Dạ Huyết

Chương 33: Chương 25 : Duyên cũ gặp lại




- Chết rồi , trễ rồi !!!......................
Một cái bóng phi xuống dưới cầu thang bằng tốc độ tên lửa . Tiếng thét vang làm nứt kính . Một cô bé 16 tuổi với mái tóc nâu trầm ấm được cột đuôi ngựa cao toát lên vẻ năng động , khuôn mặt lai Pháp sắc sảo và xinh đẹp , nước da trắng ngần , nổi bật là đôi mắt nâu trầm ấm khiến người ta muốn yêu thương . Cô khoác lên mình bộ đồng phục trường Royal - ngôi trường dành cho những tài năng thực sự . Thân hình mảnh mai , vừa vặn trong bộ quần áo của trường . Ngực trái có đính viên hồng ngọc đỏ rực tượng trưng cho logo của trường .
- Như Quỳnh , ăn sáng đã con !!!
Mẹ cô gọi với lại , bà thở dài khi thấy khuôn mặt mếu máo của cô . Như Quỳnh khóc thét lên :
- Mommy hại chết con rồi ! Hu hu trễ mất , con ăn sáng sau ... Bye mẹ ....
Cô hấp tấp gom sách vở rồi phóng ra đường . Cánh cửa đập cái RẦM , nó kêu cọt kẹt thảm thương .
Cô chạy hồng hộc đến ngôi trường Royal . Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới .
- Cũng may là kịp giờ !
Cô chống tay , gập người , hít lấy hít để không khí , bù lại nãy giờ chạy như con trâu . Đến khi bình tĩnh lại , cô mới tận mắt nhìn kĩ kiến trúc ở đây . Được xây theo phong cách châu Âu cổ kính . Mái vòm vòng cung được xây bằng đá xanh rêu trông rất nặng . Diện tích của trường rất rộng , phải hàng trăm hecta . Royal , ngôi trường quy tụ những tài năng từ khắp nơi . Các chuyên ngành ở đây cũng hết sức phong phú : Quản trị kinh doanh ; Thương mại - tài chính ; Kinh tế ; Y học ;..... được sắp xếp theo các dãy lầu khác nhau .
- Thánh thần thiên địa ơi !!!............. - Cô tròn xoe mắt thảng thốt . Lần đầu tiên cô mới được nhìn thấy một nơi đẹp và rộng đến như vậy . Cô rất thích

Nhưng ...........sau 15 phút chạy như con điên đi tìm dãy H , khoa Dược , phòng 3 , cô thiệt nguyền rủa vạn lần cái ông hiệu trưởng trường này .
- Xây gì mà xây rộng thế ? Nãy giờ chưa kiếm được nữa hu hu ...
Cô ức chế đến phát khóc , nắng lên cao nãy giờ , mồ hôi trên trán cũng bắt đầu rịn xuống .
Cô lê từng bước khó nhọc . Đột nhiên va phải thứ gì đằng trước
- Á ... BỊCH
- Ui da....
Cô nhăn mặt xoa xoa cái mông mới hôn say đắm đất mẹ ... Vừa nắng vừa ngã , cô bực bội , cáu kỉnh trừng mắt nhìn về phía cái thứ vừa làm cô ngã đằng trước .
Ánh mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt điển trai như tạc từ khuôn mặt của vị thần Apollo . Nắng chảy dọc theo xương quai mạnh mẽ và nam tính , hắt lên thân hình cường tráng màu lúa mạch . Cô ngây người trước vẻ đẹp của người đàn ông đang đứng trước mắt . Cô bị thu hút bởi đôi mắt đỏ sẫm của anh ta . Chúng ánh lên vẻ kiêu ngạo , bá đạo , vừa ngông cuồng , quý tộc khiến ai ai cũng phải đắm say . Anh ta thấy cô cứ ngẩn người như kẻ mất hồn , chợt hắn cất tiếng :
- Có sao không ? - Chất giọng lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với đôi mắt ấm nóng của hắn .
- A... ư , dạ vâng , em không sao ! - Hắn đưa tay đỡ cô đứng dậy . Sau khi phủi phủi bụi dính trên quần áo xong , cô ngước lên nhìn hắn một hồi , trong lòng chảy đầy nước dãi (mê trai :v) . Chợt cô nhớ ra điều gì đó :

- Á , chết rồi !!! - Cô hoảng loạn sực nhớ ra nãy giờ mình trễ học hơn 15 phút rồi , đột nhiên cô nhào tới nắm cổ hắn trừng mắt hỏi :
- Xin hỏi, anh ... anh có biết dãy H , khoa Dược , phòng 3 ở đâu không ? Làm ơn chỉ cho tôi với !!! - Cô nói một lèo . Hắn ta nhìn cô ... Chưa bao giờ có ai dám xách cổ hắn lên như vậy ... gặp người bình thường là tiêu đời rồi , nhưng hôm nay sao hắn lại không nỡ ra tay ... Theo quán tính , hắn đưa tay chỉ :
- Rẽ trái , đối diện thư viện là khoa Dược !
- Thanks... thanks ... mẹc-xi anh nhiều lắm .. Bye bye ... - Cô nói đứt quãng , tức tốc chạy thẳng theo hướng mà hắn chỉ mà không biết hắn có chỉ đúng hay sai ...
Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô , hắn khẽ nhếch môi cười. Trong lòng hắn dấy lên sự thú vị khó tả . Hắn định bước đi , thì thấy dưới chân có tấm thẻ , cúi người nhặt lên , hắn khẽ lẩm bẩm :
- Trần Như Quỳnh , 16 tuổi , nhóm máu O , cung Thiên Bình , sinh viên năm 1 khoa Dược (Độc dược+Dược phẩm) , phòng H3....
Đôi mắt đỏ sẫm nheo nheo lại , trên võng mạc đỏ rực hiện lên bức ảnh hình thẻ của cô . Khuôn mặt thanh tú , tự nhiên , mái tóc nâu trầm ấm và đôi mắt đen đặc .
- Gặp lại em rồi !!! ...............
Hắn khẽ cười , xoay người bước đi . Ánh nắng vàng rực chiếu rọi trên đỉnh đầu ...

---------------------------------
- Hộc hộc hộc gần tới rồi , gần tới rồi ... thư viện , rẽ trái ... - Trên hành lang ốp gỗ sáng bóng , cô bạn Như Quỳnh của chúng ta chạy như 1 con điên đi kiếm phòng học .
- Đây rồi phòng H3 !!! - Cô mừng đến phát khóc khi thấy được bảng hiệu cửa phòng ghi "H3" . Hộc hộc , cô chống tay lên gối , điều chỉnh hơi thở lại , rồi nhẹ nhàng kéo cánh cửa phía sau ra ... rón rén đi vào . Cả phòng học im phăng phắc , một tiếng rơi bút cũng làm chấn động đến mọi người nên khi cô kéo cánh cửa ra , cả lớp đồng loạt nhìn về phía cửa đã mở ...
- Oa oa ... dễ thương quá .... - Mấy người con trai trong lớp chồm lên , liếc dọc liếc ngang khi thấy Như Quỳnh bước vào .. Thầy giáo đang giảng bài , bị mấy tiếng ồn làm đứt đoạn , bốc hỏa định quay xuống sạc cho 1 trận thì thấy 1 mĩ nữ xinh đẹp bước vào . Mà khoa này là khoa Dược nên sĩ số lớp rất ít , cỡ tầm 20 người , mà sự chênh lệch giới tính còn khủng khiếp hơn nữ : nam là 1:10 :v dương thịnh âm suy.
Từng bước đi của Như Quỳnh toát ra vẻ phong nhã quý tộc , ánh nhìn tự tin sắc sảo cùng đôi mắt đen đặc huyền bí hiếm có thu hút tụi con trai ngoại lai trong lớp . Cô bước đến chỗ thầy giáo đang há hốc mồm ra , khẽ cúi người nói :
- Xin lỗi thầy , em đến trễ , là do em bị lạc ạ !!! - Chất giọng trong veo cất lên như dòng suối mát làm tụi con trai mê mẩn ... Đã vậy , khi cô cúi người xuống , mái tóc nâu óng ả được cột cao hơi xõa trên vai trông cực kỳ tự tin và năng động .
- À ừ ừ ... vậy em vào chỗ ngồi đi ... ngồi đâu cũng được !!! - Ông thầy lắp ba lắp bắp , cái kính cận của ổng như sắp rớt xuống do ổng gật đầu quá nhiều :v
- Vâng ạ ... - Cô lễ phép nói , khóe môi hồng nở nụ cười nhẹ làm tụi con trai phía dưới kia gào thét :
"Má ơi , tiên nữ giáng trần !!!
Phải chăng ông trời phái em xuống đây để giải thoát tôi khỏi kiếp FA ?"...... :v (Trích lời của mấy thằng ngồi ôm ngực tự kỉ)
- Xin hỏi , bạn ấy ơi , bạn tên gì thế ? - Một thằng con trai gan dạ nhất đám giơ tay lên hỏi , khuôn mặt không dấu được vẻ run run ...

- Mình tên là Như Quỳnh , Trần Như Quỳnh , 16 tuổi ! Các bạn có thể gọi mình là Như Quỳnh là được rồi... - Cô nở một nụ cười rạng rỡ , làm tim bay vèo vèo khắp phòng học . Có mấy thằng lật đật ngồi lẩm bẩm cái gì như tụng kinh vậy ...(Tác giả : Đang bấm quẻ bói tình yêu đó :v)
Cô đi xuống dưới dãy bàn học , tụi con trai nào cũng dẹp gọn sách vở để kế bên cạnh mong sao cho cô ngồi kế bên cạnh mình ... Nhưng càng mong chờ lại càng thất vọng , cô lại ngồi ngay cái bàn trống ... chợt nguyên lớp tự nhiên có tiếng thở dài rất đồng thanh :
- Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz...............
- Tập trung học bài đi mấy anh ! Lo ngắm gái hoài hèn gì não phẳng dễ sợ !!! - Ông thầy trên bục giảng bừng tỉnh lại sau cơn đê mê ban nãy , ông ho khan vài tiếng rồi quay xuống tọng cho 1 câu quá thâm thúy làm tụi đực rựa trong lớp đang mải mê nhìn Như Quỳnh giật mình quay lại bài học trên lớp .
Cả lớp lại chìm trong im lặng , nhưng sự tập trung của lớp học đã giảm sụt đến mức thấp nhất . Tụi con trai đồng loạt hướng đôi mắt "hình trái tim" vào Như Quỳnh . Hình ảnh cô đang say sưa , chăm chú nghe bài giảng toát lên vẻ mị hoặc khó cưỡng , vẻ đẹp đó không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là vẻ đẹp của trí tuệ và thông mình .
Ngòi bút trên tay cô chuyển động không ngừng , nó tạo ra những tiếng sột soạt khi ma sát với giấy trắng . Những công thức hóa học khó nhằn , những cấu hình của dãy hợp chất Cacbon-Hydro phức tạp ... tất cả cô đều nhìn qua 1 lần và nắm hết ...
Mọi thứ vẫn im lặng cho đến khi ..........
RẦM .....!!!!!!!!!!!!!
-------------------------------------------
Tác giả : Cốt truyện sẽ mang theo một màu sắc tươi mới hơn , không ảm đạm như hồi kiếp trước của Như Quỳnh nữa . Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nha !!!