Dã Man Thành Nghiện

Chương 24: 24: Trẻ Hơn Mười Tuổi






Sáng hôm sau, lần đầu tiên Ninh Du tỉnh dậy mà không thấy Lý Mộ đang làm việc trong bếp, mà nằm yên lặng bên cạnh cậu như một chiếc gối ôm.
Cậu ngẩng đầu lên khỏi bờ vai ấm áp, phát hiện Lý Mộ đã tỉnh lại, lúc này anh hướng theo động tác của cậu mà hơi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Ninh Du.
“Buổi sáng tốt lành.” Ninh Du chào hỏi, tiếp theo lại lười biếng mà nằm lên trên vai Lý Mộ.
Chỉ là ánh mắt người kia vẫn nhìn cậu chằm chằm, cậu mở to hai mắt, đối diện với với đôi đồng tử của Lý Mộ, lười biếng hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Em…” Lý Mộ muốn nói rồi lại thôi.
“Em làm sao?” Ninh Du mơ mơ màng màng hỏi lại.
“Khóe mắt em có dịch nhầy.” Lý Mộ nói.
“A?”
Cơn buồn ngủ của Ninh Du trong phút chốc biến mất, cậu lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhấc chăn lên, định ra khỏi giường, nhưng Lý mụ Mộ lại đẩy cậu vào trong chăn, cười nói: “Đùa em thôi.”
Ninh Du dụi mắt, rõ ràng không có chuyện như Lý Mộ nói.

Cậu vỗ mạnh vào ngực Lý Mộ, tức giận: “Tại sao anh lại đáng ghét như vậy?”
Lý Mộ không nhịn được cười, nắm lấy bàn tay Ninh Du, nói: “Sao em lại buồn cười như vậy chứ?”
Vốn dĩ Ninh Du muốn đánh Lý Mộ, nhưng bàn tay lại bị giữ chặt không động đậy được.

Cậu đành dùng ngón trỏ chọc vào ngực Lý Mộ, cau mày nói: “Em đã nói với anh từ rất lâu rồi, không được nhắc ba chữ đó trước mặt em.”
“Ba chữ nào?” Lý Mộ cố ý nói, “Em không nói làm sao tôi có thể biết.”
“Rõ ràng là anh biết!” Ninh Du trừng mắt.
“Em nói xem.” Lý Mộ tiếp tục, “Xem có khác với những gì tôi nghĩ không?”
Ninh Du hít sâu một hơi, chữ viết tắt của “sh” đã ở trên môi, nhưng sự nuôi dưỡng tốt trong suốt gần 30 năm qua thật sự không cho phép cậu nói ra ba chữ đó.
“Em không nói.” Ninh Du đáp, “Dù sao anh nói một lần em sẽ đánh anh một lần.”
Ninh Du rõ ràng không nặng tay đánh người, khi nắm đấm của cậu lướt qua trên người Lý Mộ cũng không để lại đau đớn hay ngứa ngáy gì.


Rõ ràng là bị đánh, nhưng Lý Mộ vẫn rất vui vẻ, lần đầu tiên gặp Ninh Du, tại sao anh lại không nhận ra con thiên nga trắng này rất đáng yêu nhỉ?
“Em muốn đánh cái gì cũng được.” Lý Mộ nói, “Tôi làm bao cát cho em.”
“Không cần.” Ninh Du đẩy Lý Mộ ra, “Tránh ra, em muốn dậy.”
Trong nhà vẫn chưa có điện, Lý Mộ chỉ có thể dùng bếp lò để hâm nóng bữa sáng.
Ninh Du mở nắp chai lớn bên bồn rửa mặt, dùng sức bóp chỗ kem dưỡng da còn lại, cố gắng chăm sóc da buổi sáng.

Nhưng khi nhìn vào gương, cậu rất không hài lòng với trạng thái của mình, bởi vì sau bốn năm ngày, trên cằm cậu đã mọc ra một vài sợi râu mỏng và mềm, tuy không nhìn rõ nhưng nếu nom kỹ vẫn có thể thấy được một mảng màu xanh đen.
“Lý Mộ.” Ninh Du kêu một tiếng, “Dao cạo râu của anh ở đâu?”
Lý Mộ đặt bữa sáng xuống bàn ăn, đi lấy dao cạo thủ công, hỏi: “Em có biết dùng không?”
Trong vòng kết nối của Ninh Du, nhiều người sẽ cố tình sử dụng dao cạo râu thủ công, bởi vì họ cho rằng nó mang tính lễ nghi hơn.

Nhưng Ninh Du không có ấn tượng với việc đó, cậu cũng không cần bất kỳ nghi lễ nào để đưa tiễn bộ râu của mình cả. 
“Biết.” Ninh Du thản nhiên nói, “Nó rất đơn giản.”
“Không biết, hãy thành thật trả lời.” Lý Mộ nói.
Có lẽ vì thành tích kém trong việc vắt sữa và chặt gỗ, nên trong tiềm thức Lý Mộ luôn cho rằng Ninh Du là người vụng về.
Anh lấy bọt cạo râu ra xoa lên cằm Ninh Du, nhân lúc chờ râu mềm ra, cũng tiện tay thoa bọt trên cằm mình.
Râu của Ninh Du rất dễ cạo, nó mềm và không dày hơn nhiều so với lông tơ.

Nhưng bất chấp điều này, Lý Mộ vẫn dành sự kiên nhẫn gấp trăm lần bình thường để làm sạch cằm của Ninh Du từng chút một.
“Thế nào?” Lý Mộ vừa rửa sạch dao cạo râu, vừa hỏi Ninh Du.
“Không tệ.” Ninh Du thực rất hài lòng với tay nghề của Lý Mộ, cậu nhìn trong gương, đột nhiên tò mò liếc về phía Lý Mộ nói, “Anh cũng mau cạo râu đi.”
Lý Mộ vốn cũng định cạo sạch râu của mình, bởi vì… lát nữa còn xuống núi gặp người đàn ông khác, anh không muốn lộ ra bộ dáng thô lỗ lúc này.

Tự mình cạo rất thường rất tùy ý, anh hoàn toàn không sợ lưỡi dao làm tổn thương da mặt mình, sau vài lần đưa qua lại râu trên cằm đã được dọn sạch bóng.
Trong gương xuất hiện một anh chàng trẻ tuổi và đẹp trai, đường quai hàm nhẵn nhụi khiến yết hầu của anh ta càng thêm nổi bật.

Khi không có sự hiện diện của râu, lông mày và đôi mắt trở nên bắt mắt và trông rất hùng dũng.
Ninh Du khó tin nhìn Lý Mộ, một hồi lâu sau mới ngây ngốc nói: “Nhìn anh như trẻ hơn chục tuổi.”
Cả hai khuôn mặt đều là của Lý Mộ, anh cũng đã nhìn quen, thản nhiên nói: “Không đến mức vậy.


“Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi? ”Ninh Du tò mò hỏi.
“Lớn tuổi hơn em.” Lý Mộ không nói rõ.
(Mụ Zenn said: Anh chắc chưa?)
Ninh Du rất muốn nói rằng cậu đã hơn 23 tuổi, nhưng lại không muốn Lý Mộ nghĩ rằng mình đã “già”, vì vậy cậu ích kỷ cố tránh chủ đề này.
Cậu cẩn thận nhìn khuôn mặt Lý Mộ, muốn khắc ghi nó trong đầu, nhưng lúc này, tâm trí chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu buột miệng hỏi: “Hình như quen quen.”
“Vậy sao?” Lý Mộ nói.
Chẳng lẽ là giống một người nổi tiếng nào đó?
Ninh Du suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra được Lý Mộ giống ai.
Trước khi rời khỏi nhà gỗ nhỏ, Ninh Du cho con bò lớn ăn và chải lông cho Cáp Nhật.
Hôm nay vẫn là lái xe xuống núi, sữa đã được chuyển đến trường tiểu học đúng giờ.

Tuy nhiên, không giống như trước đây, hôm nay hai đứa trẻ “nổi loạn” không lao vào Lý Mộ ngay mà chạy đến ôm eo Ninh Du.
Ninh Du nén sự xúc động trong lòng, lần lượt chào tạm biệt hai đứa trẻ.

Tiếp theo, cậu và Lý Mộ lại đến nhà Lâm Trường, bởi vì Lý Mộ cần mượn một chiếc máy phát điện nhỏ, cậu cũng nhân cơ hội này để chào tạm biệt Lâm Trường.
Nói vài câu là đủ, nhưng lúc chia tay cuối cùng, Lâm Trường đã vẫy tay chào Ninh Du và hô lớn: “Chào mừng cậu đến với danh thắng hồ Kanas.”
Nghe xong câu này, Ninh Du không thể kìm được cảm xúc của mình nữa vì cậu ấy biết mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.
“Lý Mộ.” Ninh Du ngồi ở trên ghế phụ, hai mắt đã ươn ướt, “Em cảm giác muốn khóc.”
“Đừng khóc.” Lý Mộ nhẹ giọng nói, “Chúng ta có thể lại ở một lát.”
Xe bán tải lái đến vị trí gần vụ sạt lở đất, ẩn mình trong rừng bạch dương không có ai qua lại.
Cơ thể khổng lồ bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu, nếu có người đến gần, họ chắc chắn sẽ có thể nghe thấy tiếng người khóc trong xe.
Thực ra Ninh Du không hề cảm thấy đau đớn, cùng làm tình với Lý Mộ trong một không gian chật chội, không ảnh hưởng chút nào đến khoái cảm mà Lý Mộ mang lại cho cậu.
Cậu chỉ muốn trút bầu tâm sự, trút hết mọi cảm xúc của mình vào trận hoan ái cuối cùng này.
Sau một thời gian, cơ thể dần dần ngừng run rẩy.
Ninh Du dựa vào cánh tay Lý Mộ, tâm tình thoải mái bình tĩnh trở lại.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Lý Triều.
Cậu hắng giọng, nhấc điện thoại nói: “Xin chào?”
“Đường đã mở.” Lý Triều ở đầu bên kia điện thoại nói thêm: “Hiện tại tôi đang ở chỗ lở đất.”
Ninh Du im lặng một lúc, cho đến khi Lý Triều nói câu “Xin chào”, cậu mới hồi phục tinh thần, đáp lại: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua.”
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Du cũng không động đậy ngay mà nhìn Lý Mộ nói: “Lần này em thật sự phải đi rồi.”
Lý Mộ lấy ra bọc giấy dầu từ trong áo khoác, đưa cho Ninh Du nói: “Cho em cái này.”
“Đây là cái gì?” Ninh Du cầm qua xem xét, phát hiện có một cục xà phòng thơm được bọc trong giấy dầu.
“Xà phòng tôi dùng đều là tự làm.” Lý Mộ nói thêm, “Nó có mùi của cỏ roi ngựa.”
Ninh Du cầm lên ngửi, quả nhiên là mùi thơm trên người Lý Mộ.
Đôi mắt cậu lại bắt đầu ươn ướt: “Anh cũng chẳng tốt gì, làm như vậy thì khi nào em mới có thể quên anh.”
Lý Mộ không trả lời, mà ngồi vào ghế lái nói: “Đi thôi.”
Đoạn cuối có một khúc cua, Ninh Du nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại dáng vẻ của mình.
Mọi thứ vẫn bình thường ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ, giống như cậu ngủ không ngon.
Khi chiếc xe bán tải chạy qua khúc cua cuối cùng, một khối đá hỗn loạn dần dần nổi lên phía trước, và một con đường mới dường như vừa được khai thông cũng xuất hiện.


Bóng dáng của Lý Triều và Tiểu Triệu hiện lên rõ ràng, bên cạnh họ còn có vài chiếc xe địa phương đang đậu, hẳn là hướng dẫn viên địa phương hoặc lãnh đạo của khu thắng cảnh.
Chiếc xe bán tải di chuyển chậm lại, Lý Mộ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lý Triều đang tới gần, nhíu mày hỏi Ninh Quý, “Đó là vị hôn phu của em sao?”
Ninh Du gật gật đầu: “Ừ.”
Cậu có thể cảm nhận được ngữ khí của Lý Mộ không bình tĩnh giống như ngày thường, có lẽ vì Lý Triều quả thực là một đối tượng kết hôn rất phù hợp, đẹp trai và lịch lãm.
Xe bán tải dừng cách Lý Triều mấy bước, Ninh Du cúi đầu, nói nhỏ “tạm biệt” với Lý Mộ, sau đó bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong lòng, xuống xe đi về phía Lý Triều.
Lý triều mặc một chiếc áo khoác đen công sở và đôi giày da đắt tiền, đã kéo Ninh Du từ rừng núi nguyên sinh trở về thời hiện đại.
Tốc độ của Ninh Du cực kỳ chậm, chỉ vài giây sau khi xuống xe, cậu đã bắt đầu lưu luyến cái ôm của Lý Mộ.
Trong lòng cậu đã có một quyết định điên cuồng, chỉ cần lúc này Lý Mộ xuống xe nói cậu đừng đi, vậy thì cậu nhất định sẽ bỏ mặc tất cả vì Lý Mộ mà sống trong khu rừng này.
Tiếng đóng mở cửa đột nhiên vang lên sau lưng, Ninh Du ngẩng đầu hừ một tiếng, trong lòng bùng cháy ngọn lửa nhỏ, nhưng thứ cậu mong đợi đã không xuất hiện, chỉ khó hiểu nghe Lý Mộ gọi một tiếng, “Anh.”
Lý Triều lộ ra vẻ kinh ngạc: “A Mộ, sao em lại ở đây? ”
Nghe thấy cuộc đối thoại này, Ninh Du lập tức ngẩn ra, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa hai người bọn họ.
“Em là người cứu Ninh Du ở trong rừng à?” Lý Triều nói, “Mà không phải em đang ở núi Tứ Xuyên sao?”
“Gần đây đến Tân Cương.” Lý Mộ nói.
“Thật là trùng hợp.” Lý Triều nhẹ nhàng đỡ lưng Ninh Du nói với Lý Mộ, “Để anh giới thiệu với em, đây là chị dâu của em, Ninh Du.”
Lý Mộ nhìn Lý Triều.

Đường viền quai hàm thắt lại, anh nói với vẻ mặt cứng đờ:”… Thật à.”
“Ban đầu anh định thông báo cho em về đám cưới.” Lý Triều nói, “Em sẽ đến làm phù rể của anh chứ?”
“… phù rể.” Vẻ mặt của Lý Mộ hơi nứt ra, anh hít một hơi thật sâu và nói, “Chúng ta hãy nói chuyện này sau.”
“Ninh Du.” Lý Triều thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ninh Du nói, “Cậu biết đấy tôi có một người em trai, chính là Lý Mộ.”
Hai anh em này một tới một đi, thật sự làm Ninh Du suýt ngất.
Lý Mộ làm sao có thể là cậu út của nhà họ Lý?!
Cậu nhớ rõ Lý Triều bằng tuổi mình, nghĩa là –
Cậu nhìn Lý Mộ, môi run lên, khó khăn mở miệng nói: “… Anh là em trai.”
Vậy còn người đàn ông trưởng thành thì sao?.