Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 3 - Chương 2-2: Xem xét tức phụ! (2)




Đột nhiên nhìn thấy một người cùng hai thú, Thất Vĩ Lam Hồ thực sự bị dọa cho sợ hãi một trận. Hắn còn tưởng rằng là nhóm người kia đuổi giết mình. Lập tức liền chuẩn bị đào tẩu mà sự thật là hắn cũng làm như vậy. Nhưng mà Nguyệt Vũ sao có thể để cho chuyện đó xảy ra? Tức phụ tương lai của nhị thú nhà mình thì sao lại để cho nàng bỏ chạy lấy người như vậy chứ?

Vì thế, Nguyệt Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười mà bản thân cho là dễ gần nhất, ôn nhu thập phần sáng lạn nhìn mỗ hồ ly. Bị nhìn như vậy, mỗ hồ ly không có bị dọa, mà hai thú đã tỏ ra khó có thể tiếp nhận được rồi.

Đây là chủ nhân nhà mình hay sao? Nói như thế nào nhỉ, ừm, là nịnh nọt? Không hiểu, không thể hiểu, vì thế mỗ thú lắc lắc đầu cố gắng không đi để ý đến Nguyệt Vũ, người đang cười làm cho người khác mao cốt tủng nhiên (nổi da gà) kia...

”Tiểu hồ ly, lớn lên thật không sai a, ngươi tên là gì?” Nguyệt Vũ thập phần ôn nhu nói.

Nhị thú vừa nghe xong nhất thời toát mồ hôi, lời này nói ra nghe thế nào cũng giống như lời kịch của mấy tên nhà giàu ăn chơi trác táng đùa giỡn con gái nhà lành trên đường vậy!

Ai ngờ, Thất Vĩ Lam Hồ vốn mảnh mai lại nhất thời sửa đổi bộ dáng tiểu mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp, hai tròng mắt lúc này đã tràn ngập địch ý cùng tức giận, trong miệng cũng phát ra tiếng hô trầm thấp. Bộ lông màu lam trong suốt xinh đẹp đến thấu da lông lúc này đã muốn dựng thẳng lên, rất hung hăng! Nếu không phải chích hồ ly này đang bị thương thì Nguyệt Vũ không hề nghi ngờ sẽ bị hắn tấn công đến.

Nguyệt Vũ cũng không bị Thất Vĩ Lam Hồ đột nhiên tức giận dọa đến, nàng biết rằng chích hồ ly này nhất định là vì trước đây bị con người tấn công, nếu không cũng sẽ không bị thương nặng như vậy ở chân cùng ở lưng, cũng sẽ không tránh ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, và sẽ không có phản ứng dữ dội như vậy đối với bọn họ.

Tuy rằng tò mò vì sao Thất Vĩ Lam Hồ lại bị thương nặng nhưng Nguyệt Vũ cũng không có thời gian rỗi để đi hỏi thăm. Vì thế nàng không chút do dự mở miệng, nói:” Tiểu Hồ Ly, ta biết ngươi có thể nói, nói đi, ngươi có nguyện ý cùng ta ký khế ước không?” Ngữ khí lúc này mang theo một chút lạnh lùng không còn lại chút nào trêu chọc như lúc nãy.

Thay đổi giống như những đám người kia!

Nghe xong những lời này, không những không sợ chút nào mà Thất Vĩ Lam Hồ còn trở nên càng hung tàn hơn. Đôi mắt như bảo thạch màu lam lúc này tràn đầy huyết sắc, thoạt nhìn càng xinh đẹp mĩ hoặc. Miệng khẽ nhếch lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra những tiếng gầm nhẹ. Thất lam vĩ trước đó vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, lúc này lại hơi dựng lên.

Chích hồ ly này nổi lên sát ý!

Vốn là thời điểm mới nhìn thấy Nguyệt Vũ, Thất Vĩ Lam Hồ cảm thấy thiếu niên này cũng không tệ lắm, nhưng không nghĩ tới là hắn nhìn lầm. Nguyên lai là hắn cùng với những tên đã thương tổn mình cũng không khác gì nhau, đều mơ ước có được hắn, một chích siêu thần thú làm của riêng.

Thật ra Thất Vĩ Lam Hồ đã hiểu lầm. Nguyệt Vũ coi trọng hắn không phải ở thực lực mà là ở bề ngoài, nói khó nghe một chút đó là coi trọng “sắc đẹp” của hắn.

“Nhân loại, ngươi không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, nhân loại vô sỉ đều tham lam như vậy, mơ tưởng muốn ta phục tùng, cho dù ta dùng hết toàn lực cũng không bao giờ để ngươi thực hiện được.” Đột nhiên chích hồ ly mở miệng nói chuyện. Nghe thanh âm tựa như một thiếu niên, rất uyển chuyển êm tai, nhưng tựa hồ có thêm sự lo lắng, phẫn nộ cùng chút run run.

“Nga, ngươi xác định? Chỉ bằng bộ dáng hiện tại của ngươi?” Nguyệt Vũ khinh thường nhìn thoáng qua vết thương của Thất Vĩ Lam Hồ, thản nhiên chọn mi nói.

“Hừ, cho dù ta bị thương thì như thế nào? Đối phó với ngươi, một nhân loại nho nhỏ ngay cả thực lực đều không có thì vẫn còn dư dả!”

Mỗ hồ ly nhìn không thấu thực lực của Nguyệt Vũ, vì vậy thật tự nhiên cho rằng Nguyệt Vũ là loại phế vật chỉ giỏi nói lời, về phần hai thú thú ở trên vai, lúc này đang ở màu sắc tự vệ bởi vậy, thất vỹ lam hồ không cảm thụ được dao động năng lượng của chúng, nên cho rằng chúng chỉ là chích thú sủng mà thôi.

Nghe xong những lời này Nguyệt Vũ cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. Nhưng hai thú vừa nghe xong đã không thể chấp nhận được, vì thế ttrừng mắt khinh thường nhìn Thất Vĩ Lam Hồ một cái trong lòng thầm oán: Nếu chủ nhân của chúng là phế vật, thì tất cả con người, tất cả huyền thú trên Nguyệt Hoa đại lục này đều là phế vật!

“Vậy ngươi nói xem phải như thế nào thì ngươi mới thần phục ta?” Nguyệt Vũ không muốn đối phương không cam tâm tình nguyện ký khế ước với mình. Như vậy thì thật không có ý tứ.

“Trừ phi ngươi đánh bại ta!” Thất vỹ lam hồ vẻ mặt chân thành nói. Kỳ thật trong lòng hắn tin tưởng chắc chắn rằng Nguyệt Vũ không thể đánh lại hắn,

Lão tử đúng là đang chờ những lời này của ngươi!

Trên mặt Nguyệt Vũ không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại đang hát vang. Lại là một hài tử đơn thuần như tờ giấy trắng... Cùng nàng đánh nhau, đây không phải là tự sát sao?

Nhất chích siêu thần thú bị thương, cũng là huyền thú hệ thủy, hỏa- thủy tương khắc, đây không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Mà vừa nhắc đến hỏa, Nguyệt Vũ cũng có một buồn bực nho nhỏ. Lúc trước thì không phát hiện giờ thì đã nhận ra. Vì sao hỏa của nàng có màu đỏ mà hỏa của Triệt lại có bảy màu? Chuyện này cũng quá là kỳ thị đi. Vì sao bảy màu mà mình chỉ được chiếm có một loại? Quên đi, đợi cho Triệt khôi phục rồi hỏi hắn vậy...

“Thật không? Ta làm sao có thể tin tưởng lời nói của ngươi đây? Vạn nhất ngươi đánh thua chạy mất ta làm sao bây giờ?” Nguyệt Vũ ra vẻ sáng tỏ “ta không tin ngươi”. Như vậy càng làm cho mỗ hồ ly cảm thấy bản thân mình bị khách sáo, bị một nhân loại hắn rất xem thường khách sáo, quan trọng nhất là một kẻ thực lực không bằng chính mình khách sáo!

Vì vậy, nhất chích siêu thần thú thất vỹ hồ ly mặc kệ, có chút tức giận phản bác:” Ngươi nghĩ rằng ta và loài người các ngươi giống nhau sao? Chỉ biết vong ân phụ nghĩ ti bỉ, vô sỉ? Ta nói được là làm được!”

Nghe xong Nguyệt Vũ cũng không nói gì nữa, sở dĩ nàng nói như vậy bởi vì không thích tính cách của mỗ hồ ly thôi, thật không ngờ tính tình của hắn đúng thật là không tốt...

Trầm mặc chốc lát, trong lòng mỗ hồ ly có chút không kiên nhẫn. Hắn bây giờ còn có vết thương trên người nên phải nhanh chóng trở về để chữa thương, nếu không vạn nhất những người đó lại đuổi theo hắn, thì có lẽ hắn cũng chạy không thoát! Nghĩ đến đây mỗ hồ ly liền chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, giải quyết Nguyệt Vũ kẻ đang bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh trước mặt này.

Ngay tai thời điểm thất vỹ hồ chuẩn bị động thủ thì cách đó không xa có một tiếng la vang lên....