Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 61: CHUYỂN NHÀ




Chiến đội Mục Tiêu cùng chiến đội TZ cùng đánh ba trận huấn luyện, chiến tích cuối cùng là hai thắng một thua.

Trận đầu tiên Thời Việt dùng Tô Liệt bảo vệ pháp sư và xạ thủ, trận thứ hai Thời Việt chọn jungler trọng tâm A Kha, thao tác tuyệt diệu vào đầu kỳ đánh vỡ khu rừng đối phương, hai trận đều đánh ổn, luôn bảo trì tình trạng đó đến lúc chiến thắng. Trận thứ ba thua là bởi vì vào cuối trận đấu phút thứ 20, hai bên vừa mở đoàn giành chúa tể, chiến đội Mục Tiêu vì xuất hiện một sai lầm, khiến cho đối phương nắm được cơ hội, sau đó một đường đẩy tới cao địa, cũng xem như lật ngược bàn ngoài ý muốn.

Sau khi đánh xong ba trận, huấn luyện viên hai bên khách khí vài câu, huấn luyện viên Trần nhắn tin riêng cho Tiêu Minh Hiên: "Minh thần, cậu đừng có thâm tàng bất lộ như vậy nha! Nhiều chuyện một chút đí, mấy người trung đơn không dễ dàng, xạ thủ quá khó chơi kia rốt cuộc là cậu đào ở đâu ra vậy?"

Tiêu Minh Hiên cười nói: "Cái này không tiện tiết lộ, bí mật, bí mật!"

Minh thần này cũng là một con cáo già đi, ngoài miệng thì nói giúp chiến đội TZ huấn luyện, thực chất là tìm chiến đội bọn họ tới giúp đội họ huấn luyện thì có..

Huấn luyện viên Trần đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn không nhịn được mà thăm dò hỏi: "Tôi nhớ trước đó một thời gian mấy nhà như Long Tộc, Lam Nguyệt muốn tạo chiến đội thứ hai, vậy nên ở trên game đào một mớ cao thủ dẫn vào làm thực tập sinh huấn luyện doanh, cao thủ trong game chơi lợi hại cũng không còn nhiều, Minh thần sẽ không phải từ chiến đội khác đào ra đại thần chứ?"

Tiêu Minh Hiên như cũ cười nói: "Bí mật, bí mật!"

Huấn luyện viên Trần: "............"

Bí mật cái đầu cậu ấy, thực muốn block cậu ta quá đi.

.....

Trong phòng huấn luyện, sau khi Tiêu Minh Hiên offline, liền cho Thời Việt phát lại bản ghi hình của trận đấu vừa rồi, bắt đầu cùng mọi người phân tích.

Tình tiết phân tích trận đấu đối với tuyển thủ chuyên nghiệp là cách nâng cao kiến thức mạnh nhất, dựa trên góc độ của người quan sát toàn bộ trận đấu, lại thêm sự phân tích kỉ lưỡng, chuyên nghiệp của huấn luyện viên, tuyển thủ sẽ nhìn ra được nhiều thứ mà trong trận đấu bản thân không phát hiện ra, tìm ra khuyết điểm của bản thân, cũng tăng thêm sự quen thuộc đối với phương pháp và cách đánh của đồng đội.

Cũng vì như thế, lần đầu tiên phân tích mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe.

Tiêu Minh Hiên trước tiên nói về trận đầu tiên: "Trận này, chúng ta có thể thắng được mấu chốt nằm ở cách vận hành binh tuyến." anh dùng đèn laser chỉ vào ba tuyến binh, nói: "Mọi người xem nhiều trận đấu KPL, chắc sẽ phát hiện, sau mỗi một lần đoàn chiến, phe ưu thế lập tức sẽ phái ra một đoàn binh tuyến đẩy tháp, mà trước giờ không hề có giống với trong game, đánh thắng đoàn chiến, kết quả binh tuyến còn chưa ra khỏi căn cứ, mọi người đứng ở đường lớn chờ đợi trong cục diện ngại ngùng."

Phù Âm xác thực cũng phát hiện điểm này, cô lúc đánh rank trong game, có một lần cô cùng đồng đội đánh thắng 5 người đối phương, nhưng binh tuyến lại không từ nhà đi ra, mọi người chỉ có thể ngại ngùng đứng đợi, lúc binh tuyến đi ra đẩy tháp, đối phương đã hồi sinh rồi.

Tiêu Minh Hiên thấy mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, bèn tiếp tục nói: "Cách vận hành binh tuyến là một môn nghệ thuật, vâì chiến đội cóa cách đánh vận hành tốt, không cần biết ưu thế thuộc về phe nào cũng có thể có cơ hội lật ngược bàn. Mọi người cũng cần học thói quen tùy thời quan sát binh tuyến. Đặc biệt là Diệp Phong và Tiểu Âm, hai đường biên là nơi dễ bị đánh úp nhất, hai đứa tự mình hộ vệ đường biên, binh tuyến nhất định phải khống chế tốt."

Diệp Phong và Phù Âm lập tức gật đầu: "Đã rõ!"

Tiêu Minh Hiên nói: "Sau này anh sẽ sắp xếp cho mọi người trận huấn luyện áp lực, cũng chính là kinh tế hai bên bình đẳng, đoàn chiến lại đánh không thắng được, phải nhờ đến vận hành binh để thắng, là loại trận đấu rất khó đánh, cũng là trận đấu dùng nước cờ khi gặp phải đối thủ tương xứng thường xuất hiện, chúng ta cần phải sớm chuẩn bị tốt."

Mọi người đều thống nhất gật đầu.

Tiêu Minh Hiên theo sau phân tích trận thứ hai và trận thứ ba.

Thời Việt tự nhiên không cần nói nhiều, biểu hiện của những đội viên khác cũng đã được huấn luyện viên khẳng định, năm người này, lấy đơn độc một người ra thì trình độ không hề kém, lại thêm sự chỉ huy của Thời Việt, lên trận cũng tự nhiên sẽ rất thuận lợi, nhưng đó là dưới tình huống áp lực trận đấu không cao. Đợi tới khi bước tới giải KPL, nhịp đấu so với bình thường còn nhanh hơn nhiều, đối thủ cũng so với chiến đội TZ mạnh hơn nhiều, bọn họ muốn từ KPL mở một đường máu, thì sự ăn ý của một người phải đồng nhất.

Trận cuối của ngày hôm nay thua, chỉ yếu là vì sự trùng lặp của tuyệt chiêu giữa Lục Thanh Vũ và Lưu Tư Nguyên, lãng phí mất một kỹ năng, lại thêm đoàn chiến đánh ở khu rừng, địa thế phức tạp, chiến trường hỗn loạn, Thời Việt lúc muốn vào thu hoạch bị người khống chế, phụ trợ cũng không thể bảo hộ được xạ thủ, kết quả chính là bị đối phương lật ngược bàn đập vỡ thạch anh.

Một trận thua như vậy có thể nhìn ra vấn đề của năm người--- chính là không đủ ăn ý.

Vậy nên Tiêu Minh Hiên rất nhanh đưa ra phương pháp giải quyết: "Trận huấn luyện sau này sẽ phân ra làm hai giai đoạn, giai đoạn một là mỗi ngày từ 2 giờ chiều tới 6 giờ tối, Tiểu Âm và Thời Việt bắt cặp rank, do Thời Việt chỉ huy; Thanh Vũ, Phong Tử và Tiểu Nguyên đi ba người, do Thanh Vũ chỉ huy. Khoảng thời gian này không cần xem chiến thuật gì, đơn giản luyện tướng, luyện thao tác, vị trí cũng có thể thay đổi, trước cùng đồng đội phối hợp ăn ý với mở rộng hố tướng. Buổi tối tám giờ bắt đầu, chúng ta sẽ tập hợp đánh năm, vào trận vinh diệu luyện tập chiến thuật đoàn chiến."

Buổi chiều luyện tướng, buổi tối luyện chiến thuật, thời gian sắp xếp cũng rất hợp lý.

Nhưng Phù Âm có chút nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Vậy buổi sáng thì sao?"

Thời Việt: "......"

Lục Thanh Vũ: "........."

Nhưng người đàn ông khác đối mắt nhìn nhau.

Tiêu Minh Hiên cũng ngớ ra, sau đó xoa mũi cười: "Tiểu Âm à, tuyển thủ game chúng ta không có buổi sáng."

Phù Âm nói: "Vậy mọi người mấy giờ ngủ dậy?"

Lục Thanh Vũ mỉm cười nói: "Anh bình thường mười một giờ dậy ăn cơm trưa." Diệp Phong theo sau nói: "Anh vì làm streamer nên buổi trưa bắt đầu mở phòng phát sóng, tầm mười hai giờ dạy ăn trưa." Lưu Tư Nguyên cũng đỏ mặt nói: "Em, em cùng Vũ thần không khác biệt lắm, mười một giờ dậy cho mèo ăn, sau đó trực tiếp ăn cơm trưa."

Phù Âm hỏi: "Vậy bữa sáng?"

Ba người đồng thanh đáp: "Không có bữa sáng."

Phù Âm: "...................."

Vậy đám trạch nam các người đều là có thói quen sinh hoạt lung tung bừa bãi như vậy?

Cô theo sau nhìn Thời Việt, đội trưởng đại nhân vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Anh so với họ dậy sớm hơn."

Phù Âm còn cho rằng anh không giống họ, mỉm cười hỏi: "Vậy anh dậy lúc mấy giờ?"

Thời Việt đáp: "Mười giờ rưỡi."

Phù Âm: ".........."

Nụ cười của cô cứng nơi đó. Không phải chỉ sớm hơn nửa tiếng thôi sao? Cũng không có tốt hơn bao nhiêu!

Phù Âm quyết định không cùng bọn họ băn khoăn về vấn đề bữa sáng, bất đắc dĩ nói: "Vậy bình thường buổi tối mấy giờ ngủ ạ?"

Lần này đáp án vô cùng thống nhất: "Một hai giờ sáng!"

Phù Âm khẽ nhíu mày, nhìn khuôn mặt mấy người đàn ông xung quanh, nói: "Các anh là buổi tối rất có tinh thần, vậy nên cần phải nửa đêm đi huấn luyện sao?"

Tiêu Minh Hiên cười híp mắt nói: "Cũng không phải, chỉ là tuyển thủ game đa phần đều là cú đêm, sáng ngủ, tối hoạt động, vậy nên mọi người đều quen như vậy rồi. Mấy chiến đội lớn sau khi huấn luyện xong, tuyển thủ vẫn sẽ tự mình mở đội chơi vài trận, mỗi lần chơi khẳng định chơi tới một giờ rưỡi, hai giờ sáng, thức đêm là việc rất bình thường."

Diệp Phong chen vào: "Streamer cũng không khác mấy, buổi tối người online đông, vậy nên đa phần streamer đều sẽ mở trực tiếp ban đêm, còn có vài người nửa đêm mới mở phát sóng."

Mọi người cho Phù Âm nhìn thấy một cái nhìn mới của giới game thủ, thấy sắc mặt của em gái phức tạp, huấn luyện viên Tiêu Minh Hiên chủ động lên tiếng: "Thế này đi, em là con gái, không cần cùng bọn con trai tụi anh thức đêm, buổi tối hoàn thành xong nhiệm vụ, trước mười hai giờ em cứ đi ngủ đi, không cần bồi mấy tên cú đêm này."

Lưu Tư Nguyên cũng gật đầu phụ họa: "Không sai, chị Âm chị không cần bắt chước theo thói quen sinh hoạt của mọi người, buổi sáng chị cứ dậy sớm, tự mình làm chút sữa và bánh mì ăn sáng đi."

Những người khác cũng phụ họa theo.

Sau đó, Thời Việt luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng: "Thực ra tớ cũng thấy thức đêm nhiều không tốt cho sức khỏe."

Mọi người nghi hoặc nhìn anh.

Thời Việt nhàn nhạt nói: "Thói quen sinh hoạt tốt mới có thể giữ được thân thể khỏe mạnh, tinh thần dồi dào. Không thì sau này chúng ta cũng điều chỉnh một chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đúng giờ ăn ba bữa, sáng tám giờ dậy, trưa có thể tự do huấn luyện, tối trước mười hai giờ đi ngủ, mọi người cảm thấy thế nào?"

Mọi người: "............."

Ý này là muốn mọi người vì em gái Phù Âm thay đổi thói quen sinh hoạt sao? Đội trưởng cậu như vậy tốt sao?

Phù Âm cũng nghe ra ý của anh, tai đỏ lên nói: "Không sao đâu, em không thích thức đêm, sau khi tham gia xong huấn luyện tập thể, mọi người cứ chơi của mọi người, em đi ngủ sớm. Thời gian mấy tiếng huấn luyện kia em buổi sáng lại tự mình huấn luyện bổ sung. Dù sao thời gian huấn luyện cũng sẽ như nhau, huấn luyện viên anh thấy như vậy được chứ?"

Tiêu Minh Hiên lập tức gật đầu: "Không vấn đề." Sau đó anh theo sau hỏi: "Nói mới nhớ, Tiểu Âm em khi nào thì chuyển tới căn cứ?"

Phù Âm đáp: "Hôm nay vừa mới thi xong nên hơi vội vàng, vẫn chưa kịp thu dọn hành lý. Tối nay em quay về sắp xếp, sáng ngày mai sẽ chuyển tới."

Tiêu Minh Hiên vỗ vai Thời Việt nói: "Nghe thấy chưa? Sáng mai, cậu giúp Tiểu Âm chuyển hành lý."

Thời Việt gật đầu: "Vâng."

Còn về việc thói quen sinh hoạt, xem ra mấy con cú mèo này không muốn thay đổi, vẫn là sau này lại nói đi.

***

Chín giờ sáng ngày hôm sau, xe của Thời Việt đúng giờ dừng dưới ký túc xá, gửi tin nhắn cho Phù Âm: "Anh tới rồi."

Phù Âm lúc nhận được tin nhắn không dám tin, đi ra ban công nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Cô nhấc hành lý nhanh chóng xuống lầu, Thời Việt giúp cô để hành lý vào sau xe, Phù Âm nhịn không được hỏi: "Anh không phải mười giờ rưỡi mới dậy sao? Hôm nay sao lại sớm vậy?"

Trong Thời Việt vẫn có chút buồn ngủ, nhẹ đánh cái ngáp, nói: "Sư phụ bảo anh dậy sớm đón em, sau khi ăn xong bữa sáng còn đánh vài trận huấn luyện với chiến đội TZ."

Việt thần lúc ngáp, mất đi vài phần cao lãnh, ngược lại có chút đáng yêu.

Phù Âm nhìn dáng vẻ mơ màng của anh, nhịn cười nói: "Anh đã bao lâu chưa hít khí trời buổi sáng rồi?"

Thời Việt ho nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút ngại ngùng, rời tầm mắt nói: "Lúc mới vào chiến đội thói quen liền đổi thành như vậy, nhất thời rất khó điều chỉnh."

Phù Âm ngồi vào ghế phó lái nói: "Nếu như quá buồn ngủ, vậy anh nghỉ thêm một chút đi, đừng có trong tình trạng mơ hồ lái xe, như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Thời Việt đáp: "Yên tâm, anh chỉ là không nhịn được nên ngáp mà thôi, đầu óc vẫn rất tỉnh táo."

Anh nói xong thì khởi động xe, vừa muốn đi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Thời Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, là em gái Thời Nhan nhà mình.

Thời Nhan phấn khích nói: "Anh có phải là đưa Tiểu Âm về căn cứ không? Em cũng muốn đi, đưa em đi tham quan căn cứ đi! Em vẫn chưa được xem qua!"

Dù sao cũng là em gái ruột nhà mình, yêu cầu này lại không quá đáng, Thời Việt bèn dứt khoát nói: "Lên xe đi."

Thời Nhan vừa ngủ dậy liền đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, kết quả quay về ký túc xá liền thấy Phù Âm xách hành lý leo lên xe ah trai, vừa nhìn liền biết là chuyện gì.

Cô ngồi ở ghế sau nhìn hai người phía trước, cười hihi nói: "Tiểu Âm, sau khi cậu vào chiến đội, mọi người đối xử với cậu như thế nào?"

Phù Âm đáp: "Đồng đội đều đối với tớ rất tốt."

Thời Nhan yên tâm hơn, lại nhắc nhở Thời Việt: "Anh, đây dù sao cũng là bạn thân nhất của em, sau này anh nhớ chăm sóc nhiều hơn, biết chưa?"

Thời Việt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trong lòng nghĩ, cái này còn cần em nhắc sao?

Cô ấy là đồng đội của anh, anh tự nhiên sẽ chăm sóc cô ấy.

Thời Việt nghiêng đầu nhìn Phù Âm, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cô đang nhìn qua, hai người đối mắt mỉm cười.

Thời Nhan lại không hề nhìn thấy một màn này, nếu không, cô khẳng định sẽ bị lóa mù mắt.

***

Mười giờ sáng, xe Thời Việt cuối cùng cũng đến căn cứ.

Thời Nhan nhìn căn biệt thư bự chảng trước mặt không nhịn được kinh thán: "Woa, chiến đội các anh thực sự có tiền nhà, thuê hẳn một căn ở khu biệt thự đẳng cấp?"

Thời Việt mở cửa xe, chủ động giúp Phù Âm cầm hành lý, bình thản nói: "Đi thôi."

Thời Nhan sau khi đi vào tò mò quan sát khắp nơi, tuy nhiên ngoài ý muốn phát hiện biệt thự không có một bóng người. Cô có chút mơ hồ gãi đầu, quay sang hỏi Thời Việt: "Anh, đội viên nhà anh đi đâu hết rồi? Chưa có chuyển qua sao? Sao một người cũng không thấy, yên tĩnh giống như phòng không người vậy."

Thời Việt đáp: "Chắc vẫn còn đang ngủ đấy."

Thời Nhan bình thường cũng rất thích ngủ nướng, đối với chuyện này cũng không kinh ngạc, xem như hiểu mà "Ồ" một tiếng, nói: "Tiểu Âm phòng cậu ở chỗ nào, dẫn tớ đi xem đi!"

Phù Âm nói: "Phòng tớ ở tầng ba, lúc chúng ta lên nhẹ chân một chút, đừng làm phiền mọi người ngủ."

Hai người đi phía trước, Thời Việt giúp Phù Âm cầm hành lý đi theo phía sau.

Sau khi đặt hành lý của Phù Âm vào phòng, Thời Việt mới tự giác đi ra, nói: "Em thu dọn đi, anh đi xuống lầu trước." Nói cho cùng cũng là hành lý con gái, mấy loại đồ trong nếu bị nhìn thấy sẽ rất ngại ngùng, Thời Việt vân là tự giác tránh đi.

Đợi anh rời đi, Thời Nhan mới xem xét một vòng căn phòng, giơ ngón tay cái lên: "Hoàn cảnh không tệ, thực sự là đãi ngộ của công chúa!"

Phù Âm cười: "Không, là đãi ngộ của nữ hoàng."

Thời Nhan cười haha: "Không sai không sai, cậu ở phòng cao nhất, có cái loại cảm giác hoàng đế đăng cơ." Nói xong lại tiến tới gần bên tai Phù Âm, thấp giọng, "Dưới lầu có bốn tiểu thịt tươi đều rất đẹp trai, có nhìn trúng ai chưa? Hoặc là nói buổi tối có thể chiêu người thị tẩm?"

Cô chỉ là tùy tiện đùa giỡn, không ngờ tai Phù Âm nháy mắt đỏ lên.

Chiêu Việt ca thị tẩm? Chắc chắn là Việt ca sẽ không đồng ý, hơn nữa cô cũng không có lá gan lớn như vậy.

Thời Nhan nhìn thấy mặt cô đỏ lên, không nhịn được trợn mắt: "Trời, thật sự sao? Cậu nhìn trúng ai?"

Phù Âm không có trả lời, khụ khụ vài tiếng đáp: "Tớ đi xếp đồ."

Thời Nhan tự nhiên không bỏ qua, đi qua kéo cánh tay cô: "Nhanh nói, cậu rốt cuộc nhìn trúng ai?"

Phù Âm bị cô cản đến không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy tiện nói: "Dù sao cũng không phải Vũ thần mà cậu thích, yên tâm, tớ không có tranh giành với cậu."

Thời Nhan thấy cô sống chết không nói, cũng không ép hỏi. Trong lòng lại cân nhắc, Phù Âm sẽ nhìn trúng người nào? Minh thần ôn hòa như anh trai trưởng? Diệp Phong đẹp trai rạng rỡ? Lưu Tư Nguyên bé cún đáng yêu? Chí ít sẽ không phải cái vị cao lãnh tính khí kém kia của nhà cô đi?

***

Hai người lưu loát treo quần áo vào tủ, đem sữa tắm các loại để vào phòng tắm, Thời Nhan lúc này mới xuống lầu.

Kết quả cô vừa đi tới lầu hai, liền nhìn thấy một người con trai từ trong phòng đi ra.

Tóc tai người đó rối loạn, chỉ mặc một chiếc áo trắng cổ tim cùng quần cọc, lộ ra chân nhỏ, cánh tay và lồng ngực màu mật, anh hiển nhiên vừa mới thức dậy, vẫn chưa có chỉnh lý tốt vẻ ngoài, chính là tùy tiện từ trong phòng đi ra. Tỉ mỉ nhìn, mới phát hiện ngũ quan của anh thập phần tuấn mỹ, đặc biệt là cặp mắt hoa đào híp lại, cực kỳ bắt mắt.

---- Lục Thanh Vũ.

Lại có thể là sư phụ Lục Thanh Vũ của cô!

Thời Nhan cả người như bị đông cứng tại đó.

Người con trai vừa thức dậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng, hormone bùng nổ, đối với Thời Nhan mà nói, đơn giản chính là đòn đánh chí mạng. Cô thiếu chút nữa bị chảy máu mũi rồi.

Hơn nữa, thanh âm của Lục Thanh Vũ cũng mang theo vẻ khàn đặc nam tính vừa mới tỉnh ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy cô, có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Nhan Nhan?"

Nghe anh dùng giọng nói khàn đặc gợi cảm kia gọi tên cô, thực sự muốn mạng mà.

Não bổ của Thời Nhan không ngừng nhảy loạn, mạnh mẽ nhìn lại sự kích động trong lòng, đáp: "Khụ khụ, sư, sư phụ buổi sáng tốt lành."

Lục Thanh Vũ mỉm cười nói: "Em sao lại ở đây? Để anh đoán.... là cùng Tiểu Âm tới tham quan căn cứ đi?"

Thời Nhan lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng vâng."

Lục Thanh Vũ nói: "Vậy em đi tìm Tiểu Âm chơi trước đi, anh rửa mặt cái đã."

Anh vuốt lại tóc tai rối loạn đi vào nhà vệ sinh, khí chất lười biếng kia thực sự gợi cảm tới cực điểm.

Lầu hai có hai nhà vệ sinh chung lớn cho bốn người, đồ dùng Thời Việt và Lục Thanh Vũ được đặt chung.

Lục Thanh Vũ đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, Thời Nhan nhìn bóng lưng anh, tim đập như trống vỗ, hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, lúc này mới nhanh chóng chạy như bay lên lầu ba, nói với Phù Âm: "Tớ tớ tớ vừa rồi mới nhìn thấy sư phụ, anh anh anh ấy..."

Nghe bạn thân kích động nói không ra lời như vậy, Phù Âm không khỏi nghi hoặc: "Lẽ nào cậu nhìn thấy anh ấy không mặc đồ?"

Thời Nhan: "..............."

Thiếu chút nữa thì bị nước miếng sặc chết, Thời Nhan trợn trắng mắt nhìn Phù Âm, nói: "Không có khoa trương như vậy, chính là, khụ, dáng vẻ mới thức dậy bị tớ nhìn thấy, cảm thấy anh ấy cực kỳ gợi cảm."

Phù Âm "Ồ" một tiếng, mỉm cười dáp: "Anh ấy trước mắt vẫn còn độc thân nha, cậu có thể tận lực theo đuổi."

Thời Nhan hắc hắc cười: "Đó là đương nhiên, cậu thuận tiện giúp tớ trông chừng, đừng để cho mấy đứa con gái khác có cơ hội tiếp cận anh ấy nha."

Phù Âm đáp: "Yên tâm, cứ tin vào tớ."

Lời vừa dứt, liền nghe thấy giọng của Lục Thanh Vũ phát ra từ sau lưng: "Hai em đang nói gì đấy?"

Thời Nhan tim đập mạnh, lập tức cười đáp: "Không, không có gì, sư phụ anh không phải nói đi rửa mặt sao?"

"Đã rửa xong rồi nha." Tựa hồ cảm thấy câu hỏi này của đồ đệ quá ngớ ngẩn, Lục Thanh Vũ dùng cặp mắt hoa đào kia, cười híp mắt nhìn Thời Nhan.

Tim Thời Nhan đập liên hồi, anh đã rửa mặt rồi, tóc cũng đã sửa sang lại, cả người không còn dáng vẻ lười biếng kia nữa, đã quay về với hình tượng phong độ tao nhã.

Lục Thanh Vũ nhìn cô nửa ngày không nói gì, còn cho rằng cô không tin, bèn dùng tay vỗ nhẹ lên mặt, đáp: "Thực sự đã rửa rồi nha. Con trai tụi anh rửa mặt rất nhanh, một phút đã xong rồi, không giống tụi em còn phải bôi mấy lớp kem."

Phù Âm nghiêm túc giải thích: "Không phải mấy lớp kem, mà là nước hoa hồng, tinh chất dưỡng và kem dưỡng ẩm."

Lục Thanh Vũ: "..............."

Nghe có vẻ phức tạp.

Thời Nhan ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Những người khác đã dậy chưa?" Cô không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ không chỉnh tề của người con trai khác.

Tuy nhiên, lời vừa dứt, liền nghe thấy một thanh âm cực kỳ lớn, đến từ Minh thần: "Toàn thể thành viên xin chú ý, toàn thể thành viên xin chú ý, đã mười một giờ rồi, mười một giờ rồi! Xin nhanh chóng thức dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt đánh răng, trong vòng mười phút tập hợp ở phòng huấn luyện! Đến trễ phải vào nhóm gửi lì xì 200 tệ! Đế trễ quá năm phút gửi mỗi người trong nhóm mỗi người 200 tệ!"

Thời Nhan ngớ ra : "Minh thần là đang cầm loa sao? Giọng to tới mức cả ba tầng đều nghe?"

Lục Thanh Vũ cười khẽ: "Không phải, đây là chuông báo thức anh ấy đã cài sẵn, đặt ở máy phát thanh ở phòng khách, mỗi ngày đúng mười một giờ sẽ vang lên."

Thời Nhan: "................"

Phù Âm: "................"

Xem ra, cuộc sống ở chiến đội Mục Tiêu sau này sẽ rất đặc sắc, đến cả chuông báo thức, cũng là một loại kỳ thú như vậy?

~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~