Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 46




Đêm tân hôn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi liền chui tọt lên giường nằm trước, chồng tôi lúc này đang bận sắp xếp quần áo của tôi cho vào tủ, bộ dáng hí hửng vui vui vẻ vẻ. Tôi ngồi trên giường nhìn chồng tôi chăm chú, cái cảm giác có được chồng… nó vừa suиɠ sướиɠ lại vừa cảm thấy lạ lẫm không quen…

– Em tắm xong rồi à? Vậy mau đi ngủ, giờ cũng trễ lắm rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, giọng ấp úng:

– Giờ mới có 11 giờ chứ trễ đâu… từ từ ngồi ngủ.

Anh đi tới trước mặt tôi, cười tủm tỉm khẽ hỏi:

– Em… sợ ngủ với anh à?

Tôi tằng hắng mấy cái, cố tỏ ra bình thường, tôi nói:

– Ai sợ… em có sợ đâu… anh nói cái gì… kỳ cục.

Anh gật gật, giọng điệu khoái chí:

– Vậy được… xích vô trong đi, anh buồn ngủ rồi.

Tôi cố chống chế đến phút cuối cùng:

– Anh… vô trong nằm đi, em ngủ phía ngoài cho.

Chồng tôi nhướn mày nhìn tôi, anh lại gật:

– Vậy được, anh nằm trong hay nằm ngoài gì cũng không ảnh hưởng… đến quá trình đâu vợ à.

Mặt tôi bắt đầu nóng lên… quá trình gì chứ… ai muốn có quá trình gì với anh…

Đợi anh nằm yên vị ở phía trong rồi, tôi ở đây mới kéo mền nằm xuống. Cái giường này quả thực rất là to nhưng sao tôi thấy nó cứ hẹp hẹp thế nào ấy, có nhích ra sát bên ngoài vẫn không thấy cách xa chồng tôi là bao nhiêu.

– Em nhích một chút nữa là rơi xuống đất bây giờ, nằm sát vô.

Vừa nói anh vừa với tay kéo tôi lại sát gần anh, tôi bị lôi một phát ngon ơ nên đâu kịp chống cự lại. Chớp mắt một cái đã thấy mặt mình vùi vào trong người anh, còn cảm nhận rõ ràng được mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt. Ôi cái cảm giác này… không có bút mực nào có thể tả hết được.

Quý Lãnh chợt kéo tôi lên trên người anh, tôi ngại đến đỏ bừng mặt, đầu dán chặt vào ngực anh không dán nhìn lên. Thấy tôi cứ cúi đầu, anh lại nâng mặt tôi lên, dịu giọng nhẹ nhàng hỏi:

– Sao cứ ngại với anh vậy? Đã là vợ chồng rồi mà.

Tim tôi đập thình thịch, tôi có chút cuống lên:

– Em… em…

Anh ôm chặt lấy eo tôi, một tay khẽ xoa xoa sau lưng khiến da gà tôi dựng lên hết. Anh lại nhấc tôi lên một chút, để cho mặt anh gần sát mặt tôi rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.

– Đừng ngại… sẽ quen thôi.

Tôi nhìn nhìn anh rồi khẽ gật gật. Cũng không phải do tôi làm eo làm giá gì đâu mà bởi vì tôi ngại thiệt. Từ lúc quen anh đến giờ, dữ lắm là bọn tôi chỉ hôn môi nhau thôi chứ chuyện nằm chung như vậy thì đây thật sự là lần đầu tiên. Mà không phải chỉ là nằm chung đơn thuần, lát nữa còn phải… nói tới lại nóng ran lên rồi.

– Nghĩ gì vậy, ngước mặt lên nhìn anh đi.

Nghe anh gọi, tôi khẽ ngước mắt lên nhìn anh, trong khoảnh khắc đặc biệt này tôi mới nhìn rõ ràng được từng đường nét trên gương mặt của anh. Cái nhếch môi nhẹ, cái nhướn mày thanh tao hay cả đôi mắt sâu hoắt không nhìn thấy đáy. Gương mặt này đúng là đẹp, đúng là cực phẩm của cực phẩm, lại đúng gu đàn ông mà tôi thích nữa chứ… kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi!

– Đêm hôm nay là đêm tân hôn… em biết…

Tôi run run, giọng thì thào:

– Em biết… biết mà.

– Vậy…

Không đợi anh phải nói thêm lời nào, tôi đã nhích người chồm đến hôn lên môi, anh cũng nhiệt tình hưởng ứng lại tôi, nụ hôn môi sâu ướŧ áŧ nhất từ trước đến giờ. Khi hai đôi môi chạm khẽ vào nhau, cả người tôi như phát ra luồng điện kỳ lạ. Anh ôm lấy tôi, bàn tay đàn ông mạnh mẽ vừa siết vừa xoa, cảm giác phấn khích tràn đến tận đại não. Sau cái hôn sâu là đến màn kịch tính và quan trọng nhất, anh nhanh chóng đặt người tôi xuống giường, cả cơ thể mạnh mẽ của anh đổ nhoài lên trên người tôi. Đôi môi nóng bỏng hôn lên cổ, hôn lên ngực tôi, bàn tay đàn ông gấp gáp mở từng chiếc cúc áo ngủ. Khi chiếc cúc áo cuối cùng được mở ra, từng tất da thịt của tôi được phơi bày rõ ràng trước ánh sáng của đèn ngủ. Tôi ngại ngùng xoay đầu sang hướng khác, đôi môi cắn chặt, cơ thể lại run lên khi cảm nhận được những ngón tay của anh đang vuốt ve da thịt tôi. Đôi gò bồng đào cũng theo dịp thở mà lên lên xuống xuống, chiếc áo ngực màu đỏ tương phạ với làn da trắng trắng trông quyến rũ vô cùng.

– Đẹp thật!

Nghe anh khen, hai má tôi lại tê rần đỏ ửng, tôi bẽn lẽn nhắm khẽ hai mắt để có thể cảm nhận rõ ràng được sự dịu dàng mà anh dành cho tôi. Khi chiếc qυầи ɭóŧ cùng màu trên người tôi được cởi xuống, tôi vô thức nghe được tiếng rít vào của anh kèm theo đó là cái buồn buồn của da thịt bị cọ xát. Trên cái giường to lớn đầy quyến rũ của đêm tân hôn, hai cơ thể nóng rực va vào nhau dịu dàng. Lúc thì mạnh mẽ như sóng biển, lúc lại nhẹ nhàng lăn tăn như gợn nước… nó đưa tôi đi từ kɦoáı ƈảʍ này đến kɦoáı ƈảʍ khác…

Tấm ga trải giường màu đỏ của hỷ sự, hai con người trần như nhộng đang cuống quýt lấy nhau tạo nên những âm thanh khiến người khác nghe được chắc chắn sẽ phải đỏ mặt tía tai. Tôi ôm chặt lấy anh, hòa theo luận động của anh đem tới, từng cái thúc nhẹ như đem tôi lên đỉnh của thiên đường. Khi cảm giác thăng hoa ập tới, cả tôi và anh đều không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng. Cái ý niệm trong lúc tôi còn mơ hồ… cuối cùng… tôi và anh cũng chính thức là của nhau!

……………………….

Sáng ngày hôm sau, tôi dậy khá sớm, lúc anh Lãnh vẫn đang còn ngủ là tôi đã dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp phụ dì Tư pha trà cho ông nội và mẹ chồng tôi. Thấy tôi bưng trà lên, ông nội khẽ cười:

– Cô dâu dậy sớm vậy hả con? Vào ngủ thêm chút nữa đi, mẹ chồng con chưa có dậy đâu.

Tôi rót cho ông tách trà nhỏ, đưa đến trước mặt ông, tôi cười nói:

– Con dậy dâng trà sớm cho nội… giống như mấy phim hồi xưa vậy á.

Ông nội bật cười, ông lấy từ trong túi áo ra một phong bao lì xì màu đỏ rất to, ông đưa nó cho tôi:

– Tính đợi lát nữa nội cho nhưng nghe cái miệng dẻo của bây… nè ông cho luôn. Quà cưới ông cho rồi, cái này là mừng tuổi cháu dâu mới về nha.

Tôi nhận lấy bao lì xì, cười tít cả mắt. Eo ôi, cái bao này dày cuộm luôn, chắc phải mấy triệu bạc chứ không ít đâu. Ông nội đúng là đỉnh của đỉnh mà!

Đợi mẹ chồng, em chồng với cả chồng tôi dậy, tôi liền xuống sau phụ dì Tư dọn đồ ăn sáng lên bàn. Mẹ chồng tôi bảo tôi đừng làm, chuyện dọn dẹp để cho người làm trong nhà làm. Nghe bà nói vậy, dù ít hay nhiều gì thì trong lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp. Chí ít, bà đã coi tôi là thành viên trong gia đình và bà cũng không có sự phân biệt tôi với con trai của bà.

Trên bàn ăn, gia đình năm người ăn uống với nhau khá là vui vẻ, tiếng nói tiếng cười tràn ngập trong gian phòng ăn rộng lớn. Chưa bao giờ tôi thấy nhà chồng tôi lại ấm áp đến như vậy, trên môi mỗi người đều là nụ cười của sự thật lòng. Hy vọng một tương lai thật là tươi sáng sẽ chào đón vợ chồng tôi… hy vọng thật nhiều!

___________________

Cuộc sống sau hôn nhân của vợ chồng tôi rất tốt, anh Lãnh yêu thương vợ vô cùng. Tôi ban đầu định tiếp tục đi học nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi không học nữa. Thay vào đó, tôi đi học làm bánh rồi mở một cửa hàng bánh ngọt bánh kem ở ngay trung tâm thành phố. Cửa hàng lúc đầu có hơi ế ẩm nhưng trụ được một thời gian, bây giờ kinh doanh rất tốt.

Quý Lãnh sáng đưa tôi đến cửa hàng, trưa lại ghé chở tôi đi ăn cơm, chiều đến đón vợ khá sớm, ngày nào cũng vậy, đều như vắt chanh. Có đôi khi tôi nghĩ… sao tôi có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy nhỉ? Tôi thật sự hoài nghi về thân phận của mình… không biết kiếp trước tôi có phải là một siêu anh hùng cứu hàng trăm con người hay không, để mà kiếp này lại “hốt” được anh chồng đỉnh của chóp đến như vậy?

Khó tin… thật là khó tin!

………………………..

Cồn Quý những tháng trở lại đây ngày càng thưa thớt dân cư, hộ dân ở những vùng bị sạc lỡ đã dọn ra đất liền ở hết. Trên cồn chỉ còn trụ được tầm 50% dân số như trước kia. Ông nội lo lắm, ông ngày nào cũng đi coi đất trên cồn, đi coi xong lại rầu rĩ lo lắng mất ăn mất ngủ. Có lắm khi, ông ở suốt trong từ đường, chồng tôi mà không tới đưa ông về, ông cũng không chịu về nhà.

Trời nhá nhem tối, tôi nghe tiếng mở cửa phòng là biết chồng tôi vừa đi đón ông nội về. Thấy anh đi vào, tôi liền hỏi:

– Nội có về không anh?

Anh gật gật đầu, giọng buồn bã:

– Có, nội đang ở trong phòng.

– Vẫn như những lần trước hả anh?

– Vẫn như vậy.

– Không còn cách nào cứu vãn chuyện trên cồn này được hả chồng? Nhìn nội như vậy… em lo quá đi mất.

Chồng tôi đi tới gần, anh xoa xoa đầu tôi rồi dịu giọng nói:

– Làm gì còn cách nào cứu vãn được nữa, chuyện này là do… ý trời em à. Thôi, anh đi tắm trước, em lấy giúp cho anh bộ đồ đi. Chuyện tới đâu thì tới, đừng suy nghĩ nhiều cho đau đầu.

– Dạ.

Mấy hôm trước tôi có thấy ông Khang đến tìm ông nội sau gần nửa năm không thấy xuất hiện, khỏi cần nói tôi cũng biết là ông Khang đang bàn về chuyện cồn Quý với ông nội tôi rồi. Bởi nhà con trai của ông Khang trên cồn Quý đang nằm sát trong diện nguy hiểm vì có nguy cơ sạt lở bất cứ lúc nào, cả nhà cháu nội đích tôn của ông ta cũng như vậy. Chỉ là, chuyện sạt lở đất, mất đất này… cũng đâu phải do ông nội tôi không muốn là có thể được đâu. Khi thiên nhiên đã hành động… con người có muốn chống đỡ cũng không cách nào được.

Sáng ngày hôm sau, tôi dậy sớm hôm mọi khi, không hiểu sao mà mấy hôm nay cứ buồn đi tè suốt, bụng dạ lại khó chịu không yên. Thấy tôi ngồi dậy, chồng tôi mới đưa tay ôm ngang bụng tôi, anh nhè giọng:

– Ngủ thêm đi em, còn sớm mà.

Tôi gỡ tay anh ra, khẽ nói:

– Em ngủ không được nữa, dậy tập thể dục chút… anh ngủ tiếp đi, lát nữa em gọi dậy.

Chồng tôi khẽ “ừm” vài tiếng, lại dụi dụi vào người tôi hít hà xong rồi mới chịu quay sang bên kia ngủ nữa. Tôi đắp chăn cho anh đâu đó cẩn thận rồi mới bước xuống giường. Đi vào phòng tắm, tôi vốn định đánh răng rửa mặt xong thì đi xuống nhà pha trà sẵn cho ông nội. Ấy vậy mà mới đánh răng được một lát, tôi đã chịu không nổi mà nôn thốc nôn tháo loạn cả lên. Mẹ ơi, mới sáng sớm mà sao thế này, chẳng lẽ tôi ăn không tiêu?

Chồng tôi nghe tiếng tôi nôn trong phòng tắm, anh lật đật phi xuống giường rồi chạy vào xem tình hình của tôi thế nào. Vừa vỗ lưng cho tôi, anh vừa lo lắng hỏi:

– Em thấy sao rồi? Có phải là ăn không tiêu không? Anh đưa em đi khám nha, chịu không?

Tôi xua xua tay, thở dốc:

– Đi khám làm gì… để em… oẹ oẹ…

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã nôn thêm một trận nữa. Chồng tôi lo đến quýnh lên, anh liền chạy xuống phòng của mẹ chồng tôi xin thuốc. Nghe tin tôi bệnh, mẹ chồng tôi lên xem tình hình. Bà đi vào phòng tắm, vỗ vỗ lưng cho tôi rồi lại nhẹ giọng hỏi:

– Dạo gần đây có thấy đau bụng không con?

Tôi gật gật, mồm miệng đầy nước bọt:

– Dạ có… đau âm ỉ.

Mẹ chồng tôi lại hỏi:

– Có thấy đau nhức ngực không?

Tôi lại gật đầu:

– Có đau… tưng tức khó chịu lắm.

Giọng bà có chút phấn khích:

– Vậy… con đến tháng chưa?

Đến tháng á?

Tôi vặn xả vòi nước để rửa mặt, rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi lại quay sang mẹ chồng, tôi uể oải hỏi bà:

– Bữa nay là ngày bao nhiêu rồi hả mẹ?

– 25 rồi.

Ngày 25… chu kỳ của tôi là từ ngày 10 đến ngày 15, có khi lại 18,19… cũng không chuẩn xác lắm… Khoan… khoan đã… có khi nào?

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ chồng tôi không chớp mắt, trong lòng lại run run không biết phải nói cái gì bây giờ nữa. Thấy tôi cứ đờ người ra, bà cười hớn hở, nói vọng ra bên ngoài:

– Chắc là có bầu rồi… mẹ nghe là biết có bầu mà.

Chồng tôi lấp ló nãy giờ, giờ nghe mẹ nói như thế, anh không chần chừ được nữa mà phi thẳng vào phòng tắm luôn. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai bọn tôi mặt đỏ bừng bừng nhìn nhau, lại giống như bị may chặt miệng… không mở miệng nói với nhau được câu nào.

Có bầu… có thật không? Có thật là tôi đã có thai rồi không?

Phải khó khăn lắm, tôi mới ngập ngừng mở miệng nói được mấy chữ:

– Con… con chưa thử… không biết…

Mẹ chồng tôi vỗ vai tôi, bà hỏi:

– Có mua que thử chưa?

Tôi vốn định lắc đầu thì chồng tôi đã vọt miệng nói:

– Có que sẵn rồi.

Ớ, que thử thai ở đâu ra vậy? Tôi… chưa có mua mà?

– Vậy thì thử đi con, thử buổi sáng này là chính xác nhất nè.

Mẹ chồng tôi vừa dứt lời, chồng tôi đã chạy lại vào phòng, mấy giây sau, anh đem ra một hộp que thử thai loại xịn. Đưa tới trước mặt tôi, anh gấp gáp nói:

– Bữa đi siêu thị anh tiện tay… mua luôn. Em thử đi, anh với mẹ ở ngoài đợi.

Tôi nắm chặt hộp que thử thai trong tay, trong lòng hồi hộp đến run run đọc chữ trên tờ hướng dẫn mãi một hồi mới hiểu rõ. Làm theo hướng dẫn, tôi đặt hũ đựng nướƈ ŧıểυ trên kệ đựng sữa tắm rồi hoang mang run rẩy chờ vạch đỏ hiện lên. Hai mắt tôi dán chặt vào que thử, miệng lẩm nhẩm:

– Một vạch… hai… hai vạch… á… á… hai vạch… hai vạch!

Tôi vừa hét lên thì bên ngoài, chồng tôi đã tông cửa phi vào. Không khác gì với tôi, anh gấp gáp cầm que thử lên xem… miệng lẩm nhẩm một mình… hai mắt căng ra không dám chớp chớp.

– Là hai vạch… là hai vạch đúng không em?

Tôi gật gật, nụ cười hạnh phúc không giấu được trên môi:

– Là hai vạch… hai vạch đó anh.

Chồng tôi hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy tôi, anh ôm tôi xoay xoay vòng vòng trong phòng tắm, trên tay vẫn cầm chắc lấy que thử không nỡ buông. Anh vừa cười, vừa nói với mẹ chồng tôi:

– Vợ con có bầu rồi… con có con rồi… tụi con có con rồi!

Sau khi thử que ở nhà xong, đợi trời sáng, Quý Lãnh liền chở tôi đến bệnh viện phụ sản thành phố kiểm tra luôn cho chắc ăn. Kết quả cuối cùng như mong đợi… một thai be bé xinh xinh vừa được 4 tuần tuổi. Ái chà, nhìn biểu cảm suиɠ sướиɠ hạnh phúc trên gương mặt chồng tôi… tôi không nhịn được mà cười đến cả chảy nước mắt.

Thấy mắt tôi đỏ hoen, anh khẽ lau rồi dịu dàng nỉ non vào tai tôi:

– Cảm ơn em, cảm ơn cục vàng của anh!