Cửu U Long Giới

Chương 274: Bí mật của Sơn Bản Long Nhất




- Còn ngươi thì sao?

Nhìn Đỗ Mục Nguyên Soái đã chết trên mặt đất, Bạch Khởi chuyển ánh mắt sang Sơn Bản Long Nhất. Đối lập với mấy tên cường giả hộ thân của Đỗ Mục Nguyên Soái, Sơn Bản Long Nhất lại có vẻ rất cô đơn. Bên cạnh Sơn Bản Long Nhất chỉ có hai cường giả bao vây bảo vệ cho hắn, hơn nữa hai cường giả này ánh mắt đang muốn thoát ra, không khó nhìn ra hai kẻ này đã có chút do dự, có ý muốn thỏa hiệp.

Về phần Sơn Bản Long Nhất, sau khi vừa nghe thấy lời Bạch Khởi, hai mắt nheo lại, sau đó tức giận mắng chửi:

- Khốn kiếp… cái tên bản địa cấp thấp nhà ngươi, ngươi mơ tưởng bắt ta ư, Sơn Bản Long Nhất ta tuyệt đối sẽ không bị ngươi bắt lại dễ dàng như vậy, ngươi hãy chờ đó cho ta, dân tộc Đại Hòa chúng ta các ngươi không thể chiến thắng được.

Những người xung quanh nghe lời này đều mờ mịt, có điều khuôn mặt vốn lạnh như băng của Bạch Khởi, sắc mặt trong nháy mắt đã biến đổi, nhìn quang mang khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng phát ra từ trong con ngươi màu đen của Sơn Bản Long Nhất, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn mà lại có vẻ bí hiểm, sau khi nhìn Sơn Bản Long Nhất một cái thật sâu, Bạch Khởi thấp giọng nói:

- Không ngờ a, lại là người quen… người đâu… bắt lại tất cả bọn chúng cho ta, tên Sơn Bản Long Nhất này ta muốn đích thân thẩm vấn!

Vừa dứt lời, ba đại cường giả gồm Lưu Dịch Tư, Tác Lan, Mã Pháp Lý bên cạnh Bạch Khởi lập tức xông ra giống như cuồng phong, trong phút chốc bao vây đoàn người của Sơn Bản Long Nhất, không nói thêm lời nào, thanh toán ngắn gọn, giết chết những tênĐấu Vương cường giả xung quanh. Thậm chí ngay cả cường giả Thiên Long dưới quyền Đỗ Mục Nguyên Soái cũng không bỏ qua, chỉ có Sơn Bản Long Nhất là có thể giữ mạng sống, có điều lại bị hai người Lưu Dịch Tư và Tác Lan giữ chặt lại, ấn xuống đất. Sau khi phong bế đấu khí, mấy Đấu Vương trong nháy mắt trói gô đối phương lại, sau đó nghe theo lời sai bảo của Bạch Khởi, theo sau Bạch Khởi rời khỏi nơi này, đi về phía Gia Lam Thành nơi xa xa.

Chiến tranh đã kết thúc như vậy, những binh sĩ Liên quân còn sót lại không chút do dự mà lựa chọn đầu hàng, dưới tình hình này, bọn chúng ngoài đầu hàng ra thì đã không còn lựa chọn nào khác nữa, không đầu hàng thì sẽ chết, có hàng trăm vạn quân Bất Diệt Hoàng Triều, hơn nữa còn có những Ma Pháp Sư quỷ thần khó lường đó tồn tại, một khi bước ra lúc nào cũng có thể đầu lìa khỏi xác, những binh sĩ này đã không còn lựa chọn nào nữa.

Sau khi thu nạp những binh sĩ này, thủ hạ của Bạch Khởi sớm đã chuẩn bị hơn hai mươi Quân đoàn lập tức xuất phát, tiến về phía Bắc. Chủ lực đã mất đi phần lớn, bất luận là địa bàn của Thiên Long hay Sơn Bản Long Nhất cũng cũng lộ ra vẻ vô cùng trống không, lúc này quân đội của Bạch Khởi bắc phạt là một thời cơ rất tốt, có thể thôn tính toàn bộ lãnh thổ của Đế Quốc Gia Lam trong nháy mắt, nếu như thao tác thật tốt, thậm chí có thể tiến vào Thiên Long, ăn hết các tỉnh phía Nam của Thiên Long cũng không phải là không có khả năng.

Lần này xuất binh hai mươi Quân đoàn bốn trăm vạn người, Tiêu Thiên Vũ được Bạch Khởi bổ nhiệm làm chủ soái, về phần Vạn Lý Vân được Bạch Khởi lưu lại trấn giữ Gia Lam Thành, hơn nữa còn phái người thúc ngựa nhanh chóng đến Đế Đô Thành Hoa Hồng hồi báo chiến quả lần này, đương nhiên Bạch Khởi cũng tổ chức lễ ăn mừng chiến thắng ghi lại lại toàn cảnh binh Gia Lam tiến vào Thiên Long và cùng gửi đi, chờ đến khi sứ giả đến, bên này cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ.

Đợi đến khi tất cả mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Bạch Khởi đến mật thất dưới đất Vương cung của hắn. Dưới ngọn đèn dầu tối tăm đó, Sơn Bản Long Nhất bị quật đến mức không ra hình dạng con người, cột trên cây cọc bằng sắt, bị khóa sắt khóa chặt lại. Chung quanh trong gian phòng ngoài một ngọn đèn ra không còn thứ nào khác nữa, chỉ có bức tường bóng loáng và mấy hình cụ, còn về người ở đây toàn bộ đều bị Bạch Khởi điều đi, rời khỏi nơi này. Cuộc nói chuyện kế tiếp có lẽ không muốn để người khác biết được, điều này đối với Bạch Khởi mà nói tuyệt đối là một bí mật.

- Sơn Bản Long Nhất tiên sinh… Thế nào, ở chỗ này của ta vẫn sống tốt chứ? Bọn thủ hạ của ta chào hỏi như thế nào?

Bạch Khởi đi đến, khẽ mỉm cười, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim ở vị trí đối diện với Sơn Bản Long Nhất, bên cạnh chiếc ghế gỗ lim này còn có một cái bàn kiểu phương Tây, trên mặt bàn bày rượu và thức ăn. Bạch Khởi tùy ý cầm lên một chén rượu, thoải mái tự tại nhìn Sơn Bản Long Nhất trước mặt mang theo nụ cười và hỏi như vậy, nói xong còn cầm chén rượu màu xanh lắc đi lắc lại hai cái dưới mũi, dáng vẻ vô cùng say sưa.

Cảnh tượng như vậy khiến cho Sơn Bản Long Nhất đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lửa giận ngập trời nhìn Bạch Khởi. Hắn bị nhốt ở đây đã ba ngày rồi, ba ngày qua, thủ hạ của Bạch Khởi chưa từng hỏi mình bất kỳ chuyện gì, chỉ không ngừng tra tấn mình, thậm chí ngay đến ăn cơm cũng không cho mình ăn, chỉ cho mình uống chút nước để bảo đảm cho mình không chết, còn tên Bạch Khởi này đến đây lại ngạo mạn như vậy, nếu đối xử với Sơn Bản Long Nhất mình tại chỗ, thiếu chút nữa là hôn mê rồi…

- Đồ dân đại lục chết tiệt… Bạch Khởi, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi… Thiên Chiếu Đại Thần vĩ đại sẽ trừng phạt ngươi… Khốn kiếp~~~ khốn kiếp~~~ Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Sơn Bản Long Nhất tức giận hét lên.

Có điều tiếng hét của hắn lại không làm cho Bạch Khởi tức giận, trái lại sắc mặt càng trở nên bình tĩnh hơn, tia sáng trong mắt dần dần đậm lên, buông chén rượu xuống chậm rãi đứng lên, Bạch Khởi đi đến trước mặt Sơn Bản Long Nhất, sau khi nhìn đối phương từ trên xuống dưới liền lạnh lùng cười nói:

- Người Nhật Bản quả nhiên là người Nhật Bản, không hổ là dân tộc ngu xuẩn, lẽ nào ngươi không biết nơi này không phải là Trái Đất sao? Lẽ nào ngươi không biết cái tên Thiên Chiếu đó không thể đến nơi này sao? Hơn nữa… ngươi thực sự cảm thấy dân đại lục đơn giản như vậy, dễ đối phó như vậy sao? Nếu là như vậy sao ngươi lại thua những Ma Pháp Sư kia? Sao ngươi không đi trực tiếp chết Quang Minh Giáo Hoàng? Ngươi có cái khả năng đó không? Người Nhật Bản mãi mãi chỉ biết kêu gào, ngoài ra đều vô dụng…

- Ngươi… Làm sao ngươi biết được!

Sơn Bản Long Nhất trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng xanh, nhìn Bạch Khởi vẻ mặt không dám tin nổi, hắn không tin tất cả mọi thứ đều là sự thật, đây là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, hắn tưởng sẽ không có ai biết được, lúc này bị Bạch Khởi nói ra, hắn lập tức kinh hãi.

Có điều Sơn Bản Long Nhất dù sao cũng không phải tên ngốc, rất nhanh hắn đã hiểu ra, hoảng sợ nhìn Bạch Khởi trước mặt kinh ngạc kêu lên:

- Chẳng lẽ ngươi cũng là… Ngươi cũng là người xuyên việt! Ngươi là người nước nào! Chết tiệt, chẳng lẽ trên cái thế giới này không phải là chỉ có một mình ta sao?

- Ha ha… Ta là người nước nào ư? Đương nhiên là người Trung Quốc, ngươi nói… chỉ có một mình ngươi? Lẽ nào ngươi tưởng rằng ngươi thực sự là thiên kiêu chi tử? Ha ha… Sơn Bản Long Nhất ngươi quá ngây thơ rồi, mặc dù vẫn chưa khẳng định, có điều ta đã đại khái có thể suy tính, người đến Đại Lục Thiên Ân tuyệt đối không chỉ hai người chúng ta. Đúng vậy… Tuyệt đối không chỉ hai người chúng ta, ít nhất ta đã biết còn có một người nữa rất có khả năng, tuy hắn đã chết rồi… Sơn Bản Long Nhất à Sơn Bản Long Nhất… Ngươi biết tại sao ngươi thất bại không?

Bạch Khởi khẽ mỉm cười thản nhiên nói trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

- Đều là bởi vì ngươi quá hèn hạ, ngươi lại có những Ma Pháp Sư như vậy, nếu không ngươi chắc chắn sẽ thất bại…

Sơn Bản Long Nhất nghe xong lời này bộ mặt thù hận nói, lúc này hắn đã nghĩ ra rồi, bản thân sở dĩ thất bại đều là vì cái tên trước mắt này nếu không phải hắn… nếu như không phải hắn có những Ma Pháp Sư như vậy, mình cơ bản sẽ không thất bại.

- Sai… sự thất bại của ngươi là do ngươi quá kiêu ngạo, hơn nữa ngươi cảm thấy ta chỉ có những Ma Pháp Sư đó sao? Ba trăm Đấu Vương cường giả, đủ để giết các ngươi người ngã ngựa đổ, ngươi thất bại chính là do ngươi quá kiêu ngạo, ngươi cơ bản không hiểu mình đang ở vị trí nào, lựa chọn tốt nhất của ngươi không phải là lượn quanh giữa hai nước chúng ta, ngươi cơ bản không có năng lực chống lại chúng ta, ngươi chỉ có thể lựa chọn nương nhờ vào một bên, nếu không cuối cùng ngươi cũng không rơi vào tình cảnh như thế này. Ngươi phải hiểu rằng… ngươi lượn quanh giữa hai nước chúng ta nhìn có vẻ thông minh, thực ra một khi chúng ta quyết thắng bại, kẻ đầu tiên bị giết chết sẽ luôn là ngươi, điểm này ngươi cũng không hiểu, còn mưu toan xưng bá? Năng lực của ngươi và dã tâm của ngươi không hợp nhau mới chính là nguyên nhân lớn nhất mà ngươi thất bại… Sơn Bản Long Nhất à… hiểu rõ đi… bây giờ ta đến hỏi ngươi một số vấn đề, nếu ngươi trả lời thành thực có lẽ ta có thể nể tình chúng ta cùng đến từ Trái Đất mà cho ngươi một con đường sống, nếu không, ngươi biết đấy… Sát Thần Bạch Khởi, cái tên này tuyệt đối không phải là nói không.

Bạch Khởi lạnh lùng cười nói.

- Điều này… Ngươi hỏi đi…

Sơn Bản Long Nhất sắc mặt không ngừng biến đổi, có điều, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn khuất phục, tuy trong lòng hắn không phục, thậm chí hắn coi Bạch Khởi là kẻ thù, nhưng ít nhất tính mạng của hắn bây giờ nằm trong tay Bạch Khởi, không thể tuân theo Bạch Khởi không lựa chọn khuất phục.

Đối với tính mạng của bản thân, Sơn Bản Long Nhất vô cùng coi trọng, vì thế cho dù từ bỏ tôn nghiêm, Sơn Bản Long Nhất cũng không tiếc, theo Sơn Bản Long Nhất tôn nghiêm chẳng là cái gì, hy sinh cũng đã hy sinh rồi, chỉ cần mình có thể giữ mạng sống thì sẽ có cơ hội tìm Bạch Khởi báo thù.

- Ừm… Ngươi coi như thông minh, không để cho ta lãng phí miệng lưỡi. Ta hỏi ngươi, ngươi đến đây từ khi nào, ngươi vốn tên là gì? Trước kia ngươi làm gì? Ngươi đến đây như thế nào?

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, thản nhiên nhìn Sơn Bản Long Nhất nói như vậy, bắt chéo hai chân tựa vào ghế, Bạch Khởi lộ ra vẻ vô cùng thảnh thơi, đương nhiên, biểu hiện tuy có vẻ không thèm để ý, nhưng tai Bạch Khởi lại sớm đã dựng thẳng lên, Bạch Khởi rất quan tâm về vấn đề này.

Nếu như nói Bạch Khởi không muốn trở về thì đó là giả, mặc dù trong dị giới này phồn hoa vô vùng, mỹ nữ giai nhân, quyền thế địa vị Bạch Khởi cái gì cần có đều có, có điều Bạch Khởi vẫn muốn trở về thăm nhà một chút, cứ coi như không thể ở lâu, ít nhất cũng muốn trở về xem một chút. Người ta nói rất hay, giàu sang không trở về quê hương giống như mặc áo gấm đi đêm, Bạch Khởi bây giờ đương nhiên muốn trở về thăm nhà.

Có điều Bạch Khởi trở về cũng không phải muốn phô bày điều gì huyền diệu, chỉ là muốn trở về thăm quê hương của mình, thăm lại tất cả những gì quen thuộc, thăm lại hết thảy những người thân quen, như thế đã đủ rồi, Bạch Khởi sẽ không ở lại đó lâu, nhưng ít nhất cũng muốn trở về thăm, thăm gia đình của mình, bạn bè của mình…

- Cái này… Ta xuyên việt vào năm 20XX, trước đây ta là một kỹ sư của Công ty Công trình Điện lực Tokyo, thời điểm ta đến đây là bởi vì đầu mối điện lực xuất hiện vấn đề, khi ta đang sửa chữa đã bị tia điện đánh trúng. Khi ta tỉnh lại ta đã đến thế giới này, tiến nhập vào một cơ thể thiếu niên. Sau đó ta liền thay tên Sơn Bản Long Nhất, trà trộn ở cái thế giới này, tên của ta trước đây cũng là Sơn Bản Long Nhất… Ta bảo đảm ta không lừa gạt ngươi, còn về việc tại sao ta đến đây ta cũng không biết, có điều sau khi suy nghĩ rất lâu, ta cảm thấy sự có mặt của ta có liên quan đến tia điện đó.

Sơn Bản Long Nhất cũng thành thật, không dám có chút giấu diếm, vội vàng đem toàn bộ những gì mình biết nói hết ra, tính mạng nằm trong tay Bạch Khởi, Sơn Bản Long Nhất cũng không dám nói sai điều gì.

- Vậy sao? Hóa ra là như vậy à…

Bạch Khởi sau khi nghe lời này trầm giọng nói, khi nói trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, lời mà Sơn Bản Long Nhất cung cấp cơ bản không có tác dụng gì, điều này khiến cho Bạch Khởi rất thất vọng.

Sau khi trầm ngâm một lát Bạch Khởi đứng lên, cũng không thèm nhìn Sơn Bản Long Nhất một cái, xoay người chuẩn bị rời khỏi. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Sơn Bản Long Nhất đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó, tâm trạng và cơ thể hắn trong nháy mắt bị sự sợ hãi lan tràn. Bóng dáng của Bạch Khởi khiến cho hắn nhớ lại mình trước đây, mỗi khi mình rời khỏi đều là dáng vẻ như vậy, mà ngay sau đó sẽ có thủ hạ xông tới giết chết mình, điểm này Sơn Bản Long Nhất hiểu rất rõ, cho nên khi nhìn thấy Bạch Khởi rời khỏi, sắc mặt của Sơn Bản Long Nhất trong nháy mắt biến đổi, kinh hãi kêu lên:

- Bạch Khởi… Ngươi chờ một chút… Ngươi chờ một chút!! Ta còn có lời muốn nói!

Bạch Khởi bước lên bậc thang liền dừng bước, đứng trên bậc thang bằng đá xanh, nhíu mày nhìn Sơn Bản Long Nhất lạnh giọng nói:

- Ngươi còn có chuyện gì?

- Ngươi từng nói là không giết ta… Ngươi không thể giết ta…

Sơn Bản Long Nhất nuốt nước bọt sau đó kích động nói.

- Ta đã nói… vì vậy ta sẽ không giết ngươi, ngươi có thể yên tâm đi… có điều… ta không nói là ta muốn thả ngươi.

Bạch Khởi chán ghét nói, hắn đã không muốn để ý tới tên này, tên này không có tác dụng gì, thả ra cũng là tai họa nhân gian, chi bằng hãy giữ lại đây, để hắn chết đói cũng tốt. Dù thế nào người Nhật Bản cũng không ít người đối xử với người Trung Quốc như vậy. Bạch Khởi tuy không phải là thanh niên yêu nước, nhưng cũng bất mãn về điều này, bây giờ tuy thân đang ở dị giới nhưng cũng coi như báo thù cho Trung Quốc.

- Không… Ngươi chờ một chút… Ngươi chờ một chút, ta có bí mật trao đổi với ngươi! Chỉ cần ngươi đồng ý với ta… ta đảm bảo ngươi sẽ hài lòng… ta có một bí mật khiến ngươi hài lòng muốn trao đổi với ngươi!

Sơn Bản Long Nhất mặt liền biến sắc, nhưng ngay sau đó cắn răng cao giọng nói, điều bí mật này nén chặt trong lòng Sơn Bản Long Nhất không biết bao nhiêu năm rồi, từ khi hắn đến thế giới này không lâu đã biết được bí mật này, nhưng hắn vẫn luôn cất giữ và không nói ra, mục đích chính là trong tương lai hắn có thể dùng đến cái bí mật này, nhưng bây giờ xem ra tình hình dường như không theo ý muốn. Bạch Khởi lại muốn hắn chết đói, nhốt sống hắn chết ở nơi này, điều này làm cho Sơn Bản Long Nhất đành phải lựa chọn nói ra điều bí mật này, trao đổi tính mạng của mình với Bạch Khởi, dù sao nếu hắn chết rồi, cái bí mật này giữ đến chết cũng chẳng có ý nghĩa gì.

- Bí mật gì?

Bạch Khởi tò mò xoay người hỏi, cái bí mật có thể được Sơn Bản Long Nhất lấy ra để trao đổi tính mạng với mình vào lúc này nhất định đáng để mình thăm dò một chút, vì vậy Bạch Khởi rất tò mò, hắn tò mò cái tên Nhật Bản này rốt cuộc có bí mật gì mà lại giữ đến lúc này mới nói ra, hơn nữa nhìn bộ dạng của tên này hình như rất có lòng tin với mình.

- Điều bí mật này của ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải thề với trời là ngươi không thể giết ta, hơn nữa không thể vây chết ta ở nơi này, ngươi phải thả ta đi.

Sơn Bản Long Nhất sau khi nghe lời này liền nhìn Bạch Khởi trước mặt trầm giọng nói, để đảm bảo sự an toàn của mình, hắn đã yêu cầu Bạch Khởi thề với trời, cũng chính là thề với Sáng Thế Pháp Tắc để đảm bảo sự an toàn của mình, chỉ có như vậy Sơn Bản Long Nhất mới có thể nói ra bí mật của mình, mặc dù hắn không muốn nói ra nhưng hiện tại, cách duy nhất có thể đảm bảo tính mạng cho hắn chính là cái bí mật này.

- Được… có điều, trước tiên ngươi phải đảm bảo cái bí mật này đáng để đổi lấy tính mạng của ngươi, nếu không ta vẫn sẽ giết ngươi…

Bạch Khởi do dự một chút, nheo mắt nói.

- Điều này ngươi yên tâm… Ta bảo đảm… Chỉ cần ngươi thề không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết điều bí mật này, hơn nữa ta có thể lấy tính mạng ta ra để bảo đảm, ngươi lấy tính mạng của ta đổi lấy sự quyết định bí mật này là tuyệt đối đúng đắn, bí mật này đáng để ngươi làm như vậy!

Sơn Bản Long Nhất khẳng định nói, cái bí mật kinh thiên đó hắn đã cất giấu trong lòng không biết bao nhiêu năm rồi, kể từ sau khi hắn mới đến thế giới này đã phát hiện ra điều bí mật đó, chỉ là hắn không dám nói ra, cũng không dám để người khác biết được mà thôi, bởi vì bí mật này thực sự quá kinh người.

- Bạch Khởi ta thế với Sáng Thế Pháp Tắc, nếu như điều bí mật mà Sơn Bản Long Nhất nói ra khiến cho ta hài lòng thì ta sẽ không giết hắn… tuy nhiên chỉ có một lần.

Bạch Khởi giơ cao tay thề, sau khi gọn gàng sạch sẽ, lại lần nữa nhìn về phía Sơn Bản Long Nhất bị trói ở đó.

Sơn Bản Long Nhất hít sâu một hơi sau đó nhìn Bạch Khởi trước mặt, trầm giọng nói:

- Khi ta vừa mới đến thế giới này, trong thời điểm ta tỉnh lại, ta nằm trong núi lớn phía Đông Nam của Gia Lam, nơi đó núi non cuồn cuộn, nằm ở giải đất biên giới Vạn Thần, nơi tiếp giáp giữa Gia Lam và Thiên Long. Ta sống ở đó một khoảng thời gian, có một lần ta tiến vào Thần Sơn tìm kiếm con mồi, không may là ta ngã rơi xuống một động đá vôi, trong động đá vôi đó có một mạch nước ngầm, ta theo mạch nước ngầm lặn vào trong nước, sau đó đến một nơi thế ngoại đào nguyên… Khi đó… Ta giống như đã đến một thế giới khác, một thế giới đằng đằng sát khí, âm trầm kinh khủng, nơi đó là một mảng tối tăm, chỉ có ánh lửa u ám, lúc đó ta rất sợ hãi, muốn rời khỏi… nhưng trước khi trời khỏi, ta đã phát hiện ra một quyển Đấu Quyết ở một nơi gần cửa con đường, đó là một quyển Ám Quang Đấu Quyết, một quyển Thiên Cấp Đấu Quyết, ta cũng là dựa vào quyển Đấu Quyết này mà có thực lực như hiện nay.

- Điều ngươi nói cho ta chỉ có những thứ này sao? Những thứ này hình như không thể đổi nổi được đầu của ngươi.

Bạch Khởi cười lạnh nói, trong giọng nói để lộ ra sự không hài lòng.

- Không… Dĩ nhiên không phải, nếu như chỉ nói những lời này, ta sao dám lấy sinh mạng của mình để trao đổi với ngươi? Ta không phải một tên ngốc, ta đã nói ra thì đương nhiên có lý của ta. Ta đã nói, bí mật mà ta biết sẽ khiến cho ngươi hài lòng… sau khi lấy được Đấu Quyết, ta cảm thấy nơi đó có chút cổ quái, dù sao vị trí cửa lại có thứ như Thiên Cấp Đấu Quyết tồn tại là rất kỳ lạ, cho nên ta men theo đi vào, khi đến cửa… ta nhìn thấy một tấm bia đá… ngươi biết bên trên viết chữ gì không?

Sơn Bản Long Nhất dường như đã rơi vào hồi ức thuở xưa, chậm rãi kể cho Bạch Khởi, có điều khi nói đến đây, đột nhiên hắn dừng lại nhìn về phía Bạch Khởi, trong mắt xuất hiện sự cuồng nhiệt và hưng phấn.