Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 6 - Chương 5: Chiến Vô Cực cũng có thể soái như vậy!




Thanh âm cương nghị, trước sau như một. Nhưng tựa như có cái gì đó khác biệt.

Theo thanh âm vang lên, mọi người vốn đang lắc lắc đầu thất vọng cùng khinh bỉ, nhất thời tinh quang lưu chuyển. Lập tức biến thành chờ mong.

Chỉ thấy Chiến Vô Cực bị Chiến Hạo đánh một quyền lúc nãy, tuy rằng vẫn là một thân chật vật, nhưng thân hình cường tráng quỳ rạp trên mặt đất kia lại vô cùng mạnh mẽ chậm rãi đứng lên.

Khuôn mặt nhiễm huyết, một thân lam lũ, bộ dáng chật vật như vậy, thật sự là buồn cười đến cực điểm. Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Chiến Vô Cực không khỏi có chút kinh ngạc.

Không vì cái gì khác, mà là bởi vì lúc này trên người Chiến Vô Cực tản mát ra một loại tự tin ngạo nghễ khác thường, một loại hiên ngang oai hùng khó có thể nói lên lời. Không thể nghi ngờ, Chiến Vô Cực trước kia tuy rằng không chịu khuất phục, không chịu thua kém, nhưng tự ti đã bị tổn thương, lúc này lại có thêm bản chất khác biệt! Chiến Vô Cực hiện tại, không thể nói là tao nhã vạn phần nhưng cũng là khí thế ngạo nhân.

Bị khí thế của Chiến Vô Cực làm hoảng loạn, Chiến Hạo chỉ cảm thấy Chiến Vô Cực trước mắt làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác cách biệt khó có thể với tới. Chiến Vô Cực càng phong thái hơn người, hắn lại càng trông nhỏ bé hèn mọn! Chênh lệch như vậy, làm cho lòng hắn âm thầm sinh ra hận ý.

"Chiến Vô Cực, thế nào, ngươi còn muốn đấu với ta? Vừa rồi chỉ một chiêu ta đã đánh bay ngươi!" Chiến Hạo nghĩ Chiến Vô Cực trước mắt bất quá chỉ là cố cường chống đỡ mà thôi. Nói không hay chính là giãy dụa! Cười lạnh một tiếng, Chiến Hạo tiếp tục châm chọc nói:" A, Chiến Vô Cực a, trước kia như thế nào lại không phát hiện ngươi kinh chiến như vậy? Bị ăn đánh còn không có chuyện gì. Quả nhiên, thân thể phúc đức, tùy tiện nếm đòn!"

Chiến Hạo nói không dứt lời, rất muốn nhìn thấy phẫn nộ trên mặt Chiến Vô Cực. Bởi hắn càng phẫn nộ, hắn lại càng có cảm giác thành tựu. Nhưng, sự thật để Chiến Hạo thất vọng rồi! Mặc cho hắn nhìn thế nào, Chiến Vô Cực vẫn như cũ một bộ dáng lạnh lùng lãnh khốc. Mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, không biết suy nghĩ cái gì!

Chiến Vô Cực không phẫn nộ, ngược lại là thực bình tĩnh, nhưng phần đông nhân sĩ vây xem ở đây lại nhịn không được nhíu nhíu mi. Chiến Hạo này, ỷ vào bản thân là thiếu gia Chiến gia tiếng tăm lừng lẫy, luôn không coi ai ra gì, khi dễ kẻ yếu, ỷ thế hiếp người! Bọn họ bình thường đối với Chiến Hạo đã không có hảo ý, nay nghe được hắn nói như vậy, tuy rằng ngoài miệng không dám phản bác, nhưng trong lòng lại âm thầm mắng to tên không có tố chất!

Ngươi nha, thiếu gia Chiến gia cái khỉ! Ta nhổ vào! Đồ lưu manh không có tố chất!

"Sao vậy? Chiến Vô Cực, ngươi là bị dọa choáng váng, hay là sợ hãi đây? Nếu ngươi sợ, ta..."

Chiến Hạo nhìn chằm chằm Chiến Vô Cực hồi lâu vẫn không thấy hắn có chút biến hóa nào, lập tức trong lòng cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn. Thoáng suy tư một chút, Chiến Hạo lại khinh thường hừ lạnh nói. Nhưng là, còn chưa chờ Chiến Hạo nói xong, thân thể cao lớn của Chiến Vô Cực liền phi thân mà đến.

Chiến Vô Cực vốn so với Chiến Hạo đã cường tráng uy mãnh hơn, nay lại thêm ưu thế công kích, làm cho Chiến Hạo chỉ cảm thấy Chiến Vô Cực như một ngọn đè ép mà tới.

Tốc độ Chiến Vô Cực rất nhanh, nhanh đến mức làm cho chiến Hạo không kịp phản ứng.

Mắt thấy thân ảnh dần dần phóng đại trước mắt, Chiến Hạo sau nháy mắt hỗn độn lập tức trở lại thanh tỉnh. Thực lực tam giai ma pháp sư lúc này phát huy tới cực đỉnh, như vậy mới miễn cưỡng tránh thoát công kích của Chiến Vô Cực!

Chiến Hạo nghiêng người, Chiến Vô Cực nắm tay thành quyền xẹt qua bên tai Chiến Hạo. Quyền phong gào thét bên tai Chiến Hạo mà qua, làm cho Chiến Hạo trong lòng đột nhiên trầm xuống. Hắn như nhìn thấy, sau một quyền này, có cái gì đó thay đổi....

Công kích Chiến Vô Cực không thành công, nhưng cũng không chút nào làm cho Chiến Vô Cực ảo não hay không cam lòng. Sau khi công kích xong, Chiến Vô Cực liền dừng lại thân thể, nháy mắt ngưng lại. Thản nhiên đứng đó, vẻ mặt thâm trầm.

Tê ~

Thấy tình hình như vậy, mọi người đều nhịn không được, hút một ngụm khí lạnh. Không phải bởi vì thân thủ chiến Vô Cực có bao nhiêu soái khí, càng không phải vì kết cục Chiến Hạo có bao nhiêu bi thảm. Mà là bởi vì Chiến Vô Cực thay đổi, thật sự là làm cho bọn họ không kịp phản ứng!

Một quyền vừa rồi, làm sao có thể là một tên phế vật không thể tu luyện ma huyễn lực đánh ra? Một quyền kia, tuy rằng phần đông người ở đây đều là tu ma nhất giai, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được, một quyền kia thực lực tuyệt đối trên tam giai!

Kinh tủng! Chiến Vô Cực này khi nào thì có thực lực bưu hãn như vậy? Trước kia, thời điểm Chiến Vô Cực bị Chiến Hạo khi dễ, chẳng phải đều ngoan ngoãn làm một tên chịu bị đánh sao? Chẳng lẽ Chiến Vô Cực đây là muốn xoay thân chuyển mình?

Mà Chiến Hạo, lại miễn cưỡng chật vật tránh thoát một quyền của Chiến Vô Cực, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Một quyền vừa rồi của Chiến Vô Cực, thế nhưng lại mạnh mẽ như vậy! Sượt qua tai trong nháy mắt, hắn thế nhưng cảm nhận được một loại vô lực trước nay chưa từng có! Người khác không biết, hắn lại rõ ràng thấy được Chiến Vô Cực thình lình xuất ra thực lực cường đại!

Bất quá chỉ là một cái đối mặt, tâm tình Chiến Hạo đã thay đổi thật lớn. Một quyền của Chiến Vô Cực, không hề nghi ngờ như một viên cự thạch đập xuống tâm can Chiến Hạo, làm cho lòng hắn sinh ra vô vàn gợn sóng. Chính những gợn sóng đó, đã làm cho Chiến Hạo tâm phiền ý loạn.

"Chiến Vô Cực, ngươi muốn chết!" Chiến Hạo muốn thoát khỏi cảm giác vô lực, phiền loạn như vậy. Vì thế sau khi ổn định thân hình, liền thúc dục ma huyễn lực hình thành nguyên tố lực.

Ma huyễn lực sau khi thúc dục, hỏa hệ nguyên tố lập tức tràn đầy quanh thân Chiến Hạo. Từng chút từng chút một nguyên tố lực dần dần hình thành một nguyên tố lốc xoáy thật lớn. Thẳng đến cuối cùng, hỏa hệ nguyên tố liền hình thành một đoàn hỏa diễm.

"Hỏa cầu thuật, phá!" Quát lớn một tiếng, thân hình Chiến Hạo liền tiến về phía trước, đem hỏa diễm quanh thân hóa thành nhiều hỏa cầu nhỏ hướng về Chiến Hạo công kích mà đi.

Hỏa cầu thuật chính là kỹ năng ma huyễn sơ cấp nhất của người tu ma. Kỹ năng này, chỉ cần đạt đến nhị giai ma pháp sư đều có thể kích phát được. Trên cơ bản chính là một chiêu số của hỏa hệ ma pháp sư mới nhập môn!

Vô số tiểu cầu hỏa diễm, tản ra hơi ấm cực nóng, đem nhiệt độ không khí tăng lên đáng kể. Bất quá, nhiệt độ như vậy tuy rằng nóng hơn so với hỏa diễm bình thường, nhưng đối với Nguyệt Vũ có được linh hồn lực thất thải Phần Thiên hoả mà nói, quả thực chính là không đủ xem!

"Mau nhìn, đây là lần đầu tiên Chiến Hạo thiếu gia sử dụng kỹ năng ma huyễn đối phó với Chiến Hạo a!" Một người kinh hô ra tiếng.

"Đúng vậy, Chiến Hạo thiếu gia thế nhưng bị buộc phải sử xuất kỹ năng ma huyễn! Lúc này Chiến Hạo thiếu gia hẳn là bị chọc tức!"

"Chiến Vô Cực lúc này không biết còn có thể bình yên vô sự được không. Ta xem khẳng định là ước tính không lớn a!"

"......"

Mọi người thấy chiến Hạo đột nhiên sử dụng kỹ năng ma huyễn, một đám đều cảm thấy có chút kinh ngạc. Dù sao từ trước tới nay Chiến Hạo khi dễ Chiến Vô Cực đến ma huyễn lực đều khinh dùng. Thế nhưng chỉ một quyền đấm kia mà sử xuất kỹ năng. Nếu Chiến Hạo làm vậy, đối với Chiến Vô Cực "phế vật" này mà nói, tuyệt đối là một kích trí mạng.

Vì thế, mọi người vây xem, một đám thân dài quá cổ, hoặc là muốn xem kết cục bi thảm của Chiến Vô Cực, hoặc là muốn xem Chiến Vô Cực xoay chuyển càn không như thế nào...

Nhìn hỏa diễm cầu của Chiến Hạo, lại nghe được thảo luận của mọi người, Nguyệt Vũ hơi hơi nhướng mày. Về phương diện ma pháp, nàng cũng không biết được nhiều. Liền tỷ như hỏa diễm ma pháp của Chiến Hạo kích phát ra hỏa diễm cầu, là thông qua ngưng tụ hỏa hệ nguyên tố xung quanh mà đạt tới. Nhưng, là một người tu ma, Nguyệt Vũ cho tới bây giờ cũng không có kinh nghiệm. Lúc trước sử dụng Phần Thiên hỏa, nàng đều là thông qua triệu hồi bản mạng hỏa diễm của Triệt mà thực hiện. Hôm nay nhìn đến Chiến Hạo ngưng tụ nguyên tố, thế nhưng lại làm cho Nguyệt Vũ có một loại xúc động muốn thử. Xem ra, con đường tu ma của nàng lại dài thêm rất nhiều a!

Hỏa diễm cầu của Chiến Hạo, thế nhưng quả thật biến ảo nghìn nghìn vạn vạn, như hỏa vũ (mưa hoả cầu)hướng về Chiến Vô Cực nghênh diện mà đi.

"Băng thuật, băng thuẫn!" Mắt thấy hỏa diễm sắp cắn nuốt Chiến Vô Cực, lúc này, thanh âm trong trẻo của Chiến Vô Cực chậm rãi vang lên.

Dứt lời, trước người Chiến Vô Cực, một bức tường băng dày trong suốt sáng ngời rõ ràng ngăn cách hỏa diễm với thân thể Chiến Vô Cực.

Hỏa diễm dần dần biến mất, nhưng tường băng của Chiến Vô Cực vẫn như cũ bưu hãn đứng ở nơi đó. Bóng loáng sáng rọi, tựa như đang cười nhạo Chiến Hạo ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình!

Biến cố như vậy, không hề nghi ngờ làm cho người vây xem kinh tủng há to miệng lắp bắp như bị mắc nghẹn.

Con mẹ nó, Chiến Vô Cực có thể tu luyện ma huyễn lực! Không chỉ có thể tu luyện ma huyễn lực, thế nhưng còn có thể sử dụng kỹ năng ma huyễn! Hơn nữa, còn là kỹ năng ma huyễn ngưu xoa loè loè như vậy! Một bức tường băng đã đem một chiêu hỏa diễm thuật kia của Chiến Hạo dập nát đến thi cốt vô tồn a?

Sắc mặt Chiến Hạo, tự nhiên không cần phải nói, quả thực chính là so với bảng pha màu còn biến ảo vô thường hơn!

Đừng nói là Chiến Hạo cùng mấy người qua đường, ngay cả Chiến Vô Cực trong lòng cũng hoảng sợ vạn phần!

Lúc nãy hắn tự tin như vậy là bởi vì đột nhiên cảm thấy trong thân thể mạc danh kì diệu tràn tới một trận lực lượng. Lực lượng kia vô cùng mãnh liệt, đồng thời cũng làm cho thân thể hắn một trận sảng khoái không rõ, cũng chính sảng khoái này làm cho hắn muốn phát tiết!

Kỹ năng ma huyễn tường băng vừa rồi cũng là sự bảo hộ theo bản năng của hắn, nhưng không nghĩ tới chỉ như vậy thế nhưng lại là kỹ năng ma huyễn! Trời ạ, ai tới nói cho hắn, từ lúc nào hắn đã dùng được kỹ năng ma huyễn? Hắn không phải không thể tu luyện ma huyễn sao? cho dù thân thể đột nhiên thông suốt, cũng không thể lập tức liền có thể sử xuất kỹ năng ma huyễn, thậm chí là đả bại Chiến Hạo đi?

Chiến Vô Cực lần đầu tiên cảm thấy kinh tủng như vậy. Nhưng kinh tủng không được bao lâu, ánh mắt Chiến Vô Cực đã chuyển tới hồng y thiếu niên ngang nhiên mà đứng một bên kia.

Chỉ thấy hồng y thiếu niên, dáng người thon dài, tư thái tuỳ ý. Khuôn mặt vĩnh viễn đều lộ một cỗ vân đạm phong khinh, ngạo nghễ thiên hạ, lại có một loại tiêu sái bừa bãi không kiềm chế được. Chỉ cần đứng ở nơi đó, khí khái thanh lưu, côi tư diễm dật. Ánh chiều tà chiếu rọi trên thân thể của hắn, thế nhưng tựa như thần quang thánh khiết, càng làm tăng thêm sự cao quý tao nhã, di thế độc lập.

Thiếu niên như vậy, chỉ một cái giơ tay nhấc chân tự nhiên là ngàn vạn phong nghi, làm cho tâm can người ta sinh ra một loại khó có thể vượt qua sự chênh lệch.

Chiến Vô Cực nhìn Nguyệt Vũ, trong mắt xẹt qua một chút quang mang cực nóng. Thông minh như hắn, làm sao sẽ không biết nguyên nhân hắn thình lình xảy ra biến hoá? Ngoại trừ vị thiếu niên tuỳ ý này, còn ai ở đây có thực lực như vậy? Nhưng là, không thể không nói, vị thiếu niên này thật sự là làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ. Thế nhưng chỉ ngắn ngủi trong giây lát, đã làm cho hắn từ biến vật biến thành cường đại!

Hắn rốt cuộc là ai?

"Chiến Vô Cực, ngươi chừng nào thì có thể sử dụng kỹ năng ma huyễn? Ha ha, ta đã biết, nhất định là người khác ra tay trợ giúp ngươi, đúng hay không?" Chiến Hạo rốt cuộc chịu không nổi thất bại như vậy, trong lòng an ủi nhất định là có người ra tay tương trợ hắn. Bằng không, dựa vào Chiến Vô Cực phế vật kia, làm sao có thể sử xuất kỹ năng ma huyễn hệ băng cường hãn như vậy?

Chiến Hạo rống xong, liền đem tầm mắt chuyển hướng Nguyệt Vũ, ý tứ không cần nói cũng biết.

Động tác của Chiến Hạo khiến cho Chiến Vô Cực giận dữ trong lòng. Hắn không cho phép có người bất kính với thiếu niên kia, tuyệt không!

Sắc mặt trầm xuống, hai tròng mắt Chiến Vô Cực giống như có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt.

"Chiến Hạo, ngươi câm miệng cho ta!" Một tiếng rít gào trầm thấp, thân hình Chiến Vô Cực đột nhiên vừa động, như gió hướng về Chiến Hạo công kích mà qua.

Vốn đang đánh giá Nguyệt Vũ, Chiến Hạo nghe vậy thân thể cứng đờ, muốn phản ứng, nhưng phát hiện đã không còn kịp rồi!

"Đây là sự trả giá cho lời nói lung tung của ngươi! Ngươi không phải hoài nghi năng lực của ta sao? Ta liền cho ngươi xem, rốt cuộc là có phải có người trợ giúp ta hay không!" Chiến Vô Cực cảm thấy phẫn nộ lúc này so với trước kia nhiều hơn bao giờ hết. Bàn tay to cường tráng, gắt gao nắm thành quyền, không chút lưu tình đánh thẳng vào khuôn mặt Chiến Hạo.

Ba ~

Một thanh âm trầm đục vang lên, Chiến Hạo đột nhiên bị quăng ra, lập tức thân thể như diều đứt dây, nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Tựa như còn chưa hết giận, thân thể Chiến Vô Cực lại như săn báo xông đến. Cầm trụ thân thể Chiến Hạo còn chưa ngã xuống, lại một quyền đấm lên!

Một quyền lại một quyền, Chiến Hạo bi thúc, mỗi lần liền ngay cả bị ném cũng là một hi vọng xa vời. Mỗi lần đều bị đánh tới giữa không trung, lúc sắp rơi xuống, lại bị một quyền đánh bay lên...

Nhìn hai người, tình thế lúc này tuyệt đối nghiêng về một phía khai ngược, mọi người cả đám trợn mắt há hốc mồm, kinh tủng đến cực điểm. Nếu nói lúc trước Chiến Vô Cực chỉ một chiêu kỹ năng ma huyễn băng thuật kia làm cho bọn họ hoảng hai mắt, như vậy giờ khắc này Chiến Vô Cực dũng mãnh thiện chiến, mạnh mẽ cương nghị quả thực chính là làm cho bọn họ khiếp sợ tột đỉnh!

Con mẹ nó, nguyên lai Chiến Vô Cực cũng có thể soái như vậy! Lúc trước bọn họ như thế nào không phát hiện ra?

Vài tên chân chó đi theo Chiến Hạo, nhìn thấy bộ dáng Chiến Vô Cực nổi điên vô cùng uy mãnh kia, một đám như bị trật chân, đau thắt lưng. Đừng nói là giúp Chiến Hạo, bọn họ hiện tại động cũng không dám động một chút. Sợ động một cái là sẽ trở thành mục tiêu công kích kế tiếp của Chiến Vô Cực! Chết tiệt, bọn họ cũng không muốn bi thúc bị một quyền lại một quyền đánh lên người mà không thể đánh trả như vậy...