Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 3: 3: Khởi Đầu Khao Khát





Sáng hôm sau, Lâm Quân vừa tỉnh giấc thì bắt gặp ánh mắt thiếu niên nhìn mình chăm chú
Thiếu niên có đôi mắt cún hơi cụp xuống nhưng khi thấy anh thức dậy bỗng cười rộ lên nụ cười tinh xảo không giấu vẻ vui mừng
" Anh đã tỉnh.

"
Thiên thần sao?
Anh súyt chút nữa bị cái hào quang vai chính đó làm cho lu mờ lý trí nhưng bên ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh
" Mấy giờ rồi? Sao không gọi anh? "
" Tại...em không nỡ gọi.

"
Nghe vậy anh trầm mặc nhìn Cao Thiên Dụ
Dường như thái độ của cậu nhóc so với lúc đầu gặp anh đã có thay đổi, lúc mới bước vào Lâm gia cậu trông có vẻ sợ hãi mọi thứ, và anh cũng không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc nên cậu có vẻ sợ anh nhất
Nhưng sau sự kiện đêm đó Cao Thiên Dụ có dáng vẻ dựa dẫm và ỷ lại vào anh ngay
Trong lòng Lâm Quân bỗng như đạt được thành tựu nào đó, cảm thấy tự hào vì mình trở thành phao cứu sinh đáng tin cậy của vai chính.
" Được rồi, đi ăn sáng nhé? "

" Dạ.

"
Ở sảnh ăn, một người đàn ông lịch lãm khoảng chừng 37-38 tuổi, tóc vuốt ngược gọn gàng, một thân toát ra vẻ đầy khí thế quyền lực và có chút lạnh lùng đang ngồi giữa bàn
Các nét của Lâm Quân giống ông ấy đến 7 phần, ông ấy không ai khác là Lâm Trạch, cha hiện tại của anh.
" Ngồi xuống đi.

"
Thấy hai đứa con trai bước xuống cùng nhau, người đàn ông cất giọng trầm ấm có phần ôn nhu
Cao Thiên Dụ mới chuyển tới đây không lâu nên ông nghĩ hai đứa nhỏ này khó kết thân vậy mà mới vài tuần đã dính nhau như anh em ruột rồi đúng là chuyện đáng mừng.
Lâm Quân vừa ngồi xuống cậu liền rón rén ngồi xuống bên cạnh anh y hệt một cái đuôi
" Cha, đêm qua cha ngủ có ngon chứ? "
Anh hỏi một cách rất bình tĩnh nhưng mắt lại hướng về người quản gia đang đứng phía sau cha, biểu cảm ông ta vừa bất an vừa chột dạ
" Ngon lắm, chẳng lẽ con ngủ không ngon sao? Lại thức khuya xem điện thoại nữa đấy hả? "
" Đâu có đâu...!" Lâm Quân cười trừ, trong lòng lại thầm nghĩ
Đúng là mỗi phòng cách âm quá tốt cho nên ông chú quản gia kia mới cả gan làm tới.
" Thiên Dụ thì sao? Con đã quen sống ở đây chưa? " Lâm Trạch vừa hỏi vừa từ tốn dùng bữa ăn
Cậu hơi ngập ngừng đáp " ...Dạ rồi "
" Vậy tốt, tuần sau ta sẽ cho con đi học cùng trường với anh, hai đứa chăm sóc nhau cho tốt.

"
" Vâng.

Vậy hôm nay chú Triệu chở con đi học nhé được không? "
Anh quay qua nở một nụ cười đầy thiện chí với vị quản gia khiến ông ta không nghĩ mình có thể từ chối.
" -Tất nhiên là được thưa thiếu gia..

"

Lâm Trạch không ý kiến gật đầu còn Cao Thiên Dụ có vẻ lo lắng
Anh định ở riêng một chỗ với ông ta sao?
**
Trong xe Triệu quản gia trong lòng căng thẳng tay cầm bánh lái, ông nhìn qua kính hậu thấy người ngồi phía sau vẫn tự nhiên như chưa có chuyện gì ông mới khởi động xe
Đang đi thiếu niên đột nhiên cất tiếng " Chú không có gì muốn nói à? "
Chú Triệu biết Lâm Quân muốn ông nói gì, ông ngập ngừng:
" Thiếu gia...có thể nói cậu không tin nhưng tôi cũng không biết đêm qua mình bị gì nữa, Cao thiếu là một đứa trẻ ngoan, tôi không hề có ý đồ nào với cậu ấy cả.

"
" Vậy thì tại sao? "
" ...Lúc đó tôi xuống nhà thì gặp cậu Cao, chúng tôi chào hỏi như bình thường thì tôi cảm thấy mình dần mất tỉnh táo như bị che mắt sau đó vồ lấy cậu ấy.

Thật sự tôi không muốn làm như vậy, tôi cảm thấy rất hổ thẹn.

"
Lâm Quân trầm mặc không biết nên tin hay không tin người đàn ông này
Dù sao trong nguyên tác nói ông là người quản gia trung thành tử tế của Lâm gia, hơn nữa còn là người giúp đỡ cho vai chính rất nhiều lúc cậu trong cơn nguy kịch
Vậy mà tình huống đêm qua là sao chứ? Chẳng lẽ cốt truyện này có vấn đề?
" Chú Triệu, tôi không muốn thấy cảnh đó lần hai chú hiểu chứ? "
Triệu quản gia trầm mặc một lúc:

" Tôi hiểu rồi thiếu gia, tôi sẽ hạn chế gặp cậu Cao và tránh tiếp xúc với cậu ấy.
" Được.

"
Dù sao Lâm Quân cũng muốn cho ông một cơ hội, để xem người đàn ông này đáng tin đến đâu.

Nếu không anh sẽ tống ông ta khỏi đây ngay.
Sau hôm đó Triệu quản gia đã làm đúng như điều đã hứa, ông rất ít khi đụng mặt với Cao Thiên Dụ mà hiếm lắm cũng chỉ đứng xa gật đầu chào hỏi cho có lệ
Lúc đầu cậu vẫn hơi dè chừng nên tiếp tục ngủ ở phòng anh nhưng sau khi anh thấy cậu không còn sợ hãi nữa liền đá đít về phòng luôn
Nói thật thì cậu vẫn thích ngủ ở phòng anh hơn nhưng chẳng có lý do gì đành ôm gối trở về phòng
Nhưng nghĩ lại tuần sau được học chung trường với anh rồi nên cậu cảm thấy rất háo hức
Trước giờ ngoài mẹ ra cậu chưa từng thấy an toàn khi ở cạnh ai hết, kể cả Lâm Trạch đưa cậu đến đây đối xử tốt nhưng vẫn cảm thấy ông không hẳn là yêu thương cậu mà chỉ vì muốn mẹ yên tâm
Chú Triệu thì ban đầu nghĩ ông là người đáng tin nhất ở đây thế mà giờ cũng khiến cậu mất lòng
Còn về anh Lâm Quân, ấn tượng ban đầu về anh là một người khá khó gần và lúc nào cũng nhìn chằm chằm cậu như đang tìm tòi sinh vật lạ, vì vậy cậu mới có ý nghĩ anh không thích mình nên cũng chẳng lại gần
Và bây giờ đã khác, cậu khao khát muốn trở nên thân thiết với anh hơn, dựa dẫm vào anh, bên cạnh anh, trở thành người quan trọng đối với anh..