Cửu Trọng Tử

Chương 451: - 455




Chương 451: Đen láy


Đậu Chiêu còn băn khoăn chuyện giữa Tưởng Bách Tôn và Tống Mặc. Nghe báo Tưởng Ly Châu cầu kiến, nàng lập tức cho mời vào nội thất:


- Có việc gì mà muội gấp gáp thế?


Chẳng ngờ Tưởng Ly Châu lại nói:


- Hôn sự của Diễm muội vẫn không được suôn sẻ sao?


- Đúng là hơi khó khăn!


Đậu Chiêu cảm thán:


- Người chủ động tới cầu thân đều có mục đích riêng. Tẩu cũng biết không thể tránh khỏi chuyện này. Nhưng bọn họ nếu không quá lớn tuổi, trưởng tử đến tuổi thành thân thì cũng quá vô dụng, phải dựa vào huynh đệ trưởng bối kiếm sống. Tính Diễm muội lại quá hiền lành. Tẩu thật sự không đành lòng gả muội ấy vào những nhà như vậy.


Tưởng Ly Châu gật đầu.


Tuổi quá lớn khó mà đầu bạc răng long cùng nhau. Còn phụ thuộc vào huynh đệ trưởng bối thì lắm mâu thuẫn phát sinh. Huống chi, Tưởng Diễm tái giá không ít thì nhiều cũng phải chịu uất ức. Trượng phu không có năng lực bảo vệ thê tử là quá bết bát rồi.


Nàng do dự một lát mới quyết định nói:


- Tẩu tẩu, muội đề cử một người. Không biết tẩu thấy thế nào?


Đậu Chiêu rất bất ngờ. Nàng biết Tưởng Ly Châu không phải người tùy tiện, nếu muội ấy mở miệng chắc chắn đã cân nhắc kỹ.


- Muội nói thử xem.


Tưởng Ly Châu đáp:


- Tẩu thấy Trần Gia Trần đại nhân của Trấn Phủ ti Cẩm Y vệ thế nào?


Đậu Chiêu nghe tên liền phát hỏa.


Nàng thật không ngờ Trần Gia là loại người này!


Cho phép hắn lo chuyện của Tưởng Diễm là vì tin hắn, nhưng hắn lại dám có ý xấu với Tưởng Diễm!


Đáng chết!


Đậu Chiêu suýt nữa đã nhảy dựng lên, may mà nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Tưởng Ly Châu, nàng mới tỉnh táo lại.


Cho dù Trần Gia có cầu xin Tưởng Ly Châu, Tưởng Ly Châu cũng không thể nghe gió đoán mưa chạy tới chỗ mình nói những lời vừa nãy.


Chẳng lẽ đây đúng là ý của Tưởng Ly Châu?


Hay là ý của Tưởng Diễm?


Đậu Chiêu có phần bối rồi.


Nàng sợ Trần Gia dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Tưởng Diễm... Nhưng cho dù nàng vạch trần được bộ mặt thật của Trần Gia thì tình cảm đâu phải thứ nói dập tắt là dập tắt.


Quá khứ của Tưởng Diễm đã quá đau buồn. Sao nàng có thể khiến Tưởn Diễm tổn thương thêm nữa!


Đậu Chiêu thắc mắc:


- Vì sao muội lại nghĩ tới Trần đại nhân?


Tương Ly Châu liền kể lại hai lần trông thấy Trần Gia và Tưởng bên nhau.


Đậu Chiêu không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.


Tưởng Ly Châu nói:


- Ban đầu, muội không định can thiệp vào. Muội biết biểu ca và tẩu tẩu thương Diễm muội, không muốn dùng muội ấy để liên hôn, cũng không muốn dựa vào đó để kiếm tư lợi nên mới quyết định nói ra. Muội biết tẩu lo lắng điều gì. Nhưng muội cam đoan Diễm muội và Trần đại nhân vẫn giữ trọn đạo lễ không đi quá giới hạn. Muội tác hợp hai người cũng vì cảm thấy họ xứng đôi.


Sau đó, nàng còn kể lại chuyện mình hỏi dò Tưởng Diễm cho Đậu Chiêu.


Mà Đậu Chiêu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ gả Tưởng Diễm cho Trần Gia.


Theo nàng, Tưởng Diễm luôn muốn giấu kín đau khổ trước đây, coi như muội ấy không tránh Trần Gia - người biết rõ mọi chuyện thì cũng phải có gì đó mất tự nhiên trước mặt hắn chứ? Đằng này muội ấy lại mở lòng hoàn toàn?


Nàng xoa xoa trán, lẩm bẩm:


- Muội để ta nghĩ đã!


Tưởng Ly Châu gật đầu, đứng dậy cáo từ.


Tưởng Diễm và Trần Gia?


Đậu Chiêu càng nghĩ càng thấy không ổn.


Trần Gia là người thực dụng, đầy dã tâm và thủ đoạn. Liệu hắn có thật lòng với Tưởng Diễm không?


Hơn nữa, Trần gia rất phức tạp.


Trần Gia lợi dụng thúc phụ để tiến vào Cẩm Y vệ. Nghe nói vì chuyện này mà trong nhà xảy ra mâu thuẫn. Nếu không nhờ Trần Hỉ mời người đứng đầu họ Trần ra mặt, e rằng Trần Gia đã sớm thân bại danh liệt. Mấy thúc thúc bá bá cũng bởi vậy tuyệt giao với hắn.


Hay là thôi đi!


Đậu Chiêu đang đau đầu suy nghĩ thì Tưởng Diễm tới.


Nàng cười dịu dàng, hỏi Đậu Chiêu:


- Muội nghe bảo thập nhị tỷ qua chơi. Tỷ ấy đâu rồi?


Nụ cười kia tươi sáng như ánh ban mai, nhìn đâu ra vẻ u buồn, câu nệ thường ngày!


Đậu Chiêu nghiêm túc nói:


- Tẩu có chuyện muốn hỏi muội...


- Tẩu cứ nói đi.


Tưởng Diễm thân thiết ngồi xuống cạnh Đậu Chiêu.


Đậu Chiêu hơi do dự:


- Ly Châu tới là muốn làm mai cho muội...


Khuôn mặt Tưởng Diễm thoáng ửng hồng, không giống như mọi khi, vừa nghe nói có người làm mai cho mình là sợ hãi cúi đầu.


Đậu Chiêu lưu tâm, nói tiếp:


- Muội ấy nhắc tới Trần đại nhân Trần Gia...


- Tẩu đừng tin tỷ ấy!


Tưởng Diễm nhớ lại lúc Tưởng Ly Châu hỏi dò thì vội nắm chặt tay Đậu Chiêu, sắc mặt cũng tái nhợt đi:


- Muội và Trần đại nhân không có gì hết! Muội chỉ nhờ ngài ấy giúp mình hỏi thăm tin tức hai lần...


Nàng hoảng sợ khóc:


- Muội xin tẩu, tẩu đừng gây khó dễ cho Trần đại nhân. Ngài ấy là người tốt... Muội hứa sẽ không gặp ngài ấy nữa... Ngài ấy khó khăn lắm mới được như ngày hôm nay. Tẩu đừng nói với ca ca...


Tưởng Diễm kích động hơn những gì Đậu Chiêu dự đoán.


Nàng nhớ lại những lời Tưởng Ly Châu nói, vội ôm lấy Tưởng Diễm:


- Đừng lo! Tẩu không hiểu lầm. Tẩu biết muội là đứa trẻ ngoan. Ly Châu cũng chỉ thật lòng muốn làm mai cho muội...


Tưởng Diễm liên tục lắc đầu:


- Muội biết mọi người muốn tốt cho muội. Nhưng muội không gả, cũng không muốn gả cho ai hết...


Đậu Chiêu thấy vẻ mặt sợ hãi kia thì vừa vỗ vỗ lưng của nàng, vừa trấn an:


- Được rồi! Được rồi! Muội không thích thì không ai bắt muội gả, chỉ cần ở nhà giúp tẩu bế Nguyên ca nhi là được.


Tưởng Diễm bây giờ hối hận muốn chết. Nước mắt không kìm được lã chã rơi.


Sớm biết như vậy, nàng đã nói chuyện mượn bạc cho tẩu tẩu, Trần Gia cũng sẽ không vướng vào rắc rối này.


Nàng nghẹn ngào kể lại tất cả:


- ...Chuyện này đều tại muội. Nếu không phải muội mượn một trăm lượng bạc, chắc chắn Trần đại nhân sẽ không gặp muội...


Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:


- Muội đã trả Trần đại nhân bốn mươi tám lượng bạc, giờ còn thiếu năm mươi hai lượng ư?


Tưởng Diễm sợ Đậu Chiêu không tin, vội đưa ra bằng chứng:


- Là gia đinh trong phủ đưa giúp muội. Nếu tẩu không tin, muội có thể gọi người đó vào.


- Nói gì vậy!


Đậu Chiêu xoa đầu nàng, nhẹ giọng mắng:


- Muội là đại tiểu thư. Muội nói đúng là đúng, nói sai là sai. Lấy đâu ra chuyện gọi kẻ dưới vào đối chất?


Tưởng Diễm gật gật đầu.


Đậu Chiêu đích thân rót ly trà nóng cho nàng:


- Nào, mau lau nước mắt rồi uống ly trà nóng này đi.


Tưởng Diễm ngoan ngoãn nghe theo.


Đậu Chiêu thở dài.


Tưởng Diễm sống cùng Lê gia nhiều năm, một số thói quen khó mà bỏ được. Để muội ấy làm chủ mẫu thật sự là chuyện không dễ dàng.


Nàng giúp Tưởng Diễm sửa lại tóc bị rối.


Tưởng Diễm xin Đậu Chiêu:


- Tẩu giúp muội trả Trần đại nhân chỗ bạc còn lại được không? Cho dù phải trừ hết tiền tiêu hàng tháng của muội cũng được.


Đậu Chiêu gật đầu, nghĩ tới Trần Gia.


Chẳng lẽ bây giờ Trần Gia còn quan tâm đến một trăm lượng bạc? Rốt cuộc hắn nhận bốn mươi tám lượng bạc của Tương Diễm vì để làm gì?


Nàng cảm giác như mình đã biết được, nhưng cũng không dám tin vào phòng đoán này.


Đậu Chiêu lập tức phái người đi trả bạc.


Từ chỗ Đậu Chiêu đi ra, Tưởng Diễm khóc thầm suốt quãng đường trở về. Vừa tới Bích Thủy hiên, nàng lập tức dặn Ánh Hồng:


- Ngươi mau báo cho Trần đại nhân và vợ Nhị Đào, tẩu tẩu của ta đã biết chuyện mượn bạc, nhắc Trần đại nhân cẩn thận một chút.


Nàng không dám nói nhiều vì sợ sẽ càng khiến tình cảnh của Trần Gia khó khăn hơn. Nàng tin với sự lợi hại của ngài ấy, nhất định sẽ hiểu rồi nghĩ ra đối sách khiến ca ca và tẩu tẩu tin tưởng.


Ánh Hồng đáp "vâng", nhưng trước đó lại đến bẩm với Đậu Chiêu.


Đậu Chiêu đang xem sổ sách, nghe vậy chỉ hờ hững nói:


- Nếu biểu tiểu thư đã dặn dò, ngươi cứ làm theo đi.


Ánh Hồng không đoán được ý Đậu Chiêu nên nơm nớp lo sợ "vâng dạ" rồi lui xuống, chạy đến ngõ Ngọc Kiều báo tin.


Đậu Chiêu thở dài.


Nàng chỉ dạy Tưởng Diễm như vậy, nhưng ngay cả nha hoàn hầu hạ mình Tưởng Diễm cũng không thu phục được.


Nếu Tưởng Diễm gả cho Trần Gia... Với năng lực của Trần Gia, chắc hẳn không ai dám giở trò trước mặt Tưởng?


Nàng buông sổ sách.


Để Ánh Hồng đi báo tin cho Trần Gia cũng tốt.


Chuyện này thành hay bại cũng phải xem lựa chọn của Trần Gia thế nào?


※※※※※


Trần Gia về rất khuya.


Từ xa xa, hắn đã nhìn thấy có người đứng chờ trước cửa nhà.


Trần Gia còn tưởng ai đó tới xin một chân chạy việc, đến gần mới nhận ra là vợ Đào Nhị.


Hắn khá bất ngờ.


Vợ Đào Nhị trông coi nội viện, mà nội viện của hắn không có nữ nhân thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?


Không đợi kiệu dừng hẳn, vợ Đào Nhị đã vội vàng chạy ra đón.


- Đại nhân, Ánh Hồng cô nương tới tìm.


Nói tới đây, vợ Đào Nhị liền im bặt.


Trong lòng Trần Gia nổi lên giông bão, hắn xuống kiệu rồi đi nhanh vào trong.


Vợ Đào Nhị chạy theo sau.


Trần Gia đứng giữa sân để Tiểu Hổ canh ngoài cửa.


Thấy trong sân không có bóng người, hắn mới thấp giọng:


- Nói đi!


Vợ Đào Nhị thuật lại lời Tưởng Diễm.


Trần Gia lập tức hiểu ý.


Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy như bị sét đánh, rất rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.


Nhìn cách Tống Nghiên Đường bảo vệ Tưởng Diễm cũng đủ biết hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót!


Sao xui xẻo vậy chứ!


Chỉ cho mượn một trăm lượng bạc mà cũng bị hiểu lầm là dụ dỗ Tưởng Diễm... Làm người tốt khó thật mà.


Tính sao đây?


Thanh minh?


Hắn chịu nghe sao?


Trong mắt Tống Nghiên Đường, kẻ như mình còn không bằng con chó hắn nuôi.


Im lặng?


Bao nỗ lực cố gắng từ trước đến giờ đều phó mặc theo dòng nước ư!


Trần Gia ngẩng đầu nhìn trời đêm, cảm giác cuộc đời này cũng giống như vậy, đen kịt một màu.


Nhưng không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên đôi mắt của Tưởng Diễm.


Đôi mắt đen láy trong suốt phản chiếu hình bóng của hắn. Trong đó đều là tin tưởng và mong chờ.


Chương 452: Khó xử


Trần Gia rất khó xử.


Với tính khí của Tưởng Diễm, chắc hẳn nàng ấy đã giải thích cho Đậu phu nhân. Nhưng nàng ấy vẫn lo lắng phái người đến đủ thấy Đậu phu nhân không thực sự tin tưởng.


Liệu bây giờ mình chứng minh không có bất kể ý đồ xấu nào với Tưởng Diễm thì Đậu phu nhân có hiểu lầm Tưởng Diễm không?


Tưởng Diễm lớn lên ở Lê gia, tuy có quan hệ máu mủ với Tống Nghiên Đường nhưng tình cảm không sâu nặng, Anh Quốc Công không nhận nàng ấy, lại thêm cả chuyện Vi Hạ nữa. Cho dù có Tống Nghiên Đường và Đậu phu nhân bảo vệ, nàng ấy cũng rất tủi hổ. Nay còn khiến Đậu phu nhân hiểu lầm thì tình cảnh của nàng ấy sẽ càng khó khăn hơn, thậm chí có thể mất đi chốn dung thân duy nhất.


Nhưng cứ để Tống Nghiên Đường quy chụp lên mình... Hắn thật sự không cam lòng!


Hắn vất vả lắm mới được như hôm nay. Chẳng lẽ lại vì một tội danh không đáng có mà hủy hoại đi tương lai?


Trần Gia đi tới đi lui trong phòng. Tận đến khi có tiếng trống canh ba, hắn mới cởi xiêm y lên giường.


Nhưng lên giường rồi cũng không thể chợp mắt.


Ban đầu nghĩ đến Thiêu Văn Cực đang bị nhốt trong ngục, chắc chắn Tống Nghiên Đường rất muốn biết Thiều Văn Cực đã khai những gì. Hắn có thế mượn cớ này lén lút bái kiến Tống Mặc, tiện thể nói mình nhìn trúng cô nương nhà nào đấy, xin Tống Nghiên Đường giúp đỡ, như vậy vấn đề được giải quyết rồi. Nhưng lát sau lại nghĩ, nếu Tưởng Diễm biết mình muốn nhanh nhanh chóng chóng phủi sạch tất cả, liệu có coi thường mình quá thực dụng không?


Trái không được phải cũng không xong!


Rõ ràng hắn đã tìm được cách cứu nguy, nhưng vẫn cứ cảm thấy bất an giống như làm việc trái lương tâm.


Không, lúc trước làm những việc trái lương tâm là lúc hắn rơi vào cảnh nghèo túng phải chịu sự kinh thưởng của kẻ khác. Lúc ấy, hắn chỉ cần nhắm mắt chịu đựng là mọi chuyện sẽ qua, còn bây giờ, hắn thật sự không hạ quyết tâm được.


Trần Gia trùm chăn qua đâu. Dù sao việc đã đến nước này, hôm nay hắn có nghĩ nát óc cũng không gặp được Tống Nghiên Đường. Vả lại ngày mai có chuyện gì xảy ra còn chưa biết. Thôi cứ để ngày mai tính sau!


Hắn ép mình nhắm mắt lại.


Nhưng rồi sáng sớm hôm sau có một tâm phúc ở nha môn Trấn Phủ ti chạy tới báo cho Trần Gia biết Sử đại nhân đã âm thầm đến chiếu ngục*.


Sử đại nhân chính là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ - Sử Xuyên.


Chiếu ngục do Trấn Phủ ti của Cẩm Y vệ quản lí, vậy mà Sử Xuyên lại phải bí mật đến lao ngục. Trần Gia thất kinh, vội vàng mặc quan phục phi ngư chạy tới chiếu ngục.


Nhưng đợi hắn đến nơi thì Sử Xuyên đã đi rồi.


Hắn hỏi nhỏ tâm phúc:


- Sử đại nhân tới tìm ai?


Tâm phúc thì thầm đáp: