Đa Danh Chi Hậu

Chương 120





Hoàng Phủ Miên Khang từ đầu đến cuối đều đứng một bên không lên tiếng. Tận tới khi Trần Kim rời đi mới chậm rãi đi đến gần Hoàng Phủ Minh Phong, mở giọng:

“Trần Kim lần này tuy làm trái lệnh, nhưng hắn không làm trái với mục tiêu ban đầu. Hạ Hầu Niên vốn dĩ phải chết vào hôm nay, nhưng… ha, hoàng huynh, huynh thật sự vì một người mà dừng lại.”

Hoàng Phủ Minh Phong liếc nhìn y:

“Không phải ta bảo đệ trông chừng Trần Kim hay sao?”

Y nhún vai:

“Có thể canh tay, canh chân, nhưng không thể ngăn lòng thù hận của y.”

Nói tới cùng, Trần Kim không phải Hoàng Phủ Minh Phong, y không giỏi kiềm chế tới như vậy.

Nếu hoán đổi vị trí, chỉ e thái tử phi đã bị giết chết ngay trong đêm đầu tiên nàng nhập cung.

Hoàng Phủ Minh Phong không nói gì, Hoàng Phủ Miên Khang lại cười lạt:

"Đúng, thái tử phi của huynh quả thật không liên quan gì đến chuyện này. Nàng ta vô tội, bản lĩnh cũng không vừa, hôm nay kỳ thật đã khiến đệ mở mang tầm mắt.

Có điều, kế hoạch trọn vẹn từ đầu tới cuối của chúng ta, cũng chỉ phát sinh một bất ngờ duy nhất là thái tử phi!"

Hoàng Phủ Miên Khang nhìn hoàng huynh của mình:

“Có lẽ, huynh thật sự đã động tâm với nàng ta rồi.”

Hoàng Phủ Minh Phong bất ngờ chấn kinh.



Tối hôm nay, ở Liên các bày tiệc rượu linh đình chúc mừng sinh thần của hoàng đế Cao Tông.

Đèn hoa sen được thắp sáng, trên mặt nước dập dền cũng giăng đầy ánh đèn rực rỡ. Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, nâng ly rượu trong tay mình lên, nói:

“Sinh thần lần này của trẫm có thể mời được các nước chư hầu cùng đến chung vui, thể hiện mối bang giao tốt đẹp, các hài tử, trung thần cũng góp sức trong buổi săn bắn tại di trường, trẫm lấy làm vui mừng vô cùng. Thiên hạ thái bình chính là phúc của vạn dân.”

Cố Tịch Hy nhìn mọi người cùng nâng chén, trong lòng tự hỏi lời này có được mấy phần là sự thật.

Thiên hạ thái bình, thiên triều hưng thịnh, chẳng qua chỉ là một tấm vải thưa sắp không che nổi được mắt thánh.

Nàng ghé mắt nhìn Hoàng Phủ Bắc Trì, thắc mắc sau cái chết của Hạ Hầu Niên, y sẽ có biểu cảm như thế nào. Chỉ tiếc, chiếc mặt nạ sắt kia đã ngăn cản nàng.

Cố Tịch Hy nhớ Chương Hằng từng nói, y đối với Hạ Hầu Niên là tình cảm thầy trò, ông ta là người mà y vô cùng kính trọng.

Người khác có thể sẽ vĩnh viễn không biết, nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì chắc chắn đã biết, người ra tay không ai khác ngoại trừ Hoàng Phủ Minh Phong.

Chỉ là, bọn họ đều rất giỏi thu mình ẩn nhẫn.

Sau khi hoàng đế Cao Tông mở lời khai tiệc, không lâu sau đã có vũ cơ tiến vào, múa những điệu múa lay động lòng người.

Chỉ là không được bao lâu, tộc trưởng Tộc miêu Mã Kỳ Mộc đang ngồi đối diện với Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong, bất chợt hướng về nàng mà kêu lên:

“Nàng ấy chính là nguyên cơ của thái tử, Trường Ý Đan hay sao?”

Ông ta kêu to tới mức tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về phía này. Cố Tịch Hy nhíu mày, không hiểu người này muốn gì, nhưng trong thâm tâm nàng biết rõ đây chính là dấu hiệu khởi đầu cho một tai họa nào đó.

Trường Khánh Diên nhìn chằm chằm Mã Nhĩ Mộc, tay co lại:

“Lại muốn gì đây?”

Hoàng Phủ Minh Phong nhìn Mã Nhĩ Mộc, sau đó thay Cố Tịch Hy trả lời:

“Là nguyên cơ của ta, không biết tộc trưởng có điều gì thắc mắc?”

Mã Nhĩ Mộc đứng lên, bước qua cả những vũ cơ đang múa để tiến sát lại bàn của Cố Tịch Hy hơn một chút.

Nàng thấy ông ta đang hấp háy mắt nhìn mình, bật cười ha hả, đến mức chòm râu rậm rung rung:

“Hóa ra là nàng, đây mới thật sự là người năm đó sứ giả của ta muốn mang về tặng ta. Nào đâu phải là nữ nhân thấp hèn kia cơ chứ!”

Lời Mã Nhĩ Mộc vừa nói ra tựa như ẩn chứa hàng vạn lưỡi dao găm, ghim thẳng vào người Cố Tịch Hy, chỗ nào chỗ nấy cũng đều là chỗ hiểm.

Ý này là thế nào?

Mọi người ở hiện trường cũng lập tức im phăng phắc.

Hoàng hậu nhíu chặt đôi mày ngài, nhìn về hướng Trường Khánh Diên. Lại phát hiện ông cũng đang nhìn bà.

Bọn họ đều đang tự hỏi, sự thể rốt cục là như thế nào?

Cố Tịch Hy phát hiện bàn tay đang đặt trên mặt bàn của Hoàng Phủ Minh Phong run lên.

Nàng biết, Mã Nhĩ Mộc đang nói đến lần mang Trần Chiêu Thủy về tộc Miêu của bọn họ. Nàng cũng biết, “nữ nhân thấp hèn” chính là chỉ nàng ta.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới nàng?

Hoàng đế Cao Tông đưa mắt nhìn Mã Nhĩ Mộc, hỏi:

“Tộc trưởng nói thế là ý gì?”

Mã Nhĩ Mộc nhìn hoàng đế một cái, sau đó lại tiếp tục quay lại nhìn Cố Tịch Hy, ánh mắt thèm khát khiến cả người nàng như phát hỏa.

Ông ta nói, năm đó sứ giả tộc Miêu vô ý trông thấy bức bích họa của một mỹ nhân. Người đó xinh đẹp yêu kiều, sắc nước hương trời, vạn người trong sử sách không sánh kịp, có người nói với sứ giả, nữ nhân đó có thật ở thiên triều.

Tên là Trần Chiêu Thủy.

Sứ giả muốn đưa nàng ta về dâng cho tộc trưởng nên mới xin phép hoàng đế Cao Tông rước về Miêu tộc. Lúc rước người che khăn không để ý, khi đến Lũng Nham mới phát hiện, nàng ta căn bản không phải nữ nhân trong tranh.

"So với mỹ nhân như họa kia, Trần Chiêu Thủy mà sứ giả rước về thật quá tầm thường. Nghe bảo nàng ta còn bày trò tự vẫn, thật sự vừa ngu ngốc vừa đáng hận!

Hôm nay được gặp thái tử phi, mới phát hiện nàng mới thật sự là mỹ nhân trong bức tranh đó!"

Xoảng!

Mã Nhĩ Mộc vừa dứt lời, chén rượu trên tay Hoàng Phủ Minh Phong lập tức bị hắn ném xuống đất, vỡ tan tành!