịch lửa, mặc dù Mặc Viêm không thích tên đại ma đầu tàn khốc lại ích kỉ kia, nhưng Mặc Viêm vẫn không thể không thừa nhận, tuy đại ma đầu đó là một tên siêu cấp bại hoại, nhưng tình cảm hắn dành cho Lâm Cửu lại vẫn thuỷ chung chưa từng thay đổi, từ lúc bắt đầu đến khi tự vẫn sau này, chưa từng có chút xíu cải biến.

Tự ti mặc cảm sao?

Có lẽ có một chút, dù sao mãi đến sau này Mặc Viêm mới phát hiện hoá ra hắn cũng không yêu Lâm Cửu đến như vậy, mặc dù cũng có yêu mến, nhưng không cách nào thuần tuý mà chân thành tha thiết như Diệt Thiên.

Còn nam nhân bên cạnh này thì sao? Mặc Viêm không khỏi tự hỏi mình, nếu tương lai có một ngày hắn cùng với Vân Nhiễm cũng gặp phải vấn đề sống còn, hoặc là chuyện khảo nghiệm sự tín nhiệm với nhau, tới lúc đó hắn có còn vẫn trước sau như một tín nhiệm Vân Nhiễm, đồng thời cam đoan không thay đổi tình cảm yêu thương trong lòng đối với nam nhân này hay không?

Hoặc là tương lai gặp rất nhiều người, hắn có thể cam đoan mình sẽ không yêu người nào khác?

Có lẽ cảm giác được ánh mắt Mặc Viêm đang nhìn mình, Vân Nhiễm khẽ quay đầu lại nhìn sau đó lại trông xuống dòng suối dưới cây cầu, thì thào nói: “Nhìn cái gì, trên mặt ta có gì đặc biệt sao?”

Mặc Viêm trừng lớn mắt, là ảo giác sao? Hình như hắn thấy gương mặt của Vân Nhiễm hơi thoáng đỏ lên, chẳng qua vị tiên hiệp của Vọng Nguyệt Sơn này vẫn giả vờ trấn định như cũ, trái ngược bất ngờ như vậy khiến Mặc Viêm cảm thấy vui vẻ.

“Ta thích nhìn ngươi.” Mặc Viêm khẽ cười nói một câu, hắn thầm tự vấn chính mình, Mặc Viêm sớm đã có đáp án, một đáp án không hề có do dự.

Đỏ ửng trên gương mặt Vân Nhiễm tựa hồ lại đậm hơn vài phần, vị tiên hiệp này vẫn duy trì dáng dấp trấn định như cũ, cúi đầu nhìn đàn cá tung tăng vui vẻ dưới suối, nói: “Có cái gì đẹp đâu, nhìn lâu… cũng sẽ thấy chán, trong thiên hạ này còn nhiều người đẹp hơn ta đi.”

Mặc Viêm lắc đầu, chậm rãi vươn tay vòng ra ôm lấy nam nhân này, Mặc Viêm cảm giác được nam nhân trong lòng khẽ run lên, nhưng Vân Nhiễm cũng không giãy ra khỏi cái ôm của hắn.

Mặc dù lúc đầu biết Mặc Viêm chính là thú vương, là con tiểu hắc miêu trong lòng Lâm Cửu đã từng xâm phạm mình, nhưng dần dần ở chung lâu trên Vọng Nguyệt Sơn, theo hành vi tử triền lạn đả của Mặc Viêm, Vân Nhiễm cũng từ từ không còn bài xích lời nói của người nọ, nhưng còn chưa đến mức có thể tiếp thu được nam nhân này.

Lúc này có thể để Mặc Viêm ôm y, có lẽ đã là có tiến triển không tồi rồi.

Sao Vân Nhiễm lại không muốn rời khỏi Mặc Viêm, sao lại không muốn khước từ đối phương đến gần, nhưng ái ý đã từng chôn vùi sâu trong đáy lòng lại sớm đã cắm rễ thật sâu trong trái tim y, không thể nói nhổ là nhổ được.

Nên thở dài sao?

Đời này kiếp này người đầu tiên mình động tâm, cư nhiên lại là người đã từng thương tổn mình trong rừng, hơn nữa người này cũng chẳng phải con người chân chính, mà là thú vương.

Thú vương, gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường, tương lai tất nhiên phải tìm kiếm mẫu thú để truyền thừa đời thú vương tiếp theo, sao có thể sống suốt một đời cùng một tên phàm nhân chứ?

Vân Nhiễm tự nhận y không thể trơ mắt nhìn hắn cùng với những người khác sống cùng nhau, y không phải thánh nhân, y chỉ là một người có ái tình có tư tâm mà thôi.

Nếu sớm đã biết không thể tránh được kết cục đau thương, vậy ngay từ đầu đừng tới gần chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Nhưng y lại khiếm khuyết rất nhiều dũng khí để đẩy Mặc Viêm ra, y hâm mộ Lâm Cửu, hâm mộ Diệt Thiên, hâm mộ hai người nọ không quân tâm thế tục, dù gặp phải bất kì trắc trở gì cũng đều có dũng khí và quyết tâm bên nhau.

Nhưng người trên đời này không phải ai ai cũng là Diệt Thiên hay Lâm Cửu, cũng không phải ai ai cũng có dũng khí và quyết tâm bên nhau, bọn họ… dù sao cũng được sinh ra và lớn lên trên phiến Đại Địa này, luôn có rất nhiều gút mắt và dây dưa, sao có thể nói chặt đứt là chặt đứt được.

Dù Vân Nhiễm có tự nhận y có thể vì yêu mà buông tha việc tu hành, buông tha cho chuyện thành tiên, buông tha cho cuộc sống bất tử, nhưng còn nửa kia của y thì sao?

Không có tự tin như vậy, luôn luôn mang đến nhiều lo lắng và bất an, y không thể dùng tiêu chuẩn của mình để quy định cho người khác cũng cần phải như y mà buông tha cho một vài thứ quan trọng gì đó.

“Sẽ không chán, ta còn định ngắm cả đời.” Mặc Viêm ôm chặt nam nhân trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ vào cổ Vân Nhiễm, trong hơi thở tràn ngập khí tức nhàn nhạt của Vân Nhiễm, ôn nhu như vậy khiến lòng người ta say.

Cả đời…

Vân Nhiễm không nói gì nở nụ cười, cười y đã biết rõ đây chỉ là một câu điềm ngôn mật ngữ của Mặc Viêm nhưng trong lòng lại vẫn không ngăn được cảm giác vui vẻ, cười nam tử trẻ tuổi này vì sao có thể dễ dàng nói ra một câu như vậy.

“Sao không nói gì?” Mặc Viêm ôm Vân Nhiễm, tay lần ra phía trước nắm bàn tay Vân Nhiễm, tay Vân Nhiễm hơi lành lạnh, do nhiều năm luyện kiếm mà lòng bàn tay nổi lên vết chai nhàn nhạt.

“Không có gì.” Nhẹ nhàng lắc đầu, Vân Nhiễm đột nhiên giãy thoát khỏi cái nắm tay của Mặc Viêm, thanh âm có chút lạnh lùng nói, “Bây giờ Lâm Cửu và Diệt Thiên đã biến mất khỏi Xích Thổ Đại Địa, thế gian đã vượt qua nguy cơ, ta cũng có thể quay về Vọng Nguyệt Sơn tiếp tục tu luyện rồi.”

Dừng một chút, Vân Nhiễm nhìn ra xa xa rồi nói tiếp: “Ngươi… cũng nên quay về nơi ngươi nên về đi thôi.”

Mặc Viêm nhíu nhíu lông mày, không hiểu lắm những lời Vân Nhiễm vừa nói với hắn, cái gì mà quay về Vọng Nguyệt Sơn, cái gì mà để hắn quay về nơi nên về?

“Vân Nhiễm, nơi ta hẳn nên quay về chính là ở chỗ này.” Mặc Viêm có chút không vui, chỉ chỉ chỗ mình đang đứng, nói: “Ở ngay chỗ này, cạnh ngươi, ngoại trừ nơi đây đâu ta cũng không muốn đi, mặc kệ ngươi quay về Vọng Nguyệt Sơn hay đi đâu, vị trí của ta vĩnh viễn đều là ở chỗ này!”

Vân Nhiễm cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực ép sát của Mặc Viêm, những lời êm tai như vậy, lại khiến Vân Nhiễm không biết có nên nghe vào hay không, hay là Mặc Viêm không rõ trách nhiệm và sứ mệnh của một thú vương?

“Vì sao lại muốn tách ra?” Giống như hài tử bị uỷ khuất, trong lòng Mặc Viêm có chút sốt ruột, đi lên phía trước ôm chặt lấy nam nhân, ngay tại ánh mắt ngạc nhiên của Vân Nhiễm vội vàng nói: “Đã nhiều ngày như vậy, vì sao ngươi vẫn cứ luôn luôn muốn tách khỏi ta, rõ ràng là ngươi thích ta, rõ ràng là yêu ta, vậy vì sao lại không trực tiếp tự hỏi nội tâm mình?”

“Vì sao muốn tách khỏi ta, Vân Nhiễm, ta biết ngươi sớm đã tha thứ cho hành vi thô bạo ngày đó của ta, không chỉ một lần, ta đã nhiều lần thổ lộ hết tình cảm trong lòng ta đối với ngươi, đây không phải là ta thuận miệng nói loạn, cũng không phải là ta nhất thời hứng khởi, mỗi câu ta nói với ngươi, mỗi một từ, đều là nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, rốt cuộc muốn ta phải thế nào ngươi mới chịu nhìn thẳng vào cảm tình của đôi ta?” Những câu ép hỏi, tổn thương trong mắt Mặc Viêm trực tiếp tiến vào lòng Vân Nhiễm.

Vì sao không thể nhìn thẳng vào? Vì sao muốn tách ra?

Vân Nhiễm thống khổ nhắm mắt lại, có lẽ đau dài không bằng đau ngắn.

“Vì sao…” Nhẹ nhàng lắc đầu, đối với Mặc Viêm đang từng bước tới gần mình, Vân Nhiễm chỉ có thể cười khổ mà nói, “Bởi vì ngươi là thú vương, là thú vương phải vì thế hệ thú vương đời kế mà lưu lại huyết mạch, trên người gánh vác toàn bộ trách nhiệm và mong muốn của chủng tộc, Mặc Viêm ta biết ngươi yêu ta, ta… đúng, ngươi nói không sai, ta thích ngươi, thế nhưng như vậy thì đã sao?”

Nam nhân run giọng nói: “Ta là một phàm nhân, một phàm nhân ích kỉ, ta không có cách nào yêu cầu ngươi vì ta mà thay đổi số phận của toàn bộ thú tộc, càng không thể nào bao dung tới mức nhìn ngươi kết hôn cùng một nữ tử khác, ta không cách nào làm được, ngươi có hiểu không?”

Nhẹ nhàng đẩy Mặc Viêm ra, Vân Nhiễm thở dài một tiếng xoay người đưa lưng về phía Mặc Viêm, mờ mịt nhìn về phía trước, nói: “Nếu đã sớm đoán được khổ sở và trắc trở trong tương lai, thì không nên bước vào con đường không lối về này.”

“Ngươi và ta… có lẽ vốn là không nên ở bên nhau.”

Một câu nói này, bao hàm bao nhiêu bất lực, nhưng cũng không thể thay đổi sự thực.

Từng câu từng chữ theo lời nói của Vân Nhiễm đều đâm sâu vào trái tim Mặc Viêm, không phải bởi vì lời cự tuyệt của Vân Nhiễm, mà là hắn phát giác vốn tưởng rằng mình có thể không chút cố kị nào mà đi yêu một người đồng thời toàn tâm toàn ý mà yêu người đó, nhưng lại đột nhiên phát hiện hoá ra hắn lại chưa lo lắng nhiều đến vậy.

Rất nhiều rất nhiều… là chưa lo lắng đến cảm thụ của Vân Nhiễm.

Mặc Viêm hiểu rõ mình yêu Vân Nhiễm, nhưng trên người hắn lại có quá nhiều trách nhiệm cần gánh vác, đến Mặc Viêm cũng không thể xác định hắn có thể vì Vân Nhiễm mà đối kháng với toàn bộ quy củ thú tộc hay không, thú tộc cần thú vương, cần một vị thú vương cường đại có thể bảo hộ được thú tộc.

Cuộc đời của hắn, sao có thể dự đoán được đến một ngày, một thú vương luôn khinh thường phàm nhân lại yêu một phàm nhân chứ?

Mặc Viêm có thể bảo chứng cho dù sau khi hắn với mẫu thú giao phối xong cũng vẫn yêu Vân Nhiễm như vậy, nhưng Vân Nhiễm thì sao, hắn chưa từng suy xét đến, Vân Nhiễm phải trơ mắt nhìn người mình yêu giao hoan với người khác, trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào.

Ái tình, từ trước đến giờ đều là ích kỉ.

Thấy Mặc Viêm đột nhiên trở nên trầm mặc không nói gì nữa, Vân Nhiễm cúi đầu mỉm cười, tràn ngập bất lực và đau xót.

Đúng như Vân Nhiễm đã dự liệu, giữa hắn và y, tồn tại rất nhiều thứ không thể.

Đau dài… chẳng bằng đau ngắn…

Tiếc nuối một đời, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Vân Nhiễm tiến từng bước về phía trước rời đi, Mặc Viêm có thân phận thú vương, là trở ngại hai người vĩnh viễn không thể vượt qua nổi.

“Vân Nhiễm!”

Thấy Vân Nhiễm từng bước đi về phía trước, Mặc Viêm chưa kịp nghĩ gì liền vội vàng tiến lên ôm chầm nam nhân, hai tay như kìm sắt ghìm chặt không buông.

Hắn biết, nếu như để Vân Nhiễm đi, có lẽ sau đó bọn họ liền thực sự không có cách nào bên nhau nữa.

Hắn không muốn để nam nhân này rời đi, nhưng lúc này không có cách nào nghĩ ra biện pháp giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ, bất lực như vậy, khiến cả người Mặc Viêm sắp phát điên tới nơi rồi.

“Đừng đi… đừng rời xa ta…” Mặc Viêm khẩn cầu, trong lòng lo lắng vạn phần.

Vân Nhiễm ngừng lại, cúi đầu nhìn đôi tay cuốn lấy thắt lưng mình của Mặc Viêm, khoé miệng nam nhân cong lên một nụ cười nhàn nhạt, bất đắc dĩ.

Lần cuối cùng thôi, hãy để y tuỳ hứng, không muốn dùng trấn định gì để nguỵ trang nữa.

Ngay khi Mặc Viêm đang nỗ lực nghĩ biện pháp thổ lộ tình cảm, đột nhiên Vân Nhiễm chậm rãi xoay người lại, Mặc Viêm nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Mặc Viêm, từ từ nhắm mắt lại nghiêng về phía trước, chủ động hôn lên Mặc Viêm…

Đôi môi ôn nhu lập tức dấy lên ngọn lửa bùng cháy trong trái tim con thú nào đó, như đốm lửa đốt cháy cả thảo nguyên, trong nháy mắt lan tràn tới nơi không thể dập tắt.

Nhẫn nại lâu như vậy, rõ ràng yêu nam nhân trước mắt, nhưng lại sợ hãi sẽ gợi lên một vài hồi ức không hay ho của Vân Nhiễm, Mặc Viêm vẫn luôn nhẫn nại, khắc chế, rất sợ sẽ kinh hãi đến Vân Nhiễm, cho tới giờ cũng không dám có hành động quá phận, như lúc nãy ôm đó đã là hành động thân cận nhất Mặc Viêm làm với Vân Nhiễm.

Nụ hôn nhàn nhạt hôm nay, đã đủ để thiêu cháy lí trí Mặc Viêm.

Nụ hôn của Vân Nhiễm rất ngây ngô, cũng có chút ngốc ngốc, nam nhân quanh năm suốt tháng sinh hoạt trên Vọng Nguyệt Sơn rõ ràng là một vị tiên hiệp cấm – dục, đến hôn môi cũng ngốc nghếch khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Ngay sau khi Vân Nhiễm chủ động như vậy, rất rõ ràng quyền chủ động liền chuyển dời lên tay Mặc Viêm, nam tử thân là thú vương chăm chú hôn Vân Nhiễm, nụ hôn đáp lại nhiệt tình mà lại quá mức mà lại có nhiều kĩ xảo khiến Vân Nhiễm có chút không chịu nổi bắt đầu thở dốc, hai người ôm hôn nhau dần dần thối lui đến bụi cỏ bên cạnh.

Cây cối cao to hợp thành bức tường vây thiên nhiên che đậy, người trong Hiền Môn thường rất ít, mà nơi Mặc Viêm và Vân Nhiễm ở lại không phải ai cũng có thể tuỳ tiện tiến vào, bởi vậy có lẽ sẽ không có ai may mắn có thể nhìn thấy hình ảnh hai nam nhân hoạt sắc sinh hương.

Nhưng đối với Mặc Viêm mà nói, hắn đã không còn tinh lực để tự hỏi mấy vấn đề này nữa.

Y phục dần dần rải rác rơi xuống, như phiến phiến hồ điệp mùa xuân, bãi cỏ xanh mơn mởn mà mềm mại như chiếc giường của thiên nhiên, khi Mặc Viêm nhìn thấy nam nhân nọ vì nụ hôn vô cùng kịch liệt mà thở dốc thì hắn đã sớm cắt đứt dây cung lí trí cuối cùng trong mình.

“Vân Nhiễm… ta yêu ngươi… ta muốn ngươi…” Nhỏ giọng nỉ non, Mặc Viêm cúi đầu lưu lại chuỗi dấu hôn nhỏ vụn lên người nam nhân, những nụ hôn ôn nhu như cánh hoa đào rải rác trên người Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm trợn tròn mắt, có chút mờ mịt nhìn mảnh trời xanh lam, bầu trời cao xanh như đại dương vô biên vô hạn nhấn chìm toàn bộ thân thể y.

Trong lòng, có chút hưng phấn, thậm chí có cả một chút xung động muốn phấn đấu quên mình dấn thân vào biển lửa.

Hoá ra, hồi ức hung ác nam nhân gây ra cho mình lúc trước đã sớm phai nhạt, khiến y bất đắc dĩ, khiến y cười khổ, không biết từ lúc nào, y cư nhiên lại phóng túng với Mặc Viêm như vậy?

“Ngô ——” Khẽ rên một tiếng, nam nhân hai mắt tràn ngập khách khí vươn tay víu chặt lên lưng Mặc Viêm phía trên, Mặc Viêm mới chỉ đụng vào y một chút như vậy cũng đủ khiến cả người y bốc cháy rồi.

Ở Vọng Nguyệt Sơn cấm – dục hơn ba mươi năm, tĩnh tâm tu luyện bao nhiêu năm, vào giờ khắc này toàn bộ đều thiêu thành tro tàn, biến mất sạch sẽ không còn lại chút gì, chỉ còn phản ứng thành thật nhất của thân thể.

“Đau không?” Bên tai là hơi thở nặng nề nhận nại cùng cực của Mặc Viêm, Vân Nhiễm nhìn nam tử trẻ tuổi lại hữu lực này, trong lòng không hiểu sao có chút cảm động, y biết nam tử làm thú vương này phải nhẫn nại thì khó chịu hơn phàm nhân rất nhiều, đã tới phân thượng này, cái tên Mặc Viêm làm cũng sợ y khó chịu sao?

Vân Nhiễm lắc đầu, cố ý quấn chân lên thắt lưng của nam tử, nhẹ giọng nói: “Không đau… ôm ta, ta muốn ngươi ôm ta…”

“A ——”

Một khắc cảm giác thấy nóng rực cùng xâm nhập khiến cho cả người Vân Nhiễm không khỏi căng cứng lại, chỉ thấy đau nhức, hoá ra lại đau như vậy, mặc dù Mặc Viêm đã hết sức ôn nhu.

Cảm giác được sự đình trệ và do dự của Mặc Viêm, Vân Nhiễm lại chủ động một cách khác thường, thúc giục nói gấp: “Đừng ngừng lại… Mặc Viêm…”

Nghe thấy Vân Nhiễm gọi tên mình, nam tử đã sớm không thể nhẫn nổi lí trí khó nhịn căng thẳng lập tức sụp đổ, ngay dưới trời xanh mây trắng, cỏ lục nước trong, đưa cả người hắn chôn vùi trong cơ thể Vân Nhiễm.

Điều mong muốn chính là được cùng người mình yêu nhất yêu thương giao hoà không gì sánh kịp.

Trong tình yêu không giữ lại chút gì, cùng với người mình yêu nhất cùng lên đến đỉnh cao của điên cuồng, cho đến cuối cùng bị ái ý và mệt nhọc xâm chiếm, cho đến cuối cùng mất đi tia khí lực cuối cùng…

Lẽ nào… đây là món lễ vật cuối cùng trước khi chia lìa sao?

Vân Nhiễm muốn đem toàn bộ ra cho Mặc Viêm, cho dù đây là hồi ức cuối cùng.

Khi ánh trăng đầy trời, khi Vân Nhiễm đứng bên bãi cỏ nhìn nam tử vẫn ngủ say thì chỉ cười bất đắc dĩ, sau đó, rời đi…

Thực sự có thể rời đi được sao?