Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 1 - Chương 10




Người kia rốt cuộc là ai?

Mende dùng sức nhảy lên nóc tòa cao ốc cao chọc trời, từ nóc tòa cao ốc này nhảy sang nóc tòa cao ốc kia

Cách đó không xa Feldt vươn tay vén những sợi tóc rối trước mặt, giống như đang đi dạo trong sân vắng mà theo sát phía sau. So sánh với Mende đang chật vật chạy trốn, thì Feldt quả thực giống với một nghệ sĩ dưới ánh sao, vẻ ngoài tao nhã nhưng lại mơ hồ để lộ ra cảm giác của một kẻ đi săn.

Từ khi trở thành Huyết tộc, Mende biết thể lực cùng giác quan của mình nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, ngoại trừ cảm giác đau điếng người khi bị ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thì hắn chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề như giây phút này.

“Ngài Mende, ngài đã vi phạm “quy tắc” của thế giới này thì hãy chuẩn bị tốt tinh thần bị trừng phạt đi.” Thanh âm du dương nhưng băng lãnh khiến Mende bất giác đổ một trận mồ hôi lạnh.

Hắn biết mình không được phép quay đầu lại, hắn thậm chí có thể tưởng tượng khi những ngón tay duyên dáng kia đâm xuyên qua ***g ngực mình thì sẽ mang đến cảm giác đau đớn như thế nào.

Lại lần nữa bật người nhảy lên cao, trong nháy mắt hắn đã đáp xuống nóc tòa cao ốc khác cách đó hơn mười thước, bóng hắn đổ dài dưới ánh trăng, giống khi bị bóng đèn chiếu vào, hắn có thể thấy rõ ngoại trừ bóng mình ra, còn có một cái bóng khác tồn tại.

“Mẹ kiếp!”

“Nga, ngài Mende, chúng ta là chủng tộc ưu nhã nhất trên đời, những từ ngữ thô lỗ không thích hợp với chúng ta – hay là ngài không muốn làm đồng loại của tôi?”

Ngay lúc đó, Mende xoay người, trong tay hắn là một khẩu súng đen, khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Đoàng –“ một tiếng, Feldt nghiêng người qua một bên, viên đạn bay xuyên qua mái tóc hắn, ở trong không khí tách ra thành đóa hoa màu bạc.

“Ta thực rất ghét đạn bạc” Feldt đưa tay vuốt lại mái tóc mất trật tự, nhìn bóng lưng Mende đã chạy xa.

Tốt nhất là nên tiếp tục chạy nhanh một chút, bằng không nếu bị tôi bắt được, tôi sẽ…

Trong nháy mắt, một thân ảnh vọt đến trước mặt con mồi đang chạy trốn, thân hình mạnh mẽ như Hắc báo.

Không khí bị chấn động mạnh, phảng phất như có vụ va chạm mạnh, Mende thình lình bị đập dội về sau mười mấy thước, vô lực ngã trước mũi giầy Feldt.

Hắn dốc sức thở hổn hển, ngực như bị một vật bằng thủy tinh đâm vào.

Feldt nhấc chân phủi phủi mũi giầy, hướng phía xa nói: “Tôi hi vọng sau này cậu không dùng thứ này đối phó tôi!”

Trong đêm tối, một người đàn ông chậm rãi từ nóc tòa cao ốc phía xa nhẹ nhàng nhảy tới. sợi tóc lay nhẹ khi anh đáp xuống đất, vạt áo T-shirt tung bay theo gió, “Nếu lần sau anh còn tự ý bỏ mặc tôi, tôi cam đoan sẽ đem vật này thí nghiệm trên người anh!”

Feldt ngồi xổm xuống, ngón tay gõ gõ món đồ như thủy tinh trên ngực Mende, trêu chọc nói: ”Không phải thủy tinh a, hình như là silic?”

“Hừ, vũ khí tôi mới phát minh, quỷ hút máu cũng là “sinh vật”, cho dù có năng lực tự hồi phục cao siêu, nhưng một khi trái tim bị kẹt thì máu sẽ không thể lưu thông… đồng nghĩa với việc toàn thân bị tê liệt.”

“Nói như vậy, ngài Mende đáng thương đây đã trở thành vật thí nghiệm cho vũ khí mới của cậu rồi.”

“Hiệu quả cũng không tệ lắm, phải không?” Mang trên mặt nụ cười tỏa nắng, người đàn ông cũng nửa quỳ xuống nhìn kiệt tác của mình.

“Thế còn, tiến sĩ D, cậu làm thí nghiệm gì trên người mình vậy? Là cái gì làm cho cậu có được năng lực của quỷ hút máu? Con chip trong đầu sao?” Feldt đưa mắt nhìn lên, từ góc độ của hắn, người đàn ông kia dưới ánh sao như toát ra một chút vẻ trẻ con. Hắn thừa nhận, chỉ trong tíc tắc mà Rolin đã xuất hiện ở đây… hắn không thể nào tin được.

Trên mặt lộ ra nụ cười ác liệt, Rolin nhích đầu tới trước mặt Feldt, hơi thở phả lên chóp mũi hắn, kia quả là hành động quyến rũ mềm mại. ”Bí mật, đây là lí do tại sao anh chỉ là một Huyết tộc, còn tôi lại có được danh hiệu Tiến sĩ.”

“Ân?” Feldt bỗng nhiên cảm thấy, nếu bây giờ thời gian có dừng lại, cũng không có gì là không tốt.

“Anh có biết làm cách nào chỉ dùng một đao là có thể cắt quả táo thành ngôi sao năm cánh không?” Lông mi đê lại trên mí mắt Rolin một bóng mờ điềm tĩnh.

“Tôi đã sống rất nhiều năm rồi, làm thế nào lại không biết chứ?”

“Nhưng anh có biết, nghĩ ra đáp án chính là người bình thường mà không phải quỷ hút máu?” Rolin đứng lên, tại khoảnh khắc khoàng cách chênh lệch này làm Feldt như nghĩ tới điều gì đó.”Vào lúc các anh đoạt được sự “bất tử”, sức tượng tưởng cùng sức sáng tạo đã bị bỏ quên.”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Xuống dưới bằng thang máy.” Rolin nhún vai quay đầu lại, “Năng lực quỷ hút máu của tôi chỉ có thể duy trì trong năm phút thôi, đành làm phiền đặc vụ Feldt mang hung thủ của chúng ta tới “tòa án nhật quang” rồi.”

“Không hiếu kì vì sao ngài đây luôn luôn giết các cô gái trông giống vợ hắn sao?” Feldt hỏi.

Rolin cười cười, đi tới trước mặt Mende, ngổi xổm xuống: “Hắc, vợ anh đã làm gì anh a?”

Mende yếu ớt thở hổn hển, biểu tình vùng vẫy vốn đã bỏ đi lại đột nhiên nổi lên: “Hôm đó,… cô ấy hút khô máu tôi, rồi đính tôi vào… trần nhà, tôi cho rằng đó chỉ là do cô ấy cô đơn thôi… cho nên tôi tha thứ cho cô ấy…”

“Nhưng là cô ấy “biến đổi” anh còn chưa đủ, lại còn biến đổi cả Mike.”

“Không… sai…” Lông mày Mende run run, tựa như đang cố kìm nén nỗi bi thương sâu sắc, “Cô ấy như thế nào… lại cố thể đem con của chúng tôi… biến thành quái vật?”

“Mike vĩnh viễn sẽ không biến thành quái vật như anh tưởng tượng, vĩnh viễn không.” Rolin xoay người rời đi.

Feldt vác Mende lên vai, “Rolin.”

“Ừ?” Vị tiến sĩ trẻ dừng bước trước lối ra sân thượng.

“Tôi thừa nhận, anh đã làm tôi nhìn anh bằng con mắt khác. Thế nhưng năm phút thật là không đủ.”

Có lẽ bởi vì, vào năm phút lẻ một giây, tôi cũng không thể tới bên cạnh cậu.

“Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu, có lẽ tương lai có thể duy trì mười phút, 20 phút…” Trên mặt Rolin bày ra thần sắc khó chịu nói, “Quan trọng nhất là, nếu như anh không “đùa giỡn” với đối tượng truy bắt của chúng ta, tôi sẽ không cần phải ra tay.”

“Cậu về trước đi, tôi sẽ gọi cho Lena tới nhận Mende.”

“Chờ chút,” Rolin tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, “Tiểu quỷ… Mike là con trai Mende? Tôi nghĩ trước khi Mende bị đưa đi, hãy để Mike đến gặp hắn một lần.”

Mende bị vác trên vai nghe thấy tên con trai, thân thể cũng không khỏi run rẩy, dùng giọng nói yếu ớt van xin: “Con tôi… tôi muốn được nhìn nó một chút… xin các anh…”

Feldt đặt hắn xuống, “Gọi cho Albert đi, hẳn là cậu ta vẫn còn ở phòng thí nghiệm, kêu cậu ta đem cậu nhóc tới.”

Mười mấy phút sau, Albert còn buồn ngủ kéo Mike lên sân thượng. Đứa nhỏ vừa nhìn thấy ba nó đang dựa vào thùng nước liền chạy lại kêu “Ba Ba”.

Mende ôm lấy con trai, nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu bé trấn an.

“Ba em đã làm sai một chuyện.” Rolin không nhanh không chậm trả lời.

Albert đành phải tiến lên kéo vạt áo sau Rolin, nhỏ giọng nói: “Ba con người ta thật không dễ dàng mới…”

“Chúng ta có thể vì đứa bé này mà dệt một trăm lời nói dối, thế nhưng thế giới này lại sẽ không vì nó mà dệt cái một trăm lẻ một, bởi vì chúng ta không cách nào có thể thay đổi sự thật.” Rolin từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc, đóm lửa lập lòe trong đêm.

“Không chỉ ba ba đã làm sai… Con cũng làm sai rồi… Vào lúc ba ba giết chết những cô gái giống mẹ, con đã không ở bên cạnh để ngăn cản, con bỏ chạy… Con đã bỏ ba ba lại để chạy trốn…”

Mende nghe con trai tự trách, nước mắt lặng lẽ rơi trên mái tóc ngắn của đứa nhỏ.

Tiếng máy bay trực thăng truyền đến, mọi người đều biết, là Lena tới để đem Mende giao cho “tòa án nhật quang”.” Đó là tòa án tối cao trong thế giới của quỷ hút máu, họ sẽ dựa theo bộ luật của quỷ hút máu để phán xét những người đã phá vỡ thế “cân bằng” của huyết tộc.”

Vào lúc đó, một đạo huyết quang xẹt qua, tàn thuốc của Rolin trong nháy mắt rơi lả tả, Feldt thoáng cái vọt tới trước mặt Mende, bàn tay ngăn chặn lưỡi dao sắc bén bị đâm thủng, máu từng giọt tí tách nhỏ xuống.

Con dao kia được một cô gái nắm chặt, cơ thể cô gái mạnh mẽ, nhưng khi cố gắng rút vũ khí ra lại không nghĩ đến đối thủ sức mạnh kinh người, vì vậy cô bỏ vũ khí, ngược lại chuyển hướng tấn công Rolin cùng Albert.

“A —“ cậu nghiên cứu sinh chưa thấy qua sự đời sợ hãi kêu lên há to mồn đứng tại chỗ. Bàn tay Rolin chống trên vai Albert, xoay người một cái liền đá văng cô gái kia ra.

“Tracy Mende!” Rolin có chút kinh ngạc, cô gái đã biến mất rất lâu nay lại bất ngờ xuất hiện, là muốn tới tìm người muốn giết chồng mình để trả thù sao?

“Ba ba!” Tiếng thét của Mike truyền đến, Feldt đang dựa lựng về phía họ nhanh chóng xoay người lại, đang tiếc đã chậm một bước, tay một thiếu niên tóc ngắn màu tím đang đâm xuyên qua ***g ngực Mende, cùng lúc moi trái tim cùng vật bằng silic kia ra ngoài.

Điều duy nhất Feldt có thể làm là trong nháy mắt ôm lấy Mike, đem cậu rời khỏi phạm vi công kích của đối phương.

Hai mắt thiếu niên tóc tím phát ra quang mang thâm độc, “Tracy, chúng ta đi.”

Đứng một góc trên sân thượng, Tracy nhanh chóng xoay người, trong ánh mắt không hề có chút lưu luyến đối với con trai mình, ngón tay gảy nhẹ, một chiếc thẻ cắt qua không khí, thiếu chút nữa ghim trên mặt Rolin, lại bị ngón tay anh trong khoảnh khắc kẹp được trên chóp mũi.

“Sao…tại sao… sự việc lại như vậy?” Albert ngu ngơ dường như đã tỉnh lại.

Mùi máu tanh hòa quyện trong gió đêm.

“Chủ nhân không cần nghe lời nô bộc.” Trong khoảnh khắc thiếu niên tóc tím nhấc chân rời đi, Rolin nhanh như chớp rút khẩu súng bên hông ra, một phát bắn tới.

Người thiếu niên kia một phen kéo Tracy bên cạnh ra chắn trước mặt mình, đạn bạc bay vào trong ngực cô, nhất thời dung nhan xinh đẹp kia trong phút chốc bị thay thế bởi khuôn mặt vặn vẹo méo mó.

“Cũng không phải chỉ anh mới có thuốc giải của đạn bạc, Dr.D.”

Khi Lena đem trực thăng đậu trên mái nhà, thiếu niên kia đã mang Tracy biến mất.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lena đi tới trước thi thể Mende, đưa tay sờ khoang ngực trống rỗng kia.

Mike giãy dụa muốn vòng qua máy bay trực thăng kia nhìn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị Rolin một tay kéo vào trong lòng, “Ba em sẽ không muốn em thấy đâu.”

Feldt vươn tay lấy tấm thẻ màu đen từ Rolin, khóe miệng trũng xuống khiến người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm,”Thiệp mời đen… đã rất nhiều năm rồi tôi chưa thấy lại thứ đồ chơi trẻ con này.”