Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 1292: Tiểu nhân đau nhức nằm bẹp dí! (2)




Không có một mũi tên đem Diệp Thần bắn chết, Lâm Dật hơi có chút ảo não, nhưng trong nội tâm cũng không sợ hãi, tay của hắn như có như không khoác lên trên dây, tùy thời chuẩn bị động thủ.

Ánh mắt Diệp Thần đã rơi vào trên người Lâm Dật được mọi người túm tụm, vừa rồi mũi tên kia rõ ràng là Lâm Dật bắn!

Song phương một bên giết chóc Tổ Ma chung quanh, một bên tới gần, một mùi thuốc súng dày đặc ở trong không khí uấn nhưỡng lấy, chiến đấu hết sức căng thẳng.

- Bằng hữu, sự tình vừa rồi có chút hiểu lầm, ta vốn là muốn bắn chết Tổ Ma, không nghĩ tới bắn lệch, bắn về phía các hạ, bất quá khá tốt ngươi không có việc gì.

Lâm Dật cao giọng nói, tuy miệng hắn nói như vậy, nhưng trên mặt y nguyên có một cỗ ngạo mạn chi khí, cũng không có thành ý gì, ở hắn xem ra, hướng Diệp Thần giải thích như vậy đã là rất cho Diệp Thần mặt mũi, nếu không phải bận tâm sau lưng Diệp Thần khả năng có bối cảnh gì, hắn mới chẳng muốn chủ động mở miệng.

- Bắn lệch?

Diệp Thần cười nhạo một tiếng.

- Thật sự là chê cười, mũi tên của các hạ bắn ra thật đúng là lệch, ở giữa ngực!

- Mũi tên bắn lầm là rất bình thường, thiếu gia nhà ta đã hướng hai vị xin lỗi rồi, hi vọng hai vị không cần truy cứu, chúng ta dĩ hòa vi quý, cùng một chỗ đồng tâm hiệp lực đối kháng Tổ Ma!

Ngụy Phong ở một bên nói, tuy nói như vậy, nhưng mà ngữ khí thái độ nói chuyện, y nguyên phi thường cường thế.

- Vậy cũng là xin lỗi?

Sư gia nhếch miệng, có chút khinh thường nói.

Diệp Thần cũng là trong nội tâm cười lạnh, nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời, đoán chừng hiện tại đã bị bắn chết rồi, vậy hắn cùng ai kêu oan đây? Thế nhưng mà ngữ khí thái độ nói chuyện của đối phương, căn bản không có ý tứ thành tâm nhận lầm! Diệp Thần phẫn nộ trong lòng có thể nghĩ, thời điểm đối kháng Tổ Ma, rõ ràng còn có người ở phía sau bắn tên trộm, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Mộ Ảnh Chi Kiếm trong tay Diệp Thần kiếm quang tăng vọt.

- Thiếu gia nhà ta là Chí Tôn Liên Minh Ngân Xà Thánh Đường Thiếu chủ, không biết các hạ xuống thân ở đâu? Đi vào Chí Tôn Thánh Địa ta, với tư cách chủ nhà, chúng ta cũng có thể tận tình địa chủ hữu nghị!

Ngụy Phong nói, trên mặt lộ ra một tia thần sắc ngạo nghễ.

Hắn bày ra thân phận của Lâm Dật, là muốn cho Diệp Thần cùng Sư gia biết khó mà lui!

- Hừ, một cái Ngân Xà Thánh Đường Thiếu chủ mà thôi, rất giỏi sao?

Diệp Thần tức giận hừ nói, hắn ghét nhất loại người lấy thế đè người này!

Trước kia hắn cố kỵ Diệp gia cùng Thiên Nguyên Tinh, nhiều khi không thể không ẩn nhẫn, hiện tại hắn đi tới Chí Tôn Thánh Địa, tại đây không có người biết rõ lai lịch của hắn, hắn cũng không có gì phải sợ!

Đối với loại người Lâm Dật, Ngụy Phong này, là phải để cho bọn hắn trả giá thật nhiều mới biết sai!

Sát khí trên người Diệp Thần tăng vọt, khóa hướng Lâm Dật.

- Nơi nào đến nhà quê, dám không đem Ngân Xà Thánh Đường ta để vào mắt!

Lâm Dật cũng nổi giận, hắn từ trước đến nay ngạo mạn, hôm nay đã là nhượng bộ một bước, hơn nữa nói rõ thân phận, nhưng đối phương căn bản không thèm chịu nể mặt mũi, cái này để cho hắn cảm thấy tự tôn nhận lấy vũ nhục, chỉ vào Diệp Thần đối với Ngụy Phong nói:

- Giết hắn cho ta!

- Thiếu gia...

Ngụy Phong có chút khó xử, Diệp Thần ngay cả Ngân Xà Thánh Đường cũng không để vào mắt, thế lực sau lưng chỉ sợ không đơn giản, nếu như thế này kết xuống thù hận, sau khi hắn trở về không tốt hướng chủ thượng bàn giao.

- Giết hắn cho ta!

Lâm Dật phẫn nộ kêu to, căn bản không quan tâm.

Trên người Ngụy Phong bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại, bảo vệ Lâm Dật, nhìn về phía Diệp Thần nói:

- Chúng ta bây giờ ở bên trong Thí Luyện Chi Địa, nếu như đánh nhau đối với song phương cũng không tốt, kính xin các hạ nghĩ lại! Huống chi Thí Luyện Chi Địa này chính là địa bàn của Chí Tôn Liên Minh ta, mười lăm vị Thái Thượng trưởng lão của Chí Tôn Liên Minh đều đang nhìn, nếu ở chỗ này sát nhân, các hạ chỉ sợ cũng chạy không được!

- Diệp Thần tiểu tử, xem ra chúng ta xác thực không có biện pháp ở chỗ này sát nhân! Nếu ở bên ngoài, Sư gia ta khẳng định sống sờ sờ mà lột da tiểu tử kia!

Sư gia căm giận nói .

- Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Rõ ràng ở thời điểm ta đối kháng Tổ Ma ở sau lưng bắn tên trộm, cho dù Chí Tôn Liên Minh Thái Thượng trưởng lão đến, ta cũng muốn theo chân bọn họ lý luận!

Diệp Thần khẽ nói, đột nhiên ra tay, hướng Lâm Dật chộp tới.

Chứng kiến Diệp Thần ra tay, Ngụy Phong bạo quát to một tiếng:

- Nếu các hạ động thủ trước, vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Ngụy Phong nắm vòng thép, hướng Diệp Thần oanh đi qua.

- Cút!

Sư gia gào thét một tiếng, vung lên móng vuốt sắc bén đập rơi.

Bành một tiếng nổ vang!

Sư gia một móng vuốt đem vòng thép kia chấn bay ngược trở về, đụng vào ngực Ngụy Phong, đem Ngụy Phong đánh bay ngược ra.

Đồng dạng là Thị Thần thập trọng, lực lượng của Ngụy Phong, cùng Sư gia có được Thiên Hoang Thánh Thể hoàn toàn không có thể so. Ngụy Phong hoàn toàn không nghĩ tới, Sư gia rõ ràng có được lực lượng cường đại như thế!

Diệp Thần tựa như chim ưng, phốc rơi xuống.

Cảm giác được khí thế cường hoành kia của Diệp Thần, Lâm Dật cười lạnh một tiếng, hướng về sau lui lại mấy bước, những hộ vệ bên người Lâm Dật kia nhao nhao hướng Diệp Thần phóng đi. Muốn đối phó Diệp Thần, căn bản không cần hắn tự mình động thủ!

- Muốn chết!

Cho dù bị mấy hộ vệ đối diện này vây công, Diệp Thần vẫn không có lui ra phía sau một bước, dựa vào Thiên Hoang Thánh Thể cường hãn, bành bành bành, đem nguyên một đám hộ vệ đánh bay đi ra ngoài.

Ngay cả Thị Thần thập trọng thị vệ, cũng bị Diệp Thần một kích đánh bay đi ra ngoài.

Chứng kiến Diệp Thần dũng mãnh bá đạo như thế, trong nội tâm Lâm Dật cả kinh, hắn không nghĩ tới thực lực Diệp Thần rõ ràng mạnh như vậy, nhiều hộ vệ như vậy rõ ràng ngăn cản không nổi Diệp Thần.

- Một đám phế vật!

Hắn tức giận chửi bới, giương cung lên dây, chuẩn bị bắn chết Diệp Thần, nhưng mà không đợi hắn thả ra mũi tên, Diệp Thần đã đến phụ cận.

- Rời tay!

Diệp Thần quát, đem cung tên trong tay Lâm Dật chấn rời tay bay đi ra ngoài, chưởng kình phun ra nuốt vào, "Bành" một tiếng, một chưởng oanh kích trên ngực Lâm Dật.

Lâm Dật kêu thảm thiết một tiếng, xương sườn ở ngực "đùng đùng" đoạn vài căn, bị Diệp Thần một chưởng oanh bay ra ngoài thật xa, chảy máu tươi như điên, quần áo nghiền nát, chật vật không chịu nổi.

- Ngươi rõ ràng dám đánh thương ta! Ta sẽ làm cho ngươi chết rất khó coi!

Lâm Dật giống như điên cuồng chỉ vào Diệp Thần mắng to.

Diệp Thần lông mi chau lên, hắn ghét nhất có người uy hiếp hắn như vậy, nếu phóng Lâm Dật đi, tương lai Lâm Dật nhất định sẽ lần nữa tìm tới tận cửa, Diệp Thần về phía trước một bước bước ra, một cước đá vào trên mặt Lâm Dật, "Bành" một tiếng, răng cửa Lâm Dật mất mấy khỏa, đôi má cao cao sưng phồng lên, oa oa đang nói gì đó, có thể là vì miệng hở, mồm miệng không rõ, căn bản không biết đang nói cái gì, hình như là mắng to Diệp Thần.