Dạ Thuật

Chương 7




CHƯƠNG 7

“Song  Phi, ngươi ở Thiên Ảnh môn huấn luyện bao lâu?”

Tiết Lăng Phong cởi xong y phục của chính mình, chỉ để lại tiết khố chuẩn bị vào chăn rồi cởi nốt, có lẽ là chờ y hoàn toàn cương lên rồi mới cởi.

Y cực kỳ thích nhìn đám phi tử lúc thấy y bỏ đi tiết khố, khoảnh khắc phân thân hùng ngạo lộ ra, biểu tình vừa sợ hãi vừa khao khát.

Không biết ảnh vệ của y sẽ có phản ứng thế nào, Tiết Lăng Phong thấy có chút khó kiềm chế mà cười đắc ý.

“Bảy năm, thưa chủ nhân.”

Song Phi thoạt nhìn vẫn khá là trấn tĩnh, nhưng Tiết Lăng Phong nhìn ra chút thay đổi trong ánh mắt hắn, có lẽ là sự sợ hãi mà ảnh vệ cực kỳ hiếm khi biểu hiện ra ngoài.

“Bảy năm trước ngươi làm gì? Lúc đó ngươi tên là gì?”

Tiết Lăng Phong đi tới bên giường, cởi quần của hắn. Lúc tay Tiết Lăng Phong xoa lên tiểu phúc của người kia, y có thể cảm nhận được cơ thể ảnh vệ lập tức căng thẳng, bắt đầu run lên nhè nhẹ.

“Ta… Thuộc hạ… Không nhớ rõ nữa…”

“Ngươi có nghĩ tới việc nhớ lại không?”

Tiết Lăng Phong chậm rãi kéo khố đầu xuống, để bộ vị bí ẩn nhất kia hiện ra một cách từ từ, đầu tiên là thấy tùng lâm hắc sắc, tiếp đó vật thể mềm mại nằm sấp trong rừng rậm hiển lộ ra.

Hình dạng và nhan sắc đều rất hoàn mỹ, tuy rằng bản thân Tiết Lăng Phong cũng có thứ đó, nhưng khi y thấy vật trước mắt, vẫn thấy kinh hỉ mà mới lạ.

“Ngươi có nghĩ tới việc nhớ lại hay không?”

Tiết Lăng Phong không nghe thấy Song Phi trả lời, lại hỏi thêm lần nữa, kỳ thực y căn bản không quan tâm hắn có đáp hay không, y chỉ muốn đùa giỡn ảnh vệ này của y một chút. Quần bị lột tới chân, Tiết Lăng Phong dùng hai ngón tay nhấc vật mềm mại kia lên, tựa như dĩ vãng giám định bảo bối, lật qua lật lại xem xét.

“Ta… ta chỉ vì… chủ nhân mà sống, những thứ khác…”

Tiết Lăng Phong giương mắt nhìn ảnh vệ của y, đối phương đã không nói được nữa, thần sắc hắn tái nhợt, như thể thương thế mới bị áp chế lại bỗng nhiên trỗi dậy.

Nhưng điều này cũng không làm dao động dục vọng kéo tới tiếp theo của Tiết Lăng Phong, tuy rằng ảnh vệ của y hiện tại run rẩy hơi bị dữ dội, nhưng y tin tưởng vững chắc rằng dưới sự ra lệnh của y, nam nhân trung thành này nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để nghênh hợp y.

“Ngươi đừng sợ như thế.”

Tiết Lăng Phong nhanh nhẹn xoay người bò lên, đặt trên thân thể hình dáng xinh đẹp của ảnh vệ. Tay y xoa khắp thân thể hắn, đây là thân thể tuyệt nhiên không giống nữ nhân, cũng không giống với những mỹ thiếu niên mảnh mai mà trước đây y tình cờ đùa bỡn.

Bởi vì quanh năm tập võ, thân thể này rắn rỏi như của y, nhưng da thịt có sự co dãn không ngờ, cơ thể săn chắc mà sung mãn như có thể hút bàn tay y vào. Mà có những chỗ mềm dẻo tới độ nữ nhân cũng không bằng, có thể uốn cong thành nhưng động tác có độ khó lớn.

“Ta biết ngươi đang sợ điều gì.”

Tiết Lăng Phong ghé vào trên thân thể đó bắt đầu hôn, da thịt rắn chắc, hôn lên có cảm giác gây nghiện “Yên tâm, ta sẽ không để Tứ hộ pháp biết đến việc này.”

Tiết Lăng Phong giơ tay lên, vân vê tiểu quả thực hồng sắc y đã nhắm tới từ lâu, thỏa mãn nhìn chúng nó cứng lên trong tay: “Ngươi sợ bị hắn nghiêm phạt. Nhưng ta sẽ  không để hắn biết, cho dù biết, ta cũng sẽ không để hắn dằn vặt ngươi, ngươi là ảnh vệ của ta, đã không thuộc sự cai quản của hắn nữa.”

Lúc này Tiết Lăng Phong giống như một tình nhân săn sóc, tận lực trấn an tâm tình đối phương, kỳ thực nếu Tứ hộ pháp biết chuyện này, ngay đến Tiết Lăng Phong cũng không có biện pháp bảo hộ ảnh vệ của y.

Tứ hộ pháp – Hoắc Quân.

Chưởng môn nhân Thiên Ảnh môn, quanh năm sinh sống phía sau cánh cửa sắt nặng nề, huấn luyện ra ảnh vệ cường đại mà trung thành. Một mặt hắn theo đuổi việc huấn luyện ra những ảnh vệ càng lúc càng mạnh mẽ càng phục tùng, một mặt lại cực độ khinh thường những ảnh vệ hắn huấn luyện ra, hoàn toàn không đối đãi họ như sinh vật.

Tuyệt đối cấm ảnh vệ và chủ nhân cấu kết chính là điều đứng đầu tiên trong một ngàn lẻ một ảnh quy của hắn.

Từng có một ảnh vệ bị bán đi xảy ra quan hệ không trong sạch với chủ nhân, sau khi hắn biết, bị bắt sống trở về dằn vặt ba ngày cho tới chết.

Hai ngày hành hình đó vừa khéo lại là ngày Tiết Lăng Phong ra ngoài tìm bảo vật, không thấy được Tứ hộ pháp ở trước mặt tất cả ảnh vệ đã làm gì kẻ không tuân thủ quy củ kia. Vậy cho nên ảnh vệ của y mới sợ hãi tới mức này.

Rất nhiều thời điểm, cho dù là Tiết Lăng Phong, cũng phải bị hạn chế trong những quy củ truyền từ đời này sang đời khác của Bàn Long sơn trang.

Tiền hí cũng không làm đầy đủ, dục vọng của Tiết Lăng Phong đã dâng rất cao, mấy hành động ôn nhu âu yếm là để dành cho đám sủng phi ái thiếp làm tăng tình thú, đối với ảnh vệ, đối với một nam nhân, y không có nhiều kiên trì như vậy. Mới vừa rồi vuốt ve và môi hôn nếu nói là để giúp ảnh vệ của y thả lỏng, chẳng bằng nói là y tự trợ hứng cho bản thân.

“Song Phi, đứng lên, giúp ta cởi khố.”

Tiết Lăng Phong đứng dậy từ trên người Song Phi, một chân tiến vào giữa hai chân Song Phi, mấy lời dỗ dành ngon ngọt ôn nhu vừa rồi bây giờ đã thu liễm hết, chỉ còn lại sự cao ngạo lộ vẻ vênh váo sai khiến.

Ảnh vệ của y quả nhiên rất phục tùng mệnh lệnh, nhanh chóng giãy dụa thân thể nhổm đậy, cẩn thận cởi ra tiết khố của y. Phân thân thật lớn của Tiết Lăng Phong nảy ra, bật vào mặt đối phương, Song Phi không tránh, chỉ hơi nghiêng đầu.

“Sợ đau thì tự liếm ướt nó, không thì nằm úp sấp xuống dưới cho ta, thắt lưng phải nâng lên, nhưng không được kêu.”

Ảnh vệ có rất ít ý thức của bản thân, bọn họ từ khi sinh ra đến lúc chết đi đều là phục tùng mệnh lệnh hoặc bảo vệ chủ nhân, Tiết Lăng Phong lập tức nhận ra những sự lựa chọn này khiến ảnh vệ của y bắt đầu mờ mịt.

Quả nhiên là một đám cẩu không có suy nghĩ cá nhân, Tiết Lăng Phong khẽ cười nhạt, y bắt đầu có điểm minh bạch vì sao Tứ hộ pháp Hoắc Quân lại khinh bỉ những sinh vật này như vậy.

Cho dù mỹ lệ tới đâu, tự đồ chơi không có tư tưởng thì cũng sẽ nhàm chán rất nhanh. Tiết Lăng Phong nâng cằm Song Phi lên, để phân thân của mình ma sát lên gương mặt xinh đẹp của hắn, y thấy có từng luồng nhiệt lưu nối tiếp nhau trùng kích tới ngạo vật (ngạo trong kiêu ngạo), khiến y vô pháp khắc chế:

“Để chủ nhân chọn giúp ngươi vậy, bây giờ xoay người, hảo hảo nằm sấp cho ta.”