Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 76: Nam nhân nguy hiểm




Mất mặt

Mất mặt…

Mất mặt a a a a…!

Rõ ràng ngay từ đầu là muốn đánh hoà nhau một ván khiến Diệt Thiên tăng thêm vài phần kính trọng mình, thế nhưng sự tình phát triển ngoài tầm kiểm soát của y, là một nam nhân trưởng thành, là một người xuyên qua trong truyền thuyết, người tương lai muốn cưới vợ như y, vậy mà cư nhiên lại bị thất thần trong lúc gắn bó kiều diễm giữa nam nhân với nam nhân.

Không những không khiến Diệt Thiên ngạc nhiên, mà ngược lại khiến Lâm Cửu kinh ngạc không thôi.

Lâm Cửu thực rõ ràng y hiện tại hẳn là kinh ngạc chính là mình vậy mà lại bị đối phương hôn khiến cho đầu óc choáng váng, nhưng mà ở trong lòng, y cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, chuyện vốn nên cảm thấy kinh ngạc nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc, hết thảy đều giống như thời cơ chín muồi, tự nhiên như nước chảy thành sông.

Mà tâm tình không nên xuất hiện nhất lại bùng cháy mãnh liệt một cách dị thường.

Vì thế, từ từ, sau khi kết thúc nụ hôn không sâu cũng chẳng nông này, Lâm Cửu không mục trừng khẩu ngốc nhìn Diệt Thiên, mà là nhìn chằm chằm vào đối phương buộc miệng hỏi: “Trước kia ngươi đã từng hôn qua ai sao?”

“Rất tuỳ tiện.” Không trả lời câu hỏi của Lâm Cửu, Diệt Thiên nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.

Lâm Cửu nhíu mày, thối ma đầu này là đang nói y tuỳ tiện? Chẳng lẽ Diệt Thiên nghĩ y là loại người sẽ tuỳ tiện cùng người khác hôn môi hay sao?

Lời này nghe như thế nào cũng thấy như là đang giận lẫy, Lâm Cửu đích xác có chút tức giận, tâm tình phức tạp trong nội tâm y Diệt Thiên làm sao hiểu được, phải đấu tranh lợi hại thế nào mới có thể làm ra hành động chủ động hôn một người đồng tính, y ôm bao nhiêu quyết tâm cùng dũng khí, Diệt Thiên làm sao có thể hiểu.

Thối ma đầu này căn bản cái gì cũng không biết, vậy mà cư nhiên có thể mặt không chút thay đổi mà nói y là người tuỳ tiện.

Cũng giống như một người mang tâm tình kích động thức trắng cả đêm vẽ một bức tranh đưa cho bằng hữu, kết quả ngày hôm sau lại bị đối phương xem như rác rưởi mà vứt bỏ, loại tâm tình mất mát thế này thật sự là không xong.

Cho dù có muốn khắc chế loại cảm xúc này như thế nào, nhưng là càng kiềm nén lại càng cảm thấy khó chịu.

Lâm Cửu cười lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, ngươi hiện tại đã biết, kì thực ta là một người rất tuỳ tiện.” Sau khi nói xong, Lâm Cửu nhảy về phía sau tách khỏi Diệt Thiên, xoay người định rời đi.

“Sao lại tức giận?” Diệt Thiên đứng dậy kéo Lâm Cửu lại.

“Ha… ta tức giận chỗ nào.” Rõ ràng ngoài miệng nói không tức giận, thế nhưng sau đó lại bắt đầu oán giận: “Ngài là Đại ma đầu người người e ngại, đã từng là Thánh Giả người người kính ngưỡng, ngài muốn đi nơi nào liền đến nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, một tên Lâm Cửu nho nhỏ như ta đây nào dám tức giận với ngài chứ.”

Nhìn Lâm Cửu bị hắn kéo tay cũng không thèm xoay người lại, khoé miệng Diệt Thiên khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Là ta quá sủng ngươi, cho nên người mới có thể ở trước mặt ta không kiêng nể gì nói ra những lời này, làm ra những hành vi như vừa rồi sao?”

Lâm Cửu khẽ cắn cắn răng, đang chuẩn bị phản kích Diệt Thiên, lại nghe thấy người nọ tiếp tục nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta đối với ngươi mà nói là một người an toàn, mặc kệ đối ta nói cái gì, làm cái gì, ta đều là an toàn đúng không? Lâm Cửu, nhớ kĩ, từ trước tới giờ, ta đều không phải là một người an toàn, lại càng không phải là một nam nhân an toàn.”

Lời này tựa hồ có chút huyền diệu? Lâm Cửu trong lòng tiêu hoá từng lời nói của Diệt Thiên, nhất là câu nói cuối cùng —— không phải là một nam nhân an toàn.

“Tuỳ tiện làm ra một hành vi quá đà với một người nam nhân như vậy, là rất nguy hiểm.” Một thanh âm ấm áp vang lên bên tai, rõ ràng là một thanh âm ôn nhu hơn hẳn so với ngày thường, nhưng vào trong tai Lâm Cửu lại trở thành câu nói nguy hiểm nhất trên đời này.

“Khụ, khụ… ừm, ta đi đây.”

Nghe ra trong câu nói của Diệt Thiên ẩn chứa ý vị nguy hiểm, Lâm Cửu chẳng giữ hình tượng mà chạy trối chết, nhưng mà khoé miệng nhịn không được nhếch lên.

Chí ít y biết, Đại ma đầu kia không phải là một toà băng sơn thật sự.

Đúng là tên trong ngoài bất nhất.