Dạ Ngưng Tịch

Chương 62: Túy mộng




Nhớ Phi Yên từng nói, ngày mới bắt đầu từ biển, xuân ấm hoa nở…

Nhưng nhìn đường bờ biển dưới ánh mặt trời sáng chói, phong cảnh tươi đẹp, bờ cát vàng rực rỡ, hàng vạn làn sóng đang đùa giỡn trên mặt biển

Trái tim tôi lại không hề thoải mái như cơn gió xuân ấm áp đó, trái tim tôi ngoại trừ đau đớn ra thì vẫn là đau đớn…

Tôi không bao giờ nghĩ đến, Joey nói nơi thuộc về cậu ta lại là căn biệt thự bên bờ biển này

Mà chủ nhân trước kia của nó chính là con người kiêu ngạo, đứng trên đầu thiên hạ, tôn quý phi phàm, nhưng lại hết lần này đến lần khác thỏa hiệp và nuông chiều tôi, con người vì sự lạnh lùng và xa cách của tôi mà rầu rĩ, lặng lẽ rơi lệ

Là người bày ra tất cả mưu kế, thông minh quỷ quyệt, nhưng lại bằng lòng để tôi tính kế và lợi dụng, bằng lòng đem sinh mệnh mình giao phó cho tôi, chỉ mong đổi lại được một nụ cười của tôi

Là người bất kể tôi đi đến nơi nào, trái tim tôi ở nơi nào, vẫn cố chấp đau khổ như vậy, chỉ mong một cái ôm ấm áp, an ủi trái tim tổn thương nặng nề của anh

Truyền Chi, người tôi đã định trước là mắc nợ cả đời

Từng nơi từng chỗ ở đây đều có bóng dáng anh, góc nào cũng chan chứa kỉ niệm của tôi và anh.

Tôi vẫn nhớ buổi hoàng hôn đó, mặt trời tỏa những tia nắng vàng ấm áp, anh ôm tôi dịu dàng thầm thì, dùng sợi chỉ rực rỡ làm thành một giấc mộng đẹp đẽ, kiều diễm tặng tôi.

Trước đó, tôi vẫn luôn không nghĩ hạnh phúc có lúc sẽ rơi vào trong lòng bàn tay thấm đầy máu me này của tôi.

Nhưng khoảng khắc vùi đầu vào ngực anh, tôi thực sự rất muốn tin rằng người đàn ông này chính là người tôi có thể dựa dẫm, là ước mơ hạnh phúc cả đời này của tôi.

Có điều, giấc mơ thì vẫn chỉ là giấc mơ, để thành toàn cho giấc mơ đẹp đẽ của tôi, anh bỏ rơi cả chính sinh mệnh của mình

Có lúc tôi cũng rất hận bản thân, một người đàn ông thương xót cho từng ngọn tóc, từng chiếc lông tơ trên người tôi, một người đàn ông cùng tôi ngắm hoàng hôn, một người đàn ông bằng lòng dùng cả sinh mệnh mình để che chở cho tôi, vì sao tôi lại không yêu anh?

Có lẽ, trước khi gặp anh, trái tim tôi đã kín, không còn chỗ trống, không còn trọn vẹn, cũng không cần ai tới lấp chỗ trống cả.

Trên đời có phải luôn luôn có một người như vậy, cam tâm tình nguyện trả giá vì bạn, không oán không hối khi bạn vô tình cướp đi tất cả mọi thứ của người đó, nhưng những gì bạn nợ người đó dù hết đời bạn cũng chẳng thể bù đắp cho người ta?

Thế mà tôi lại bỉ ổi và vô tâm lấy đi sinh mệnh không chỉ của một người.

Truyền Chi, Nhược Băng, còn cả Nguyễn Linh vì tôi mà chết, cùng với sinh mệnh của đứa bé trong bụng còn chưa kịp nhìn thế giới này một giây một phút của cô ấy…

Những thứ tôi nợ họ, dùng cái gì để trả đây?

Sự hổ thẹn và mặc cảm có lỗi đối với những người vô tội uổng mạng như một con sâu độc trong tim tôi, vô phương cứu chữa, nó rớt vào trong da thịt tôi, làm bẩn máu tôi, ăn mòn xương cốt tôi.

Mỗi khi phát tác, nó chui tận vào trong tim trong cốt, linh hồn tôi như đang dạo chơi trong địa ngục

Trừ đau ra vẫn là đau, chỉ có đau.

Đau lòng phát hiện ra rằng, ký ức của tôi ngoại trừ nỗi đau không nơi phát tiết thì chỉ còn lại lạnh lẽo.

Sắc trời dần tối đi, chân trời một nét thoắt hiện như mây khói, ánh nắng chiều đã mất đi vẻ diễm lệ của nó.

Lúc bóng đêm mênh mông không gì so sánh được bao phủ khắp trời đất thiên địa, tôi nghe thấy trái tim của chính mình đan than khóc theo những cơn gió biển.

Tư Dạ, chúng ta lại bị tách ra rồi sao?

Nỗi bất an mơ hồ trong tim là gì? Có phải em lại mất anh rồi không?

Tôi đè tay lên lồng ngực mình, nơi bị Lưu quang đâm đau lâm râm, vết thương này giống hệt với vết thương của anh.

Ông trời đã sắp đặt cho chúng tôi cùng có một vết thương giống nhau, cho chúng tôi được gặp nhau và có một đoạn ký ức đủ khắc cốt ghi tâm.

Nhưng khi chúng tôi rất muốn được có nhau, ông ta lại nhẫn tâm hết lần này đến lần khác bắt chúng tôi phải chia lìa.

Chúng tôi giống như một thứ đồ chơi trong tay ông ta, ông ta cao cao tại thượng, để thỏa mãn tính hài hước của mình, ông ta không hề kiêng dè mà lật tay làm mây, úp tay làm mưa. (ý là gây ra nhiều sóng gió)

Chúng tôi chỉ biết lang bạc kỳ hồ trong cái vòng luẩn quẩn mà ông ta đã vạch ra, trừ việc bất đắc dĩ cười khổ, chúng tôi không thể làm gì, không có chỗ trốn, không có đường chạy thoát.

Một chút đau thương lắng đọng nơi đáy mắt tôi còn chưa kịp thu lại, một giọng nói cung kính lễ phép đã làm gián đoạn suy nghĩ của tôi

“Hiên Viên tiểu thư, ông chủ đã về, mời cô xuống cùng ăn tối.”

Cảnh này giống hệt như lúc tôi vẫn còn ở bên Truyền Chi, nhưng người thì đã đổi rồi…

Đi vào phòng khách, không có gì thay đổi, bể cá Piranha mà Truyền Chi nuôi vẫn bừng bừng sức sống, hung dữ độc ác dạo chơi trong bể cá rất rộng với nhiều động vật thủy sinh đó.

Tôi vẫn nhớ, ánh mắt lúc trước của Joey khi bị Truyền Chi đuổi ra khỏi nơi này (chương 41 cả nhà nhé), âm lạnh như chim ưng, những tia sáng lạnh lẽo đẫm máu ngưng kết thành băng ở đáy mắt màu lam của nó.

Cơ thể tôi hơi run rẩy, trong phòng rõ ràng là rất ấm, nhưng tôi lại lạnh đến mức rùng mình.

Trong phòng ăn bật một khúc nhạc mềm mại phiêu du, tựa như dòng suối chảy từng hạt nước vào trong không khí yên tĩnh, người hầu kính cẩn vâng lời và đám thủ vệ mặt lạnh như băng không một tiếng động đứng nghiêm hai bên, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng sóng biển đập vào đá ngầm.

Trên bàn ăn rất dài đặt những ngọn nến rất lãng mạn, những chiếc chén tinh xảo đẹp đẽ, dao nĩa bằng vàng, còn có những của ngon vật lạ rực rỡ muôn màu, tươi mới ngon lành.

Hương thơm quyến rũ bay thẳng vào mặt tôi, dạ dày tôi bất mãn kêu gào, lúc này tôi mới phát hiện thì ra bản thân tôi đã đói tới mức bụng réo inh ỏi thế này.

Một người đàn ông tao nhã ngồi ở vị trí chủ nhân, vừa thấy tôi đã lập tức đứng dậy chào đón, thân mật ôm lấy vai tôi, nghiêng người kéo tôi vào chiếc ghế bên cạnh, rất dịu dàng trải khăn ăn cho tôi, còn dọn cả bộ đồ ăn cho tôi nữa.

Sau khi làm xong tất cả, hắn mới quay lại chỗ mình ngồi xuống, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn tôi

Dưới ánh nhìn quá mức nhiệt tình và chăm chú của hắn, tất cả sự thèm ăn của tôi hoàn toàn tan biến

“Chị Ngưng Tịch, đây đều là những món chị thích ăn, em không biết chị muốn ăn món nào cho nên bảo họ mỗi món làm một chút.”

Joey vừa nói khẽ vừa cắt miếng thịt thành miếng nhỏ, bỏ vào trong đĩa của tôi.

Tôi nhìn những chiếc cốc được xếp san sát, bàn ăn muôn màu muôn vẻ, cười nhạt, “Phiền quá, với tôi không cần trang trọng đến mức đó đâu.”

Hắn ngây ra một lúc, ánh mắt vui vẻ lúc đầu dần dần biến thành bất an, cẩn thận hỏi,

“Chị Ngưng Tịch, chị không thích à? Vậy em bảo họ dọn đi nhé…”

“Không cần ” Tôi nhíu mày ngắt lời hắn “Joey, cậu biết đấy, tôi không phải một người hay soi mói đồ ăn thức uống.”

Nỗi bất an của hắn càng nặng thêm, hỏi khẽ như tiếng muỗi vo ve “Là em làm chị tức giận à”

Tôi im lặng nhìn hắn, nhạt nhẽo nói

“Tôi chỉ muốn biết, đến bao giờ tôi mới được đi khỏi đây?”

Tôi đã ở đây mất một ngày một đêm, tôi rất lo cho Tư Dạ, không có máu của tôi, tôi sợ anh không chống đỡ nổi.

Hắn có vẻ đau lòng hỏi tôi “Chị Ngưng Tịch, chị không muốn gặp em sao?”

“Joey, gặp cậu tôi rất vui. Nhưng tôi có vài việc rất quan trọng, lập tức phải về Hoàng gia.” Tôi đi đường vòng

Hắn quay đầu, hiếu kỳ hỏi “Chuyện gì mà quan trọng đến mức ấy? Em có thể giúp chị không?”

“Không cần, cậu đã giúp tôi rất nhiều…”

Một ánh đen sắc bén hiện lên trong đôi mắt hắn, hắn chậm rãi đặt dao nĩa xuống,

“Chị Ngưng Tịch hình như là chị đang cố gắng tránh xa em. Vì sao vậy?”

Tôi bình thản nhìn lại hắn, lạnh nhạt nói “Bởi vì, bây giờ cậu đã trở thành một người tôi không thể nhìn thấu. Sao cậu lại đột nhiên xuất hiện như vậy? Vì sao cậu mua lại tòa biệt thự này? Hành vi của cậu có rất nhiều điều khó hiểu, không thể trách tôi nghĩ nhiều được.”

Ánh mắt sáng ngời mờ đi, chủ nhân của ánh mắt ấm ức hỏi “Chị Ngưng Tịch, chị đang nghi ngờ em đấy à? Chị sợ em làm tổn thương chị sao?”

Tôi cảm thấy thật mệt mỏi nên trả lời rất nhanh “Đúng, tôi rất sợ!”

Hắn đau đớn giống như bị kim đâm, sau đó cúi đầu rất sâu, im lặng không nói năng gì, ánh đèn mờ nhạt lưu lại bóng đem âm u trên khuôn mặt với đường nét tinh xảo của hắn.

Tôi không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, tim không khỏi siết chặt.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng kéo tay tôi xoa lên mặt hắn. Đôi nhãn cầu xanh lam trong suốt có một chút hơi nước, ngây thơ nhìn tôi

“Chị Ngưng Tịch, vì sao lại đối xử với em như thế? Biết chị gặp nguy hiểm em tới cứu chị, em làm sai ư? Biết chị thích nơi này, em mua nó, chỉ muốn để chị được vui vẻ, em làm sai ư? Nói cho em, những việc em làm là sai ư?”

Đôi nhãn cầu xanh lam lạnh lùng ấy trông giống hệt một loại thủy tinh thuần khiết nhất, trong suốt giống như vậy, đẹp kiểu tự nhiên. Tôi chìm đắm trong màu lam u buồn đó, không thể nói gì.

“Em biết chị rất đau khổ. Nhưng những điều đó đều không phải do em làm. Vì sao lại muốn tránh xa em? Như thế thật chẳng công bằng với em.”

Ánh mắt hắn tràn đầy bi thương, vẻ đáng thương như một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ,

Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, thằng nhóc này vẫn tinh ranh như vậy, biết rõ vẻ mặt nào của hắn làm tôi không thể miễn dịch.

Có điều hắn nói không sai, có lẽ đúng là do tôi suy nghĩ nhiều quá

“Xin lỗi…” Tôi thấp giọng nhận lỗi, “Tôi bị người ta dọa phát sợ lên rồi.”

Con mắt hắn lập tức trở thành một đường chỉ vì nụ cười quá rộng, “Đừng nói vậy, chị tin em là được rồi.”

Hắn đứng thẳng lên, quay lại chỗ ngồi, vui vẻ nhấc ly rượu lên, “Chị Ngưng Tịch, chúng ta cạn ly, chúc mừng ngày hội ngộ này.”

Tôi bị niềm vui của hắn nhiễm sang, nhấc ly rượu lên, cụng một cái rồi uống cạn sạch, chất lỏng chua cay chảy vào trong dạ dày, chỉ có một cốc mà tôi đã cảm thấy mơ hồ.

“Chị Ngưng Tịch, không sao chứ?”

Joey dịu dàng đi tới đỡ lấy cơ thể sắp trượt khỏi ghế của tôi, trong lúc hốt hoảng, tôi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ trên người hắn bay tới.

Kỳ lạ, vì sao lúc nãy tôi không ngửi thấy nhỉ?

“Mùi gì thế? Thơm quá…”

“Là hương thơm của một loại cây được trồng nhiều ở Nam Mỹ, thích không?”

“Ừ…” Tôi mơ hồ gật đầu, mặt vùi trong lòng hắn tham lam ngửi loại mùi thơm mê hoặc này.

“Ngưng Tịch…” tay hắn xuyên qua mớ tóc mai của tôi, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xượt qua mặt tôi

Tôi ngẩng đầu, trước mắt là một màn như sương mù màu sắc mộng ảo, nhất thời tôi còn không nhớ ra là mình đang ở đâu nữa.

Sương mù nhạt đi, thế nhưng tôi lại thấy một khuôn mặt rất đẹp mà tôi sáng mong chiều nhớ đến nóng ruột nóng gan.

“Tư Dạ…” Đây là ảo giác của tôi sao? Hay là tôi vẫn đang ở trong mơ?

Vì sao bây giờ tôi lại trông thấy khuôn mặt anh?

Một tia đau đớn lướt qua trong đôi mắt thâm thúy như bóng đêm của anh, giống như sao băng bay qua bầu trời đêm đen tối.

Tôi nhanh chóng giữ chặt tay anh, “Tư Dạ, anh vẫn đang trách em, phải không?”

Anh kéo tôi vào lòng, nói, “Không, anh không trách em.”

Tôi dịu dàng vùi mặt vào ngực anh, chậm chạp nói “Em rất nhớ anh, anh đến mang em đi đấy à?”

Anh ôm tôi rất chặt, “Đúng, không ai có thể cướp em đi từ trong tay anh nữa!”

Nụ hôn của anh tựa như cuồng phong vũ bão thổi quét tôi, điên cuồng gặm cắn môi tôi, mặt tôi, chiếc cổ tinh tế của tôi. Bàn tay to thô bạo túm chặt cổ áo tôi kéo xuống dưới, cúc áo từng chiếc rơi xuống, tạo ra tiếng vang giòn giã trên mặt đất.

Da thịt bị lộ ra ngoài chưa kịp cảm nhận luồng không khí lạnh lẽo đã đụng vào một làn da nóng rực khác.

Cánh tay tôi như một con rắn quấn quanh cổ anh, cái ôm vẫn như trước, chặt chẽ như khóa, ấm áp như xuân.

Có một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng như có như không, tôi chưa kịp suy nghĩ gì đã bị những cái ôm hôn của anh cướp đoạt tâm trí.

Leng keng! Cánh tay dài của anh vung lên, ly rượu trong suốt tinh xảo, dao nĩa làm bằng vàng, còn có những món ăn tươi ngon bổ dưỡng lần lượt rơi xuống đất, ngay lập tức vỡ tan tành.

Quần áo bị kéo xuống một nửa, tôi bị anh đặt lên bàn cơm, xúc cảm lạnh băng cứng rắn dưới lưng khiến tôi phải nhíu mày, có điều, chỉ cần anh vẫn còn muốn tôi, anh vẫn còn cần tôi, thì một chút khó chịu ấy chẳng là gì hết!

Tôi thả lỏng cơ thể càng lúc càng nhỏ gầy yếu đuối tái nhợt của mình vì anh, bàn tay anh hung dữ nắm lấy vai tôi, nụ hôn bá đạo và ngang ngược không chút khách khí rơi trên da thịt tôi, lưu lại từng chuỗi dấu ấn màu xanh tím.

“Ngưng Tịch, em là của tôi, em là của một mình tôi.”

Người đàn ông bên trên nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy lời này.

Tôi giật mình, đầu óc đột nhiên thông suốt hơn rất nhiều nhưng trước mắt vẫn có chút mơ hồ, nghiêng đầu thấy một bộ dao nĩa vẫn còn ở trên bàn, một tay tôi với lấy con dao đâm vào tay mình, sau đó là tỉnh táo hoàn toàn.

Giọt máu rơi lên cổ người đàn ông, hắn đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt màu lam tràn đầy dục vọng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.

Tôi cười lạnh với hắn, “Dùng thuật thôi miên của Túy mộng, từ lúc nào cậu đã học được loại kĩ thuật vô liêm sỉ như thế?”

Hắn lập tức sợ hãi “chị Ngưng Tịch, chị nghe em nói đã…”

“Còn muốn nói gì nữa?” Tôi chán ghét gạt tay hắn ra, “Cậu định nói cậu chưa làm gì phải không? Từ mùi hương trên người cậu, đến thuốc mê bỏ trong rượu, còn có bản nhạc trong phòng, từng bước từng bước này không phải cậu tỉ mỉ dày công thiết kế sao?”

Ánh mắt tôi nhìn sang đám thủ vệ bên cạnh, mắt họ nhạt nhòa không chút biểu cảm, lạnh lẽo như một pho tượng, một người trong số họ cắn răng nói, “Loại người này chi bằng cậu cột chặt cô ta vào giường rồi xử lý, Joey, cậu đạo đức giả khiến người ta buồn nôn.”

Hắn kinh ngạc, liếc nhìn xung quanh dường như bây giờ mới phát hiện bên cạnh có người,

“Cút hết ra ngoài đi…” Máy con chữ bật ra rất nhỏ nhưng lại ẩn chứa sự phẫn nộ như mưa dây gió giật

Thuộc hạ nhanh chóng nối đuôi nhau ra ngoài, căn phòng lớn như vậy chỉ còn tôi và hắn, à, còn đám bát đĩa ngổn ngang dưới đất nữa.

Chiếc áo sơmi màu đen trên người hắn mở vạt áo trước, dây lưng ngang hông bị bung ra một nửa, bộ ngực tráng kiện lộ ra, phần bụng săn chắc đẹp đẽ, da thịt màu đồng dưới ngọn đèn mờ ảo phát ra ánh sáng mê hoặc.

Tôi bi ai nhìn hắn, cơ thể này sớm đã không còn là cơ thể luôn ở trong lòng tôi tùy hứng làm nũng ngây thơ trước kia nữa, bây giờ nó đã trở thành cơ thể đàn ông trưởng thành hoàn mỹ, đầy quyến rũ, dục vọng nóng cháy, nhưng cũng rất hung ác.

Hắn đã thay đổi hoàn toàn rồi, ở một nơi mà tôi không chạm đến được, vô cùng triệt để

Hắn chán nản vuốt vuốt lại mái tóc đen, buồn bực thắt lại thắt lưng.

Tôi chỉnh sửa xong quần áo định xoay người bỏ đi, một tay hắn giữ chặt cánh tay tôi, “Đi đâu?”

“Về Hoàng gia.”

“Bên ngoài toàn là người của Xích Vũ, không có sự bảo vệ của tôi, chị đi sao được?”

Tôi lạnh lùng lườm hắn một cái, “Không cần, cậu làm đủ rồi.”

Dùng lực hất tay hắn ra, không thèm quay đầu đi thẳng về phía trước, vẫn chưa đến cửa đã bị đôi tay cứng cáp của người phía sau ôm chặt lấy.

“Đủ sao được? Cả đời này cũng chưa đủ.”

Hắn như phát điên hôn cổ tôi, đôi tay như kìm sắt ngang ngược xé rách áo tôi

Tôi quay người đem con dao trong tay đâm lên cổ hắn, lại bị một tay hắn tóm lấy hai tay tôi, đưa về phía sau lưng.

“Joey, buông tay!” Tôi vặn vẹo cơ thể, đem hết sức mạnh muốn giãy ra nhưng một chút tác dụng cũng không có, học sinh ưu tú này của tôi, cậu ta đã sớm giỏi hơn tôi nhiều lần rồi

“Không buông!” Giọng nói khàn khàn của cậu ta chứa đầy dục vọng

“Có biết mấy ngày nay tôi trải qua như thế nào không? Một mình cô đơn bước đi trong bóng tối, mỗi bước đều nhỏ máu. Nơi nào cũng bắn chém, nơi nào cũng giết người. Lúc nào cũng như rơi xuống vực sâu, đi trên băng mỏng, chỉ cần sơ suất một chút cũng đủ để bị người ta ăn sống nuốt tươi, hồn bay phách tán. Tôi bị đày đọa đến mức sắp điên rồi, nhưng cuối cùng, cô thấy đấy, tôi đã thắng rồi.”

Hắn xoay người tôi lại, thô bạo đặt tôi lên bờ tường, khuôn mặt đẹp đẽ không gì sánh được giờ phút này toàn là vẻ nanh ác quỷ dị

“Tất thảy những thứ đó đều là vì chị. Để có được chị, dù phải biến thành ma quỷ tôi cũng không ngại.”

Hắn một tay nắm lấy cổ tôi, tôi ngạt thở, đại não thiếu không khí, ý thức mơ màng, khuôn mặt hung ác của hắn chuyển động qua lại dường như sắp hút máu tôi rồi.

Tôi cảm giác được một người tàn nhẫn đặt tôi xuống sàn nhà lạnh băng, miếng thủy tinh sắc nhọn dưới đất như một lưỡi dao lạnh băng sắc bén cứ thế đâm vào lưng tôi, chất lỏng ấm nóng rất nhanh thấm ướt áo sơmi tôi rồi.

Tôi cảm giác được đôi tay băng lạnh lưu luyến du ngoạn trên cơ thể tôi, vô tình xé nát áo quần tôi, giày vò khuôn ngực mỏng manh của tôi

Tôi cảm giác được đôi môi nóng rực của hắn như một mảnh sắt bị nung đỏ hồng, rơi xuống làn da chồng chất vết thương của tôi tạo nên những dấu vết thống khổ tuyệt vọng.

Đúng lúc đôi tay đã từng vô cùng lưu luyến và tin tưởng nắm lấy tay tôi giờ phút này lại bóp chặt eo tôi, lúc hắn nâng chân tôi lên, ta quyết định giãy dụa lần cuối cùng, sự giãy dụa yếu ớt như giãy chết.

Tôi chạm được miếng thủy tinh lạnh lẽo dưới mắt đất, tôi nắm chặt lấy nó, mạnh bạo đâm xuống…

Không có tiếng thét chói tai gì cả, người đàn ông bên trên lạnh lùng nhìn tôi, “Tôi cứ tưởng chị sẽ dùng nó đâm vào người tôi.”

Tôi nhếch môi, máu đã tràn ra khỏi miệng “Sau đó thì sao?”

“Chỉ cần không chết, tôi vẫn muốn chị như trước.”

“Joey, cậu còn ác độc hơn tất cả bọn họ.” Giọng nói tôi run run, máu từ trên cổ ào ạt chảy ra ngoài, miếng thủy tinh lạnh lẽo vẫn ở sâu trong người tôi.

Hắn nhìn chiếc cổ máu thịt lẫn lộn của tôi, dùng giọng nói bình tĩnh chẳng hề dao động nói

“Nếu tôi nói cho côhịbiết, Hoàn Tư Dạ đang ở trong tay tôi, liệu tôi có thể khiến chị bỏ thứ ở trong tay ra được không?”

“Cậu nói gì?” Thứ lạnh lẽo đáng sợ đó xuyên vào tứ chi bách hài (bách hài: trăm khúc xương), bàn tay nhuộm màu đỏ thẫm của máu run run, ngay cả cơ thể cũng run đến đáng sợ

Hắn nắm tay tôi, không chút đếm xỉa rút miếng thủy tinh đầy máu đó ra, khinh thường nói

“Hắn đang bị hôn mê sâu, ở bên cạnh hắn có Đằng Tuấn, Nguyên Húc, và một người phụ nữ nữa. Chị biết đấy, tôi không gạt chị. Nếu chị chết, tôi sẽ khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong.”

Sau đó cúi đầu, giống như người thèm máu liếm vết thương đẫm máu trên cổ tôi, khẽ dỗ dành nói “Ngưng Tịch, tôi muốn em, cho tôi được không?”

“Hahaha…” Tôi cười, cười đến thâm thúy, cười đến hai mắt đầy máu, cười đến mức đôi mắt xanh lam băng lạnh của người đàn ông trước mắt từ bình tĩnh biến thành hoảng sợ.

Tôi một tay bám lấy vách tường chậm rãi đứng lên, cơ thể chồng chất vết thương gần như trần truồng, vết máu loang lổ, dấu răng xanh tím xen lẫn, cơ thể dơ bẩn xấu xí ấy chính tôi còn cảm thấy không chấp nhận nổi.

“Cậu muốn tôi phải không? Tới đi…” Tôi cười mị hoặc với hắn, hết sức quyến rũ,

Người đàn ông trước mắt kinh sợ mở to hai mắt, há miệng thở dốc, nhưng lại chẳng thể nói một tiếng

Từ trong đôi mắt hoảng sợ đó, tôi thấy được bóng dáng của một người, một người toàn thân đẫm máu, bị phá nát đến không thể chịu nổi, dơ bẩn hỗn độn, bóng dáng của một người phụ nữ không phải người cũng chẳng phải quỷ

Khóe môi hơi cong, người phụ nữ đó cười, môi hồng như máu, mặt trắng bệch như giấy, cười như quỷ thành tinh

“Sao lại sợ? Không phải muốn tôi sao?” Tôi chậm rãi đến gần hắn, hình ảnh đầy máu xấu như quỷ dần phóng đại trong đôi mắt trợn trừng của hắn

“chị Ngưng Tịch…” Đôi tay hắn run rẩy vuốt ve khuôn mặt không chút huyết sắc của tôi

Tôi hơi nheo mắt lại, đưa lưỡi ra liếm liếm đầu ngón tay hắn, nhẹ nhàng nói “Đừng gọi tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.”

Hắn run càng mạnh hơn, giống như chạm phải lửa cháy rút tay về, đôi mắt màu lam quyến rũ tâm hồn người khác lộ ra vẻ sợ hãi và thống khổ cầu xin vô tận.

“Ở đây hả? Hay là đi lên giường của Truyền Chi? Thứ cậu muốn không phải là loại khoái cảm trả thù này sao? Chỉ cần có thể khiến cậu vừa lòng, tôi sẽ thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cậu.”

Núm đồng tiền của tôi như hoa, nhưng giọng nói mềm nhẹ lại như một con dao thép không chút lưu tình đâm vào máu thịt hắn

Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, suy sụp quỳ rạp xuống đất, hai mắt đẫm lệ nói

“Chị Ngưng Tịch, em sai rồi, sai rồi, đừng như vậy, em xin chị, xin chị đấy..”

Tôi run rẩy hít vào một luồng khí lạnh, cơ thể run như cầy sấy, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cơ thể dựa trên vách tường chậm rãi trượt xuống mặt đất lạnh băng

Nhìn thấy Joey cuộn tròn trên mặt đất, khóc đến không thành tiếng, tôi đột nhiên ôm lấy chính mình như một người sợ lạnh, nhanh chóng lùi vào một góc khuất, vùi mặt vào đầu gối, cơ thể tan nát không ngừng run rẩy.

Tư Dạ, thế giới này quá lạnh lẽo…

Gió đêm sắc lạnh gào thét khóc than, chưa tới mùa đông mà trời đất đã lạnh đến mức này rồi ư…