Cửu U Long Giới

Chương 282: Trường sinh cổ thụ




- Chẹp chẹp… xem ra sức mạnh không tệ mà… đúng rồi, tiểu tử, quên mất không nói với ngươi một chuyện, ngươi mở ra kho báu của Đế Quốc Huy Hoàng có năm Tinh phần thưởng, còn có một viên bảo thạch cấp S, vừa rồi khi đổi cấp Đấu Đế ta đã giúp ngươi cộng thêm năm Tinh phần thưởng này rồi, viên Bảo thạch cấp S giữ lại cho ngươi, vì vậy nói thực ngươi bây giờ có hai tỷ năm ngàn chín trăm vạn kim tệ cùng một viên bảo thạch cấp S.

Cửu U cười ha hả, giống như nhìn Bạch Khởi trong lòng thoải mái có chút không yên ổn, cố ý tìm cái gì đó cho Bạch Khởi không tự nhiên.

- Ngươi nói gì! Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, sao vừa rồi ngươi không nói, ngươi đang đùa bỡn ta sao? Tại sao không cộng năm Tinh điểm thưởng vào sau cấp Đấu Thánh của ta, ta thà là giao thêm cho ngươi chín ngàn vạn cũng không muốn chiếm cái rẻ tiền này!

Bạch Khởi tức giận nói, tâm trạng vốn vui mừng vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận tràn ngập trời đất.

- Ồ… Cái này a. Vốn dĩ chính là như vậy, ta cũng không thể làm chủ, vừa rồi chỉ là chưa nói với ngươi, cũng không có nghĩa là không có. Thiệt là… Là tự ngươi không hỏi mà thôi, ồ… được rồi, được rồi, vẫn còn một viên bảo thạch cấp S, có muốn trực tiếp đổi thành huyết thống, tiến hóa Thiên Sứ Thập Nhị Dực? Ha ha, nếu ngươi tiến quân Thập Nhị Dực và Ngũ Tinh Đấu Thánh đều có thể đủ phân cao thấp, ta giảm giá cho ngươi, nhận của ngươi chín trăm vạn Giao Dịch Điểm, cộng thêm một viên bảo thạch cấp S, giúp ngươi tăng lên mức độ Thập Nhị Dực, thế nào?

Cửu U cợt nhả nói, mắt điếc tai ngơ với lời của Bạch Khởi.

- Ngươi… Được rồi.

Bạch Khởi không nhịn được muốn giết chết tên Cửu U khốn kiếp này, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được, suy tư chốc lát rồi đồng ý lời đề nghị của Cửu U.

Rõ ràng đề nghị này của Cửu U rất phù hợp với yêu cầu hiện tại của Bạch Khởi, Bạch Khởi bức thiết muốn tăng lên sức mạnh của mình, có điều bây giờ Bạch Khởi lại không có khả năng, tuy có chút tiền nhưng Bạch Khởi không nỡ dùng, số tiền đó đều có mục đích sử dụng. Thép tốt phải dùng vào lưỡi đao, bây giờ thực lực của bản thân đã kha khá rồi, chưa đến lúc bức thiết cần tăng lên, lãnh địa và quân đội của Bạch Khởi lại rất cần tiền, số tiền này vẫn nên cung cấp cho bọn họ, đương nhiên Bạch Khởi cũng muốn giữ lại một phần dự trữ để phòng sự cố bất ngờ.

Sau khi đổi huyết thống Hắc Ám Thiên Sứ Thập Nhị Dực, Bạch Khởi đã đạt đến đỉnh điểm huyết thống bản thân, muốn tăng lên nữa cũng không phải là không có khả năng, nhưng Giao Dịch Điểm cần có sẽ rất kinh khủng, thứ cần thiết để lên cấp thực sự không phải là nhỏ tí tẹo, Bạch Khởi tạm thời không có khả năng đó, cũng không có bảo thạch dư thừa để nâng cao huyết thống của mình, vì vậy đã từ bỏ.

Khi hoàn thành tất cả chuyện này, Bạch Khởi đi ra, dẫn thủ hạ của mình rời khỏi nơi này hướng về phía sâu trong Sâm La Tuyệt Vực, nơi có Mộc Hệ Phong ấn, Song Đầu Hoàng Đô đó không đi cùng bọn Bạch Khởi, chỉ là sau khi cáo biệt với bọn họ đã biến mất sâu trong rừng rậm.

o0o

Đoàn người của Bạch Khởi cấp tốc đi sâu vào trong rừng rậm, không ngừng tiến về phía trước, không ngừng tiến vào trung tâm của dải đất, Ma thú gặp phải đã càng ngày càng cao cấp, có một vài Ma thú nổi tiếng vì hung tàn, thậm chí còn tấn công bọn Bạch Khởi, có điều kết quả như thế nào có thể nghĩ là biết. Phàm là Ma thú đến gần đội ngũ này của Bạch Khởi không có con nào có thể sống sót, cơ bản không cần Bạch Khởi ra tay, những Ma thú đó đến gần, trong nháy mắt đã bị vô số cường giả xông ra ngũ mã phanh thây, chém thành từng đoạn từng đoạn, mục đích chính là biểu hiện một chút trước mặt chủ nhân Bạch Khởi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đương nhiên theo sau đó đẳng cấp của Ma thú không ngừng tăng cao, đoàn người của Bạch Khởi cũng gặp phải khó khăn, những cường giả cấp Đấu Vương đó đã không còn là đối thủ của Ma thú, tiến gần vào khu vực ba trăm dặm vị trí trung tâm, hầu hết Ma thú sinh tồn cấp thấp nhất đều là Thất Giai Ma thú, Bát Giai Ma thú chỗ nào cũng có, thậm chí ngay cả Cửu Giai Ma thú cũng theo đó xuất hiện. Mặc dù Cửu Giai Ma thú cũng chỉ lác đác một hai con, không triển khai công kích bọn Bạch Khởi, nhưng đã khiến cho không ít người phập phồng lo sợ, những người này ở bên ngoài đều tồn tại vòi vọi trên cao, Đấu Vương, Đấu Hoàng… nhưng ở đây bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là đối thủ của Thất Giai, Bát Giai Ma thú, những Cửu Giai Ma thú đó có thể nói là tồn tại giống như cấp Đấu Đế, sức mạnh của bọn họ không đủ để chống lại.

Trong đội ngũ xuất hiện tâm trạng căng thẳng, mặc dù có một đại cường giả như Bạch Khởi tồn tại nhưng vẫn không tránh khỏi sinh ra một chút khủng hoảng, Cửu Giai Ma thú giống như một đám mây đen bao phủ trên đầu mọi người không ngừng xoay chuyển.

- Liệt Hỏa, ngươi hãy dẫn tất cả mọi người lui về phía sau một trăm dặm, xây dựng cơ sở tạm thời, ta và Khiếu Thiên đi vào là được rồi.

Suy nghĩ trong lòng đám người trong đội ngũ Bạch Khởi có thể hiểu, hơn nữa Bạch Khởi cũng không cho rằng những người này đi cùng mình có thể giúp đỡ điều gì đó cho mình, bây giờ có lẽ ngoài Khiếu Thiên ra, những người khác đều không thể giúp đỡ gì cho Bạch Khởi, vì vậy Bạch Khởi quyết định tự mình tiến sâu vào là được rồi, những người này ở lại đây cũng tương đối an toàn.

Nói xong Bạch Khởi cũng không để ý tới những người khác, xoay người lên lưng Khiếu Thiên trực tiếp tiến vào sâu trong Sâm La Tuyệt Vực. Bạch Khởi cưỡi trên lưng Khiếu Thiên, tốc độ nói là một ngày vạn dặm cũng không quá, tốc độ của Khiếu Thiên chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung, đi lại như gió… Từ nơi xa nhìn thấy Khiếu Thiên hầu như chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng màu bạc, những thứ khác đều không nhìn thấy.

Không ngừng xuyên qua khu rừng rậm rạp này, chỉ mất thời gian nửa ngày, Bạch Khởi và Khiếu Thiên đã đến được dải đất trung tâm của Sâm La Tuyệt Vực.

Dải đất trung tâm này đã không còn giống như trước đây, cây cối ở đây rõ ràng đã cao hơn rất nhiều so với xung quanh, xung quanh có hàng trăm cây cối, rõ ràng cao hơn một bậc so với cây cối bên ngoài, mỗi một cây đều cao hơn mấy chục thước, cao hơn một trăm thước, nhìn lên khỏe mạnh vô cùng, còn ở vị trí trung tâm lại là một cây đại thụ chọc trời, cây này cao đến vạn thước, rộng trăm thước, một cái nhìn không thấy hết ngọn, giống như đã đâm thẳng tận trời, khiến cho người ta khi nhìn thấy cây đại thụ này tràn đầy kính nể.

Đây chính là trung ương của Sâm La Tuyệt Vực, không biết nơi này có những thứ gì, nhưng có một việc có thể xác định đó chính là nơi này tuyệt đối sẽ không bình thường. Bởi vì xung quanh khu vực này không có bất một con Ma thú nào, tất cả Ma thú đều đã biến mất không thấy. Cho dù là những con Cửu Giai Ma thú lớn mạnh cũng không xuất hiện ở quanh đây, chỉ có một vài con chim sâu nhỏ bình thường không có lực công kích gì, ở đây hình như là cấm khu sinh mạng, không có bất kỳ một động vật cỡ lớn nào đến gần, những con Ma thú đó hình như đang sợ hãi điều gì đó, không dám đến gàn nơi này nửa bước.

- Chủ nhân… Nơi này có vấn đề…

Khiếu Thiên một lần nữa lại cong người lên, nhe răng nhếch miệng đề phòng cảnh cáo Bạch Khởi, hai con ngươi màu vàng không ngừng liếc nhìn bốn phía, đây là lễ vật mà Song Đầu Hoàng Đô tặng cho Khiếu Thiên, sau khi Khiếu Thiên cắn nuốt số lượng lớn Ma thú không rõ tên lại lần nữa được tiến hóa, hai con ngươi này cũng không phải là thứ để bày biện, nó cung cấp cho Khiếu Thiên sức mạnh khó mà tưởng tưởng tượng, khiến cho sức mạnh của Khiếu Thiên tăng vọt lên mấy lần.

Thực lực của Bạch Khởi so với Khiếu Thiên hiện tại lại cao hơn một bậc, có điều phải nói mức độ nhạy cảm của giác quan Bạch Khởi còn kém xa Khiếu Thiên, dù sao cũng là Ma thú trời sinh có giác quan nhạy cảm hơn nhân loại, Ma thú cao cấp lại càng như vậy.

- Ừm… ta biết rồi, cẩn thận một chút là được. Ngươi nhìn Mộc Thần Thần tượng ở chính chỗ đó, chúng ta qua đó giải quyết Thần tượng là được rồi, những việc khác tạm thời không cần lo.

Bạch Khởi gật đầu, sau đó chỉ vào Thần tượng trước mặt, là một cây đại thụ phía xa, một cây cũng không cao lớn lắm, khoảng trên dưới mười thước, hình hươu dáng người, toàn thân bao bọc trong cây đại thụ… đó chính là hình dáng Mộc Thần trong truyền thuyết.

- Rống rống.

Khiếu Thiên gầm nhẹ hai tiếng, hình như đang đồng ý với Bạch Khởi, đồng thời đề phòng nhìn bốn phía, một người một thú từ từ đi lên phía trước, khi bọn họ xuyên qua một cây cổ thụ thẳng đứng trước mặt, bước vào phạm vi hình tròn bị tán cây cổ thụ này bao vây bốn phía, mặt đất bắt đầu rung lên.

Hơn trăm cây to cao đến trăm thước quay chung quanh tán cây hình tròn này bắt đầu rung lên, những cây này cũng lần lượt nhô ra mấy trăm chiến sĩ Thụ Nhân cao to từ trong lòng đất xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, nhánh cây rậm rạp đó biến thành cánh tay và tóc của bọn chúng, ở vị trí vòng tuổi chính giữa xuất hiện khuôn mặt lông mi và miệng, một chiến sĩ Thụ Nhân sống sờ sờ xuất hiện trước mặt Bạch Khởi.

Không… Hoặc là bọn người kia không thể được gọi là chiến sĩ Thụ Nhân, bởi vì trong chủng tộc Thụ Nhân cổ xưa, sự tồn tại cổ xưa nhất chính là cây sinh mạng của Tinh Linh Tộc, những Thụ Nhân khác cũng thường có dáng vẻ chỉ mười mấy thước, mà cây sinh mạng lại không thể hiện hình chuyển động, Thụ Nhân có tuổi già nhất cũng chỉ là cây cổ thụ vạn năm mà thôi, chiều cao của nó cũng chỉ trên dưới trăm thước, dáng vẻ giống như những tên trước mặt này, mà tộc trưởng của Thụ Nhân được gọi là chiến sĩ Thụ Nhân Thượng cổ.…

Nơi này… Xuất hiện hơn trăm chiến sĩ Thụ Nhân Thượng cổ.… bọn chúng chính là tượng trưng của sức mạnh, mặc dù Thụ Nhân không hiếu chiến, nhưng hiển nhiên những Thụ Nhân ở nơi này lại không như vậy, mặc dù bọn chúng hàng vạn năm tuổi, cũng chưa từng bước ra khỏi mảnh đất này, thế nhưng sức mạnh mà bọn chúng có là không thể nghi ngờ, mỗi một cây đều có lực chiến đấu có thể so với Đấu Hoàng của nhân loại… không… thậm chí còn mạnh hơn, bọn chúng đã gần tới giới hạn của Đấu Đế rồi… hơn nữa với sức sống mạnh mẽ, và cả thân thể không có cảm giác không biết đau đớn, bọn chúng tuyệt đối có thực lực có thể đấu với Đấu Đế.

Bây giờ Bạch Khởi đã hiểu đôi chút tại sao những con Cửu Giai Ma thú không muốn tiến gần nơi này, hơn trăm tên cấp Đấu Đế tồn tại, những con Cửu Giai Ma thú đó không phải là tên ngốc đầu để lừa đá, đương nhiên sẽ không tùy ý xông vào đây, xông vào đây đồng nghĩa với bọn chúng lúc nào cũng có thể đối mặt với uy hiếp chết chóc, bọn Thụ Nhân kia cũng không phải là ngồi không.

- Kẻ xông vào.… rời khỏi nơi này, nếu không chết.…

Một chiến sĩ Thụ Nhân Thượng cổ cao hơn một chút so với những Thượng cổ Thụ Nhân khác đi ra, con mắt màu đỏ nhìn Khiếu Thiên và Bạch Khởi, sau đó hạ lệnh đuổi đi. Bọn chúng cũng không lập tức ra tay giết chóc, có thể thấy những Thụ Nhân này vẫn giữ bản tính của nó. Thụ Nhân sinh ra là không thích chiến tranh, trừ phi bọn người kia chọc giận bọn chúng, hoặc là phá hoại môi trường sinh tồn của chúng, bây giờ biểu hiện này đủ để chứng minh lửa giận của bọn họ và sự coi trọng của bọn họ với mảnh đất này, tuyệt đối không cho phép kẻ khác bước chân vào.

- Hãy lui ra hết đi…

Đột nhiên một giọng nói như sấm vang lên, trong nháy mắt giọng nói vang lên, chim chóc xung quanh một trăm dặm bay lên, vô số Ma thú bắt đầu trốn chạy bốn phía, Bạch Khởi và Khiếu Thiên cũng kinh hãi, những Thượng cổ Thụ Nhân cửa rối rít khom lưng hành lễ, sau đó từ từ lui về vị trí của mình, quay người lại, rễ cây lại cắm xuống đất trở về với dáng vẻ trước đây của mình.

Còn Bạch Khởi và Khiếu Thiên cũng kinh hãi, đột nhiên quay người lại nhìn phía sau mình, phát hiện ra cái cây đại thụ khổng lồ cao vạn thước đã lộ ra mặt mũi… một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt bọn họ, già nua đến nỗi không lời nào nói rõ, nhưng giọng nói như sấm vừa rồi rõ ràng chính là do hắn phát ra.

- Ngươi là ai? Chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn phá hủy Phong ấn ở nơi này mà thôi.…

Bạch Khởi cau mày nói, mặc dù đã là nhân vật cấp Đấu Thánh nhưng Bạch Khởi vẫn cảm thấy rõ được, quái vật lớn trước mặt đem đến áp lực lớn cho mình, Bạch Khởi rõ ràng hiểu biết, quái vật trước mặt không phải là kẻ mình có thể chống lại, một khi hắn thực sự cho rằng mình có ác ý, nhằm vào mình và Khiếu Thiên ra tay thì kết quả không cần nói cũng biết.

- Ta biết… Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi, người đến đây phá vỡ Mộc Hệ Phong ấn… ừm… đã không biết bao nhiêu năm rồi, ta đã đợi ở đây mấy vạn năm rồi. Mười vạn năm trước ta đồng ý với Mộc Thần giúp hắn bảo vệ Thần tượng nơi này, trấn áp Mộc Hệ phong ấn, không để cho Mộc Hệ Nguyên tố trở lại một lần nữa, không để cho người ta đến đây phá vỡ Thần tượng tại nơi này. Vừa đợi đã mười vạn năm rồi. Mười vạn năm qua không có ai có thể đến được nơi này… nói thực là không có ai dám đặt chân vào nơi này. Còn ngươi… là người đầu tiên… Ta tự giới thiệu một chút, tên ta là Trường Sinh, người khác gọi ta là Trường Sinh Cổ Thụ… Ha ha… cái tên có từ rất lâu rồi…

Trường Sinh Cổ Thụ tươi cười nói với Bạch Khởi, lúc nói chuyện không ngạo mạn, không cố ý, có lúc bình thản, trong lúc nói chuyện, hơi thở của năm tháng vô tận liền theo đó mà đến, lời nói bình thường lại khiến cho người suy nghĩ rất nhiều.

- Các hạ dự định làm như thế nào?

Lời củaTrường Sinh Cổ Thụ khiến cho Bạch Khởi vô cùng đề phòng, hắn không biết Trường Sinh Cổ Thụ có thái độ gì, cho nên khi nói vô cùng cẩn thận, hắn đã quyết định rồi, một khi Trường Sinh Cổ Thụ có hành động gì đó với mình, thì sẽ lập tức dẫn Khiếu Thiên chạy trốn, mình không đủ mạnh để đối phó với lão già kinh khủng, mặc dù mình bây giờ đã là một Nhị Tinh Đấu Thánh thật sự, nhưng khi đối mặt với Trường Sinh Cổ Thụ, Bạch Khởi vẫn không có nửa phần chắc chắn.

- Làm như thế nào? Ha ha… Lúc đầu ta đồng ý với Mộc Thần giúp hắn bảo vệ Phong ấn mà thôi, đây chỉ là ước định giữa bạn bè với nhau, hơn nữa hắn chỉ bảo ta bảo vệ không để cho Ma thú phá hoại nơi này, chứ không có bảo ta giúp ngăn cản nhân loại tiến vào, cũng không nói không cho phép nhân loại phá hoại nơi này. Trái lại hắn đã từng nói với ta nếu có nhân loại có thể đến được nơi này thì hãy để hắn phá giải Phong ấn. Nói cho ngươi một bí mật… thực ra khi phong ấn nguyên tố, Mộc Thần cũng không phải là rất tán thành, chẳng qua là do áp lực lực của Chư thần đành phải Phong ấn Mộc Hệ nguyên tố, nhưng người ta đều rất hiểu rằng, Phong ấn sớm muộn gì cũng có một ngày bị phá giải, Mộc Thần cũng rất hiểu, vì vậy hắn cũng không tạo ra bất kỳ sự phòng hộ nào, chỉ là nhờ ta giúp bảo vệ không để Ma thú phá hoại nơi này mà thôi, nhưng không ngờ thoáng cái đã mười vạn năm. Đã mười vạn năm rồi mà vẫn chưa có một người nào có thể tiến vào nơi này, mà ngươi… là người đầu tiên… là con người… muốn phá bỏ Phong ấn của nơi này… vậy ngươi cứ tùy ý đi, có điều ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.

Trường Sinh Cổ Thụ nghe xong lời này, không hề để ý nói, thậm chí còn tiết lộ cho Bạch Khởi một số bí mật.

Giữa các Chư thần đã xảy ra chuyện gì Bạch Khởi cũng không thèm để ý, cũng không muốn biết, đối với Bạch Khởi mà nói thực sự là quá xa vời, nó giống như câu chuyện thần thoại. Chuyện giữa bọn họ, hữu nghị, mâu thuẫn, v.v. không có liên quan đến Bạch Khởi, Bạch Khởi không quan tâm cuyện này. Có điều lời của Trường Sinh Cổ Thụ vẫn khiến cho Bạch Khởi kinh ngạc, nguyên nhân kinh ngạc rất đơn giản, đó chính là bởi vì một câu nói của Trường Sinh Cổ Thụ… "Lúc đầu ta chỉ đồng ý với Mộc Thần giúp hắn bảo vệ nơi này mà thôi, đây chỉ là ước định giữa bạn bè với nhau…"

Lời này đem đến cho Bạch Khởi quá nhiều chấn động, bạn bè của Mộc Thần, câu nói này đủ để cho thấy rõ lai lịch, tuổi tác và cả sức mạnh của Trường Sinh Cổ Thụ. Đây là sự tồn tại kinh khủng có thể đủ để sánh vai với các Chư thần, Bạch Khởi bất giác càng xem trọng nhìn Trường Sinh Cổ Thụ một cái.

- Không biết các hạ muốn hỏi điều gì?

Bạch Khởi biểu hiện khá khách khí và tôn kính, Trường Sinh Cổ Thụ có tư cách để Bạch Khởi bày tỏ sự tôn kính.

- Bên cạnh ngươi có người của Tinh Linh Tộc sao, một tiểu tử không tệ của Tinh Linh Tộc, đã là Đấu Hoàng cường giả của nhân loại, ừm… còn có một Đức Lỗ Y… còn có một số người của chủng tộc khác… ngươi ta từng đến Vạn Tượng Sâm Lâm chưa?

Giọng nói già nua của Trường Sinh Cổ Thụ lại lần nữa không ngừng xoay chuyển bên tai Bạch Khởi, một câu bình thản của hắn lại vạch trần bí mật lớn nhất trong lòng Bạch Khởi.

Lời của Trường Sinh Cổ Thụ khiến cho sắc mặt của Bạch Khởi biến đổi lớn, đây là bí mật lớn nhất của hắn, hơn nữa đây chính là điều hắn luôn muốn giấu kín, một khi tin tức này truyền ra, Bạch Khởi lập tức sẽ trở thành công địch của Đại lục, tuy tỷ lệ tin tức này bị truyền ra rất nhỏ, nhưng trong lòng Bạch Khởi lại càng tò mò Trường Sinh Cổ Thụ này tại sao lại biết sự tồn tại của Mã Pháp Lý bên cạnh mình? Theo đạo lý mà nói hắn không thể rời khỏi nơi này, vì vậy Bạch Khởi không nhịn nổi mà kinh ngạc hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

- Ha ha… không cần căng thẳng, tiểu tử, nói thực với ngươi, là một vương giả của Sâm La Tuyệt Vực, Trường Sinh Cổ Thụ… Ta đã khống chế tất cả cây cối, rễ của ta bao trùm cả khu vực ba nghìn dặm chính giữa Sâm La Tuyệt Vực, tất cả mọi chuyện ngoài ba nghìn dặm đều không qua nổi tai mắt của ta, ta có thể biết tất cả mọi chuyện ta muốn biết trong phạm vi này. Huống chi… ngươi lẽ nào không biết cây cối cũng có sinh mạng sao? Tất cả cây cối trong khắp Sâm La Tuyệt Vực là tai mắt của ta… vì vậy chuyện của ngươi không giấu nổi ta… ta chỉ muốn biết… cái gã Sinh Mệnh Cổ Thụ đó có tốt không? Còn về những chuyện khác ta cũng không quan tâm… hơn nữa ngươi cũng yên tâm, chúng sinh của ta sẽ không bước chân ra khỏi nơi này, vì vậy ngươi có thể yên tâm là bí mật của ngươi sẽ không có ai biết được.

Trường Sinh Cổ Thụ lại cười lên, giọng nói già nua không ngừng bồi hồi trong khu rừng rậm này.