Cửu Trọng Tử

Chương 326




Chương 326: Hầu bệnh


Editor: Uyenchap210


Phủ Anh Quốc Công.


Sau khi tiễn ngự y, Tống Mặc đi Tê Hương Viện.


Tống Hàn nhào tới: "Ca ca, đệ sợ!" Hắn mím môi, bộ dạng cố nén nước mắt rơi xuống.


Đậu Chiêu khoanh tay đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng chỉ cảm thấy quái dị.


Hài tử mười ba tuổi, cao đến cằm Tống Mặc, lại làm nũng không khác gì đứa trẻ 5, 6 tuổi.


Tống Mặc hoàn toàn không để tâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai đệ đệ, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, phụ thân uống thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian chắc chắn sẽ tốt." Hắn nói xong, ánh mắt dừng trên người Đậu Chiêu.


Đậu Chiêu lập tức nói: "Thế tử gia yên tâm, ta lập tức cùng Lạc Nhạc đi sắc thuốc cho công công."


Loại thời khắc này, chính là cần làm dáng, hoặc cũng phải tỏ ra xinh xinh đẹp đẹp, để người khác tìm không thấy chút điểm xấu nào.


Đáy mắt Tống hiện lên một tia vui mừng, cùng Tống Hàn vào nội thất của Tống Nghi Xuân.


Đậu Chiêu mang theo Lạc Nhạn đi phòng trà.


Nơi đó có sẵn bếp lò, chỉ cần cầm ấm nước, là có thể sắc thuốc.


Lạc Nhạn mười bảy, mười tám tuổi, mắt hạnh má đào, thập phần xinh đẹp.


Nàng là đại nha hoàn trong phòng Tống Nghi Xuân, vào phủ sau khi Tưởng thị chết bệnh, về phần có được được thông phòng hay không, Đậu Chiêu cũng không quan tâm, để Tố Tâm hầu hạ, ngồi một chỗ uống trà, xem Lạc Nhạn sắc thuốc, không định động tay đến.


Lạc Nhạn kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh cúi đầu xuống, đem kinh ngạc này giấu ở trong lòng, cùng nhanh chóng lấy thuốc, múc nước.


Có tiểu nha hoàn nhẹ chân bước đến: "Phu nhân, đại lão gia cùng đại gia, nhị gia tới. Nói là tới thăm bệnh Quốc Công gia."


Lạc Nhạn không nhịn được mà liếc nhìn Đậu Chiêu.


Chỉ thấy Đậu Chiêu hơi gật đầu, một câu cũng không nói, tiểu nha hoàn kia giống như lúc đến bước chân nhẹ nhàng rời khỏi.


Nàng biết, đây là người mật báo cho Đậu Chiêu, nàng làm như không thấy, vội hạ mí mắt.


Chốc lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân ồn ào.


Tố Tâm vén mành nhìn ra ngoài, quay đầu nói với Đậu Chiêu: "Không chỉ có nhà Đại lão gia, mà nhà Nhị lão gia cũng tới."


Đậu Chiêu nhàn nhạt nói "Tới thật nhanh", rồi im lặng.


Tố Tâm cũng không nói lời nào.


Phòng trà nhất thời yên tĩnh đến áp lực.


Nội thất của Tống Nghi Xuân cũng nhất thời yên tĩnh đến áp lực.


Phụ thân bị bệnh, không cho nhi tử thân sinh hầu bệnh, lại để đại chất nhi chăm sóc hắn......


Nghe xong quyết định của Tống Nghi Xuân, cả nhà Tống Mậu Xuân tới thăm bệnh vô cùng xấu hổ, Tống Mậu Xuân vừa gượng cười vừa thương lượng với Tống Nghi Xuân: "Nếu không, để Thế tử gia ở bên cạnh lo sắc thuốc?"


Từ khi phủ Anh Quốc Công xảy ra hỏa hoạn, Tống Mậu Xuân liền biết Tống Mặc lợi hại thế nào.


Hắn không nghĩ tới Tống Nghi Xuân vậy mà lại muốn xé rách bộ mặt lúc này.


Tống Mậu Xuân không khỏi âm thầm hối hận.


Sớm biết như vậy, mình hấp tấp chạy tới làm gì? Bây giờ thì hay rồi. Không những không nịnh bợ được, mà nhi tử cũng trở thành công cụ cho cha con Tống Nghi Xuân tranh đấu.


Thái độ Tống Nghi Xuân thập phần quyết liệt.


"Không cần!" Hắn sắc mặt tái nhợt mà nằm trên giường, thanh âm tuy rằng thều thào yếu ớt, nhưng lời nói lại như đinh chém sắt, không chừa đường sống "Để Khâm ca nhi lưu lại chăm sóc đệ, Thế tử cùng Thiên Ân trở về phòng đi." Sau đó phân phó Thiên Ân. "Ngươi còn phải theo tiên sinh lên lớp, công khóa quan trọng hơn."


Hắn không thể để Tống Mặc ở bên cạnh hầu bệnh.


Yêu nghiệt Tống Mặc chắc chắn sẽ nhân cơ hội tác quái, thu thập tất cả những người trung thành của hắn. Chờ đến khi hết bệnh, phủ Anh Quốc Công cũng đổi luôn chủ, hắn sẽ trở thành miếng thịt trên thớt cho Tống Mặc chém!


Tống Mậu Xuân không biết làm sao.


Người tới thăm bệnh nhìn vào sẽ nghĩ gì?


Là Tống Mặc bất hiếu, Tống Nghi Xuân không thích Tống Mặc? Hay là đường huynh Tống Khâm dẻo miệng, ly gián tình cảm phụ tử Tống Nghi Xuân?


Hắn vội nói: "Làm sao có thể được! Làm sao có thể được!"


Tống Phùng Xuân đi cùng lại cảm thấy khó chịu.


Bản thân ngày lễ ngày tết không thiếu phần quà cho nhị ca, nhưng rốt cuộc nhị ca vẫn thân cận với đại ca hơn.


Hai nhi tử của nhị ca vẫn khỏe mạnh, nhưng lại giữ nhi tử của đại ca ở bên hầu bệnh...... Đây chẳng khác gì dò đường vách núi, lấy lòng nhị ca, liền đắc tội Nghiên Đường, lấy lòng Nghiên Đường, liền đắc tội nhị ca, là phúc hay họa, ai cũng không thể biết chính xác.


Hắn không nói một lời, vui sướng khi người gặp họa mà khoanh tay đứng nhìn.


Tống Mặc cười lạnh.


Mỗi lần gặp phụ thân, tâm liền chết thêm vài phần.


Hắn đương nhiên sẽ không để Tống Nghi Xuân muốn làm gì thì làm, đem cái mũ bất hiếu chụp lên đầu mình, cũng sẽ không ở lại nơi này để người ta chán ghét.


"Một khi đã như vậy, con cùng Thiên Ân sẽ đợi bên ngoài trong phòng yến tức." Tống Mặc không giận không nóng nói, "Đại ca có chuyện gì, phân phó huynh đệ chúng con một tiếng là được."


Xem như đồng ý việc Tống Khâm hầu bệnh.


Tống Đạc hướng mắt nhìn ca ca.


Tống Khâm cười khổ, làm như không thấy.


Nhị thúc phụ bảo hắn hầu bệnh, hắn có thể cự tuyệt sao?


Mà lấy cớ gì để cự tuyệt được chứ?


Đây đúng là họa trời giáng, rõ ràng biết chuyện này quá hoang đường, nhưng Tống Khâm vẫn phải kiên trì ngồi trên ghế gấm trước giường Tống Nghi Xuân.


Tống Mặc liền nói với mọi người: "Bệnh của phụ thân cần phải tĩnh dưỡng, chúng ta ra phòng khách uống trà đi! Đừng làm phiền người nghỉ ngơi."


Đám người Tống Mậu Xuân đương nhiên tán đồng, sôi nổi đứng dậy cùng Tống Mặc đi ra ngoài.


Tống Nghi Xuân mở to hai mắt nhìn, cảm thấy ngực lại bắt đầu đau.


Mình vẫn còn sống khỏe mạnh, hắn lại dám lấy cái danh "Tĩnh dưỡng" cô lập mình, nếu một ngày nào đó tuổi già sức yếu không thể quản lý  phủ Anh Quốc Công, hắn không phải sẽ chỉnh mình đến chết a!


Tống Nghi Xuân lạnh lùng nói: "Nghiên Đường, ngươi ra ngoài trước đi, ta còn có chuyện muốn nói cùng Đại bá phụ và Tam bá phụ ngươi."


Tống Mậu Xuân và Tống Phùng Xuân liếc nhìn nhau, ở lại phòng.


Tống Mặc cười nói với Tống Đạc: "Trưởng bối có chuyện muốn bàn, chúng ta đến  phòng yến tức trước đi!" Nói xong, dẫn đầu ra khỏi nội thất.


Tống Đạc liên tục gật đầu, theo đi theo Tống Mặc.


Lại chạm mặt Tống Đồng Xuân và Tống Thược.


Tống Đồng Xuân vội hỏi: "Bệnh tình nhị ca thế nào?"


Tống Mặc lười nói chuyện với hắn, đáp: "Phụ thân đang cùng đại bá, tam thúc phụ nói chuyện, người mau vào xem đi!"


Tống Đồng Xuân "Ừm" một tiếng, mang nhi tử Tống Thược vào nội thất.


Tống Mặc chiêu đãi mọi người uống trà.


Tống Hàn lén lút kéo tay áo ca ca: "Ca ca, phụ thân vì sao không cho chúng ta hầu bệnh?"


Hai mắt hắn mở to ngây thơ nhìn Tống Mặc, khiến trong lòng Tống Mặc giống như bị dao cắt.


"Tuổi đại ca lớn hơn, hành sự ổn trọng hơn," hắn an ủi đệ đệ, "Chờ  đệ lớn chút, phụ thân mới có thể dần dần đem việc quan trọng giao cho đệ làm."


Tống Hàn ngoan ngoãn gật đầu.


Đậu Chiêu nhanh chóng biết chuyện trong nội thất.


Nàng ngồi một chỗ trầm ngâm suy nghĩ.


Tống Nghi Xuân sợ Tống Mặc hại hắn, đề phòng Tống Mặc, đây là chuyện đã đoán trước, nhưng vì sao ngay cả Tống Hàn cũng không tin?


※※※※※


Hai ngày sau, tất cả mọi người đều biết Tống Nghi Xuân bị bệnh. Thân thích bằng hữu ai ai cũng muốn tới cửa thăm.


Tống Mặc luôn canh giữ trong phòng yến tức, vài lần trước mặt khách, Tống Nghi Xuân làm trò đuổi hắn về Di Chí Đường, để Đào Khí Trọng giúp đỡ tiếp đón, Tống Mặc cũng làm trò vâng vâng dạ dạ, đợi tiễn người đi, cái gì nên làm vẫn cứ làm. Có lần Tống Nghi Xuân tức giận quá, ném thẳng cái ly vào đầu Tống Mặc, Tống Mặc nghiêng mình tránh thoát, có người tới, không để bụng lại tiếp tục đãi khách.


Mà khách tới thăm bệnh khi nhìn thấy Tống Mặc và Đào Khí Trọng, ai đầu óc không thanh tỉnh mới coi Đào Khí Trọng trở thành chủ nhân.


Hết nhóm người này đi, lại có nhóm người khác tới. Tống Nghi Xuân cho dù bất mãn với Tống Mặc, cũng không thể bảo khách không cần để ý đến hắn, cho nên Tống Nghi Xuân tiếp tục dở chứng, Tống Mặc tiếp tục tiếp đãi khách tới cửa thăm bệnh. Đào Khí Trọng tiếp tục giống hạ nhân theo sau Tống Mặc, tình hình không một chút cải thiện.


Ngược lại, khách nhân tự nhận có giao tình tốt với Tống Nghi Xuân, tới thăm bệnh cũng nhẹ nhàng khuyên bảo: "Nghiên Đường tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm, cho dù nhất thời khiến ngươi không vừa lòng, ngươi cũng không thể làm hắn mất mặt như vậy." Lại lắc đầu nói với Tống Khâm: "Ngươi làm đại ca, lúc này không khuyên nhủ Nhị thúc ngươi, vậy mà còn hùa theo. Đứa nhỏ này, ngày thường hành sự  chín chắn, tới thời điểm mấu chốt lại hồ đồ."


Tống Khâm buồn bực không thôi, nhưng một câu cũng không dám nói.


Những người không quen thân với Tống Nghi Xuân thì hết lời tán dương Tống Mặc: "Ngày thường nhìn lạnh nhạt thờ ơ, vậy mà Quốc Công gia tức giận thế nào, cũng chỉ ôn thanh nhỏ tiếng. Chữ "hiếu" khó nhất không phải là thuận theo, mà là thái độ sắc mặt. Đáng khen! Đáng khen!"


Lời truyền tới tai Tống Nghi Xuân, bệnh tình vừa có chút khởi sắc, hắn lại phun ra máu, càng thêm nghiêm trọng.


Đậu Chiêu ở phòng trà cười trộm, thừa dịp lúc không có khách tới, cho các bà tử ở  trước cửa sổ phòng Tống Nghi Xuân buôn chuyện: "...... Ngươi có nghe gì không, Đậu gia cho Phu nhân thêm mười vạn lạng bạc của hồi môn, phu nhân đều giao cho Thế tử gia xử lý, Chung đại chưởng quầy quản lý mười ba gian cửa hàng đang cùng người của Đậu gia đối trướng....."


Tống Nghi Xuân nghe xong, lập tức mắng Tống Mặc là nghịch tử.


Đậu Chiêu lúc này mới phái người truyền tin cho Đậu gia, báo Tống Nghi Xuân bị bệnh.


Một số người của Đậu gia có nghe nói, nhưng Đậu Chiêu không truyền tin qua, bọn họ cũng không biết là thật hay giả, vậy nên không có động tĩnh gì. Biết Tống Nghi Xuân bị bệnh, xuất phát từ coi trọng Đậu Chiêu, không chỉ có Đậu Thế Anh, Đậu Thế Hoành tới thăm, ngay cả Đậu Thế Xu cũng góp mặt.


Tống Nghi Xuân bất mãn nhưng không để lộ ra mặt.


Mình ốm bệnh lâu như vậy, người Đậu gia bây giờ mới đến, là ngại qua lại giao tiếp? Hay là muốn nói cho mình biết quan hệ hai nhà cũng chỉ có thế? Bất quá người ta lễ nghĩa chu đáo, nói chuyện khách khí, ngươi cũng không thể vì Đậu gia tới thăm bệnh muộn hơn, liền nói Đậu gia chậm trễ đi?


Mặt Tống Nghi Xuân xanh mét. (Hẳn là lão nhân gia đang cố nén giận *Cười thầm*)


Đậu Thế Anh cho rằng Tống Nghi Xuân đang bệnh, khuyên hắn: "Nghiên Đường tài giỏi như vậy, ngươi có chuyện gì cứ giao cho hắn là được. Nhi nữ của ta ta biết, cũng rất hiểu chuyện, mấy ngày này luôn ở phòng trà, tự mình giúp sắc thuốc...... Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, rất mau sẽ hết bệnh thôi!"


Tống Nghi Xuân nghe xong lông tơ đều dựng lên.


Chờ người Đậu gia vừa đi, hắn lập tức gọi Đào Khí Trọng tới: "Thuốc của ta, vẫn luôn do phu nhân sắc sao?"


"Đúng vậy!" Đào Khí Trọng không thể nói là Lạc Nhạn sắc thuốc, Phu nhân chỉ ngồi bên cạnh nhìn.


Tống Nghi Xuân bất chấp đang hoa mắt váng đầu, nhảy dựng lên: "Ngươi sao có thể để nàng ta sắc thuốc, có phải ngươi thấy ta chết chưa nhanh? Mau, mau đuổi nàng ta cút xéo cho ta! Ngươi tự biết giúp ta sắc thuốc! Không, đem tất cả số thuốc đang có ném đi, mua lại một lần nữa!"


Trí giả ngàn lự, tất hữu nhất thất.


Hắn chỉ lo đề phòng Tống Mặc, lại quên mất vị con dâu trầm mặc ít nói như không tồn tại này.


智者千虑, 必有一失; 愚者千虑, 必有一得 trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất; ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc. Tạm dịch: kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai; kẻ ngu nghĩ ngàn việc, ắt có một việc đúng.