Đã Có Tôi Bên Em

Chương 71: Mỗi người mỗi ngã




Dù cho có giông tố một lần nữa kéo tới thì chúng ta hãy cùng nhau bước qua khoảng thời gian khắc nghiệt này.

Có phải không những thời khắc bên nhau quá ngắn ngủi không khiến em cảm nhận được rằng trái tim anh luôn hướng về em.

Màn đêm buông xuống, một màu đen u tối che giấu nhiều điều mà người ta không ngờ tới. Trong màn đêm đó vẫn có những con người lầm lũi trong đêm.

Tử Phong nhìn số điện thoại một lúc lâu mới nhấn nút nghe, đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp của Hạo Minh.

- Có chuyện gì?_giọng nói của Tử Phong lạnh tanh không nhìn ra giận dữ hay vui buồn.

- Không có, tôi chỉ muốn hỏi cậu đã tìm được người kia chưa?_ Hạo Minh cũng đứng trong bóng tối nhìn quanh.

Tử Phong ở bên đây cũng ngẩn người ra một lúc, ánh mắt thâm trầm quét một vòng trong bóng đêm. Anh có cảm giác người anh cần tìm đang ở rất gần thì phải.

- Không thấy, cậu cũng đang tìm?

- Cái gì cậu làm được tôi cũng sẽ làm được._Hạo Minh nhếch môi cười một cái, đã là tình hình nào vẫn còn có tâm trạng khiêu khích.

Tử Phong nhíu mày khó chịu lại vờ như không muốn nhận thức sự khiêu khích đó. Anh nhẹ giọng đáp trả cũng không có ý định chấp nhất.

- Vậy cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi cũng không rãnh đứng đây đôi co.

- Được, tôi cũng không có thời gian chỉ là muốn nói cho cậu biết hiện tại chúng ta đang cùng chiến tuyến.

- Cùng một chiến tuyến? Có thể tin không? Tại sao tôi lại không nghĩ trò này do cậu bày ra nhỉ?_Tử Phong giữ giọng lạnh nhạt.

Hạo Minh nắm chặt điện thoại nhưng có lẽ chưa thấy Thiên Tư thì Tử Phong tuyệt đối nghĩ chuyện này do cậu ta làm ra. Nhưng cậu ta cũng chỉ còn cách tìm ra Thiên Tư thì mới hóa giải được hiểu lầm này. Cậu ta đang nghĩ liệu Thiên Tư có nghĩ giống Tử Phong không?

Tử Phong im lặng một hồi lâu cũng không nghe người đầu dây trả lời. Anh thở dài một cái rồi mới ngắt điện thoại.

- Có tin được không phải trông chờ vào biểu hiện của cậu, chờ sau khi tìm được Thiên Tư thì cậu tự mà giải thích.

Tử Phong lắc đầu, anh sao lại không biết Hạo Minh sợ Thiên Tư hiểu lầm chứ. Anh cũng muốn nhân cơ hội này khiến Thiên Tư không thể gần cậu ta. Thế nhưng anh lựa chọn tin cậu ta còn về việc cậu ta làm thế nào để lấy lại sự tin tưởng ở cô thì không liên quan đến anh. Hạo Minh bị ngắt điện thoại mới hồi phục tinh thần, cậu ta cười khổ một tiếng xem ra Tử Phong cũng nhận ra sự khẩn trương của cậu ta. Cậu ta cũng không ngờ Tử Phong lại có một chút tin tưởng dành cho cậu ta.

- Cậu ta nói cái gì thế?_Khả Chiêu tò mò về cuộc gọi của Hạo Minh.

- Chỉ muốn tao tin cậu ta không làm chuyện này.

Khả Chiêu cau mày khó hiểu, Hạo Minh làm gì mà cần Tử Phong tin tưởng. Hai người này cũng thật cổ quái, đôi lúc đối đầu nhau sống chết đôi lúc lại không muốn đối phương hiểu lầm mình. Thật ra giữa họ tồn tại cái thù hận hay bạn bè cũng không ai biết rõ.

Tử Phong bước đi trên con đường toàn cây lau sậy. Anh nhìn quanh thật sự khó phân biệt lối đi. Khả Chiêu cũng như vậy đi cạnh anh, dùng ánh mắt thận trọng quan sát xung quanh, cậu ta nhẹ nâng tay lên nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ có thứ ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên gương mặt Khả Chiêu.

- Trễ như vậy rồi, trời lại tối không tìm được đâu. Hay là về đi chúng ta phải xác định được băng qua rừng lau này sẽ đến con đường nào thì may ra.

- Cũng được nhưng tao sợ Thiên Tư không chịu nổi, một đêm này nếu không tìm được tao không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Vậy mày cứ vạch lau mà đi thì có kết quả sao? Chúng ta còn không biết người đàn ông kia đang ở đâu nữa. Mày thật sự không nghĩ xác người lúc nãy không phải Thiên Tư thật sao?

Tử Phong run lên một trận khi nghe Khả Chiêu nhắc đến lễ vật kia. Lễ vật cũng thật lớn anh thật sự nhận không nổi. Tay anh nắm chặt, ánh mắt cà phê trong đêm tối càng thêm thâm sâu cùng âm lãnh.

- Thiên Tư không sao.

Hai người cứ như vậy lần mò trong đêm tối, họ cũng không biết đã đi được bao lâu chỉ thấy càng tiến sâu rừng lau càng dày không tìm thấy lối đi. Anh đang nghĩ người đàn ông kia trốn ở nơi nào lại khiến anh không thể tìm thấy.

Điện thoại anh lại vang lên trong đêm tối, Tử Phong nhanh tay nghe máy. Anh muốn biết suy nghĩ của anh có chính xác hay không?

- Sao rồi?

- Kết quả là vừa có ba nạn nhân bị tai nạn ô tô, có một xác chưa rõ lai lịch bị đánh cắp. Cậu không phải chuyển sang làm điều tra những vụ án hình sự đó chứ?_3K không nhịn được cười hỏi.

- Nhảm nhí._Tử Phong nghe được kết quả thoáng hiện lên ý cười trong mắt nhưng miệng lại tuôn ra giọng lạnh nhạt.

Anh cúp máy thở hắt một cái, chỉ cần cô an toàn là được. Ít ra hiện tại anh biết cô vẫn ổn, anh nhất định phải nhanh chóng tìm được cô. Anh không muốn tha cho người đàn ông kia nhưng cũng không muốn vì sự lỗ mãng của bản thân mà dẫn đến ân hận cả đời. Chỉ cần cô không sao thì anh sẵn sàng đánh đổi nhưng nếu đã đánh đổi mà cô vẫn chịu tổn thương thì từng người liên quan anh đều không dễ dàng bỏ qua.

Tử Phong đứng đó nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt quét một lượt đám lau sậy chằng chịt không tìm thấy lối ra. Đột nhiên, tí tách tí tách có một vài giọt nước rơi trên mặt anh. Tử Phong khẽ nhăn mày. Anh thấy trên bầu trời hiện tại rõ ràng còn sao lấp lánh thế mà lại mưa. Là ông trời đang làm khó anh hay anh không được may mắn?

Khả Chiêu lại đi theo sau, cậu ta biết có nói gì Tử Phong cũng sẽ không đổi ý mà tiếp tục tìm Thiên Tư. Cậu ta cũng chỉ còn cách đi theo, hết nhìn bên này cảnh giác lại nhìn bên kia đề phòng. Hai người cứ vạch đường mà đi, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng dế kêu, tiếng muỗi vo ve kèm tiếng bước chân làm cho người ta có chút rùng rợn. Hạt mưa cứ rơi như vậy nhưng không nặng hạt, lâu lâu có cơn gió thổi qua đám lau sậy xào xạc, rung động một trận. Tử Phong cùng Khả Chiêu giống như bị đánh mất phương hướng đứng giữa đám lau rộng thênh thang có chút mờ mịt.

Điện thoại Tử Phong lại reo lên, hai người dừng bước. Tử Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trên điện thoại là số lạ, trực giác cho anh biết đây là số điện thoại của người đàn ông bí ẩn đó.

- Tử Phong nghe!

- Xin chào vị chủ tịch trẻ!

Tử Phong căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại.

- Ông là người muốn trao đổi điều kiện sao?

- Cậu thật rất nhanh nhạy, đúng là tôi. Thế nào món quà không tệ chứ?_người đầu dây bên kia khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhìn chằm chằm anh từ trong bóng tối của rừng lau.

- Đó không phải cô ấy tôi nói đúng chứ?

- Ha ha, thật không qua được mắt cậu. Đây chỉ là quà ra mắt nếu không làm như lời tôi thì cái xác tiếp theo không phải của người khác mà chính là của cô gái đó._người đàn ông cười khinh bạc.

Tử Phong nhẹ thả lỏng người, hóa ra đúng như anh nghĩ đó không phải cô.Nhưng anh vẫn không yên tâm nếu không nắm chắc tin tức của cô.Tử Phong vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra.

- Chuyện đó còn phải xem đã, nếu ông muốn ra tay thì đã không lấy cái xác không can hệ ra làm trò đùa.

- Vậy thì cứ thử xem.

- Sao ông không nghĩ là ông chủ của mình gặp rắc rối trong chuyện này?_Tử Phong nhếch lên một nụ cười trong đêm tối.

Bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng liền cúp máy. Nhìn anh bằng một ánh mắt âm hiểm liền mất dạng trong bóng tối.

Điện thoại nhanh chóng bị mất liên lạc, Tử Phong nắm chặt điện thoại môi mím chặt. Hận nổi không thể đem người đàn ông kia ra băm vằm cho hả dạ. Khả Chiêu cũng nhận ra thái độ Tử Phong không ổn lắm nhưng không biết phải nói gì.

Tử Phong lại bước tiếp không hề có ý bỏ cuộc, mưa không lớn nhưng cũng dần thấm đất, khiến mặt đất ẩm ướt kéo theo bùn đất dần dính đế giày hai người. Lá sậy sắc bén lâu lâu vô tình cứa qua khuôn mặt hai người, trên mặt có những vết đỏ do vết cứa tạo ra. Vốn dĩ trong đêm tối hai người cũng không thấy, chỉ khi giọt mưa chảy ngay vết thương mới cảm thấy hơi rát khi đó mới biết bản thân đã bị thương.

- Không cần liên lạc với đám người Thiên Ân trong thành phố sao?_Khả Chiêu vừa đi vừa nói, tay vẫn linh hoạt vạch đường.

Dưới chân hai người cũng có những cây khô bị giẫm đạp lên, nghe răn rắc.

- Nếu có tin tức chắc hẳn họ sẽ báo lại._Tử Phong mắt chăm chú nhìn đường cứ dựa theo ánh sáng mờ ảo mà phán đoán lối đi.

Khả Chiêu đơn giản ừ một tiếng rồi cũng ngậm miệng lại tiếp tục bước đi. Cậu ta cũng không biết Tử Phong có thể gắng gượng được bao lâu, nhưng cậu ta có thể cảm thấy giọng Tử Phong đã lạc đi rất nhiều. Có lẽ phải tìm Thiên Tư nên Tử Phong không ăn, không uống lại phải xử lí công việc nên mệt mỏi càng tăng.

Hai người đi độ nửa tiếng thì cũng vượt qua khỏi đám lau sậy rậm rạp kia. Thật kì lạ trước mắt họ lại là một đường nhựa bằng phẳng. Tuy vậy con đường này vẫn vắng vẻ, hai bên đường nhựa vẫn đầy rẫy cây tạp, chả trách cũng ít người qua lại. Theo họ đánh giá, có thể là đường này là đường tắt nối ra đại lộ. Có lẽ có một con đường mòn nào đó trong rừng lau lúc nãy mà họ đi qua sẽ dẫn đến đây, vì hai người họ đã không thể tìm ra nên mới vất vả vạch một đường khác để đi. Tử Phong mím môi tức giận, người đàn ông kia chắc chắn đang đứng đâu đó cười nhạo anh.

- Bây giờ đi đường nào? Xung quanh đây không có đèn cũng không có chỉ dẫn đi hướng nào mới ra được đại lộ đây?_Khả Chiêu đi tới đi lui mấy trăm bước cũng không thấy có hơi người quanh đây.

- Chọn đại một hướng đi hoặc hai người chia ra._Tử Phong cũng không suy nghĩ nhiều cứ vậy mà đưa ý kiến.

- Thôi không cần chia, hai người vẫn tốt hơn. Sao mày không nghĩ chúng ta bị đánh lạc hướng nhỉ?_Khả Chiêu thuận miệng nói, bộ đồ hơi ẩm ướt bị cơn gió thổi qua cậu ta rùng mình một cái.

- Như vậy thì sao, đi cũng đi rồi lùi lại chính là để người ta cười nhạo. Đi thôi!

Khả Chiêu bĩu môi khinh thường, ở đây tối như vậy có ma nào đâu mà cười với chả nhạo. Thế nhưng cậu ta không biểu hiện ra mặt.

- Còn xe? Chúng ta đậu xe ở tận bên kia làm sao mà lấy, huống hồ chúng ta cũng không biết chỗ này sẽ đi đến đâu nữa.

Tử Phong cầm điện thoại lên, điện thoại sáng lên rồi tắt ngấm, một màu đen bao phủ màn hình điện thoại. Khuôn mặt anh phút chốc sa sầm trông rất khổ sở.

- Thiên Ân không thấy chúng ta trở ra tự khắc biết xử lí. Điện thoại tao hết pin rồi không liên lạc được. Mày không phải không đem điện thoại chứ?

Khả Chiêu nhìn Tử Phong cười cười, trông bộ dạng cậu ta hết sức vô tội:

- Để trên xe rồi.

Tử Phong hừ một tiếng bất mãn, không nói gì thêm mà đi theo một hướng. Hai người lại cứ như vậy đi song song trên con đường nhựa dài lê thê và vắng vẻ. Hiện tại họ không liên lạc được với FA cũng chỉ có thể tự lực tìm đường khác trở về, chỉ sợ chậm trễ việc cứu Thiên Tư. Mưa cứ rơi, gió cứ quất vào mặt, trên thân thể cũng lạnh dần nhưng Tử Phong không hề có ý dừng lại.

“Thiên Tư rất nhanh anh sẽ đến đón em, cố chịu một chút!”

-----------------------------

Thiên Tư cố mở mắt muốn thấy quang cảnh xung quanh nhưng không mở mắt được. Mắt cô bị miếng vải đen che kín mất rồi, cô nghĩ nghĩ chắc Hạnh Nghi. Cô cố gắng lắng nghe nhưng không hề có động tĩnh gì cả. Tay chân vẫn bị siết chặt đến khó chịu, Thiên Tư cảm thấy có hơi lạnh đang xâm chiếm da thịt nhưng không biết nó phát ra từ đâu. Có điều cô chắc đây không thể là hơi lạnh từ máy lạnh. Cô muốn gọi Hạnh Nghi nhưng miệng không có kẻ hở cũng đành bất lực. Cô đang tự hỏi nơi này là nơi nào.

Thiên Tư bộ dạng chật vật, ngồi bệch trên sàn xi măng lạnh lẽo. Cô cố gắng nhúc nhích hai cổ tay bị trói chặt mong nới lỏng được sợi dây. Cô bị đánh ngất và khi tỉnh dậy thì không còn nhìn thấy quang cảnh xung quanh nên có cảm giác sợ hãi càng lớn.

Thiên Tư nghe một tiếng thở nhẹ, rồi dần dần có tiếng động. Cô không dám nhúc nhích nữa chỉ sợ người canh giữ sẽ để ý đến thái độ muốn bỏ trốn của cô. Nhưng cô chờ một lúc lâu cũng không thấy tiếng bước chân, Thiên Tư thở nhẹ ra.

Đột nhiên, cô nghe từ xa vọng lại âm thanh ầm ầm giống như tiếng chất hàng. Tiếng máy móc hoạt động, xem ra nơi này nằm trong thành phố rồi nhưng cụ thể là nơi nào thì cô không phân biệt được.

Thiên Tư run lên vì có một luồng hơi lạnh thoát ra, cô đang liên tưởng đến một kho đông lạnh. Cô là con người không phải hàng hóa cũng không cần dùng phương thức đông lạnh để bảo quản. Nghĩ đến mình sẽ chết cóng vì lạnh ở đây, Thiên Tư muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Đầu óc cô vẫn còn nhớ đến lời dặn của Tử Phong, anh bảo khi về đến nhà phải gọi điện thoại cho anh, nhưng cô đã không thể trở về. Cô không biết hiện giờ anh phải hao tổn tâm sức như thế nào để tìm cô. Anh nhất định không chăm sóc tốt cho sức khỏe bản thân. Thiên Tư chỉ mới ngĩ đến bộ dạng phờ phạc của Tử Phong đã cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng không biết làm sao xuất hiện trước mặt anh.

“Tử Phong xin lỗi là em không nghe lời anh nên mới xảy ra chuyện.”

Thiên Tư xoay chuyển tư thế ngồi, hơi nghiêng người ra phía trước, lại cảm nhận được trên cổ không tồn tại sợi dây chuyền quen thuộc, cô không đưa tay lên sờ được vì vậy cũng không chắc là sợi dây chuyền còn không. Nhưng cảm giác cho cô biết có lẽ nó mất rồi.

Tiếng đổ ầm ầm vẫn không ngừng vang lên, thậm chí cô có cảm giác nó rất gần mình nữa là khác. Biết như vậy nhưng trong cổ họng Thiên Tư cũng chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm” nhỏ bé không thể thắng nổi tiếng ồn ào bên ngoài.

Cô biết sưc lực mình nhỏ bé không thể nào thoát nổi nếu không có ai cởi trói cho cô. Cô cũng đang lo lắng cho Hạnh Nghi, từ lúc cô ý thức được bản thân bị nhốt ở một nơi khác thì không hề nghe động tĩnh của Hạnh Nghi bên cạnh.

Có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên ngoài rồi im lặng một lúc, sau đó lại vang lên và mất hút.Thiên Tư âm thầm thở dài, không chỉ bị trói chặt bên ngoài còn có người canh gác, cô chỉ có thể mọc cánh mới mong thoát được.

------------------------------

Hạo Minh bên này sau khi nghe xong điện thoại của Tử Phong thì ngồi vào xe. Cậu ta cũng không cần biết bản thân đang bị giám sát liền muốn lái xe đi tìm Thiên Tư. Cậu ta quyết định tìm Thiên Tư trước rồi tìm Hạnh Nghi sau.

“Hạnh Nghi chờ anh, anh tìm Thiên Tư xong sẽ đến đón em.”

Trong đầu Hạo Minh hiện giờ không phải đặt tình cảm lên hàng đầu mà là đặt an nguy lên hàng đầu. Cậu ta nghĩ rằng Hạnh Nghi hiện tại chỉ bị nhốt để làm con cờ ép cậu ta sang Mỹ mà thôi, nếu như vậy cô hẳn là không nguy hiểm bằng Thiên Tư. Tuy vậy, trong mắt Hạo Minh vẫn xuất hiện một sự mất mát lo lắng không rõ ràng. Nếu ai có thể thấy một Doãn Hạo Minh vốn lãnh đạm, trong mắt luôn chứa những tia mưu mô âm hiểm thì hiện tại là một ánh mắt dịu dàng đến ngỡ ngàng khi nghĩ về một cô gái.

Đáng tiếc, cậu ta chưa thực hiện được ý nghĩ của mình đã bị chặn lại. Chiếc xe mới khởi động, đèn xe vừa bật sáng, phía trước xe cũng xuất hiện hai chiếc xe chặn đầu xe cậu ta. Hạo Minh trừng mắt tức giận, tay siết chặt vô-lăng. Từ trong xe, bước xuống người đàn ông trong mắt không có một tia cảm xúc nào. Phía sau còn có hai vệ sĩ, dáng người cao ráo. Ba nười bước đến, người đàn ông dẫn đầu gõ nhẹ cửa kính hơi cúi người tỏ thái độ cung kính. Hạo Minh biết mình không đi được trong lòng vô cùng phẫn hận.

- Cậu chủ sáng mai phải ra sân bay sớm, cậu phải trở về nghỉ sớm._trợ lí Thịnh nhẹ giọng nói.

- Tôi không phải tù nhân._Hạo Minh nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một rít qua kẽ răng.

Ba người đứng bên ngoài cũng run lên một hồi vì khí thế của Hạo Minh nhưng không tỏ ra lùi bước.

- Tôi không muốn ngày mai chuyến bay khởi hành rồi mà không thấy người._ông Thịnh lại tiếp tục nói.

- Tôi tự biết tính toán, tất cả tránh ra nếu không đừng trách tôi không nể tình._Hạo Minh nhấn nút khởi động xe không hề có ý nhượng bộ.

Hai chiếc xe vẫn đứng chắn phía trước xe Hạo Minh không hề thoái lui. Hạo Minh càng nhìn càng giận dữ, cậu ta không có cách thoát đi. Người đàn ông kia cũng không hề có ý nhường nhịn cậu ta, ông ta ngoắc tay một cái lại có tiếp hai chiếc xe chắn phía trước. Hạo Minh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, cậu ta hận không thể giết đám người phía trước.

- Tránh ra!_Hạo Minh rít từng tiếng cảnh cáo qua kẽ răng.

- Cậu không muốn gặp lại cô Hạnh Nghi sao?_ông Thịnh rất từ tốn nói giống như một chuyện vô hại.

Tuy nhiên, từng lời ông Thịnh nói lọt vào tai cậu ta như một lời uy hiếp vô cùng rõ ràng. Nếu cậu ta không nghe lời tương tự mạng sống Hạnh Nghi cũng đang bị đe dọa. Hạo Minh không biết nên làm theo ý định của bản thân hay phải giải quyết theo tình cảm. Hạo Minh nhắm mắt ngã người ra ghế, cậu ta không thể bỏ mặc Hạnh Nghi. Vì thế chỉ có thể nuốt giận mà chấp nhận tình cảnh hiện tại.

- Tôi về.

Ông Thịnh khẽ cong môi cười, ra hiệu cho bốn chiếc xe dạt ra một bên nhường đường cho Hạo Minh. Hạo Minh chỉ có thể cắn răng nhịn nhục, cậu ta biết dù có trốn đi cũng không giải quyết được chuyện gì. Vị trí nhốt cả Hạnh Nghi cùng Thiên Tư cậu ta đều nắm không rõ, đi cũng chưa chắc đã có kết quả lại còn đánh động đến bọn họ. Cậu ta cũng nhiều lần kích động mà hỏng việc, qua nhiều lần như vậy cũng tích lũy được chút ít kinh nghiệm. Chi bằng cậu ta trở về nghĩ cách chu toàn còn tốt hơn, dù sao Thiên Tư cũng đã có Tử Phong. Đột nhiên, cậu ta cảm thấy lần này Tử Phong không chướng mắt.

Hạo Minh mang theo lửa giận lao xe đi như muốn giao mạng cho tử thần vậy.

--------------------------------

Con đường quanh co, uốn khúc một chiếc xe lao đi như xé toạc màn đêm. Gương mặt Hạo Minh âm lãnh, trong ánh mắt chứa vô vàng tức giận. Chỉ thấy phía trước một chiếc xe cũng lao đến, ánh đèn hai xe đối lập phản chiếu rạch lên bầu trời đêm một luồng sáng kinh người. Hai chiếc xe lạc tay lái chệch về hai bên đường, khói bốc từ xe lên. Hai người trong hai xe đều bất tỉnh, mơ hồ có thể nhìn thấy máu từ hai bên trán chảy xuống.

Chỉ nghe hai tiếng rên rất nhỏ “Hạnh Nghi!” rồi im lìm.

Những chiếc xe chạy theo sau sững sờ, họ cảm thấy quá muộn, tốc độ chạy xe quá kinh người của Hạo Minh giống như là tự sát vậy, họ không có cách đuổi kịp. Đuổi đến nơi thì mọi chuyện coi như xong rồi.

Hạnh Nghi hốt hoảng tỉnh dậy, trên trán cô mồ hôi rịn ra như suối. Cô mơ, một giấc mơ thật kinh hoàng. Tay Hạnh Nghi nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt vậy mà không ngừng sợ hãi. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất an như lúc này, có thể như cô đã mơ không? Hạo Minh đã xảy chuyện sao? Hạnh Nghi muốn tìm kiếm một chút lòng tin thì đã ở một nơi xa lạ, cô không rõ đây là nơi nào cũng không biết bằng cách nào mà mình đến được đây. Mà bên cạnh đã không còn Thiên Tư. Hạnh Nghi không biết bản thân đã rơi vào bao nhiêu nguy hiểm, cô biết mình vì sao bị bắt. Cô nhớ đến Hạo Minh, cô không biết anh có nhớ đến cô hay không? Hạnh Nghi bỗng nhiên run lên, có hơi lạnh đâu đó phả vào, cảm giác này khiến cô nhận thức rõ ràng hơn. Cô vẫn không ngừng nghĩ về giấc mơ kinh hoàng vừa rồi, nếu Hạo Minh thật sự gặp chuyện cô phải làm sao đây?

Tình trạng của Hạnh Nghi cũng không khác Thiên Tư là mấy, cũng bị trói chặt và chìm trong bóng tối. Muốn tìm lối ra phải tự cởi trói trước. Cô cũng vùng vẫy không kém nhưng không có cách nào thoát ra được cả. Cô nghe tiếng bước chân, miệng muốn kêu gào cầu cứu nhưng chỉ phát ra những tiếng kêu bé tí cơ bản người đứng gần còn chẳng nghe thấy. Cô bất lực, vừa muốn giải thoát bản thân, vừa muốn cứu Thiên Tư, lại vừa muốn biết tin tức Hạo Minh khiến cô đầu óc rối loạn vô cùng.

“ Hạo Minh anh không được có chuyện gì, nhất định phải bình yên.”

Hạnh Nghi mong muốn được gặp Thiên Tư, Thiên Tư cũng mong muốn được gặp Thiên Tư. Trong khi, hai người chỉ cách nhau một bức tường. Không gian bị trói cũng vô cùng giống nhau. Âm thanh hỗn độn nghe được cũng không khác nhau là mấy.

Hơi lạnh giống như ngày một tăng, Hạnh Nghi run lên bần bật. Hạnh Nghi chỉ mặc một bộ váy mỏng manh quá gối trên người, thân trên có khoác một chiếc áo nhưng cũng sắp chống đỡ nổi. Cô không phải sắp bị đóng băng rồi đó chứ?

Hạnh Nghi cảm thấy ông trời đối xử với cô rất tệ.

----------------------------------------------

Thiên Ân cùng Tiểu Kì trở về nhà. Hai người cùng FA tìm cách liên lạc với Tử Phong nhưng không được. Điện thoại của Khả Chiêu thì không có người bắt máy, họ cũng không biết hai người kia ở đâu.

Thiên Ân nhíu mày khó hiểu, không biết hai người này đi đâu mà ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được. Mặc dù anh biết hai người họ có cách xử lí nhưng đêm tối khó trách những chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra.

Điện thoại trong tay Thiên Ân vang lên.

- Đã tìm ra chưa?_anh không dài dòng hỏi thẳng vấn đề.

Bên kia đầu dây là giọng nói điềm tĩnh của Trịnh Bằng. Trịnh Bằng là người thường xuyên theo sát Tử Phong cũng là người luôn được giao nhiệm vụ bảo vệ Thiên Tư. Khi Tử Phong giao cho anh ta nhiệm vụ này thì đã là một nhiệm vụ khó nuốt rồi. Anh ta chịu trách nhiệm thông báo tin tức nhưng bản thân cũng có những chuyện quan trọng trong tập toàn cũng chờ anh ta xử lí nên cũng không thể theo sát mọi việc được. Nhưng hầu như Tử Phong bảo làm việc gì anh ta đều làm việc đó, không hề oán than cũng không hề từ chối. Đơn giản vì anh ta đã nhận của Tử Phong một ân huệ. Có thể nói nửa sinh mạng của anh ta do Tử Phong nhặt về cũng không sai.

Nếu nói 3K là cánh tay phải đắc lực của Tử Phong thì anh ta chính là cánh tay trái, chẳng qua 3K quang minh chính đại làm trợ lí chủ tịch nên có thể ra mặt bất cứ lúc nào. Còn anh ta là thành viên FA nằm trong tốp những người được giữ bí mật, khi cần thiết mới ra mặt mà thôi. Chính vì lí do này mà mỗi lần Thiên Tư gặp chuyện, anh ta đều không tiện ra mặt chỉ có thể nói lại cho 3K hoặc Tử Phong xử lí. Nói cách khác, 3K ở ngoài sáng còn anh ta ở trong tối. Anh ta được giao công tác ở nước ngoài mấy tháng nay nên cũng không biết hết mọi việc đã xảy ra, chỉ biết khi trở về thì nghe tin Thiên Tư mất tích rồi. Tử Phong cũng không thông báo cho anh ta biết, anh là vậy những chuyện có thể tự mình có thể xử lí sẽ không nhờ vả người khác. Tử Phong cũng không hề xem Trịnh Bằng là cấp dưới chỉ đơn giản thấy thuận tiện sẽ nhờ anh ta làm việc. Nhưng anh ta một mực vẫn xem bản thân là cận vệ của anh, nên anh cũng không miễn cưỡng.

- Tôi tìm ra xe của thủ lĩnh rồi, chắc cậu ấy cùng Khả Chiêu đã băng qua rừng lau rồi. Theo tôi được biết thì băng qua rừng lau thì có thể thấy con đường hướng ra đường lớn. Có điều họ không đi xe thì phải mất mấy tiếng mới có thể đi hết con đường đó. Trên đường đó là nơi có mộ của ông bà Diệp._Trịnh Bằng nhàn nhạt giải thích.

- Vậy thì đi theo con đường đó tìm bọn họ trở về đi. Anh nói xem bọn họ đến đó để làm gì?_Thiên Ân nhìn chằm lên bản đồ trên màn hình vi tính.

- Không biết. Tôi đi đón họ, phó thủ lĩnh cậu có cần đi không?_Trịnh Bằng nhún vai bất lực.

- Không cần, tôi tìm tin tức Thiên Tư trước rồi liên lạc với mọi người sau.

- Được,vậy liên lạc sau.

Trịnh Bằng cúp máy, rẽ theo một đường khác đi đón Tử Phong cùng Khả Chiêu. Bên ngoài trời tối cùng mấy hạt mưa cứ lất phất khiến không khí có chút lạnh xuống hơn bình thường.

Trịnh Bằng đi được một lúc, chạy ngang thì thấy bên đường có tai nạn xe. Anh ta nhíu mày, cũng không biết ai lại xui xẻo như vậy. Trịnh Bằng chạy lướt qua, ánh mắt lơ đãng liếc qua lại thấy người của Hạo Minh. Anh ta giật mình kinh ngạc, không lẽ người bị tai nạn lại là Hạo Minh?