Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 51




Chuyển ngữ và biên tập: Hà Phương

Hào môn từ xưa tới giờ không ít các tin tức bát quái đại chúng, giải trí Trung Vực thân là công ty giải trí đầu rồng trong vòng, mọi cử động đều được đông đảo truyền thông chú ý.

#Con trai và con gái cùng liên hiệp, bức bách cha ruột xuống đài.#

Chỉ cần một tin tức rung động như vậy nằm trên trang đầu tạp chí là có thể hấp dẫn không ít con mắt buôn chuyện. Đừng nói tới mấy trang web có chút lực ảnh hưởng, các phương tiện truyền thông hôm nay đều giật tít về chuyện này.

Những phương tiện truyền thông có quan hệ với Trung Vực thì tựa đề báo văn cũng coi như bình thản, chỉ nói: #Cấp cao Trung Vực xảy ra thay đổi nhân sự#, nhưng dòng chữ nhỏ phía dưới đề rõ ràng là #‘Con cái và con trai liên hợp bức bách cha ruột xuống đài’.#

Trang mạng Đằng Tấn một khi đăng tin đều nhận được sự quan tâm lớn từ đại chúng thì bonus thêm tựa đề, dòng chữ in đậm vừa thô vừa to: #‘Thái Bình công chúa’ Làng Giải Trí bức bách người cha Chủ tịch của mình.#

Thu Tử Thiện đang uống trà, nhìn thấy mấy câu này thì liền phun một ngụm trà ra ngoài, đợi cô lấy lại tinh thần thì trên bàn phím đều là nước.

Cô vội cầm khăn giấy lau lau, sau đó khoan thai tự đắc đóng trang web lại.

Về chuyện Thu gia, mấy ngày nay bất luận là trên web hay là trong diễn đàn đều đang thảo luận lật trời. Ngay cả nghệ sĩ của công ty cũng không được bỏ qua, mấy ngày nay bất kể là xuất tịch hoạt động hay ra tham dự lễ, nếu bị ký giả bắt được đều hỏi về chuyện Thu gia.

Những nghệ sĩ này luôn khôn khéo nói lãng sang một số chuyện khác, Thu Vĩ Toàn làm người cũng tính là thân thiện, thường ngày thấy những nghệ sĩ này cũng sẽ tán gẫu vài câu, nếu quen biết còn có thể quan tâm đến.

Còn vị Thu tiểu thư mới thượng vị này họ lại không biết rõ. Thu Tử Thiện vào công ty lâu như vậy nhưng cô lại rất ít tiếp xúc với nghệ sĩ trong công ty, đừng nói là tán gẫu, cơ hội trong ngày thường gặp mặt cũng rất ít.

Mấy nghệ sĩ không phải hôm nay ở chỗ này diễn phim thì là ngày mai tới chỗ kia xuất tịch hoạt động, số lần tới công ty cũng ít. Hơn nữa dù Thu Tử Thiện là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc nhưng cũng không được coi là nhân vật quá lớn nên cũng không có mấy người sẽ đặc biệt nịnh nọt cô.

Hôm nay trên cuộc họp Hội Đồng Quản Trị đã nói Thu lão tiên sinh sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị công ty còn Thu Tử Thiện nhậm chức Phó Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kiêm Tổng giám đốc.

Về phần Thu Tử Hàn bời vì cậu có có 7,8% cổ phần của Thang Kiều, sau khi Thu Vĩ Toàn bị bãi miễn chức vụ Chủ Tịch, trải qua sự nhất trí đồng ý của đại hội cổ đông, cậu được bổ nhiệm chức Giám Đốc.

Nhìn thì như là ông cụ Thu ra mặt chủ trì đại cuộc nhưng theo người lúc ấy tham gia đại hội cổ đông bất thường tiết lộ, tất cả là do Thu Tử Thiện ra mặt, lại thêm việc Thu Tử Thiện chưa bao giờ tiếp xúc phỏng vấn với truyền thông nên sự hiểu biết của người ngoài với cô chỉ là thông qua qua các bài báo trên các phương tiện truyền thông.

Cho nên bất kể mọi người nghị luận ra sao thì phần lớn mọi người đều cực kỳ đồng ý một điểm là, dù vị Thu tiểu thư này tròn hay méo thì cô cũng không phải là người hiền lành.

Thậm chí có người thẳng thắn ở trên diễn đàn xưng hô cô là ‘Thu Thái Bình’.

Vì thế, Thu Tử Thiện còn đặc biệt đi tra cứu một lần thông tin lịch sử về Công chúa Thái Bình, rồi mới phát hiện thật sự là oan uổng vị công chúa này, dù sao Công chúa Thái Bình cũng không làm chuyện đại nghịch bất đạo như chuyện mưu phản bức vua thoái vị.

Bởi vì Thu Tử Thiện trở thành Phó Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị nên cô lập tức đề bạt Chương Lỗi trở thành trợ lý Chủ tịch. Ông nội đảm nhiệm chức Chủ tịch là do không có biện pháp nào khác. Vì chuyện này quá mức đột nhiên, bất kể là ông cụ hay là Thu Tử Thiện trong lúc nhất thời cũng không tìm được thí sinh thích hợp đảm nhiệm chức Chủ tịch này.

Thu Tử Thiện lại chỉ mới mười tám tuổi, ngay cả đại học cũng còn chưa lên nên chưa thể đảm nhiệm được. Dù sao Trung Vực là một công ty đã đưa ra thị trường chứng khoán, phải phụ trách với các cổ đông, thế nào cũng không thể để một đứa trẻ chỉ mới mười tám tuổi trở thành Chủ tịch được.

Vì vậy ông cụ đành phải gánh chịu danh tiếng này, mà người Thu Tử Thiện đề cử lên nói cho hay là trợ lý Chủ tịch chứ thật ra thì do cô dùng thuận tay nên mới đào người ta tới đây.

Chương Lỗi cũng không bất ngờ, dù sao con người thường hướng đến chỗ cao nên hắn cũng đặc biệt thản nhiên.

Về phần Bạch Phú Mỹ, cô quả thật không ngờ mình lại trở thành trợ lý đặc biệt của trợ lý, mặc dù cùng trợ lý nhưng chức trợ lý của cô là làm việc vặt cho trợ lý Chương Lỗi.

Nhưng cô vốn cũng là người làm việc lặt vặt thế nên cũng đặc biệt thản nhiên tiếp tục công việc làm việc vặt này.

--- --------

Lúc Lạc Ngạn gọi điện thoại đến công ty, Thu Tử Thiện chợt phát hiện mình quả thật có chút không đủ tư cách làm bạn gái người ta.

Mấy ngày nay cô quả thực là vửa vội vừa rối loạn, cô kêu Chương Lỗi tìm người cho lắp sửa lại một lần phòng làm việc Chủ tịch trên lầu 28, cô không muốn tiếp dùng đồ của Thu Vĩ Toàn, đặc biệt là phòng nghỉ ngơi bên trong, ai mà biết ông ta đã làm cái trò mèo gì trong đó.

Hơn nữa tuy cô mang danh Phó Chủ Tịch nhưng thật ra là chức vụ Chủ tịch, một đống việc như vấn đề tiến độ quay phim trong một năm nay của công ty, những hạng mực điện ảnh cần thiết lập cho năm sau, nghệ sĩ đã hết hợp đồng có nên kí tiếp hay là thôi. Vừa xử lý xong một bộ phim điện ảnh này, phim truyền hình bên kia lại có một đống chuyện, chờ cô xử lý xong, nghĩ lần này là thực sự kết thúc, kết quả lại lòi ra chuyện phát hành đĩa nhạc cho ca sĩ bên kia.

Với cả ngày đó lúc định triệu tập đại hội cổ đông bất thường, điên thoại di động của cô lại bị rớt bể, đến lúc nhớ ra thì cái điện thoại bể màn hình còn đang nằm chễm chệ trong túi xách của mình.

Nếu không phải Lạc Ngạn gọi điện thoại tới thì cô thật sự không biết lúc nào mới có thể nhớ tới anh. Nghĩ tới đây Thu Tử Thiện cảm thấy chột dạ một hồi, lại càng thấy mình không đủ tư cách làm bạn gái người ta.

Nói thật đến giờ cô vẫn cảm giác u u mê mê về việc mình trở thành bạn gái Lạc Ngạn, đương nhiên là cô thật sự thích Lạc Ngạn, thế nhưng trong sự thích ấy lại lộ ra một phần ngờ vực.

Bởi vì một người đàn ông vừa anh tuấn lại vừa thành thục như vậy lại có thể thích mình, Thu Tử Thiện thấy thế nào cũng không phải một chuyện đáng tin.

Nếu như thực truy cứu đến chỗ sâu hơn thì không thể trách Thu Tử Thiện có suy nghĩ này. Kiếp trước cô tổng cộng chỉ thích qua một người đàn ông là Dung Trạch nhưng lại nếm đau khổ cùng cực bởi hắn, vì vậy cô thấy không được tự tin lắm đối với sức quyến rũ của bản thân.

Nếu mọi người biết được suy nghĩ của Thu Tử Thiện thì e rằng từ các vị Giám đốc trong Trung Vực đến mấy bà tạp vụ đều sẽ khinh bỉ cô. Vị Thu tiểu thư này bình thường đi bộ đều mang theo cảm giác rất phong cách, có lúc không nói một lời nhưng chỉ để mắt đảo qua ai đó cũng khiến người đó có thể cảm giác lòng bàn chân mình đang run lên.

Lạc Ngạn đã đậu xe ở dưới lầu Trung Vực, Thu Tử Thiện không dám trễ nãi một phút nào, cầm theo túi xách vui vẻ đi xuống lầu.

Lạc Ngạn lái xe không tính là phô trương nhưng cũng rất dễ nhận thấy, chiếc Cayenne Porsche màu trắng dừng ngay cửa lối đi bộ, cũng không tắt máy.

Thu Tử Thiện ngồi lên xe liền chú ý ngón tay để trên vô lăng của anh gõ gõ rất có tiết tấu. Thu Tử Thiện biết là mình đuối lý nên cũng không dám kiểu cách, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Anh về khi nào vậy? Sao không cho em biết một tiếng, em sẽ đến sân bay đón anh."

Cô lời nói này quá giả, vốn sắc mặt Lạc Ngạn đã khó coi, nghe vậy liền đen thui lại.

Anh cũng không đáp lời, chỉ khởi động xe, vèo một cái vọt lên đường lớn.

Thu Tử Thiện nắm chặt dây an toàn, nhưng nhưng mà trên mặt lại không dám biểu hiện gì.

Qua một hồi, đến ngã tư đường đèn đỏ thì Lạc Ngạn đột nhiên quay đầu dọa Thu Tử Thiện giật mình, anh bình tĩnh nói: "Sao em biết tôi không thông báo cho em?"

Lạc Ngạn đi Thượng Hải ba ngày, ngày thứ nhất hai người còn nhắn tin qua lại hỏi thăm, nhưng đến ngày thứ hai tin nhắn của anh giống như đá chìm xuống biển, nhắn mấy tin cũng không thấy hồi am. Sốt ruột gọi điện thoại qua kết quả là thuê bao không liên lạc được.

Sau đó, truyền thông đưa tin tức về Thu gia. Trong lòng anh rất sốt ruột, nghe vậy sao còn bàn chuyện ở Thượng Hải nổi, vội vàng kết thúc chuyện xong liền vội vàng chạy về Vân Đô.

Trước lúc lên máy bay anh có nhắn tin cho cô, còn cố ý nói cô biết mình mấy giờ đến sân bay, mặc dù không có chủ động nhắc tới việc cô đến đón mình nhưng anh cũng có ý này.

Nhưng cô nhóc này ngon lắm, không chỉ không thấy bóng người, sau khi trở về anh gọi điện thoại cả ngày cũng không tìm được người. Sau đó anh phải sai cấp dưới tìm số điện thoại phòng làm việc của cô.

"Điện thoại di động của em mấy ngày trước rớt bể rồi, em thấy không có chuyện gì khẩn yếu nên nhất thời quên mua điện thoại," Thu Tử Thiện lòng tràn đầy áy náy nói.

Cô cũng không biết, một lời giải thích như vậy lại khiến Lạc Ngạn suýt phun ra một búng máu.

Không có gì chuyện khẩn yếu? Anh lặp đi lặp lại những lời này, từ khi bắt đầu dùng tin nhắn yêu đương qua lại với cô, điện thoại di động liền trở thành món đồ rất quan trọng với anh.

Trước kia, anh có thể xem báo cáo xem tài liệu mấy giờ một lúc, nhưng giờ thì sao, động một chút là đầu óc lại chạy ra một Thu Tử Thiện, dáng vẻ cô mềm mại nói chuyện, bộ dáng có chút ngang ngược của cô, từng hình ảnh chốc chốc lại lao ra trong đầu.

Nhưng mà giờ thì sao, người ta tốt rồi, không có chuyện gì quan trọng, thì ra đoạn tình cảm này cũng chỉ có tự mình một người coi trọng.

Nghĩ tới đây, biểu tình trên mặt anh vốn không coi là người khoan hồng độ lượng lập tức liền nổ tung, nhưng mà cô lại không mảy may nhìn thấy.

Thu Tử Thiện chủ động nói chuyện phiếm với anh, Lạc Ngạn cũng có để ý tới, nhưng hỏi ba câu thì chỉ đáp một câu thôi. Lúc này Thu Tử Thiện còn không biết một câu vô tâm sai lầm của mình đã khiến người nào đó hoàn toàn phát bực rồi.

Cô biết mình mấy ngày nay mình vô tâm với Lạc Ngạn nên cũng rất áy náy, bộ dạng bướng bỉnh cố chấp thường ngày cũng thu lại, tỏ ra bộ dáng cô gái ngoan ngoãn nên có.

Hai người đi đến một nhà hàng, nơi này mặc dù có chút vắng vẻ nhưng là thắng ở chỗ yên tĩnh. Nhà hàng này có hai tầng lầu, bên ngoài có một gốc cây cổ thụ chọc trời, cành lá rậm rạp che hết khung thủy tinh trên lầu hai. Ngẩng đầu nhìn lên trên, xuyên thấu qua tầng tầng cành lá dầy đặc chỉ có thể nhìn thấy người bên trong mờ mờ ảo ảo.

Thu Tử Thiện cảm thấy rất hăng hái, cô cười hỏi "Anh kiếm đâu ra nhà hàng này vậy, khung cảnh đặc biệt ưu nhã rất khác biệt."

"Bạn tôi mở nhà ăn, món ăn bên trong cũng không tệ." Nói xong, Lạc Ngạn liền xoải chân dài bước vào, Thu Tử Thiện theo sau, vội vàng đưa tay khoác ở cánh tay anh.

Lạc Ngạn chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn, không thấy rõ ràng biểu hiện trên mặt, ngay cả ánh mắt cũng bị lông mi dày rậm che dấu.

Sau khi hai người vào nhà hàng, Lạc Ngạn nói với nhân viên lễ tân đã đặt chỗ trước. Nhân viên phục vụ mang theo bọn họ từ cầu thang bằng gỗ đi lên, đập vào mắt là khung cảnh xinh đẹp của lầu hai.

Dù nơi này rộng rãi nhưng bàn ăn cũng đặt không nhiều, sofa bằng vải rộng rãi được để hai bên phòng ăn. Giữa mỗi bàn ăn để lại đủ không gian, vừa có vẻ không chật chội có thể bảo vệ riêng tư rất tốt, đây cũng là điều khiến Thu Tử Thiện rất thích.

"Không có ý định nói với tôi chuyện mấy ngày nay sao?" Nghe Thu Tử Thiện tán gẫu tới tán gẫu đi hàn huyên mấy chuyện không có dinh dưỡng, Lạc Ngạn không nhịn được mở miệng lành lạnh hỏi.

Thu Tử Thiện vừa nghe thì giật mình, cô không ngờ Lạc Ngạn sẽ cảm thấy hứng thú chuyện nhà mình. Thật ra đối với sự kiện này nếu là người khác thì cũng thôi đi, nhưng cô vạn lần không muốn nhắc tới với Lạc Ngạn.

Lạc Ngạn là bạn trai cô, nhưng hai người dù sao vẫn còn trong giai đoạn bắt đầu, cô không muốn chuyện xấu trong nhà ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.

Một phần sâu hơn chính là bởi vì tự ti, Lạc gia không biết phú quý gấp bao nhiêu lần Thu gia nhưng vợ chồng Lạc Thiên Tề ân ái cô đều nhìn thấy, mà đại gia nghiệp Lạc gia cũng không nghe nói có việc tranh giành tài sản ồn ào đến cả Vân Đô đều biết.

Cho nên, Thu Tử Thiện cảm thấy mất mặt lắm lắm.

Cô ngập ngừng nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, chút chuyện nhà thôi mà, đều là truyền thông nói hưu nói vượn. Những chuyện kia đều do truyền thông bịa đặt nên anh đừng..."

Cạch, một âm thanh trầm muộn có lực truyền tới, ly thủy tinh nặng nề để xuống cái bàn khiến nước bên trong cốc bên tay Thu Tử Thiện cũng lắc lư đến mấy lần.

Lạc Ngạn gần như là cắn răng hỏi: "Chuyện lớn như vậy mà em lại nói với tôi thế thôi sao?"

Thu Tử Thiện hơi bất ngờ, đây chỉ là chuyện nhà mình thôi mà, anh quan tâm nhiều vậy làm chi. Nhưng cô vẫn lời ngon tiếng ngọt nói: "Chuyện này dù sao cũng là chuyện Thu gia, nên em mới không nói với anh."

Lạc Ngạn xanh mặt hỏi: "Em coi tôi là gì vậy?"

Thu Tử Thiện chớp mắt, không hiểu ý anh, chỉ đành phải chậm chậm nói: "Anh nói đi đâu rồi, em biết hai ngày này bởi vì chuyện nhà mà không liên lạc với anh là em không đúng, em bảo đảm với anh lần sau em nhất định không làm vậy nữa."

Lời đến đây, giữa bọn họ cô còn phân rõ ràng như thế, nhà em, nhà anh, Lạc Ngạn nhắm hai mắt lại, sau đó ngước mắt bình tĩnh nhìn cô hỏi: "Em có hiểu chính xác tôi là gì của em không?"

"Lạc Ngạn, anh đừng nói chuyện nặng như vậy, là em có lỗi, nhưng hình như anh đã có phần hơi quá đáng rồi đấy?" Thu Tử Thiện thấy anh còn gây sự như vậy thì nhất thời cũng xị mặt ra nói lại.

"Hiện giờ bên ngoài đồn ầm lên như vậy, em còn nói không có chuyện gì sao?"

Lúc này Thu Tử Thiện không khỏi lạnh mặt, cô cười lạnh hỏi: "Có phải anh xem tin tức trên mấy bài báo kia không, cảm thấy em không từ thủ đoạn nào, cho nên giờ anh cũng giống như những người đó, chỉ trích em lục thân không nhận sao?"

Lạc Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Em thật sự cho rằng tôi là người như vậy phải không? Em rốt cuộc có biết tôi quan tâm cái gì hay không? Tôi là bạn trai của em, là người đàn ông của em, là người em nên tin tưởng dựa vào. Nhưng em xảy ra chuyện lớn như vậy lại không hề nói với tôi tiếng nào? Em chắc chắn bản thân mình có đặt tôi trong lòng không?"

"Tôi nghĩ rằng bây giờ em chưa thể phó thác toàn bộ bản thân cho tôi nhưng tối thiểu tôi cũng nên là đối tượng được em tỏ rõ, là em nên dựa vào. Em cho rằng thích một người chính là vui thì cùng người đó đi ăn cơm, xem phim, mất hứng thì ném người đó qua một bên sao. Tôi hi vọng ít nhất em có thể than thở với tôi chuyện này, nói rõ với tôi những khó khăn của em, nhưng em không chịu nói gì cả."

"Em cho rằng đàn ông cố gắng phấn đấu như vậy tất cả đều chỉ là vì tiền và quyền lực thôi sao. Tôi đây cố gắng chính là vì để người phụ nữ của mình không cần khổ cực. Nếu không thì ít nhất lúc cô ấy gặp phải chuyện, tôi có thể trở thành cây to cho người đó dựa vào."

Thu Tử Thiện hơi tức cười, cô không ngờ Lạc Ngạn lại quan tâm chuyện này, cô đỏ mặt giải thích: "Anh hiểu lầm em rồi, em không nói với anh không phải là vì không tin anh, chỉ là em muốn tự mình giải quyết chuyện này."

Cô hơi ưu tư nhưng vẫn cười nói: "Ngay cả ba ruột mình em cũng không dựa vào được nên cũng không thể có suy nghĩ dựa vào một người khác. Đây không phải là em không tin anh, không liên quan đến anh, em chỉ muốn chính mình tự đi đối mặt với tất cả."

Thu Tử Thiện từ khi bị chuyện kiếp trước ảnh hưởng thì mọi việc làm đều trở nên độc lập tự chủ, cô không phải là không muốn lệ thuộc vào người khác. Cô chỉ sợ một khi có thói quen lệ thuộc vào người khác, sau đó khi không người nào có thể dựa vào thì cô sẽ giống như trên cá nằm trên thớt mặc người chém giết.

Bị xâu xé qua một lần là được rồi, cô không muốn lại bị xâm lược lần thứ hai.

Lạc Ngạn thấy cô vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo, đến lúc này cô vẫn có thể tỉnh táo phân tích nguyên nhân, nhưng trong mắt Lạc Ngạn thì tất cả lý do đều vô nghĩa, thái độ cô như vậy chỉ có một nguyên nhân, cô không tin tưởng anh.

Nói cho cùng, cô chính là không tin tưởng anh, mặc dù mang danh tiếng bạn trai bạn gái nhưng lúc cô gặp chuyện lại không nghĩ tới người bạn trai là anh.

Nghĩ tới đây, Lạc Ngạn cũng cảm thấy mình rất thất bại, hình như phát hiện ra rằng từ đầu tới cuối chỉ có mình anh nhiệt tình mà thôi.

Người nói thích trước là anh, nói cùng ở bên nhau là anh, người chủ động gọi điện thoại luôn luôn anh, thậm chí cô chưa từng một lần chủ động gọi điện thoại cho anh.

Lạc Ngạn hòa hoãn vẻ mặt, anh trầm giọng nói: "Thiện Thiện, tôi chỉ hi vọng lần sau lúc em gặp chuyện không may, người nghĩ đến đầu tiên là tôi."

Mặc dù Thu Tử Thiện im lặng nhưng anh rất mong đợi Thu Tử Thiện cho anh câu trả lời, anh hi vọng cô có thể bước qua một bước này.

"Thật xin lỗi, Lạc Ngạn, em không muốn lừa dối anh. Nếu như lần sau em lại gặp chuyện không may, dù có chuyện lớn hơn thì em vẫn sẽ dựa vào mình mà thôi."

Lầu hai khách cũng không nhiều, xa xa bên kia mới có một bàn khách. Bọn họ đè thấp âm thanh, xem ra chỉ là quấn lấy nhau nói chút mật ngữ si tình. Nhưng bất luận là nội dung nói chuyện hay là kết quả cũng làm cho không khí lúc này ngưng kết  khiến người ta thở không thông.

Thu Tử Thiện biết mình lúc này nên nói lời dịu dàng dỗ dành người đàn ông này, nhưng cố tình cô lại không thể nói ra những lời trái lương tâm mình được.

Nói cho cùng cô chính là không tin tưởng anh. Mà nguyên nhân xâu xa trong đó thì hai người cũng có thể mơ hồ cảm giác được, nhưng ai cũng không có nói ra lời.

Đó chính là tình cảm của họ còn chưa đậm sâu đến mức đó.

Tình đến lúc nồng thì người sẽ tự say, nhưng tình chưa tới đó, Thu Tử Thiện không say nổi và cũng không muốn say.