Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 62: Ngoại truyện: Tim đập




Vào sinh nhật lần thứ hai mươi bảy, Lệ Kiêu đoạt được đai vàng IBF thế giới. Đây là đai vàng thế giới thứ ba anh đoạt được sau WBA và WBC.

Từ đây Lệ Kiêu đã giành được 3 chiếc đai vàng hạng nặng của 4 tổ chức quyền anh lớn trên thế giới. Còn lại WBO, anh cũng có đủ tư cách để khiêu chiến với quyền vương thế giới.

Trên con đường quyền anh chuyên nghiệp, chắc chắn Lệ Kiêu là tuyển thủ đứng đầu giới quyền anh trong nước—— thực lực xếp hạng cao nhất, phí xuất hiện cao nhất và giá trị thương mại cao nhất. Quyền anh là môn thể thao ít được chú ý trong nước, có lẽ nhiều người không biết quyền anh, nhưng nhất định sẽ biết Lệ Kiêu. Ngôi sao thể thao không hiếm, nhưng Lệ Kiêu là người đúng nghĩa đầu tiên, là một ngôi sao quyền anh.

Đương nhiên sự chú ý của công chúng nói chung thường là những tin tức bên lề về những người nổi tiếng. Từ ngữ theo sau cái tên Lệ Kiêu liên tiếp: thứ nhất là vợ. Thứ hai là "con trai".

Sau khi biết "tin dữ" dã thú đã kết hôn và có con, người hâm mộ thường kêu trời "lập gia đình sớm", nhưng sau khi nhìn thấy Vân Đóa và ảnh cả nhà bọn họ thì lại cảm thán "Tình yêu thần tiên" các thứ.

Vợ chồng nhà vô địch quyền anh thỉnh thoảng bị giới truyền thông chụp ảnh đời tư, có đôi khi là hai vợ chồng ân ân ái ái, có đôi khi là một nhà ba người đi du lịch, lúc "vú em" mang em bé một mình cũng không ít. Ảnh chụp Lệ Kiêu bế con còn rất hot, tuy đã làm mờ mặt cục cưng nhỏ nhưng fans và người qua đường đều bày tỏ "đáng yêu" và "quá dễ thương".

Trong ảnh, cánh tay cường tráng của quyền vương bao bọc cậu con trai nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn không chỉ mang ý nghĩa sức mạnh mà còn là che chở cẩn thận từng li từng tí, tạo cảm giác an toàn, tổ hợp người sắt và em bé dễ thương thoạt nhìn thật sự vô cùng ấm áp, người hâm mộ gào thét đáng yêu mãi không thôi.

Lệ Kiêu lên chức bố, độ nổi tiếng của anh không hề giảm mà chỉ ngày càng tăng lên. Mấy năm nay đã lớn hơn vài tuổi, đoạn mi cũng không còn nữa, tóc đầu đinh ngày càng ngắn hơn, cằm râu ria lún phún, cả người anh càng lộ ra vẻ thành thục ổn trọng, vô cùng có hơi thở đàn ông. Cùng với nét mặt rắn rỏi và hormone căng tràn, dùng cách nói của fans sắc đẹp mà nói thì chính là "đẹp đến điên rồi".

Với một người chồng và con trai như vậy thì cho dù Vân Đóa có ít xuất hiện thì cô vẫn là một truyền thuyết sống—— người phụ nữ cứu vớt vũ trụ trong truyền thuyết...

Sau khi tốt nghiệp, Vân Đóa đã làm công việc phiên dịch mà cô thích. Ở phương diện này nhà họ Lệ có quyền uy cấp bậc quan lớn, Vân Đóa cũng là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, bản dịch đầu tiên của cô đã được hoàn thành dưới sự hướng dẫn của ông nội Lệ. Gần đây cô và cô giáo Tiêu cùng nhau dịch một bộ sách gồm bốn tập, hiện đã gần hoàn thành một nửa.

Vân Đóa làm việc ngay tại nhà, hầu hết thời gian đều là cô chăm sóc cục cưng. Còn Lệ Kiêu bây giờ thức dậy lúc năm giờ sáng, điểm tâm trong nhà  đều do anh làm. Ăn xong điểm tâm Lệ Kiêu sẽ giữ nóng phần của vợ và con trai, sau đó quay lại phòng ngủ ăn một bữa "vợ yêu" nữa. Làm đi làm lại mỹ mãn rồi anh mới đến bên cạnh ôm con trai.

Vân Đóa đã khóc khi vận động vào lúc sáng sớm, sau đó lại ôm con yêu ngủ bù.

Con đã được hai tuổi, tên chính thức là Lệ Giác do ông cố đặt. Từ Lệ Kiêu thì nhà họ Lệ đã không còn tên đệm nữa, đều là tên một chữ. Ông cố Lệ đặt cho chắt đầu tiên cái tên Lệ Giác, cho cháu gái nhỏ nhất là Lệ Ngọc, "Giác" và "Ngọc" đều có ý là ngọc đẹp, ông cố Lệ hy vọng hai cục cưng nhỏ đều có phẩm chất đẹp đẽ trong sáng như ngọc.

Cô giáo Tiêu cứ gọi con gái nhỏ là "Ngoan nghe lời" "Cục cưng" đã quen, nên dứt khoát đặt tên ở nhà cho con gái là Lệ Tiểu Quai*.

*Quai (guai) là phiên âm của từ ngoan

Lệ Kiêu cũng đặt tên ở nhà cho con trai, gọi là Đông Đông.

Vân Đóa hỏi chồng: "Vì sao lại là Đông Đông?"

Lệ Kiêu hỏi lại: " "Đông Đông" là thanh âm gì?"

Vân Đóa: "Là thanh âm con trai ngã sấp xuống."

Lệ Kiêu: "..."

Hai ngày trước con trai cưng ngã từ trên giường xuống với một tiếng "Đông" thật lớn, đầu còn sưng một cục to. Làm mấy ngày nay Vân Đóa còn sợ hãi.

Lệ Kiêu đi đến trước mặt vợ, một tay đặt lên ót kéo cô áp vào lồng ngực rắn chắc của mình

"Lại nghe một chút, là thanh âm gì."

Vân Đóa tựa vào ngực anh, đôi mắt màu hổ phách hơi mở lớn. Cô đã nghe được.

Đông, đông.

Là tiếng tim đập của anh.

Lệ Kiêu vòng tay ôm Vân Đóa, đôi môi nhẹ nhàng in lên trán cô một nụ hôn, "Vợ, em và con chính là nhịp tim của anh."

Hai người chính là "Đông đông" của anh.

Đông Đông kế thừa gen vận động của bố, bước đi như bay trong nhà. Cục cưng nhỏ rất đáng yêu, cũng rất dính mẹ, mỗi ngày đều đi theo sau lưng Vân Đóa như cái đuôi nhỏ.

Bình tĩnh mà xem xét, Đông Đông là em bé ngoan. Chơi và nghỉ ngơi có quy luật, ăn cơm cũng nghe lời, không cần dỗ ngủ, không khóc khi thức giấc và cười toe toét khi bị mọi người trêu chọc, là một em bé thiên thần điển hình...

Nhưng mấy ngày nay cậu bé mọc răng đau đến phát khóc, cũng vô cùng dính mẹ. Vân Đóa bận rộn việc phiên dịch, Đông Đông vừa khóc vừa ríu rít đòi mẹ ôm. Cô lại thương con trai mọc răng khó chịu nên đã ôm cậu bé lên đầu gối mình, hai mẹ con cùng nhìn chằm chằm vào máy tính, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Đáng thương cho cánh tay nhỏ của Vân Đóa, cô vừa đỡ con trai vừa cố làm việc trên máy tính. Đến khi dịch xong nửa thì người đã tê rần.

Buổi chiều Vân Đóa đưa con trai đi thăm bà nội. Cô giáo Tiêu xin nghỉ hưu sớm, hai năm qua công việc chính của bà là chăm sóc Tiểu Quai, bên cạnh đó còn làm thêm công việc phiên dịch.

Lệ Tiểu Quai chạy đến ngay khi vừa thấy chị dâu, cô bé giơ cánh tay muốn Vân Đóa bế.

Vân Đóa mỉm cười bế cô bé lên, cọ cọ chóp mũi vào khuôn mặt của Tiểu Quai một cách trìu mến.

Bé trai và bé gái thật sự không giống nhau. Tiểu Quai lớn hơn Đông Đông hai tháng nhưng nhẹ hơn con trai cô không ít, nho nhỏ mềm mại, trên người còn có mùi sữa thơm nhàn nhạt như chiếc bánh ngọt nhỏ.

Lệ Tiểu Quai đặt bàn tay nhỏ bé lên khuôn mặt Vân Đóa, giọng nói nũng nịu: "Chị dâu xinh xinh!"

Đôi mắt của Vân Đóa cong lên vì vui vẻ, cô cúi xuống và hôn cô bé một cái. Cô giáo Tiêu đi tới cố ý trêu chọc con gái: "Tiểu Quai, mẹ xinh đẹp hay chị dâu xinh đẹp?"

Cô bé chớp chớp hai mắt to tròn, "Con đẹp nhất!"

Nói xong cô bé mở cánh tay nhỏ ra để Vân Đóa xem váy mới của mình, một bên còn vụng trộm tinh ranh nháy mắt với chị dâu.

Lệ Tiểu Quai đã hơn hai tuổi, bây giờ nói chuyện đã rất lưu loát rồi, câu nguyên vẹn đầu tiên mà cô bé mở miệng là nói với Đông Đông, chỉ ba chữ:

"Gọi cô cô!"

Với tư cách là cô trẻ nhất trong lịch sử nhà họ Lệ, Lệ Tiểu Quai cũng không thua kém, mỗi lần nhìn thấy cháu trai nhỏ hơn mình hai tháng tuổi, cô bé lại ngẩng cao đầu nói: "Gọi cô cô!"

Đông Đông cũng thật ngoan, mỗi lần đều cười tủm tỉm nói, "Du du!" =)))

Lệ Tiểu Quai là là một fan của Vân Đóa, mỗi lần khen chị dâu đều rất khoa trương. Khi nhìn thấy Vân Đóa đều sẽ muốn nắm tay, "Chị dâu xinh xinh!"

"Váy váy chị dâu xinh đẹp!"

"Chị dâu thơm thơm!"

Còn nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của Vân Đóa với vẻ mặt hâm mộ, "Tóc dài cũng xinh xinh!"

Sau đó quay đầu lại nói với Lệ Kiêu đang ăn cơm "Ca ca thật hạnh phúc!"

Vẻ mặt của Lệ Kiêu chính là kiểu "Cmn", thiếu chút nữa là cười sặc sụa.

Cô giáo Tiêu và Lệ Viện Trưởng cười ra nước mắt, liên tục xua tay nói không phải hai người bọn họ dạy đâu.

Cô bé này giống như yêu tinh nhỏ xuyên đến. Được một cô bé thông minh lanh lợi như vậy hâm mộ ai mà không thích, Vân Đóa đối đãi với Lệ Tiểu Quai như con gái ruột, Đông Đông có cái gì thì em gái nhỏ sẽ có cái đó. Đôi khi cô giáo Tiêu không khỏe, Vân Đóa sẽ thường xuyên đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, có lúc còn dắt Tiểu Quai về nhà mình ở hai ngày.

Hai đứa trẻ trạc tuổi nhau nên khi đưa ra ngoài cùng lúc người khác còn nghĩ là sinh đôi. Cục cưng xinh xắn và mẹ trẻ làm người qua đường muốn nhìn nhiều hơn đôi chút, còn khen Vân Đóa nhìn chả giống bà mẹ hai con chút nào.

Lần nào Vân Đóa cũng khiêm tốn xua tay, "Không không, đây là con của tôi, đây là em gái nhỏ!"

Người qua đường: "?"

Vân Đóa: "Tiểu Quai nghe lời nào! Đừng cầm đồ chơi đánh Đông Đông, con là cô cơ mà!"

Người qua đường: "!?"

Hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau nô đùa. Vân Đóa và mẹ chồng đang tập trung phiên dịch, một lúc sau bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Hai người lớn vội vàng chạy tới, từ xa nhìn thấy Đồng Đồng đang ôm chặt hai cánh tay ngồi dưới đất khóc lớn. Tiểu Quai bên cạnh đang cầm đuôi của mèo Tiểu Bạch, xách cả người nó lên, mèo trắng kêu thảm thiết dữ dội.

Mí mắt của Vân Đóa giật giật, "Tiểu Quai, mau buông tay!"

Lệ Tiểu Quai buông tay, Tiểu Bạch NGAO một tiếng, lông mèo toàn thân dựng đứng rồi chạy vèo đi mất.

Cô giáo Tiêu hoảng sợ, vội vàng kiểm tra con gái có bị thương không.

"Không phải mẹ đã nói rồi à? Tại sao con lại bắt Tiểu Bạch!

Mèo trắng to lớn có tính tình không tốt, ngoại trừ cho Lệ Kiêu và cô giáo Tiêu chút sắc mặt tốt thì còn lại nhìn ai cũng là một bộ mặt kênh kiệu. Ngạo kiều nhiều năm như vậy, khắc tinh của Tiểu Bạch cuối cùng cũng xuất hiện, đó chính là Lệ Tiểu Quai.

Sau khi Lệ Tiểu Quai biết bò và biết đi thì chú mèo trắng đã trở thành đồ chơi. Nếu cô bé không có gì để làm thì sẽ đi rua* đầu mèo, cầm khăn lau mặt cho mèo. Sau này khi vừa nhìn thấy cô bé thì Tiểu Bạch sẽ bỏ chạy, có khi còn tức giận cào Tiểu Quai. Tiểu Quai cũng không hề sợ hãi, cuộc chiến giữa người và mèo thỉnh thoảng sẽ xảy ra.

*Rua đầu mèo đại khái là hành động xoa đầu, bóp mặt bóp má nựng mèo hơi mạnh xí đó mn, rồi mấy con mèo hay né né 🐱🐈

Đoạn thời gian trước cô bé bị mèo cào, vừa đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh. Cô giáo Tiêu nghiêm túc cảnh cáo con gái, không cho phép đánh nhau với Tiểu Bạch nữa.

"Nó cắn Đông Đông!" Tiểu Quai vội vàng giải thích với mẹ, trông rất bất mãn, "Tiểu Bạch là một con mèo hư!"

Vân Đóa ngồi xổm xuống dịu dàng an ủi con trai đang khóc lớn. Trên cánh tay nhỏ nhắn như ngó sen có vài vết cào, vết thương trên mu bàn tay vẫn còn đang chảy máu. Mẹ chồng và con dâu không dám chậm trễ, vội vàng đưa con đi bệnh viện.

Lệ Tiểu Quai không có vấn đề gì lớn, còn Đông Đông thì thảm hơn nhiều, trên mu bàn tay bị cắn một lỗ nhỏ rất sâu, tiêu độc, băng bó xong lại tiêm vắc xin phòng bệnh.

Sau khi ra viện, vì để an ủi người bị thương nên cả nhà đi ăn ngon một bữa, tâm trạng của Đông Đông mới tốt lên.

Tối về nhà Vân Đóa vội vàng kể chuyện ngày hôm nay cho chồng. Cô nhớ lại mà vẫn còn sợ hãi, thở ra một hơi dài, nhưng nghĩ sau khi Lệ Kiêu nghe xong lại nhàn nhạt nở nụ cười.

"Em cũng đừng lo lắng quá." Trái lại anh còn an ủi vợ, "Trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường."

Anh hơi ngừng, lại nhớ tới cái gì đó, "Vừa rồi em nói sau khi Đông Đông bị mèo cào, là Tiểu Quai bắt nó lại sao. "

Vân Đóa "Ah" một tiếng, một tay còn làm động tác xách, "Con bé túm đuôi mèo thoáng một phát là nhấc lên rồi!"

Lệ Kiêu nở nụ cười, "Con bé này lợi hại đấy."

Anh nhẹ giọng chép miệng, tựa như hơi bất mãn, "Sao Đông Đông còn không bằng con gái thế, chỉ biết khóc thôi ư."

Vừa dứt lời trên vai đã ăn một cú đánh.

"Đông Đông vẫn chưa được hai tuổi!" Vân Đóa tức giận trừng mắt nhìn chồng, "Anh bị gì thế, con trai bị cắn như vậy mà người làm bố có thái độ này sao!"

Lệ Kiêu giật mình. Anh hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của vợ lại lớn như vậy.

Chính anh sơ sài đã quen nên thật sự cảm thấy cái này không có gì đáng lo. Con trai nên cứng rắn chút, không nên quá nuông chiều.

Sắc mặt Vân Đóa lạnh lùng vì thấy bất công cho con trai bị thương, "Em thấy anh chả thương con anh chút nào."

Lệ Kiêu: "..."

Lệ Kiêu rủ mắt, khẽ liếm môi không nói gì.

Qua hai giây anh mới rầu rĩ mở miệng: "Sao anh lại không thương con chứ."

Anh nhìn cô thật sâu, từ âm trầm thấp, "Vân Đóa Đóa, anh thấy bây giờ trong lòng em ngoại trừ tiểu tử kia, ai cũng không thể tiến vào."

Đến chồng mà em cũng không để vào mắt rồi.

Nói xong Lệ Kiêu ngồi ở mép giường, đầu cúi gằm đưa lưng về phía Vân Đóa.

Lần này đến phiên Vân Đóa ngây ngẩn cả người.

Cô nhìn theo bóng lưng chồng, bờ vai anh sụp xuống viết kép của hai từ "không vui". Không phải nói chứ cái điệu bộ hờn dỗi này rất giống Đông Đông.

Vân Đóa đi qua, dùng đầu ngón tay chọc chọc vai chồng, nhẹ nhàng "Ai" một tiếng.

Lệ Kiêu thở phì phì, bả vai thoáng run lên một cái.

Hmm, càng giống con anh rồi đấy.

"Anh làm gì vậy." Giọng Vân Đóa dịu đi, cô ngồi lên người anh, cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ chồng, ánh mắt có chút trêu đùa, "Không phải chứ, Lệ Kiêu, anh đang ghen tị với con trai của mình sao?"

Lệ Kiêu ngước mắt lên nhìn vợ, không hề có chút xấu hổ nào, "Không được ư?"

Anh đưa tay nhéo eo Vân Đóa, nhìn vào mắt cô và nói: "Vân Đóa Đóa, gần đây tất cả thời gian và năng lượng của em cơ bản đều đặt lên người Đông Đông, có lúc anh trở về mà em cũng không thèm nhìn anh."

Vân Đóa chu môi, "Làm gì có chuyện em không thèm nhìn anh."

"Sao lại không." Lệ Kiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ mặt anh, mày rậm cau lại, "Ngày hôm qua em chơi với Đông Đông, anh về nhà mà em cũng không nghe thấy."

Nói xong Lệ Kiêu hơi mím môi, còn trông rất tủi thân.

Có thể không tủi thân sao. Anh huấn luyện cả một ngày trở về mà hai mẹ con đều coi anh như không khí, qua nửa giờ sau Vân Đóa mới phát hiện chồng đã về, còn nói "Ôi sao hôm nay chồng về sớm thế."

Vân Đóa: "..."

Vân Đóa tự biết mình đuối lý. Cô ôm chặt cổ anh, nhẹ giọng "Ai nha" một tiếng, nghiêng người khẽ động và bắt đầu làm nũng.

Thế mà cô càng ngày càng thuần thục chiêu trò làm nũng đáng yêu này.

"Bây giờ Đông Đông còn nhỏ..." Cô kéo dài âm cuối, dùng sức cọ vào ngực chồng, "Bây giờ thằng bé còn nhỏ, cần có mẹ chăm sóc mà."

Lệ Kiêu rủ mắt nhìn cô, ánh mắt như đang nói "Chẳng lẽ chồng thân yêu của em không cần em yêu thương sao".

"Thật đúng là giấm chua của ai anh cũng muốn ăn." Vân Đóa lại vuốt vuốt khuôn mặt chồng, nói đùa: "Có phải anh còn muốn hỏi anh và con rơi xuống nước em sẽ cứu ai trước không."

Lệ Kiêu: "..."

Lệ Kiêu: "Thế thì cũng không cần. Nếu thật sự anh và con rơi xuống nước thì anh sẽ cứu con lên."

Vân Đóa vui vẻ cười ha ha hai tiếng, cô nhịn cười nghiêm túc nhìn người đàn ông của mình, "Lệ Kiêu, em yêu Đông Đông và cũng rất yêu anh."

Cô nắm lấy tay anh, lòng bàn tay úp vào nhau, mấy ngón tay đan lại, "Anh biết không, mỗi lần em nhìn Đông Đông, nghĩ đến đây là con của chúng ta thì trái tim đều như muốn tan chảy."

Con trai là kết tinh tình yêu của hai người, làm phần cảm tình cảm này thăng hoa.

"Em yêu anh, đó cũng là lý do em yêu Đông Đông." Vân Đóa choàng lên cổ Lệ Kiêu, cười híp mắt nhìn anh, "Thằng bé rất giống anh, thần thái càng giống, có đôi khi nhìn con em còn nghĩ khi có phải anh lúc nhỏ là như vậy không... Chồng, sau khi có Đông Đông em cảm giác mình càng yêu anh hơn!"

Lệ Kiêu chăm chú nhìn Vân Đóa, sắc mặt cuối cùng cũng rạng rỡ lên, khóe môi cũng cong lên từng chút một.

"Anh đùa với em thôi." Anh dịu dàng nói, "Đông Đông cũng là con của anh, sao anh lại không thương được chứ."

Anh hơi ngừng, "Nhưng anh cũng thừa nhận, anh yêu em, nếu so với yêu con thì...."

Anh bình tĩnh nhìn Vân Đóa, ánh mắt khẽ chuyển, đáy mắt xoáy lên cảm xúc nồng nàn, "Vân Đóa Đóa, đối với anh thì em mới là quan trọng nhất."

Trái tim Vân Đóa loạn nhịp, chẳng hiểu sao chóp mũi cô hơi cay.

Đúng vậy. Con cái rồi cũng sẽ lớn lên, sẽ rời khỏi bọn họ và có cuộc sống riêng.

Chỉ có anh, chỉ có Lệ Kiêu là người từng nói "chỉ có cái chết mới chia cắt được đôi ta", người ngủ cùng cô trăm năm sau cũng chính là anh.

Thế giới rộng lớn, hết thảy phồn hoa đều là mây bay nước chảy. Chỉ có người đàn ông này mới là người bầu bạn, cùng cô đi đến cuối cùng.

Vân Đóa nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên xúc động vô ngần, còn có cảm giác an toàn hơn nữa. Cô ôm chồng thật chặt, cong môi, "Em biết."

"Anh cũng là người quan trọng nhất với em." Cô nhìn anh, mắt hạnh sáng ngời, "Về sau mỗi tuần, chúng ta sẽ mang Đông Đông đến nhà mẹ sau đó hai ta ăn cơm chiều cùng nhau, được không?"

Lệ Kiêu "Ừm" một tiếng, thoả mãn cong môi cười, lại đột nhiên để vợ té xuống giường.

Anh cười có chút tà khí, "Vậy hôm nay  em đền bù tổn thất cho anh trước."

Vân Đóa biết đền bù tổn thất là có ý gì. Cô cắn môi, chậm rãi gật đầu.

Đang muốn đòi nợ, chợt nghe thấy một tiếng khóc thét: "Mẹ ơi, mẹ ơi! Oa!"

Vân Đóa đẩy chồng ra với sức mạnh kinh người, sau đó nhảy dựng lên chạy sang phòng con trai.

Nghe vợ dịu dàng dỗ dành con trai đang khóc rống, Lệ Kiêu trở mình, khe khẽ thở dài. Anh có chút bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn còng tay còn bên trên.

Tiểu tử này mới là đến đòi nợ.

Sớm biết như vậy thì sinh con gái cho rồi.

**

Lập xuân, Đông Đông đầy hai tuổi. Cậu bé nghênh đón một thân phận mới —— sứ giả tình yêu tí hon trong hôn lễ.

Trần Hi Hi và Kỳ Lãng đã đăng ký kết hôn từ một năm trước, về sau bởi vì Trần Hi Hi bận chuyện công tác, Kỳ Lãng lại có trận đấu nên hai người không có thời gian tổ chức hôn lễ, gần đây mới tìm được cơ hội bổ sung.

Nếu không bổ sung thì không được, Trần Hi Hi đã mang thai bốn tháng.

Hai người đi tới hôm nay cũng không hề dễ dàng, hôn lễ được tổ chức rất long trọng. Nhưng chẳng ai ngờ lúc hôn lễ sắp kết thúc, mẹ của Trần Hi Hi, là dì nhỏ của Vân Đóa đột nhiên ngất đi.

Sau khi luống cuống tay chân đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra lại gây chấn động:

Xơ gan giai đoạn cuối, chức năng gan đã suy kiệt.

Trần Hi Hi như rơi vào hầm băng, làm sao cũng không thể tin được, "Mẹ của tôi chỉ bệnh viêm gan mà thôi, làm sao lại suy kiệt nữa vậy..."

"Không chú ý bệnh viêm gan, làm trễ nãi trị liệu, bệnh tình đã chuyển biến xấu." Bác sĩ nói, "Hiện tại chỉ có thể cấy ghép gan."

"Tôi đây!" Trần Hi Hi lập tức nói, "Tôi có thể —— "

Kỳ Lãng đánh gãy cô, "Em đang mang thai."

"Tôi cũng có thể!" Vân Đóa lớn tiếng nói, "Tôi cũng là người thân."

Lệ Kiêu quay đầu phút chốc nhìn về phía vợ, mắt sáng như đuốc, muốn nói lại thôi.

Đương nhiên anh không muốn.

Nếu như có thể thì anh thà rằng chính mình hiến gan, chứ cũng không muốn để vợ đi.

Vân Đóa được dì nhỏ nuôi lớn, tình cảm rất sâu nặng. Về tình về lý, anh không có cách nào nói lời ngăn trở.

Vân Đóa cũng sẽ không nghe.

Lệ Kiêu tầm mặc vài giây, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ chúng ta đừng nên quá vội vàng. Cấy ghép gan cũng không phải nói là làm liền được, dù là thân thích thì cũng phải xem có thích hợp hay không."

Anh quay sang Vân Đóa và Trần Hi Hi, "Trước tiên chúng ta hãy nghe bác sĩ nói xem thế nào. Bên này thì yên tâm, tình huống cụ thể tôi sẽ nói với bố một tiếng."

Vân Đóa nhẹ nhàng thở ra.

Có Lệ Viện Trưởng ở đây thì bệnh viện ít nhất có thể bảo đảm...

Lệ Kiêu lấy điện thoại di động trong túi ra, mở tin nhắn vừa nhận được. Anh nhìn vào màn hình, ánh mắt hơi ngừng, mi tâm cau lại.

"Vân Đóa." Anh ngước mắt lên nhìn vợ, "Mẹ em cũng biết."

Anh dừng lại và đưa màn hình điện thoại lên trước mặt Vân Đóa "Bà ấy đang đến bệnh viện, nói muốn tới hiến gan."