Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 16: TÂM SỰ




Thời Nhan trong thời gian này đều bận học quân sự, số lần đăng nhập trò chơi rất ít. Tối hôm nay cô vừa đăng nhập, khiếp sợ phát hiện Phù Âm cư nhiên đã là bạch kim I 4 sao, chuẩn bị lên kim cương rồi? Khiếp sợ qua đi, cô lập tức gửi tin: "Tớ nói, cậu làm sao tăng cấp nhanh như vậy! Có phải anh tớ dẫn nằm thắng không?"

Phù Âm rất nhanh hồi đáp: "Anh cậu chính xác là có dẫn tớ một lần, nhưng mà sau đó vẫn là một mình tớ từ từ thăng cấp, thứ hạng có thắng có thua, đẳng cấp cũng lên xuống, luôn vẫn đợi ở cấp bạch kim I."

Thời Nhan có chút nghi hoặc: "Thật không? Vậy chúng ta cùng đánh trận phối hợp."

Cô hiện tại vẫn còn là bạch kim IV, mà còn là được anh trai dẫn lên.

Tính cách của Thời Nhan không giống như Phù Âm như vậy an tĩnh, cô từ nhỏ đã hoạt bát, đối với rất nhiều việc chỉ nhiệt tình không quá ba phút, không kiên trì như Phú Âm. Trong kỳ nghỉ chơi Vương giả tinh diệu một đoạn thời gian, sau đó thật quá kém, cô lại không như Phù Âm mỗi ngày nghiên cứu công lược, nâng cao trình độ, bởi vì hiện tại, đẳng cấp vẫn còn dừng tại bạch kim IV, không có khởi sắc.

Hai người nhanh chóng tổ đội, mở mic, tiến vào phòng đấu phối hợp.

Thời Nhan như cũ chọn ra pháp sư Tiểu Kiều, Phù Âm vẫn chưa chọn ra tướng sĩ.

Thời Nhan hỏi: "Sao cậu chưa chọn?"

Thanh âm bình tĩnh của Phù Âm truyền đến bên tai: "Xem đồng đội chọn thế nào đã, tớ bổ vị."

Thời Nhan ngớ ra: "Bổ vị? Cậu biết nhiều tướng sĩ như vậy, có thể bổ vị sao?"

Phù Âm nói: "Cũng không nhiều, mỗi một vị trí chỉ biết một vị."

Đồng đội nhanh chóng chọn ra Địch Nhân Kiệt, Tôn Thượng Hương, Arthur, hai xạ thủ một tank, nhugw mà trận phối hợp không có đội hình tiêu chuẩn cũng là bình thường, Phù Âm nhìn mọi người chọn xong, bèn bổ vị đánh dã Triệu Vân.

Thời Nhan kinh ngạc: "Cậu còn biết đánh dã!"

Phù Âm: "Ừ, anh cậu dạy."

Thời Nhan càng thêm khiếp sợ: "Anh tớ? Chính là cái người cao cao thượng thượng, tính khí thối hoắc lãnh đạm đó, còn đồng ý dạy một tay mơ như cậu chơi đánh dã sao? Tớ trước đây cầu xin anh ấy dạy Lý Bạch, anh ấy đều làm ra thái độ lạnh lùng "bạn nhỏ đi sang một bên, lười để ý đến"." Chớp mắt vài cái, lại ý thức được cái gì đó không đúng, "Nói, lúc tớ không có ở đây, cậu cư nhiên lén lút cùng anh tớ liên hệ? Hai người khi nào mà trở nên thân thuộc như thế?"

Phù Âm có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì vẻ ổn định: "Cũng không có quen thuộc, khoảng thời gian này chỉ mới nói chuyện hai lần, đều là tớ tìm anh ấy thỉnh giáo một chút."

Thời Nhan luôn suy nghĩ đơn giản, nghe đến câu trả lời lại không nghĩ nhiều: "Bắt đầu đi, nhìn tớ đại sát tứ phương!"

Kết quả cô đương nhiên không có đại sát tứ phương, khai trận liền bị pháp sư đối phương đơn sát.

Vẫn là Triệu Vân của Phù Âm chơi có chút tốt, đi đường trên giúp Arthur, tuy rằng không lấy được đầu người, nhưng cản đường xạ thủ đối phương, giúp Arthur có thêm không gian củng cố.

Sau đó cô lại điều khiển Triệu Vân đến đường dưới, quét sạch dã quái, đạt đến cấp 4. Phú Âm điều chỉnh tầm nhìn xem xét tình hình đường dưới, Địch Nhân Kiệt, Tôn Thượng Hương đội mình đang đối đầu với Vương Chiêu Quân, Hậu Nghệ đối phương ---- mà đội mình đều đang bị khống chế, một người bị đóng băng, một người bị đánh choáng.

Bởi vì Triệu Vân tốn thời gian giúp đỡ đồng đội ở đường trên, lại quay về hồi máu, bốn người ở đường dưới cũng đã đạt đến cấp 4.

Cấp 4 có thể phóng đại chiêu, đại chiêu của Vương Chiêu Quân và Hậu Nghệ đều rất lợi hại, đợi có thời cơ rồi tham chiến, nếu không, chạy qua có khi bị Vương Chiêu Quân đông chết, hay bị Hậu Nghệ đánh choáng, gϊếŧ không được đối thủ, còn có khả năng bị phản sát.

Phù Âm làm Triệu Vân trốn ở lùm cỏ ở nhánh sông chờ đợi thời cơ, hơn nữa còn đánh một cái nhắc nhở "Khởi xướng tiến công".

Tôn Thượng Hương thấy đánh dã đến giúp, cả người kích động, trực tiếp dùng kỹ năng 1 lộn người, thuận lợi lăn đến dưới tháp đối phương, bị tháp phòng ngự đánh tàn, Hậu Nghệ thuận tay hai mũi tên liền bắn chết nàng!

Phù Âm: "......................."

Thân ái, ngươi thật là có kỹ xảo lộn người nha!

Nhưng mà, sơ xuất của Tôn Thượng Hương vừa hay cho cô một cơ hội, Vương Chiêu Quân vừa mới đóng băng Tôn Thượng Hương, vì vậy kỹ năng đã tiến vào tình trạng CD.

Triệu Vân lập tức trước định vị trí mở ra đại chiêu, chỉ nhìn trường thương trong tay Triệu Tử Long đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một đại chiêu trực tiếp nên lên người Vương Chiêu Quân cùng Hậu Nghệ, theo sau dùng kỹ năng 1 đâm mạnh, phụ công giảm tốc, kỹ năng 2 công kích phạm vi, nháy mắt đánh cạn máu hai người!

Hậu Nghệ xoay thân muốn tung ra đại chiêu đánh choáng, Triệu Vân nháy mắt thuận lợi trốn đi, quay đầu tiếp tục phụ công.

Địch Nhân Kiệt cũng không ngốc, lập tức đuổi theo, cấp tốc đánh vài cái ....

---- First blood!

---- Double kill!

Triệu Vân một lần công kích phạm vi thành công lấy được song sát.

Thời Nhan nhìn thấy không nhịn được nói: "666666, Tiểu Âm cậu bạo 6 rồi!"

Theo sau đó, Phù Âm điều khiển Triệu Vân đi khắp chiến trường, ở đường giữa cũng giúp Thời Nhan lấy được vài đầu người.

Trận đấu này rất thuận lợi mà chiến thắng, Thời Nhan vẫn còn cảm thấy không thể tin được: "Tiểu Âm, cậu sao mà đột nhiên trở nên lợi hại như vậy! Còn có thể dẫn tớ nằm thắng??"

Cũng chẳng phải đột nhiên, cô vì muốn trở nên lợi hại mà bỏ ra không ít công sức, có thời gian rảnh đều đi luyện tướng sĩ.

Triệu Vân cũng là cô luyện hơn cả trăm trận mới được.....

Nhưng mà, Phù Âm cũng không nghĩ giải thích kỹ càng, bình tĩnh đáp: "Tớ vẫn chưa đủ mạnh, nếu không cũng không đợi ở cấp bạch kim lâu vậy, đến kim cương cũng lên không được."

Thời Nhan lần này mới ý thức được, chị em tốt đối với game này đặc biệt dụng tâm.

Phù Âm chính là một người có nghị lực không giống người thường, lúc nhỏ học đàn gặp một khúc nhạc rất khó, Thời Nhan luyện đến muốn phun ra, tìm được cơ hội đều lén lười biếng, nhưng Phú Âm lại không như thế, luôn ngồi trước đàn lặp đi lặp lại việc luyện tập, đầu ngón tay đều muốn sưng lên nhưng vẫn muốn luyện nhuần nhuyễn khúc nhạc này.

Vì vậy, Phù Âm học đàn tranh đến năm mười ba tuổi đã đạt đến cấp 10, mà đàn tì bà của Thời Nhan, mười bảy tuổi mới đạt được cấp 10.

Miệng nói như thế, nhưng ở trong lòng, Thời Nhan thực ra vẫn có chút bái phục người chị em này.

Phù Âm lúc nhỏ đặc biệt béo, thường xuyên bị người cười nhạo là đứa béo, sau này tự mình cố gắng giảm cân, thân hình trở nên thon thả không nói, cả người càng ngày càng xinh đẹp. Lúc học trung học thành tích không tốt, cô ấy cũng sẽ dụng tâm đọc sách, tuy rằng không thể thi vào Thanh Hoa Bắc đại, nhưng mà cuối cùng cũng thi vào một học viện không tệ ở Thượng Hải.

Như hiện tại chơi game, cô ấy cũng từng bước tự mình đi lên.

Thời Nhan luôn có thể từ người chị em này nhận được năng lượng, có thể có người chị em như vậy, cô cảm thấy rất tốt, bởi vậy cũng không để ý Phù Âm việc cô ấy một mình tiến bộ, ngược lại vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, tớ lại có đùi to để ôm. Anh tớ không chịu dẫn tớ, sư phụ lại luôn mất tích, nhưng tớ còn có cậu nha! Tiểu Âm, sau này tớ dựa cả vào cậu! Tớ muốn đánh lên kim cương!"

Phù Âm đối với tiểu vô lại này không có biện pháp, nói: "Tớ hiện tại vẫn chưa đủ thực lực mang cậu nằm thắng, trận này có thể thắng, là vì Địch Nhân Kiệt chơi không tệ, hậu kỳ đánh đoàn hắn đánh rất tốt, tớ xem qua chiến tích của hắn, tỷ lệ thắng hơn 70%, có thể là tài khoản nhỏ của cao thủ nào đó."

Thời Nhan vẫn luôn không chú ý điểm này, cô chỉ một lòng dõi theo Triệu Vân đang tung hoành toàn trường.

Vào lúc này, người chơi Địch Nhân Kiệt ở trận trước "Tứ Thiếu" gửi tới yêu cầu kết bạn, sau khi Phù Âm thông qua, đối phương liền nói chuyện: [Thật là em gái?]

Bởi vì khu weixin là dùng weixin đăng nhập trực tiếp, ảnh đại diện trong game hiện rõ giới tính, Phù Âm cũng không dấu giếm, đáp: "Ân."

Tứ Thiếu: [Triệu Vân chơi không tệ, cùng ta tạo CP không? Tặng ngươi trang phục Triệu Vân bạch chấp sự, bộ đó nhìn cực đẹp.]

Phù Âm: [Tạo CP? Là ý gì?]

Tứ Thiếu: [Phụt! Cái này cũng không biết! Chính là yêu trên mạng đó!]

Phù Âm: [Xin lỗi, ta không yêu qua mạng.]

Tứ Thiếu: [Tạo CP game, cũng không phải là thật, chỉ là ở trong game chơi thôi, không cần nghiêm túc như vậy đi?]

Tứ Thiếu: [Ta xem tư liệu của ngươi, không có chiến đội, cũng không có sư phụ, một người chơi rất vô vị nha, ta cùng ngươi chơi, tối nay dẫn ngươi lên kim cương.]

Loại hình người chơi tạo "CP" trong game có rất nhiều, thậm chí có người ở trong kênh thế giới đăng tin nói cái gì "Tìm chồng" "Tìm vợ" các loại, nhưng Phú Âm đối với chuyện này không có hứng thú, cô rất thẳng thắn trả lời: [Không cần, ta có người mình thích rồi.]

Tứ Thiếu: [................]

Nam sinh tự biết mất mặt liền không gửi tin nữa.

Ngược lại là Phù Âm, nói xong câu cuối nhất thời có chút ngỡ ngàng.

---- Cô là từ khi nào mà thích Thời Việt?

Đại khái là hồi còn niên thiếu, có một lần trên đường về nhà không cẩn thận bị té, chân bị trật, đau đến cô liên tục hít khí, vừa lúc Thời Việt đạp xe ngang qua nhìn thấy, bèn chủ động dừng xe, vươn tay ra trước mặt cô, đỡ cô đứng lên, cho cô ngồi phía sau xe, thuận đường đưa cô về nhà.

Đó là lúc chạng vạng của một ngày mùa thu, không gian xanh thẳm mà cao xa, ngồi sau xe đạp của anh, ngẩng đầu nhìn gió thổi loạn tóc anh, cũng đưa mùi hương thiếu niên trên người anh đến khoang mũi của cô. Cô nhẹ nhàng nắm góc áo anh, nhẹ hít một hơi mùi hương trên người anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lần đầu cô không khống chế được trái tim đang nhảy loạn của mình.

Anh giúp cô chỉ bởi vì cô là bạn tốt của em gái, đại khái cũng không nghĩ cô sẽ vì vậy mà động tâm.

Một màn thiếu niên vươn tay ra với cô, ánh mặt trời soi rõ sườn mặt góc cạnh của anh, không ngừng khắc sâu trong lòng Phù Âm, trở thành một phần chấp niệm của cô.

Sau này còn mơ đến vài giấc mộng hoang đường, như mơ thấy anh ở hôn lễ vươn tay ra với cô, dẫn cô đi qua thảm đỏ dài, cúi đầu hôn cô, nói đồng ý cưới cô làm vợ, lúc tỉnh giấc cả mặt đều đỏ, cảm thấy bản thân thật sự không biết xấu hổ, nhưng trong tim lại có cảm giác ngọt ngào kỳ quái.

Nếu như giấc mơ có thể trở thành hiện thực thì thật tốt.

Đây chắc là cảm giác đơn phương đi, không dám nói ra, chỉ có giấu trong lòng tự mình não bổ......

***

"Nói này Tiểu Âm, cậu thật muốn đánh đến vương giả sao?" Người chị em tốt kéo Phú Âm từ suy nghĩ trở lại, Phù Âm nhanh chóng ổn định tâm tình, hồi đáp: "Ân, tớ là nghĩ như vậy."

Thời Nhan cười đến vui sướng: "Có chí khí! Cậu nếu thật đánh đến vương giả, sau này tớ có thể nói, tớ có người chị em là vương giả, hahaha."

Phù Âm bổ sung: "Cậu còn có anh trai là tuyển thủ chuyên nghiệp, sư phụ của cậu cũng là vương giả."

Thời Nhan bèn cao hứng nói: "Không sai! Quen biết nhiều cao thủ vương giả như vậy tớ cảm thấy nằm mơ cũng muốn cười tỉnh! Sau này nếu có mọi người dẫn tớ, tớ có phải hay không có thể đạt được mục tiêu nhỏ đẳng cấp kim cương, đổi thành mục tiêu lớn đạt đến cấp tinh diệu? Tớ không cầu làm vương giả, tớ chỉ muốn chí tôn tinh diệu!"

Con nhóc này luôn là không tim không phổi, Phù Âm nhịn không được bị cô chọc cười: "Cậu có thể lên vương giả, chỉ cần anh cậu chịu dẫn."

Vẻ tươi cười của Thời Nhan bị kéo xuống: "Anh ấy làm gì có thời gian dẫn tớ, huấn luyện đều là bận đến mức không trở được người."

Phù Âm: "..............."

Vậy anh ấy lấy đâu ra thời gian dẫn tớ? Còn chủ động nói dẫn tớ đánh trận phổ cấp?

Thời Nhan theo sau nói: "Đúng rồi, tuần sau khai trận KPL anh tớ theo đội tới Thượng Hải, lễ đón chào tân sinh của chúng ta không phải vừa hay là cuối tuần sao? Tớ nói vói anh ấy, gọi anh ấy tới xem!"

Phù Âm ngẩn ra: "Cậu có nói anh ấy việc chúng ta biểu diễn không?"

Thời Nhan: "Đương nhiên có nói nha! Hai người chúng ta diễn tiết mục hợp tấu, anh ấy rất nhiều nằm không xem chúng ta đàn, vừa hay lần này có cơ hội thể hiện một chút."

Tâm tình của Phù Âm đột nhiên căng thẳng. Khi còn nhỏ ban đầu cô chọn luyện đàn tranh, đàn rất khó nghe, thanh âm thường xuyên ảnh hưởng đến Thời Việt ở nhà đối diện, anh ấy lúc đó chắc cảm thấy rất phiền đi? Khẳng định đã nghĩ, cái nhóc con vừa béo vừa xấu nhà đối diện lại tiếp tục tạo ra tạp âm rồi.

Cô của hiện tại, có thể khiến anh lau mắt mà xem không?

Trước đây không lâu câu lạc bộ văn nghệ của trường quyết định tập hợp tiết mục trình diễn toàn trường cho lễ hội chào đón tân sinh, Phù Âm và Thời Nhan chủ động báo danh, khả năng biểu diễn của các cô đều đạt cấp 10, lúc còn ở trung học cũng thường xuyên hợp tấu, chính là muốn đi thử một chút. Hai người không hổ là từ nhỏ học nhạc, kỹ năng cực kỳ vững chắc, tiết mục hợp tấu thuận lợi được ban giám khảo văn nghệ thông qua, được định ra biểu diễn trong lễ hội.

Phù Âm chưa từng nghĩ là, con nhóc Thời Nhan này lại hăng hái đi kể chuyện này với anh trai cô ấy.

Buổi biểu diễn hôm đó, Thời Việt cũng sẽ đến.....

Vậy cô vẫn nên chọn một bộ đồ phù hợp mới được, chính là muốn để lại ấn tượng tốt cho nam thần.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời của tác giả:

Nữ chủ thích thầm Việt ca từ rất lâu rồi =333=

Ngồi đợi nữ chủ bắt lấy nam thần cao lãnh Thời Việt!