Đã Không Còn Có Không Khí Anh Biết Thở Thế Nào Đây??

Chương 2: Ngục




Âu Dương Phong vẫn giữ nguyên phong thái ung dung, chậm rãi bước tới nhà tắm. Quả không ngoài dự đoán, căn phòng trống trơn, đọng lại vài gọt nước rơi nhẹ.

- Bắt về

Thanh âm khàn khàn vang lên trong không gian tĩnh mịch, hắn vẫn lặng lẽ nhét điện thoại lại vào túi, nhếch mép rồi từ từ bỏ đi. Thân hình cao lớn kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên vẻ quyền quý của con người này nhưng đâu đó vẫn phảng phất chút cô đơn mà chỉ người đó mới có thể hiểu.

***********

- Buông ra, mấy người làm gì vậy

Tử Duy hét lên đầy thống khổ, thân ảnh nhỏ bé đang bị trói chặt bởi xiềng xích, tay chân hằn lên vết đỏ, gương mặt hốc hác với làn da xám đi nhiều phần. Khóe miệng có rướm chút máu tươi, cậu điên dại mà hét lên:

- Cuối cùng cũng không thoát được, ha...haha...h..tôi ngu ngốc quá rồi, ÂU DƯƠNG PHONG anh hài long chưa??

"Cạnh" ánh sáng hé mở, cả căn phòng ẩm ướt như bừng sáng nhưng chẳng được bao lâu đã quay trở lại như cũ, mù mịt và đầy âm khí. Phải, người vừa bước vào là hắn, còn nơi này ư - là nhà kho trong căn hộ của hắn.

Sót lại chút ánh sáng cuối cùng, hắn thản nhiên tới cạnh cậu, nâng gương mặt nhợt nhạt lên. Một tiếng "bốp" vọng ra, đôi lông mày nhíu lại, khó chịu mà lên tiếng:

- Anh...h...ah...điên rồi.

- Phải....tôi chỉ điên giống cậu thôi...

Tử Duy giãy dụa khỏi tay hắn, gương mặt thoáng nét căm hận

- Để tôi đi, anh điên rồi à, anh ghê tởm tôi rồi đem tôi về đây là có ý gì???

- Hành hạ!!!

Thốt lên 2 chữ nhẹ như lâng, như một con thú lao vào xé toạc quần áo cậu ra, lần mò ngực, cổ mà liếm mút

- A...hic..cút ra.....a..aaaa

Hắn dừng tay??? Vứt cậu dưới sàn, chẳng lẽ hắn lại tha cho cậu!? Thoáng nổi lên suy nghĩ, nhưng ông trời đâu cho ai vừa ý cái gì, hắn ta lôi trong góc phòng ra chiếc roi da. Không đợi cậu lên tiếng mà thi nhau quất xuống thân cậu.

- Á...Á.....AAAAAAAA

Cậu rên lên vì đau đớn, thống khổ quỳ rạp xuống chân hắn mà cầu xin:

- T....tôi....t...tôi...xin lỗi, aa...anh tha cho tôi đi mà.....tôi...sai rồi....tôi sai thật rồi.....để tôi đi được không

Trong bộ dạng tả tơi ôm chân hắn mà cầu xin, hắn không những không động lòng, tung chân đá bay cậu lăn lóc ra 1 góc. Hắn gọi đàn em tới ra lệnh

- Cậu ta muốn trốn, đánh chết không tha.

Phủi tay, bước ra ngoài, để lại hai người đàn ông cùng một thanh niên đang ngã rạp trên đất.

- Tự bao giờ tôi lại thành trò chơi cho anh điều khiển, hóa ra nhìn thấy tôi như vậy mới chính là sở thích của anh. Tôi không biết nên ghê tởm chính mình hay ghê tởm sự nhu nhược của tôi nữa, yêu anh chính là sự lựa chọn ngu ngốc nhất cuộc đời tôi.

Một tên trong bọn lính canh tiến lại gần cậu, thô bỉ giật phăng quần áo cậu xuống, lấy thứ to lớn đầy gân guốc của hắn đâm thẳng vào hậu huyệt của cậu. Người ta nói làm tình cho ta khoái cảm nhưng sao lúc này cậu lại cảm giác ngược lại vậy, là đau đớn, là thống khổ, tại sao cuộc sống của cậu lại kinh khủng đến thế.

- Đừng....

Như cái cách cậu vừa làm "Cầu Xin" nhưng hình như chẳng ai chịu nghe, hắn cự nhiên ra vào huyệt động, dùng cái lưỡi dơ bẩn liếm lát mông cậu đầy khinh bỉ.

- Ọe...

Cậu buồn nôn mà không thốt lên lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Mùi máu tanh xộc thẳng xuống khoang, cậu nghiến chặt răng đến mức uất ức. Cố dùng hết sức lực cuối cùng đẩy hắn ra, cậu hét lên đầy đau đớn:

- Đừng đụng vào tôi.....tránh xa ra, ai cho anh làm vậy, Âu Dương Phong không muốn điều này.

Cậu vẫn một mực tin Âu Dương Phong có chán ghét cậu thế nào cũng không bao giờ kêu người làm ra loại chuyện này với cậu nhưng khi nghe chính miệng hắn được Âu Dương Phong sai bảo, cậu gần như sụp đổ hoàn toàn

Vì anh ấy nói tôi ghê tởm, bẩn thỉu nên mới không muốn chạm vào tôi, trực tiếp sai người làm nhục tôi như vậy....quả đáng mà tôi đâu còn trinh trắng ngây thơ nữa, tôi bị bạo dâm 2 lần rồi, còn đâu trinh trắng, trong sạch cho hắn nữa, phải....phải tất cả đều là do tôi mà ra.....tôi bẩn quá...rất bẩn.