Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 32: Một trận chiến khí thế sắc bén!




“Rất biến thái, thật sự là rất biến thái. Này còn muốn cho người ta sống không chứ? Trẻ như vậy đã là Lục Nguyệt huyền vương. Đây chính là biến thái đi!”

“Thật khó tin a, lão tử năm nay đã ba mươi sáu, vẫn còn là đại huyền sư, chênh lệch này sao có thể lớn như vậy đây?”

“Quả nhiên là người so với người tức chết a, lớn lên đã anh tuấn như vậy, thiên phú còn rất biến thái. Ta quyết định, Khống Thiên đội trưởng về sau chính là thần tượng của ta.”

……

Đối với thiên phú như vậy mọi người liền bị dọa sợ. Bởi vì đó thật sự là vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Cho nên có phản ứng như thế, Nguyệt Vũ cũng tuyệt không cảm thấy kỳ quái.

“Ha ha ha, che dấu thực lực, cư nhiên che dấu thực lực. Hừ, cho dù ẩn tàng thì thế nào? Còn không phải nhất định sẽ bại bởi ta sao? Lục Nguyệt huyền vương ư? Cùng huyền hoàng so sánh chẳng không là cái gì cả!”

Lí Hạo Thiên lại bị Nguyệt Vũ đả kích đến. Lớn lên so với hắn đẹp mặt đã không nói, nay thiên phú hắn còn theo không kịp. Điều này bảo hắn như thế nào chấp nhận? Bảo hắn sao có thể không muốn giết người đối diện người kia đây?

“Hỏa Thằn Lằn, hợp thể.” Lí Hạo Thiên đại rống một tiếng, tiếp đến nhất chích Hỏa Thằn Lằn to lớn liền xuất hiện bên người hắn, sau đó hóa thành lưu quang vây trụ Lí Hạo Thiên.

Hợp thể khải hóa.

Hỏa Thằn Lằn này là nhất chích Cửu Nguyệt thánh thú, tuy không phải giống quý hiếm gì nhưng cấp bậc này cũng là phi thường không sai, ít nhất tại Lưu Vân thành này, trừ bỏ phụ tử Lưu Vân Dung cùng Lí Hoa*, Lí Lôi hai người đã là cấp bậc cường giả tối cao. (*Lí Hoa là cha của Lí Họa Thiên)

Nhất Nguyệt huyền hoàng cùng Cửu Nguyệt thánh thú hợp thể, lực lượng tuyệt đối là cường đại, tương đương với thực lực Ngũ Nguyệt huyền hoàng.

Lí Hạo Thiên một thân áo giáp lửa đỏ, mặt trên còn có bản mạng linh hỏa thiêu đốt, khuôn mặt vốn xem như anh tuấn kia, dưới ánh hỏa diễm chiếu rọi, trông càng thêm anh tuấn. Trừ bỏ một thân âm ngoan cùng bộ mặt vặn vẹo kia, kỳ thật Lí Hạo Thiên cũng là đối tượng của không ít cô gái trẻ……

Nhìn Lí Hạo Thiên khải hóa trước mắt, Nguyệt Vũ không khỏi trong lòng xấu hổ một phen. Lí Hạo Thiên này quả thật vận khí không tốt a, cư nhiên vận chích hỏa hệ huyền thú, đây không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Chỉ một tia linh hỏa nho nhỏ của chích thánh thú Hỏa Thằn Lằn kia sao có thể là đối thủ hỏa diễm thần bí của Triệt? Vì thế Nguyệt Vũ đối với Lí Hạo Thiên lộ ra ánh mắt thương hại……

Lí Hạo Thiên khải hóa hoàn thành, giương mắt liền nhìn thấy Nguyệt Vũ đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, vì thế trong lòng giận dữ.

Hắn cư nhiên bị người mình hận coi thường!

Thôi thúc hỏa diễm thật lớn, không hề báo trước liền phóng hướng Nguyệt Vũ, mỗi một quả cầu lửa đều là thế công sắc bén, cực đoan, căn bản là không cho Nguyệt Vũ có thời gian phản ứng.

Đương nhiên, công kích nho nhỏ này sẽ không gây ảnh hưởng đối với Nguyệt Vũ. Dù sao bản mạng nguyên tố của Triệt cũng là hỏa, hơn nữa cấp bậc không biết cao hơn bao nhiêu lần so với chích Hỏa Thằn Lằn này. Đối phó với công kích của hỏa nguyên tố, Nguyệt Vũ tự nhiên cũng không nói chơi.

Nhưng đối phương dù thế nào vẫn là một gã huyền hoàng sau khi hợp thể khải hóa, hơn nữa đang vô cùng phẫn nộ. Áp bách cường đại như vậy không phải Lục Nguyệt huyền vương có thể ngăn cản. Đổi lại là những người khác tuyệt đối đã sớm chịu không nổi áp bách bực này, bi thảm mà thua trận.

“Tiểu Hắc hợp thể.” Một tiếng quát nhẹ từ trong miệng Nguyệt Vũ phát ra. Nàng biết nếu cứ như vậy, sẽ đối với mình bất lợi, vì thế liền quyết định khải hóa.

Dứt lời, ký hiệu cấp bậc huyền giả lại xuất hiện, sau đó một trận ám quang hiện lên, bản thể hai cánh Hắc Mang Giác Mã to lớn xuất hiện trên đài chiến đấu, cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa võ đài.

Vẫn chưa xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người đã dừng lại, phù dung sớm nở tối tàn, Tiểu Hắc lại hóa thành một đạo lưu quang bao lấy Nguyệt Vũ.

Sau khi ám quang tán đi, Nguyệt Vũ đã bị hắc chiến giáp bao lấy dáng người thon dài mảnh khảnh. Chiến khải này tựa hồ được hình thành theo phân lượng cơ thể nàng, toàn thân cao thấp đều là thập phần phù hợp.

Sau lưng Nguyệt Vũ, vốn là hai cánh của Hắc Mang Giác Mã, lúc này đã khải hóa thành một đôi chiến dực* to lớn thoạt nhìn vô cùng uy vũ, khí phách. Trong kiện chiến khải từ từ tản ra hắc mang (= ám quang, ánh sáng màu đen), thoạt nhìn thập phần thần bí.

(Túy: *dực = cánh. Để tránh trùng lặp quá nhiều, nên ta thay từ “cánh” bằng từ “dực”! Ai có thắc mặc gì cứ nói nhé!)

“Thế nhưng có hào quang hộ khải, đây không phải là siêu thần thú chiến khải sao?” Không biết là ai trong đám người hô to một tiếng. Nghe thấy vậy, mọi người liền càng thêm cẩn thận nhìn nhìn Nguyệt Vũ.

Cùng Lí Hạo Thiên so sánh, chiến khải của Nguyệt Vũ rõ ràng nhiều hơn một tầng hắc mang. Nó đại biểu cho thuộc tính của huyền thú khi hợp thể, bởi vì Tiểu Hắc thuộc hệ hắc ám, cho nên là màu đen.

Nhất thời kích phát một làn sóng dư luận mãnh mẽ!

“Cái gì? Đúng là siêu thần thú chiến đấu khải. Đây là thật vậy chăng?”

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua, có hào quang hộ khải ít nhất cũng là cấp bậc siêu thần thú.”

“Hãy nói cho ta, đây không phải là sự thật đi! Dĩ nhiên lại là siêu thần thú, ta còn chưa từng gặp qua siêu thần thú a. Trước kia nhìn thấy lợi hại nhất cũng là thần thú, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.”

……

“MẸ NÓ!” Liền ngay cả Lưu Vân Hàm Phong cho tới nay đều là tao nhã cũng giữ không được khí chất ôn nhu kia mà bạo khẩu một câu, thuận tiện khóe miệng hung hăng co rút, rõ ràng là bị kích thích không nhẹ!!

Mười lăm mười sáu tuổi là Lục Nguyệt huyền vương, thế nhưng còn có nhất chích siêu thần thú, tổ hợp như thế có muốn hay không đừng soái như vậy? Có dám hay không đừng phong cách như vậy a? Vốn đã bị dọa sợ nay mọi người lại bị dọa tiếp!

Từ hôm nay trở đi, cái tên Dạ Phù Phong này sẽ giống như một cơn gió lốc, xoáy toàn bộ góc gách Lưu Vân thành, thậm chí sắp hướng ra toàn bộ đại lục, trở thành một thế hệ truyền kỳ……

Tổ hợp Lục Nguyệt siêu thần thú cùng Lục Nguyệt huyền vương, liền đem Lí Hạo Thiên cấp kinh hãi.

Lần đầu tiên, Lí Hạo Thiên trong mắt biến thành ngưng trọng. Kỳ thật, chỉ cần Nguyệt Vũ trực tiếp gọi ra hai cánh Hắc Mang Giác Mã, Lí Hạo Thiên liền thua không hề nghi ngờ. Siêu thần thú nhưng là tương đương với cấp bậc huyền tông a, một huyền hoàng nho nhỏ thật sự không tính là cái gì!

Nguyệt Vũ thế nhưng không tính trực tiếp giết hắn, Đây có nghĩa là gì? Càng nghĩ càng làm cho Lí Hạo Thiên thêm kinh sợ.

Lí Hạo Thiên hoảng, nhưng chết cũng không cam tâm. Cho dù chết, hắn cũng muốn kéo theo Nguyệt Vũ. Bên ngoài, Lí Hoa cùng Lí Lôi cũng hoảng, kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Tiểu tử này thật sự là thâm tàng bất lộ, bọn họ căn bản chính là quá mức tự phụ, thế nhưng cứ như vậy đem nhi tử, tôn tử của mình vào chỗ chết!

Trời mới biết bọn họ có bao nhiêu mong muốn đi lên hỗ trợ, nhưng quy tắc hôm nay không phải là bọn họ tùy tùy tiện tiện liền có thể phá, vì thế cũng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện kỳ tích xảy ra, đồng thời nguyền rủa Nguyệt Vũ này chết không được tử tế!

Khóe miệng câu ra một chút độ cong trào phúng đến cực điểm, Nguyệt Vũ hai tay hoàn ngực, bay lên không trung cao vút, giống như vương giả, dùng khí thế ngạo nghễ thiên hạ nhìn xuống Lí Hạo Thiên tựa như con kiến này.

Quả nhiên chính là cuồng vọng đến tột đỉnh!

“Thế nào, sợ sao?” Lời nói lãnh khốc, lạnh lùng, khiến trái tim Lí Hạo Thiên, nháy mắt như rơi vào hầm băng.

Giờ phút này, Nguyệt Vũ không thể nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm, dung nhan anh tuấn lúc này mang theo sự tàn nhãn tựa như Tu La. Một thân u hàn chiến khải càng khiến nàng giống như tử thần đến từ địa ngục, yêu diễm mà lại trí mạng……

Lí Hạo Thiên hối hận, thật sự hối hận, hắn ngàn vạn lần không nên chọc tới tên ác ma này! Giống như thấy được cảnh tượng thân thủ dị chỗ (đầu một nơi thân một nẻo) của chính mình, Lí Hạo Thiên một trận run run. Nhưng nếu đều phải chết, hắn nhất định không thể để cho tên tiểu tử này chiếm tiện nghi, chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng!

Đã không còn băn khoăn, Lí Hạo Thiên giống như một tên điên loạn, liều lĩnh triển khai công kích hướng về phía Nguyệt Vũ.

Trong tay nắm chặt cuồng đao to lớn, rót vào tràn đầy huyền lực lục sắc, Lí Hạo Thiên xông lên đối với Nguyệt Vũ chính là một trận công kích mạnh mẽ, mưa rền gió dữ.

Đối mặt với công kích như vậy, Nguyệt Vũ cũng không thể không trịnh trọng đáp trả. Người không muốn sống, tùy thời đều có khả năng làm ra chuyện người ta khó có thể tưởng tượng……

“Đi tìm chết đi, hỏa mạc đi, thiêu chết hắn!” Hét lớn một tiếng, hé ra hỏa mạc (đoàn hỏa diễm) thật lớn liền hướng về Nguyệt Vũ đánh tới.

Linh hỏa vi mạc, chống đỡ cũng phải là thực lực Ngũ Nguyệt huyền hoàng. Công kích như vậy không thể không nói là vô cùng cường đại, ở đây trừ bỏ mấy người cao thủ, chỉ sợ không có ai có thể ngăn cản đi?

Nhìn tình thế này, Nguyệt Vũ trong mắt sát khí chợt lóe, hơi hơi nhíu mi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hỏa mạc lao tới.

Hỏa mạc đáng sợ không phải ở hỏa diễm, mà là ở nơi tập trung huyền lực cường đại!

Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ nàng nhất định sẽ bị trọng thương!

Không chút do dự, một tay kết ấn, rất nhanh đại lượng thiên địa linh khí gom lại chung quanh Nguyệt Vũ, hình thành một cây roi trong suốt xinh đẹp vô cùng, mị hoặc vô song mang theo huyết sắc dần dần xuất hiện trên tay nàng.

Dưới ánh dương quang chiếu rọi cây roi vốn đã xinh đẹp mị hoặc, nay càng thêm sáng trong chói mắt, nhiếp hồn nhiếp phách lòng người.

Theo bàn tay vung lên, ý niệm vừa động, Nguyệt Sát Tiên thoáng chốc liền xuất hiện một đám hỏa diễm vây quanh. Trong phút chốc, Nguyệt Sát Tiên tựa như hỏa long uốn lượn, phi vũ trên không trung…

Ngọn lửa xuất hiện, nháy mắt hỏa mạc của Lí Hạo Thiên giống như gặp phải quỷ, liền thối lui một tầng hỏa, chỉ còn lại huyền lực công kích. Thoạt nhìn giống như một khúc xương khô huyết nhục, không còn uy lực mười phần như trước.

“Bạo Long Tuyệt Sát, phá!”

Ngay tại thời điểm hỏa mạc sắp tới, Nguyệt Vũ hét lớn một tiếng, sau đó một tiếng đại rống như rồng ngâm rít gào, vang vọng phía chân trời.

Đột nhiên một con hỏa long toàn thân hỏa diễm xoay vòng mà ra, phi như diều gặp gió, mang theo thế công kích lời hại cùng sắc bén, khó đỡ, thẳng hướng cửu tiêu.

Trong nháy mắt, thiên địa chỉ còn một mảnh huyết sắc, mà trong biển lửa ấy, thiếu niên một thân hắc y tựa như Ma thần ngạo nghễ mà đứng……

“A  ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄”

Một tiếng kêu thảm thiết, đau nhói tâm can đột nhiên vang lên, mang mọi người rời khỏi thể giới như mộng, tràn đầy huyết sắc này.

Trên đài chiến đấu, Lí Hạo Thiên toàn thân bốc hỏa, sắc mặt dữ tợn, trên thân thể thế nhưng lại xuất hiện một lỗ thủng thật lớn. Không được một chốc, thân thể đang cháy kia đột nhiên lại biến thành một trận khói bụi, theo từng làn gió biến mất vô tung vô ảnh…