Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 91




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy rằng từ lúc Thiên Minh đại sư thu Tố Dĩ làm đồ đệ đến nay, Mộc Phong chưa từng gặp qua vị sư muội này. Nhưng hắn cũng không cảm thấy xa lạ đối với nàng, quả nhiên bởi vì duyên phận mấy đời làm đồng môn.

"Sư muội, chớ đi. Tai họa gần kề, sư huynh chỉ có thể hộ ngươi lúc này."

Thấy Tố Dĩ cúi đầu xuống dưới, Mộc Phong trầm giọng hỏi:

"Sư muội có phải không tin lời sư huynh nói hay không?"

"Sư huynh phân phó, ta không thể không theo, nhưng chỉ duy độc việc này..."

"Sư muội, vì sao ngươi cứ kiên trì như vậy? Con đường phía trước sinh tử chưa biết, ngươi không nên khư khư cố chấp."

"Hắn ở nơi nào?"

"Nếu ta cho ngươi biết hắn ở nơi nào, ngươi liền hướng về nơi đó mà đi. Hắn chính là kiếp số của ngươi."

"Nếu là kiếp số, lại có thể nào trốn tránh? Sư phụ trước khi bế quan từng nói, thiên mệnh không thể trái, tu tiên đã là nghịch thiên, nhưng tu chân giả vẫn như cũ có thể tu thành chánh quả. Như thế xem ra, mệnh cách cũng không phải không thể phá. Sư huynh, ngươi tinh thông Huyền Môn Trận Pháp, hiểu thấu đoán mệnh chuẩn số, theo đạo lý nên cảm thụ càng sâu."

Mộc Phong nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, rốt cuộc thở dài một hơi:

"Thôi, ngươi đem Tụ Linh Châu thắng được từ tỷ phí môn phái lấy ra đây."

Tụ Linh Châu ở trong tay Mộc Phong phát ra hào quang mãnh liệt. Một trận sương mù qua đi, trong đầu Tố Dĩ hiện lên rất nhiều hình ảnh, mỗi một lần không cam lòng trước khi chết, mỗi một lần rung động khi gặp lại. Thì ra, nàng đối với hắn cảm thấy quen thuộc cũng không phải vì từng ngẫu ngộ ở trong trí nhớ. Mặt mày của hắn, thanh âm của hắn, đã sắp dung nhập vào trong linh hồn của nàng.

"Tuy rằng không biết vì sao nó tồn tại, nhưng từ lúc Tụ Linh Châu xuất hiện, ta liền đoán trước được hôm nay." Mộc Phong nâng tay, một luồng ánh sáng liền đánh vào trong thức hải của Tố Dĩ.

Sau đó, nàng nhớ lại...

Thời tiết tháng ba cỏ mọc xanh ngắt, hắn đắm chìm dưới ánh mặt trời, nhàn nhã quên đi năm tháng...

Đảo mắt qua nhất thế, hắn nhìn nàng cười như trời quang thiên lãng...

Tố nguyệt như sương, gặp lại người mờ mịt tâm động. Hắn ngự ở trong từng giấc mộng của nàng, không biết bao giờ mới tỉnh...

Sương mù nặng nề, giống như mang theo vô tận ưu sầu. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn mơ hồ hiện lên giữa khí trời ảm đạm, tựa như một bức hoạ cuộn tròn. Nàng lại một lần nữa ngủ say, ước định kiếp sau gặp lại...

Trong lúc Tố Dĩ nhắm mắt, linh khí xung quang ùn ùn mãnh liệt hướng đến trên người nàng đánh tới. Mộc Phong tuy rằng từng nghe Thiên Minh đại sư nói qua thể chất đặc biệt của Tố Dĩ, nhưng thời điểm tận mắt chứng kiến vẫn thập phần khiếp sợ. Phát hiện Tố Dĩ loáng thoáng có dấu hiệu đột phá, hắn lập tức thi triển kết giới, vì nàng hộ pháp.

Thật lâu sau, Tố Dĩ chậm rãi mở mắt, hơi thở trầm ổn. Nàng vẫn cúi đầu, nhưng cũng không thấy lộ vẻ suy yếu sau khi đột phá.

Cẩn thận nhìn kỹ lại, Tố Dĩ thế mà đã trực tiếp Hóa Thần, đạt tới Động Hư Kỳ.

"Nhớ tới cái gì?"

Gió nhẹ thổi phất lên tà áo, mùi hoa thoang thoảng nhiễm vào trong gió thổi đến. Cảnh tượng muôn hoa đua nhau khoe sắc bất quá cũng như thế mà thôi.

Tuy nhiên, giữa sắc màu rực rỡ, nữ tử tạo nên cảnh tượng này lại cực kỳ thanh lãnh lạnh lùng, giống như không chút cảm giác được nửa phần quang cảnh.

"Ta đánh mất hồn phách, nhưng mà......" Tố Dĩ chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Nàng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt:

"...Ta xem hắn như linh hồn của ta."

Mộc Phong mở ra cây quạt, tiêu sái cười khẽ:

"Một khi đã như vậy, ngươi liền tìm hắn đi thôi."

Vị sư huynh đã cùng Tố Dĩ trải qua mấy đời trước, khẳng định cũng sẽ dung túng quyết định của nàng, vậy thì vì sao hắn không thể tin nàng. Thân là sư muội của hắn, quả nhiên phải dũng khí như vậy. Cho dù con đường phía trước trắc trở thế nào, vẫn có hắn cùng sư phụ ở sau lưng nàng, hộ tống cho nàng!

******

Tố Dĩ ở nơi nàng mất tích thấy được con thỏ thần sắc mệt mỏi.

Con thỏ đang đem toàn bộ thân thể mình cuộn thành một quả cầu, làm bộ như là tảng đá. Hai cái lỗ tai rũ xuống hơi động đậy một chút, lại dùng chân sau gãi ngứa cái mông. Đột nhiên, nó dựng lên lỗ tai, cái mũi ngửi ngửi bốn phía, sau đó mở ra cặp mắt tròn xoe, động tác nhanh chóng hướng về phía Tố Dĩ ẩn thân nhào tới.

Tố Dĩ bị đụng một cái đầy cõi lòng, tùy ý con thỏ ở trong lòng nàng cọ loạn, cũng không bắt nó lấy ra. Chống lại cặp mắt ướt sũng, tràn đầy ủy khuất của nó, nàng nhàn nhạt mỉm cười:

"Để ngươi đợi lâu."

Cách nơi con thỏ ngồi thủ vệ không xa chính là kết giới của Thông Thiên Bí Cảnh, cửa vào cư nhiên là một vách núi đen. Con thỏ đang muốn nhắc nhở nàng đây chỉ là ảo cảnh, cũng không đáng sợ. Nhưng còn chưa kịp có động tác, Tố Dĩ đã ôm nó thả người nhảy xuống.

Con thỏ cả kinh đến mức hai lỗ tai đều dựng thẳng lên. Trong nháy mắt, bọn họ đã muốn đáp xuống mặt đất. Con thỏ run run thân thể. Oa oa! Chủ nhân, kỳ thật không cần nhảy xuống, còn có cửa vào khác......

Nhưng âm thanh nức nở của nó đột ngột nghẹn tại cổ họng, nó ngửi được rất nhiều hơi thở chán ghét quen thuộc - tu sĩ nhân loại!

"Hoa Thanh, sao ngươi lại ở đây?"

Trước mắt đứng rất nhiều tu sĩ thuộc đủ các môn phái, mà người vừa đặt câu hỏi chính là sư tôn của Sở Dịch Nhân - Thiên Dịch đại sư. Thiên Dịch đại sư vốn cùng Thiên Minh đại sư không hợp, bởi vì linh căn của hai người tương khắc, tu vi lại giống nhau, địa vị cũng tương tự. Hơn nữa, đệ tử dưới trướng hai người phần lớn đều từng có chút tranh chấp. May mắn Thiên Minh đại sư vẫn luôn ẩn cư trên Nam Tuyết Phong, thiếu cùng Thiên Dịch đại sư chạm mặt, mới không khiến cho nội môn phân tranh.

Nhiều năm như vậy, Thiên Dịch đại sư vẫn như cũ đối với Thiên Minh đại sư nhìn không vừa mắt, lúc này thấy được đồ đệ của hắn - Tố Dĩ, lập tức trừng mắt dựng râu, thái độ không chút thân thiện.

Tố Dĩ còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh Thiên Dịch đại sư liền kinh sợ hô:

"Con thỏ kia là ma vật!"

Sau khi rời đi Huyền Thiên Phái, Tố Dĩ không còn tinh lọc ma khí cho con thỏ, bị người ta phát hiện cũng là chuyện bình thường. Con thỏ chỉ khinh miệt nhìn tu sĩ đang cực kỳ ngạc nhiên kia, liền đem cái đầu lông xù rúc vào trong lòng Tố Dĩ. Cơ hội hiếm có như vậy, nó muốn tiếp tục cọ cọ.

Tố Dĩ không để ý tới những người nàng không quen biết. Nàng quan sát phía sau Thiên Dịch đại sư, chỉ nhận ra được những người mặc trang phục đồng môn, còn lại.....Chỉ có thể nói, người nàng nhận thức quá ít.

Thiên Dịch đại sư nhíu mày, thái độ càng thêm nghiêm khắc hỏi:

"Vì sao ngươi lại cùng ma vật ở chung một chỗ?"

Vẫn bị kêu là ma vật này ma vật nọ, bản thỏ đại nhân đáng yêu cảm thấy thực phẫn nộ. Nó rục rịch thân thể, cảm giác đầu bị một bàn tay lạnh lùng nhấn xuống. Tâm tình của nó đột nhiên không còn bức bối như vậy.

Được rồi, hiện tại nó muốn hưởng thụ chủ nhân sủng ái. Đám tiểu châu chấu này để lại cho chủ nhân làm điểm tâm ăn đi.

"Có thể tránh đường sao?"

Nghe được lời nói của Tố Dĩ, mọi người đều nghi hoặc. Đây là con đường mà ai muốn vào Thông Thiên Bí Cảnh cũng phải đi qua, chẳng lẽ nàng cũng đang tìm Mạc Duật? Vì thế, bọn họ liền lộ ra các loại ánh mắt khinh thường cùng hoài nghi.

"Ngươi cũng muốn vào Thông Thiên Bí Cảnh? Ma vật vốn không thân cận với tu sĩ nhân loại. Tu vi của ngươi mới Trúc Cơ, thế mà lại thu phục được một ma vật! Ngươi cùng Ma Tôn Mạc Duật có quan hệ gì?"

Bọn họ bắt đầu suy đoán Tố Dĩ có phải là ma vật giả trang thành nhân loại hay không. Nhưng bọn hắn không rà soát thấy trên người nàng có ma khí, chẳng lẽ nàng bị tên Mạc Duật kia thôi miên, lẩn vào nhân gian làm gián điệp?

"Hoa Thanh, chỉ cần ngươi giết ma vật trong tay, trở về môn phái lĩnh tội, chuyện nơi này ta sẽ coi như chưa từng phát sinh."

Những người khác mặc dù có hơi bất mãn, nhưng ngại với tu vi cùng địa vị của Thiên Dịch đại sư, không tiện đối với đệ tử môn phái hắn làm cái gì, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nữ tu bộ dạng bình thường hiếm thấy này, suy nghĩ chờ đến thời điểm nàng một thân một mình lại đem nàng bắt cóc, thẩm tra đàng hoàng một phen quan hệ giữa nàng cùng ma vật kia.

Bọn họ cứ thế thống khoái hạ quyết định. Tố Dĩ cũng không để ý tới. Nàng chỉ nhắm mắt, niệm một câu chú pháp, mặt đất dưới chân bọn họ thế mà lại nứt ra, bên dưới nhanh chóng cuồn cuộn mọc lên một cây mây tráng kiện. Mỗi một nhánh bắt lấy một tu sĩ, liền hướng về phía hai bên quăng ra. Con đường trong phút chốc liền được dọn dẹp sạch sẽ thông thoáng. Nếu phát hiện có người nào giãy giụa chạy tới, con thỏ liền há mồm phun ra lôi điện nướng bọn họ, khiến bọn họ chỉ có thể không ngừng hướng vào trên người mình quăng Thủy Phù để hóa giải.

(Nó là Pikachu sao? ( ̄︿ ̄))

Cửa kết giới sắp mở ra, sau một trận cường quang chói mắt, xuất hiện ở trước mặt mọi người cư nhiên là một thân ảnh nổi bật thướt tha.

Chờ cho thấy rõ bộ dạng người nọ, trong đám tu sĩ liền truyền ra tiếng kinh hô:

"Sở sư muội!"

Sở Dịch Nhân từ trong hào quang mà đến, trang dung thanh nhã, mặt mày hàm xuân, nhưng lại phát ra vài phần yêu mị.

"Sở sư muội, không cần sợ, chúng ta tới cứu ngươi!"

Sở Dịch Nhân không nhìn thấy Tố Dĩ đang đứng trong góc khuất. Nàng đối với nam tử vừa lên tiếng khẽ cười nói:

"Sư huynh, không cần lo lắng, ta không có chuyện gì."

Nam tử cẩm y kia rõ ràng chính là vị sư huynh ngày ấy cùng bọn họ đi vào Thiên Trọng Sơn. Từ ngày phát hiện Sở Dịch Nhân cùng La Chi Hoán có ái muội, hắn liền bế quan tu luyện, cho đến gần đây mới có chút thành tựu, nhưng vừa nghe được Sở Dịch Nhân bị ma tu cướp đi, liền cơ hồ tẩu hỏa nhập ma, khẩn cầu sư môn nhiều ngày mới được phê chuẩn cho đến đây.

Lúc này thấy được Sở Dịch Nhân, toàn bộ lý trí của hắn đều bị đánh mất. Hắn si mê nhìn nàng, tuy rằng Sở Dịch Nhân trước kia cũng rất đẹp, nhưng trên người luôn tản ra khí chất thanh cao cự người ngàn dặm, làm cho hắn chỉ có thể đứng ở rất xa ngưỡng mộ. Lâu như vậy không gặp, mĩ mạo của nàng thế mà lại càng phát ra một loại ma lực, làm cho hắn muốn bất chấp quên mình, cùng nàng trầm luân, cho dù đánh mất một thân tu vi, vạn kiếp bất phục!

So với nam tử cẩm y, những tu sĩ tu vi cao liếc mắt một cái liền nhìn ra Sở Dịch Nhân không tầm thường, nhất là Thiên Dịch đại sư từng cùng nàng song tu qua. Hắn so với những người khác càng cảm nhận được mị khí trên người nàng. Đó là kết quả của việc bị đại lượng dương khí tẩm bổ mà thành.

Trong mắt Thiên Dịch đại sư thoáng hiện lên một tia tàn độc. Hắn không cho phép vật sở hữu của mình bị hoen ố, nhất là bị ma vật làm hoen ố.

"Dịch Nhân, còn không mau lại đây!"

Thấy rõ vẻ tức giận trong mắt Thiên Dịch đại sư, Sở Dịch Nhân chỉ câu lên khóe môi, mỉm cười quyến rũ:

"Sư tôn, Dịch Nhân không quay về."

Nam tử cẩm y hồi phục lại tinh thần, liền thấy Thiên Dịch đại sư vẻ mặt thập phần phẫn nộ. Hắn đau đớn nhìn Sở Dịch Nhân:

"Sở sư muội, ngươi muốn phản bội sư môn sao?"

Sở Dịch Nhân cười khẽ, mị nhãn như tơ, lộ ra ngàn vạn phong tình, khiến người ta hồn xiêu phách lạc:

"Ta cũng không muốn phản bội sư môn, chỉ là..." Ánh mắt của nàng quét đến chỗ nào, tất cả mọi người đều tâm thần chấn động. Tu vi của nàng nhất định không đơn giản!

Vừa lòng nhìn đến bộ dáng thần hồn điên đảo của bọn họ, nàng tiếp tục nói:

"Nhân loại cùng ma tu không thể cùng tồn tại sao? Trăm năm trở lại đây không có một tu sĩ nào phi thăng thành công, chẳng lẽ các ngươi không suy nghĩ rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Cho dù là ma tu cũng có ưu điểm của ma tu, nếu nhân loại cứ xem trọng bản thân mình, nghĩ mình mới là người được trời cao ban phúc, vậy sẽ luôn trì trệ không tiến. Ta cũng chỉ thuận theo thiên mệnh, tìm kiếm phương pháp tu luyện càng thích hợp với ta hơn mà thôi."

"Quả thực nói hươu nói vượn! Nhân cùng yêu ma há có thể đánh đồng!"

"Ngươi khẳng định là bị ma tu mê hoặc, mới vì bọn họ nói chuyện!"

"Thiên Dịch đại sư, nghịch đồ này không cần cũng được. Chúng ta thay ngươi thanh lý môn hộ!"

"Giết yêu nữ, sau đó giáo huấn tên ma tu không biết trời cao đất rộng kia!"

Sở Dịch Nhân híp lại con mắt, vẻ mặt càng trở nên không kiên nhẫn, trên người dần dần tản ra hắc khí:

"Ta hảo tâm khuyên bảo các ngươi, thế mà các ngươi lại không biết tốt xấu...Một khi đã như vậy, ta liền rời khỏi môn phái đi."

Sở Dịch Nhân hai tay vừa lật, nồng đậm hắc khí từ trong tay nàng toát ra, sấn với ngọc nhan của nàng càng trở nên yêu diễm.

"Hi vọng sau này các ngươi sẽ không hối hận...Mạc Duật? Ngươi đã đến rồi, về sau ta liền đi theo ngươi......" Nhìn đến thân ảnh cao ngất kia, Sở Dịch Nhân lập tức thu tay lại, cao hứng nghênh đón.

Nàng vừa giương ra một nụ cười quyến rũ, lại phát hiện ánh mắt của hắn vẫn cố định tại phía sau nàng. Đáy mắt sâu như hắc đàm thoáng nổi lên lăn tăn gợn sóng.

Sở Dịch Nhân khiếp sợ quay đầu, thấy được Tố Dĩ từ trong góc tối chậm rãi hiển thân.

"Hoa Thanh, sao ngươi lại ở trong này......Không, ngươi là Tố Dĩ?!"



-- Tiểu kịch trường --

Thỏ: "Sở Dịch Nhân vì quái gì không thấy được bản thỏ đại nhân, điểm này không khoa học!" o(╯□╰)o

Hệ thống: [Bởi vì ngươi toàn thân đều là lông, hiển thị không rõ.]

Thỏ: o( ̄ヘ ̄o#) "Ta không chấp nhận lý do này -- Ta muốn nhuộm lông vàng! Chủ nhân, chủ nhân, có phải như vậy sẽ càng đáng yêu hơn hay không?" (●ω●)

Tố Dĩ một cước đá bay quả cầu vàng kim kia.

Thỏ: ~(•﹏•)~ "Oa oa! Chủ nhân sao lại đối xử với người ta như vậy? Người ta chính là con thỏ đây!"

Tố Dĩ: "Tiểu Mị."

Mị Lạc Hoa lắc lư cái đầu, há mồm "Phù" một tiếng, bộ lông vàng của con thỏ liền bị thiêu trụi.

Tố Dĩ: "Đã nhận ra."

Thỏ:ヾ(;д;))))....."Ta phải nhảy một ngày thỏ chân vũ mới đổi được bộ lông vàng kim này a......"