Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 4 - Chương 23




Lăng Thịnh Duệ sửng sốt một chút, rồi lập tức nhào tới trước mặt Trình Trí Viễn, cướp lấy con dao trong tay hắn, ném qua một bên, ngay sau đó nắm chặt lấy cánh tay bị thương của hắn, dòng máu tuôn ra ào ạt khiến anh nhìn mà kinh hãi.

“Cậu điên rồi!” Lăng Thịnh Duệ vừa sợ vừa giận nhìn hắn.

Sắc mặt Trình Trí Viễn tái nhợt, mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn nở nụ cười nói: “Xem này, tôi cũng bị thương rồi….”

Lăng Thịnh Duệ sắp xỉu tới nơi, người này bị tẩy não tẩy cho sạch sẽ luôn rồi hả?

“Cậu đúng là đồ thần kinh!”

Anh bước vào phòng tìm hộp thuốc, Chu Tường nhìn anh đi tới, không nhịn được nói: “Tôi gọi anh nhiều lần vậy, sao giờ anh mới lên?”

“Xin lỗi, cậu tự nghĩ cách đi.”

Lăng Thịnh Duệ cũng không hề nhìn cậu, lấy hộp thuốc trong tủ ra rồi đi ra ngoài.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, thái độ đột nhiên lạnh lùng của người kia khiến cậu cảm thấy hơi bực bội, làm nũng thất bại, cậu đành phải tự mình xuống giường, một bước nhảy lò cò vào nhà vệ sinh.

Lúc Lăng Thịnh Duệ đi ra thì Trình Trí Viễn đang nhàn nhã ngồi ở ghế sopha, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhưng vết thương của hắn lại không hề “bình tĩnh” như thế, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài, khiến cho cả cánh tay trái của hắn đều nhiễm một màu hồng, trên mặt đất cũng tích tụ một vũng máu.

Lăng Thịnh Duệ vội vàng mở hộp cứu thương ra, nhưng anh căn bản không biết chút kiến thức gì về y học cả, anh nhìn đủ loại chai lọ trong hộp, không biết nên làm cái gì trước.

Trình Trí Viễn tốt bụng nhắc nhở anh:  “Trước tiên giúp tôi cầm máu đã.”

“Cầm thế nào?” Lăng Thịnh Duệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong não anh trống rỗng, ngay cả các bước sơ cứu cơ bản nhất cũng không nhớ nổi.

“Ấn chỗ này lại.” Trình Trí Viễn chỉ chỉ chỗ nào đó bên dưới miệng vết thương.

Lăng Thịnh Duệ vội vàng đưa tay đè lại ngay chỗ hắn chỉ.

Lượng máu chảy ra lập tức chảy ít lại.

“ Tiếp theo làm sao nữa?” Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu hỏi hắn.

Trình Trí Viễn nhăn mày:  “Tất nhiên là vào viện rồi, lẽ nào anh cho rằng vết thương nặng thế kia, có thể tự động cầm máu rồi khép lại à?”

“Ừ, cũng đúng.” Lăng Thịnh Duệ nói: “Cậu đè nó một chút đi, tôi đi gọi xe cứu thương.”

Trình Trí Viễn suy ngẫm một chút, rồi chậm rãi cự tuyệt: “Không cần!”

Lăng Thịnh Duệ sắp khóc tới nơi rồi: “ Tại sao chứ?”

“Tôi muốn chính anh đưa tôi tới bệnh viện.”

Lăng Thịnh Duệ không thể tin được:  “Vì sao, xe cứu thương tới nhanh hơn mà, nếu bây giờ chúng ta đi thì không biết phải mất bao lâu để đón xe nữa, hơn nữa bộ dạng này của cậu, chưa chắc có chiếc xe nào dám chở chúng ta đi đâu.”

Vẻ mặt lo lắng của anh khiến khóe môi Trình Trí Viễn câu lên:  “Không sao đâu, vậy đợi đến khi nào có xe chịu chở chúng ta thì thôi.”

(Kaze: ụa… chứ không phải phải là “Không sao, chúng ta đi bộ cũng được “ hả???)

Trán Lăng Thịnh Duệ nổi đầy gân xanh:  “Nếu vẫn không có thì sao?”

“Vậy thì đi bộ.”

“…..”

Lười biếng trả lời, khiến Lăng Thịnh Duệ nghĩ mình sắp phát điên rồi.

Mặc dù rất muốn để cho cái tên thiếu đánh này tự sinh tự diệt, nhưng anh thật sự không nỡ hạ quyết tâm, anh đàng phải hoãn giọng nói: “Cơ thể là của cậu, sao cậu cứ phải ở đây làm mình làm mẩy vậy?”

Trình Trí Viễn cười lạnh: “Thằng nhóc vừa rồi cũng bị thương, không phải anh đã tự mình đưa đi sao?”

Lăng Thịnh Duệ xanh mặt…..

Té ra tên này nguyện ý làm bản thân mình bị thương là vì chuyện này ấy hả?

“Được rồi.” Biết có nói thế nào cũng không có tác dụng, Lăng Thịnh Duệ đành phải vô lực gật đầu: “ Thôi được, để tôi đi lấy tiền, cậu đè miệng vết thương lại trước đi.”

“Không cần.” Lại không chút do dự nào cự tuyệt.

“Làm sao nữa?”

“ Anh vừa mới đỡ thằng nhóc đó đi, cho nên miệng vết thương hiện giờ của tôi anh tự lo đi.” Trình Trí Viễn hất cằm nói.

“…….”

“Nhưng giờ không có tiền thì làm sao?”

“Không cần lo, trên người tôi có tiền.”

“……..”

Lăng Thịnh Duệ không nói được lời nào nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của thanh niên trẻ tuổi, nghĩ mình sắp điên rồi.

Anh thà…. Để người phải chịu thương là bản thân mình còn hơn…

Trình Trí Viễn đang rất sẵn lòng chờ đợi, vừa mới từ bệnh viện đi về, Lăng Thịnh Duệ cả người mệt mỏi đã phải mang Trình Trí Viễn trở lại bệnh viện…..

Hai người đứng trên đường, chờ xe chạy tới.

Liên tục bị ba chiếc xe từ chối,nhưng cuối cùng cũng có một chiếc tình nguyện dừng  lại.

Lăng Thịnh Duệ trong lòng nóng như lửa đốt, đỡ Trình Trí Viễn vào xe trước, sau đó anh mới theo vào: có Chu Tường làm gương trước đó rồi, nên anh không dám…. Vào xe ngồi trước nữa.

Tài xế là một người đàn ông trung niên khéo léo, ánh đèn chiếu vào khiến ông vừa thấy rõ vết thương trên tay Trình Trí Viễn thì hối hận đã dừng lại đón họ. mắt thấy có máu dính trên ghế đệm, ông không nhịn được nói:”Cẩn thận chút đi, đừng để máu vây lên ghế, khó chùi ra lắm.”

Lăng Thịnh Duệ vội vàng kéo tay Trình Trí Viễn ra ngoài một chút:  “Thật xin lỗi.”

Tài xế hừ một tiếng.

Thái độ của tài xế có chút ngạo mạn, còn pha lẫn một chút chủng tộc (?) và hoài nghi, khiến biểu tình của Trình Trí Viễn lạnh xuống.

Lăng Thịnh Duệ thấy bộ dạng là biết hắn sắp nổi bão rồi, vội vàng dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không được sinh sự, Trình Trí Viễn nhướng mày, mặc dù rất khó chịu, nhưng vẫn một mực nhịn xuống, chỉ là thừa dịp anh không để ý, hắn vẫn hướng đến kính chiếu hậu lạnh lùng quét mắt liếc tài xế một cái.

Tài xế rùng mình, thái độ đối với họ cũng hiền lành hơn rất nhiều.

“Đi đầu nào?” Ông ta cười nói.

Lăng Thịnh Duệ nói địa chỉ của bệnh viện ra.

Trình Trí Viễn thì hừ lạnh một tiếng, tài xế lại run lên, cả người cứng đơ khởi động xe.

Một bên tài xế chảy mồ hôi hột, một bên Trình Trí Viễn ngồi ở ghế sau, ý cười trong suốt hiện lên trong mắt hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ bị hắn nhìn đến cả người nổi đầy da gà, cúi thấp đầu.

Trình Trí Viễn đang nhìn.

Đầu anh cúi càng ngày càng thấp, hầu như là sắp dán vào ngực luôn rồi, qua một hồi không nhịn được nữa, anh ngẩng đầu, giọng run rẩy hỏi hắn: “ Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Chỉ muốn nhìn thôi ~” Trình Trí Viễn chắc nịch trả lời:  “Tôi mất nhiều ký ức như vậy, bây giờ chỉ muốn một lần nữa khắc ghi lại thôi.”

Thế là anh trầm mặc.

Vậy ngài cứ thong thả nhìn đi….

“Nhìn kỹ thì, anh thật sự rất đẹp trai đó, cho dù có già cũng vậy.” Trình Trí Viễn nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận.

Lăng Thịnh Duệ: “………”

“Nhưng mà anh bảo quản dáng người cũng tốt thật nhỉ.” Trình Trí Viễn nhìn chòng chọc vào nửa thân trên bên trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và đôi chân thon dài được giấu phía dưới quần của anh, mày hơi nhíu lại: “Không biết cảm giác lột ra có thích không ta. Nhưng nhìn bên ngoài rất được, cởi ra rồi chắc không có chỗ nào….”

Ánh mắt của hắn quá rõ ràng, bị ánh nhìn dâm loạn quá rõ kia nhìn vào, mặt Lăng Thịnh Duệ hơi nóng lên.

“Đừng nói nữa.” Lăng Thịnh Duệ cảm thấy xấu hổ liếc hắn một cái.

“Không nói cái gì?” Trình Trí Viễn nhíu mày: “ Tôi đâu có nói gì bậy bạ đâu, tôi đang khen anh mà.”

Khen như thế, không nói cũng không sao…..

Hai má Lăng Thịnh Duệ hồng lên, nghiêng qua:  “Bảo cậu đừng nói nữa.”

Nhìn hai má của anh, Trình Trí Viễn đột nhiên ý thức được cái gì đó, cười xấu xa trêu chọc anh: “ Anh đang xấu hổ…..”

Lăng Thịnh Duệ không nói.

“Thời gian trước chúng ta ở chung với nhau, hẳn là đã XX rồi nhỉ.” Trình Trí Viễn đột nhiên lên tiếng.

Lăng Thịnh Duệ chao đảo, vội vàng lên tiếng: “Không có!”

Mới là lạ…..

Phản ứng của anh quá mức phô trương, kỹ năng che giấu kém cỏi quá đi, Trình Trí Viễn nhìn mà đoán được tám chín phần mười rồi, nụ cười càng trở nên tà ác: “ Anh nói dối, chúng ta tuyệt đối đã XX rồi.”

Lời nói trực tiếp khiến Lăng Thịnh Duệ càng thêm luống cuống.

“Xem ra tôi nói đúng….” Trình Trí Viễn sờ sờ cằm.

Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ nhịn không được nữa, mặt đỏ tai hồng trừng mắt liếc hắn một cái, cắn răng nói: “Cậu ở đây nói bậy gì đó, không thể ngồi im được à?”

Anh càng khó chịu thì Trình Trí Viễn lại càng muốn trêu anh.

“Trên giường tôi có giỏi không?” Vấn đề của Trình Trí Viễn càng trắng trợn: “ Khiến cho anh thấy sung sướng, khó chịu, anh có thấy thích không?”

Mặt Lăng Thịnh Duệ sắp cháy ra than luôn rồi, anh thấp giọng gào lên: “Bảo là đừng nói nữa mà!”

“Nhìn biểu cảm này của anh, hẳn là khi đó anh rất hưởng thụ nhỉ, nếu không thì khi về nhà, chúng ta cùng thử lại đi?” Trình Trí Viễn càng nói càng hăng say: “ Tôi không còn ký ức, chuyện trước kia cũng không biết tới, nếu như một lần nữa thử lại cảm giác đó, nói không chừng sau đó có thể tôi sẽ nhớ lại cái gì cũng nên.”

Hắn nói càng lúc càng quá đáng, khiến ngay cả ý nghĩ muốn chết anh cũng có rồi: “Xin cậu đừng có nói nữa được không? Đây là ngoài đường, không phải ở nhà đâu.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của anh thấp đến gần như là cầu xin, Trình Trí Viễn nghe mà hai mắt sáng ngời.

“Ý anh là, bên ngoài thì không được, nhưng vào nhà thì có thể hở?”

“Tôi không có nói!”

“Hahaha, quyết định vậy đi, tới lúc đó anh không được đổi ý đâu nha ~”

“Cậu đừng có lấy câu cắt nghĩa nữa được không!”

“Cái này là chính miệng anh nói mà, anh không thể đổi ý đâu, sự thật chính là sự thật.”

“Cậu cậu cậu, cậu là đồ vô liêm sỉ!” Lăng Thịnh Duệ cả người tức đến run lên, muốn nói mà nói không nên lời: “ Cậu mà còn như vậy, tôi mặc kệ cậu, cậu tự đi bệnh viện đi!”

“Hửm?” Trình Trí Viễn nheo mắt lại:  “Anh vừa nói gì? Nói lại lần nữa coi.”

“Không, không có gì hết.” Lăng Thịnh Duệ run rẩy trả lời.

Trình Trí Viễn hài lòng nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt anh:  “Vậy được, nếu anh đã hứa hẹn rồi, thì nhất định phải làm cho được đó, nếu không thì sẽ khiến lòng người tức giận lắm.”

Tôi không có nói mà….. (trong lòng cừu đại thúc khóc than)

“Nghe không?” Trình Trí Viễn tà tà cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy hàm ý uy hiếp.

“Nghe….” Lăng Thịnh Duệ buông xuôi trả lời.

“Lúc này mới ngoan…” Trình Trí Viễn cười nói.

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa, Trình Trí Viễn nhìn anh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lên tiếng nói: “Tay tôi bị thương, bắt đầu từ hôm nay anh phải chăm sóc tôi, cho đến khi nào tay tôi hồi phục như cũ mới thôi.”

Lăng Thịnh Duệ bất lực gật đầu, kéo dài âm ra trả lời:  “Ờ….”

“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh đều phải nói chuyện trước kia của chúng ta cho tôi nghe.”

“Ừ….”

“Anh chăm sóc cho tôi  và phải tốt hơn là chăm sóc cho thằng nhóc thối kia.”

“Rồi….”

“Buổi tối tôi muốn ăn đồ anh nấu.”

“Được…..”

…….

Sau một chuỗi dài, Trình Trí Viễn đột nhiên nói:  “Hiện giờ tôi muốn hôn anh.”

Lăng Thịnh Duệ cũng không thèm nghe, trực tiếp trả lời:  “Ừm…..”

Đợi đến khi anh phản ứng lại được, nhìn lên khuôn mặt tươi cười vì gian kế đã được thực hiện của hắn, lập tức trong lòng anh kêu khổ, mình trúng kế rồi! Thuận theo trả lời nhiều vấn đề lộn xộn xùng một lúc, căn bản là để phân tán lực chú ý của anh.

Sợ Trình Trí Viễn nổi điên hôn mình, Lăng Thịnh Duệ vội vàng lắc đầu: “ Không phải đâu, vừa rồi tôi không nghe rõ cậu hỏi gì, về chuyện này tôi nhất quyết không đồng ý đâu!”

“Bây giờ đổi ý đã muộn rồi.” Trình Trí Viễn cười nói.

“Rõ ràng là thủ đoạn của cậu mà, sao tôi có thể chấp nhận chuyện này được chứ!” Lăng Thịnh Duệ cực lực biện hộ cho mình.

“Đồng ý tức là đồng ý.”

Không cho Lăng Thịnh Duệ có cơ hội biện giải nữa, Trình Trí Viễn nhanh chóng áp qua hôn anh.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là nghiêng đầu tránh, nhưng Trình Trí Viễn còn nhanh hơn anh, ngăn chặn miệng anh, rồi lấy tốc độ nhanh nhất giữ lấy ót anh, cạy môi anh ra, Lăng Thịnh Duệ cực lực cắn chặt răng mình lại, không muốn hắn phá vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng này, đồng thời mạnh mẽ giãy dụa, muốn thoát ra khỏi hắn, nhưng vẫn không hề có tác dụng. Trình Trí Viễn vươn tay đến phía dưới Lăng Thịnh Duệ, bắt được vật thể yếu ớt của anh, làm Lăng Thịnh Duệ chấn động, răng hàm đều nhanh chóng thất thủ, Trình Trí Viễn không do dự chút nào, lấy tốc độ nhanh nhất cạy mở răng anh ra, xông vào trong miệng, quấn chặt lấy đầu lưỡi, khiến anh không cách nào trốn tránh được.

Lăng Thịnh Duệ lại một lần nữa như sơn dương chờ bị làm thịt, không hề phản kháng dư thừa bị Trình Trí Viễn ôm hôn đến đầu choáng mắt hoa.

Sau một loạt động tác của hai người,tay Lăng Thịnh Duệ đang đè lại vết thương cho Trình Trí Viễn đã buông ra từ lúc nào, máu tươi lập tức trào ra, nhưng Trình Trí Viễn lại không hề để ý tới.

Tài xế đáng thương bị dọa cho sợ hãi, nhìn qua kính chiếu hậu, muốn khóc mà không được: “Xe của tôi…..”