Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 21: Bỗng nhiên thấy máu




Tề Mộc nghe được câu này, nheo mắt nhìn phía Đại Đường môn, chỉ thấy một người dường như đạp sáng mà đến, thân hình không cao lớn như cây tùng cây bách, dáng vẻ đơn bạc, nhưng bước đi lại trầm ổn hữu lực.

Diệp Tiểu Thiên đi tới, nhìn chằm chằm vào Tề Mộc, đập lại một câu:

- Không thể bãi đường!

Hắn vừa định quay về, Mã Huy, Hứa Hạo đã chạy tới, nói với hắn bằng cái giọng chết cha chết mẹ:

- Điển sử đại nhân, việc lớn không tốt rồi, Tề đại gia... À không. Tề Mộc đến rồi!

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, nói:

- Nhanh như vậy, người đâu?

Mã Huy chỉ hướng đại sảnh, Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Hắn vào thẳng công đường?

Mã Huy nhẹ gật đầu, trong lòng Diệp Tiểu Thiên bốc hỏa:

- Hắn có thể lên công đường, lão tử không lên được công đường?

Diệp Tiểu Thiên xua tay, đẩy Mã Huy cùng Hứa Hạo ra, trước mặt bao nhiêu bộ khoái cùng thủ hạ của Tề Mộc, sải bước vào công đường.

Lúc Diệp Tiêu Thiên đi đến công đường, vừa nghe thấy Tề Mộc kêu bãi đường, hai bên vội vàng muốn lui ra, Diệp Tiểu Thiên lập tức quát to:

- Không thể bãi đường!

Diệp Tiểu Thiên bước nhanh tới, nói với Hoa Tình Phong:

- Huyện tôn đại nhân bản án còn chưa tra, tại sao lại bãi đường?

Hoa Tình Phong ê a cả nửa ngày, đột nhiên chỉ vào Quách lão trượng nói:

- Hắn, hắn là nguyên cáo, nguyên cáo rút đơn kiện rồi! Đúng, nguyên cáo rút đơn kiện rồi, dân không kêu, quan không cứu, bổn quạn tất nhiên phải bãi đường.

Diệp Tiểu Thiên nhìn Tề Mộc, Tề Mộc chắp hai tay đứng trước bàn xử án, nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt có chút tươi cười hăng hái, đại khái là lần đầu tiên thấy có người dám làm trái y ở Hồ huyện.

Diệp Tiểu Thiên nhìn Quách gia đang run lẩy bẩy, tất nhiên hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn đến trước mặt Quách lão, nâng lão dậy, chậm rãi nói:

- Lão nhân gia, lão nhìn đi.

Quách lão nhìn theo ngón tay hắn, thấy nhi tử đã chết của mình, lập tức như bị bỏng, quay đầu sang chỗ khác.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Nằm đó, là con lão, thân sinh cốt nhục của lão! Lão không báo mối thù giết con? Lão không phải sợ, trừ khi hắn kéo cờ tạo phản, nếu không, vô luận thế nào cũng không lật được trời!

Quách lão trượng nhìn Tề Mộc đang cười cười, đâu có tin tưởng lời Diệp Tiểu Thiên. Vừa rồi đại lão gia sợ hãi Tề Mộc như thế nào, lão đều nhìn thấy, lão chỉ là một tiểu dân, cho dù không rõ đạo lý, cũng hiểu được Điền sử Diệp Tiểu Thiên nhỏ hơn huyện lệnh Hoa Tình Phong.

Quan nhỏ phải nghe quan lớn, mà quan lớn lại sợ Tề Mộc như hổ, Tề Mộc vừa uy hiếp tới cháu lão, con đã chết, Quách gia chỉ còn rễ và mầm, lão già không sợ chết, nhưng lão nào dám cược mạng cháu lão sao?

Quách lão trượng do dự một chút, khóc nức nở nói:

- Điền sử gia, con của ta... thật là chết vì bệnh! Là ta hồ đồ muốn kiện người...

Nói đến đây, hai dòng nước mắt của Quách lão trượng cuồn cuồn chảy xuống, giật tay Diệp Tiểu Thiên, quỳ rạp nức nở nói:

- Điền sử gia, tiểu nhân nhớ ân tình của ngài. Nhưng tiểu nhân thật sự không có oan để kiện, không có ức để cáo, Điền sử gia, ngài... ngài hãy bỏ qua...

Quách lão trượng nói xong, quỳ dập đầu ba cái cho Diệp Tiểu Thiên, đứng lên, đau khổ nói với người nhà xung quanh:

- Đi thôi, về nhà, về nhà...

Thanh âm của Quách lão trượng nhỏ mà dài, tựa như tơ nhện sắp đứt, làm lòng người nghe mà lạnh lẽo. Diệp Tiểu Thiên thấy người nhà họ Quách như vậy, cũng không thể ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quách lão trượng ôm cháu nhỏ, người nhà nâng thi thể của Quách Lịch Phong, thê lương ra ngoài.

- Vị này... có chút lạ mặt?

Tề Mộc chắp tay sau lưng, thong thả đi đến trước mắt Diệp Tiểu Thiên, nhìn từ trên xuống dưới, tủm tỉm hỏi Hoa Tình Phong:

- Mới tới?

Hoa Tình Phong liền vội vàng khom người gật đầu nói:

- Dạ dạ dạ, mới tới, mới tới. Là Điền sử của bổn huyện.

Hoa Tình Phong coi như sợ Tề Mộc hơn sợ chết, năm đó lúc y vừa mới lên nhậm chức, y cũng muốn đọ sức với Tề Mộc, kết quả chỉ cần một câu của Tề Mộc, mọi đường đến Hồ huyện đều bị chặn đứng. Các vụ án trong trấn của Hồ huyện ngày càng tăng gấp mười, lương trường bảo chính nhận được cảnh cáo của Tề Mộc, một đồng thuế cũng không thu được. Phu nhân Tô Nhã của y đang đi dâng hương, đột nhiên bị “ sơn tặc” cướp đi...

Nếu không phải Hoa Tình Phong kịp thời cúi đầu chịu thua, y thật không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ như thế nào. Từ đó trở đi, y mới biết thế lực triều đình ở Quý Châu có bao nhiêu giá trị. Nơi đất ba phần ruộng một phần đất này, thật không đáng giá mấy đồng. Tuy nói Đại Minh lập quốc, nơi này cũng tính vào lãnh thổ Đại Minh. Nhưng trải qua chiến loạn, nơi này thủy chung không phải do triều đình khống chế.

Từ đó về sau y làm gì cũng xem sắc mặt Tề Mộc, cũng không dám không nghe theo.

Tề Mộc gật gật đầu, nở nụ cười nói:

- Vậy khó trách. Nếu mới tới, người không biết không có tội, ta không truy cứu.

Hoa Tình Phong thở nhẹ, nói:

- Tề tiên sinh khoan dung độ lượng.

Tề Mộc cất bước đi ra ngoài, Diệp Tiểu Thiên hét lớn một tiếng:

- Đứng lại!

Hoa Tình Phong nóng nảy, nói với Diệp Tiểu Thiên nói:

- Ngươi còn muốn thế nào?

Diệp Tiểu Thiên giận quá mà cười, hắn chỉ chỉ công đường, hỏi Hoa Tình Phong:

- Đây vốn là chỗ nào? Hiện tại thành chỗ gì? Đại nhân ngược lại lại hỏi ta?

Tề Mộc chậm rãi xoay người, tò mò nhìn Diệp Tiểu Thiên, nói:

- Như vậy, ngươi muốn làm gì?

Diệp Tiểu Thiên đối mắt với y, không nhận nhượng:

- Vụ án này, còn chưa tra!

Tề Mộ “phốc” một tiếng nở nụ cười, nói:

- Không có nguyên cáo, làm sao ngươi tra?

Diệp Tiểu Thiên lăn lộn trong thiên lao hơn mười năm, về hình pháp, đừng nói Tề Mộc, chỉ sợ Hoa Tình Phong xuất thân Tiến sĩ cũng không hiểu bằng hắn.

Diệp Tiểu Thiên cười lạnh nói:

- Ai nói không có nguyên cáo không thể tra? Ngươi cho đây là chuyện nhà, tranh chấp ở quê? Dân không kiện, quan không xét, đó không phải là án hình sự. Giết người, là án hình sự gần với mưu phản, hành vua, ngươi nói phải tra hay không tra?

Tề Mộc ngẩn ngơ, thực ra y không hiểu rõ cái này cho lắm.

Diệp Tiểu Thiên lại nói:

- Án giết người này nhất định phải tra! Ban đầu Chu Tư Vũ của bổn huyện, phụng mệnh đến nhà Từ Lâm bắt gã đi tra án, bị muội của gã đánh. Rồi lại bị Từ Lâm cùng một đám vô lại đến nhà, chặt chân Chu Tư Vũ, án này cũng phải tra! Ngươi muốn đem Từ Lâm đi, ta không đáp ứng!

Tề Mộc cười lạnh nhìn Diệp Tiểu thiên:

- Ngươi không đồng ý? Ngươi là ai?

Diệp Tiểu Thiên gằn từng chữ nói:

- Điền sử của Hồ huyện, quản lý truy bắt, tra xét ngục tù.

Tề Mộc lắc đầu. chỉ vào Hoa Tình Phong nói:

- Quản tốt người dưới của ngươi a! Chuyện này, ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!

Hoa Tình Phong thấy hai người này giao phong, mồ hôi chảy ròng ròng, nghe lời này của Tề Mộc, không ngừng gật đầu. Tề Mộc không nói gì, càng không liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, cất bước liền đi ra ngoài. Từ Lâm nhìn Diệp Tiểu Thiên, cười lạnh một tiếng đi theo.

Diệp Tiểu Thiên nổi giận, cái tính con lừa của hắn nổi lên... căn bản không còn để ý tới nguyên cáo muốn kiện hay không muốn kiện, trong đầu hắn giờ chỉ còn ý nghĩ:

- Từ Lâm phạm vào tử tội, phải nghiêm trị theo luật.

Mắt thấy Từ Lâm vội vội vàng vàng đi theo sau Tề Mộc, Diệp Tiểu Thiên cắn răng, rút đao bên hông, Hoa Tình Phong lại càng hoảng sợ, la lên:

- Điển sử, ngươi làm gì? Buông, nhanh buông đao!

Diệp Tiểu Thiên không thèm nói lý, cầm đao lao ra công đường, ngăn cản Tề Mộc, lạnh lùng nói:

- Để người lại cho ta! Ngươi dám kháng luật, ta bắt cả ngươi!

Tề Mộc mỉm cười, ưỡn ngực nói:

- Ở Hồ Lô huyện, ta là trời! Ta muốn nhìn xem, ai dám bắt ta!

Đám tay chân của Tề Mộc cùng nhau tiến tới, giương mắt hổ với Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên nhìn lướt qua bộ khoái nha dịch trong công đường, quát:

- Áp giải Từ Lâm đi cho ta.

Đám người Mã Huy, Hứa Hạo nhìn nhau, chần chờ không dám động thủ.

Tề Mộc đang đứng đây, đại lão gia còn không làm gì được y, bọn họ làm thế nào được?

Mắt thấy Diệp Tiểu Thiên ra lệnh, đám bộ khoái không động chút nào, Tề Mộc nhịn không được cười lên ha hả. Tề Mộc cười, đám lâu la lại càng cười tợn. Từ Lâm nghe Diệp Tiểu Thiên ra lệnh bắt gã, trước có chút sợ, đợi Tề Mộc đến, đám bộ khoái lại như chuột bị bắt, cũng nhịn không được cười ha hả.

Tiếng cười làm tất cả bộ khoái, tư lại, nha dịch trong công đường đều cúi đầu, vô luận thế nào bọn họ là một, Điền sử đại nhân mất sạch tôn nghiêm, bọn họ cũng không có mặt mũi gì.

Từ Lâm cười cười, đột nhiên ngừng lại, tiếng cười của đám lâu la cũng dần dần ngừng, chỉ thấy Diệp Tiểu Thiên dẫn đao, từng bước từng bước tới gần. Diệp Tiểu Thiên nắm chặt đao, nhìn vào Từ Lâm, trầm giọng:

- Cùng ta quay lại, nếu không đao này ta chém ngươi!

Từ Lâm vốn định trào phúng chọc hắn vài câu, nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên nghị của hắn, lại không biết nói sao. Gã nuốt nước miếng, theo bản năng lùi hai bước, bỗng ý thức được mình như vậy là quá mềm yếu, vội vàng đứng lại, không dám mở lời.

Tề Mộc rốt cuộc nổi giận, lúc này y mới ý thức được, con kiến nhỏ kia, thật sự dám khiêu khích quyền uy của y, khiêu khích trước mặt nhiều người. Tề Mộc chỉ Diệp Tiểu Thiên, cắn răng nói:

- Để hắn an phận một chút!

Đám tay chân cùng nhau tiến đến, trong tay Diệp Tiểu Thiên có đao, nhưng chúng cũng có đao, hơn nữa Diệp Tiểu Thiên không biết võ, chỉ trong chốc lát, đao của hắn bị đánh bay, đám tay chân xông lên, quyền đấm cước đá nhanh chóng bao phủ Diệp Tiểu Thiên.

Mã Huy, Hứa Hạo cũng các bộ khoái tư lại trơ mắt nhìn một màn này, nguyên một đám tím mặt lại, gân xanh nổi lên, nhưng từ đầu tới cuối không có dũng khí rút đao. Hoa Tình Phong đứng trong công đường một mình, nghe động tĩnh bên ngoài, thậm chí còn không có dũng khí ra xem.

Trong quyền cước, Diệp Tiểu Thiên như một chiếc thuyền con trong sóng to gió lớn, ngẫu nhiên thuyền có thể nổi, nhưng lại bị sóng dữ nhấn chìm, qua thật lâu, đám tay chân đánh mệt đi qua một bên, chỉ thấy Diệp Tiểu Thiên nằm rạp trên mặt đấy, bị đánh không thành hình người.

Mã Huy cắn răng, đột nhiên tiến lên. Mã Huy vừa động, Hứa Hạo và các bộ khoái cũng động theo, bọn họ đỡ lấy Diệp Tiểu thiên, chỉ thấy Diệp Tiểu Thiên mặt mũi bầm dập, miệng đổ máu, thảm trạng không kém gì Chu Ban đầu.

Đám người Lý Vân Thông vẫn đứng xem xét phía sau cũng tiến tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, thấy hắn thê thảm như vậy, nhịn không được thốt lên:

- Điền sử đại nhân, ngài... ngài chảy máu.

Diệp Tiểu Thiên vịn vai Mã Huy, run rẩy lau mặt, tay toàn là máu tươi, Diệp Tiểu Thiên nói:

- Trong mạch không có máu chả nhẽ là nước?

Hắn hất máu trên tay, lại phun ra một ngụm máu, bỗng nhiên cười rộ lên:

- Đàn bà tháng nào cũng đổ máu, các ông thì không, nên thi thoảng cũng phải ra chút máu, đó mới gọi là đàn ông, các ngươi nói có đúng không?

Tề Mộc cười lạnh nói:

- Chúng ta đi!

Diệp Tiểu Thiên đẩy Mã Huy ra, đứng trước mặt Tề Mộc:

- Hắn, có án trong người, không thể đi! Ngươi, ẩu đả mệnh quan triều đình, cũng phải lưu lại!

Tề Mộc ngẩn người, nhịn không được cười lên ha hả:

- Người này đến cùng là bị gì? Hắn bị điên? Ha ha ha...

Tề Mộc cười lớn, ngón trỏ nhẹ chỉ một cái, đám tay chân kia liền như lang như hổ xông tới.

Bọn họ cùng nhau tiến tới, Diệp Tiểu Thiên cũng xông lên, nhưng hắn vừa vung một quyền vào cằm một người, thì có hai quyền đánh vào mặt hắn. Mã Huy ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ấm áp, thò tay quyệt, đó là máu tươi của Diệp Tiểu Thiên.

Mã Huy nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên bị vô số quyền cước bao phủ, chỉ nhìn thấy một góc áo, đột nhiên như thú gào lên, vung đao lao tới. Chỉ một lát sau, gã cũng bị đánh ngã, cùng nằm một chỗ với Diêp Tiểu Thiên, bị vô số quyền cước bao phủ.

Hứa Hạo thấy thế, đột nhiên hét lớn, vung xích sắt nhào tới. Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba, tất cả bộ khoái đều nhào tới. Đám Tư lại đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy máu lên tới đỉnh đầu, da đầu tê dại, nắm đấm nắm lại rồi buông ra, lồng ngực bang bang nhảy.

Trong hỗn chiến, chợt nghe Lý Vân Thông vừa khóc vừa thét:

- Con mẹ ngươi!

Chỉ thấy vị hộ khoa “giá áo túi cơm” của Hồ huyện xưa nay chỉ biết chém gió bốc phét như một con chuột túi cũng vụng về nhảy tới, vung một quyền đánh lên ót một tên tay chân.

- Lão tử muốn thấy máu!

Một nha dịch cầm Phong Hỏa côn lao ra khỏi công đường, đột nhiên gầm rú mang theo Phong Hỏa côn gia nhập chiến trường.

- Động thủ a! Lão tử cũng muốn thấy máu!

Tất cả tư dịch quan sai như phát điên, toàn bộ tiến tới.

- Chuyện này... Chuyện này...

Tề Mộc không cười nổi rồi, một màn trước mắt, y không thể nghĩ tới trong tầm kiểm soát của y, lại có người phản kháng y, lại có nhiều người dám phản kháng y.

Tề Mộc được hai hộ vệ bảo vệ lui vào nha môn huyện nha, một màn trước mắt đã hoàn toàn mất đi khống chế, không còn do y sắp đặt, cũng không phải do cái vị Tri Huyện tượng gỗ kia sắp đặt, sắp đặt hết thảy là kẻ đang nằm trên mặt đất, đang chảy máu....