Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 6 - Chương 7: Thực lực ngũ giai bưu hãn!




"Chiến Vô Cực, tên nghiệp chướng này, còn không mau dừng tay!" Thanh âm to rõ mang theo nhè nhẹ uy áp cùng lửa giận khó có thể bỏ qua.

Đại môn vốn đang nhắm chặt, bỗng ầm ầm mở ra, bên trong vài đạo thân ảnh nuối đuôi nhau phi thân mà ra.

Cầm đầu là một vị lão giả lớn tuổi , khuôn mặt thương lão, sợi tóc bạc trắng, một thân trường bào trắng tuyết tinh xảo. Vừa nhìn liền biết lão giả này ở Chiến gia chắc chắn địa vị không bình thường.

Hai bên lão giả, đồng dạng cũng là hai vị lão giả uy nghiêm mà đứng. Chẳng qua hai vị này so với vị lão giả ở giữa, khí thế yếu kém hơn một ít. Phía sau ba người, vài vị trung niên nam tử gắt gao đi theo.

Mấy người rào rạt mà tới, khuôn mặt mang theo uất giận. Vừa thấy liền biết là lai giả bất thiện!

*(người tới không có ý tốt)

Ba vị lão giả từ đại môn đi ra, tầm mắt đầu tiên liền rơi xuống hai người quét qua một vòng. Thời điểm mấy người nhìn đến Nguyệt Vũ, đều không hẹn mà cùng nhíu mi, trong lòng kinh ngạc. Sống tại thành Lạc Y Mã nhiều năm, bọn họ dám khẳng định chưa từng thấy qua thiếu niên này!

Chỉ thấy thiếu niên mặt mày tuấn tú, khí chất ngạo nhân, vừa thấy liền biết không phải người bình thường. Nhưng mấy người sống tại tiểu thành tồi tàn Lạc Y Mã này nhiều năm, khả năng quan sát, đánh giá năng lực cũng liền yếu đi. Nói trắng ra chính là có mắt như mù.

Tùy ý nhìn Nguyệt Vũ vài lần, trong mắt lộ rõ cao ngạo. Lập tức, mấy người đã đem tầm mắt dời chuyển đến Chiến Vô Cực bên cạnh.

"Chiến Vô Cực, tên nghiệp chướng ngươi còn dám trở về! Quả nhiên là đáng chết!" Vị lão giả trung gian nhìn thấy Chiến Vô Cực. Tựa hồ phát hiện hắn có chút gì đó khác thường. Ý thức được điểm này, trong lòng hung hăng khinh thường bản thân một phen. Chiến Vô Cực chính là Chiến Vô Cực, phế vật chính là phế vật, làm sao có thể thay đổi được? Nếu có thể, thì chính là từ phế vật biến thành đại phế vật!

Dứt lời, lão giả thân hình chớp động, một cái tát hướng về phía mặt Chiến Vô Cực! Chiến Vô Cực tuy rằng đã giải trừ được phong ấn, nhưng thực lực vẫn chỉ là cao nguyệt tam giai. Mà vị lão giả này lại chính là gia chủ Chiến gia tại thành Lạc Y Mã, Chiến Hiển. Gia chủ Chiến gia, thực lực đương nhiên sẽ không thể yếu nhược! Cho nên một cái tát này, Chiến Vô Cực tuyệt đối không có đường sống!

Mắt thấy cái tát sẽ đánh lên mặt Chiến Vô Cực. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được chưởng phong mãnh liệt kia. Không hề nghi ngờ, nếu cái tát này đánh lên mặt hắn, hắn nhất định không chết cũng tàn!

Chiến Hiển ra tay như sấm đánh, khóe miệng mang theo một chút ý cười âm ngoan. Nhìn thấy Chiến Vô Cực vô lực phản kháng, vẻ mặt Chiến Hiển hiện lên khinh thường.

Gần, càng gần, ngay tại thời điểm Chiến Hiển nghĩ đến bản thân nhất định sẽ thành công, đột nhiên một đạo lực lượng cực kì cường hãn từ bên cạnh truyền đến. Khiến cho chưởng phong của hắn đột nhiên mất đi phương hướng, hung hăng đánh lên bức tường cách đó không xa. Chỉ một thoáng, bức tường đá dày kia đột nhiên vỡ vụn!

Chỉ một chưởng phong đã có thể đánh nát một bức tường dày, nếu cái tát này đánh lên Chiến Vô Cực, khuôn mặt phỏng chừng khó có thể hồi phục! Không chỉ có như thế, nếu trúng tuyệt đối sẽ phải nằm giường mấy tháng! Nhìn bộ dáng Chiến Hiển như ngựa quen đường cũ kia, chỉ sợ là Chiến Vô Cực trước kia bị người đánh không phải ít. Như vậy, mười mấy năm qua Chiến Vô Cực này đã lĩnh bao nhiêu thống khổ không chịu nổi?

Nguyệt Vũ đột nhiên cảm thấy, Chiến Vô Cực này so với Dạ Nguyệt Vũ đã chết kia thậm chí còn bi thảm hơn!
Chiến Hiển thất thủ một chiêu, bản thân khó có thể tin được. Thu hồi tay, ánh mắt Chiến Hiển hung hăng trừng trừng nhìn về phía Nguyệt Vũ.

"Ngươi là người nào? Cũng dám ở đây gây trở ngại lão phu giáo huấn nghiệp chướng bất hiếu này!" Chiến Hiển nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm mang theo sát ý không chút nào che dấu.

"Ta nói Chiến Vô Cực, người này là lão cha hay gia gia ngươi đây?" Nguyệt Vũ cũng không thèm nhìn Chiến Hiển, ngược lại là thản nhiên nhìn thoáng qua Chiến Vô Cực, mở miệng hỏi nói. Ngoài miệng là hỏi, nhưng trong lòng cũng tuyệt không tin lão bất tử này là phụ thân hay gia gia Chiến Vô Cực. Ý nói chính là, người này không xứng!.

Chiến Vô Cực tuy rằng không biết vì sao Nguyệt Vũ hỏi như vậy, bất quá trong mắt không chút nào che dấu khinh thường cùng thống hận không thể nói hết.

"Chủ nhân, người này cùng ta không chút quan hệ! Hắn muốn làm phụ thân hay gia gia của ta, đừng nói là đời này, cho dù kiếp sau cũng không thể! Hắn không xứng!" Dừng một chút, Chiến Vô Cực lại tiếp tục mở miệng nói:" Chủ nhân, kỳ thật ta cũng không phải sinh ra tại thành Lạc Y Mã này. Trước kia, ta đã từng sống tại Thần Ẩn thành, sau đó thời điểm năm tuổi thí nghiệm thiên phú, bị nhận định là không có thiên phú tu luyện ma huyễn, ta bị gia tộc lưu đày tới nơi này! Còn về mẫu thân cùng phụ thân ta, tuy rằng từ khi ra đời ta chưa từng gặp qua. Nhưng ta tin tưởng, phụ mẫu nhất định là người quang minh lỗi lạc, hiên ngang lẫm liệt!" Trên mặt Chiến Vô Cực thoáng hiện lên kiên định. Đúng vậy, hắn tin tưởng, tuy rằng không biết vì sao phụ mẫu từ khi hắn sinh ra đã mất tích, tuy rằng hắn chưa từng thấy họ. Nhưng hắn tin tưởng, phụ mẫu nhất định không làm hắn thất vọng! Tuyệt đối không phải là người Chiến Hiển có thể so sánh!

Nghe được Chiến Vô Cực nói như vậy, trong lòng Nguyệt Vũ sinh ra nhè nhẹ cảm khái. Tình trạng như vậy, thật ra lại có chút tương tự với nàng. Đều là từ khi còn bé đã mất phụ mẫu. Khoảng thời gian không có bọn họ, phải một mình cô độc giao tranh, không thể không nói, Chiến Vô Cực thật sự là một người đáng làm cho người ta tôn trọng.

Cùng là lưu lạc thiên nhai, gặp được cũng tựa như người từng quen biết!

Chiến Vô Cực, về sau chính là người nàng che chở!

Hai người đối thoại, trắng trợn khinh thị Chiến Hiển cùng đám cường giả theo sau.

"Chiến Vô Cực, ngươi nói cái gì? Làm phản!" Chiến Hiển giận dữ. Chiến Vô Cực này tựa như đã thay đổi thành một người khác, làm cho hắn càng nhìn càng chán ghét. Nếu không phải Chiến gia quy định không thể thương tổn tính mạng của tộc nhân, hắn đã sớm giết chết tên phế vật Chiến Vô Cực này!

"Phản? Ha ha, Chiến Hiển, ta sống ở thành Lạc Y Mã này đã hơn mười năm, ngươi có từng coi ta là người Chiến gia sao? Nếu nói phản, thì chính là ngươi!" Chiến Vô Cực hừ lạnh một tiếng. Mấy tên Chiến gia này, một đám đều vô cùng trơ trẽn. Nếu không phải mười mấy năm nay hắn không thể tu luyện ma huyễn lực, hắn đã sớm rời khỏi thành Lạc Y Mã đi vào Vạn Sơn Sơn Mạch!

Chiến gia, hơn mười năm này, hắn đã chịu đủ!

"Ngươi... Tên nghiệp chướng, ngươi muốn chết!" Chiến Hiển nghĩ Chiến Vô Cực tuyệt không dám phản bác, nhưng hắn lại không biết, Chiến Vô Cực lúc này đã không còn là Chiến Vô Cực như chuột chạy qua đường lúc trước.

Chiến Hiển hét lớn một tiếng, tức quá hóa giận công kích về phía Chiến Vô Cực.

"Người của ta, ai dám động!" Không đợi Chiến Hiển có động tác, một thanh âm trong trẻo nhè nhẹ chậm rãi truyền vào trong tai hắn.

Thanh âm thản nhiên, không lớn nhưng cũng đủ để linh hồn mỗi người bị giật thật mạnh. Thanh âm nhè nhẹ, giống như ngục thuỷ u minh, thanh bần tận xương.

Chiến Hiển dù là tu vi lục giai cũng nhịn không được chợt lạnh trong lòng, một loại hoảng sợ nồng đậm nảy lên trong lòng.

Kinh ngạc vạn phần quay đầu lại, đập vào mắt chính một chút thân ảnh lửa đỏ lóe sáng tinh quang. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn mỹ đến khó có thể nói lên lời. Nhưng chính thiếu niên như vậy, lúc này quanh thân lại nồng đậm xơ xác tiêu điều. Tựa như người trước mặt không phải là một thiếu niên mà là sát thần Tu La đến từ địa ngục!

Dù sao cũng là người sống mấy trăm năm, đặc biệt là ba vị lão giả đi đầu, sau khi bị khí thế của Nguyệt Vũ làm khiếp sợ một phen, dần dần khôi phục bình tĩnh. Trong lòng không ngừng ám chỉ bản thân: Chẳng qua chỉ là một thiếu niên thôi, dù tu vi có lợi hại thế nào cũng không thể hơn bọn họ...

Ngay tại mấy người yên lặng an ủi chính mình thời điểm, cách đó không xa chạy tới một cái kích động thanh âm. Trừ lần đó ra, mặt sau còn có mấy người hỗn độn tiếng bước chân...

Ngay tại thời điểm mấy người yên lặng tự an ủi chính mình, cách đó không xa vang lên thanh âm kích động, còn có tiếng bước chân hỗn độn của mấy người đang chạy...

"Không tốt , gia chủ, nhị thiếu gia bị thương nặng!"

"Gia chủ, gia chủ, nhị thiếu gia cùng với tôn tử mấy vị trưởng lão bị thương còn có người chết..."

"......"

Người tới một bên chạy, một bên đứt quãng hô.

Nghe thấy tiếng la, mấy người ở đây tu vi cũng không thấp, vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra. Đến khi mấy vị lão giả nghe được nhị thiếu gia cùng thiếu gia trưởng lão bị trọng thương cùng tử vong, thân thể chấn động, lắc mình một cái liền phi hướng về bên ngoài mà đi.

Rất nhanh đã tới. Nhìn kỹ mới thấy bộ dáng vài thanh niên trẻ tuổi đang được người hầu cõng trên lưng đi tới.

"Hạo nhi...." Chiến Hiển vừa đến liền thấy được Chiến Hạo, lập tức vọt lên xem xét. Hai vị lão giả còn lại cũng lần lượt xông đến đỡ mấy người được cõng trên lưng.

"Hạo nhi, mau nói cho gia gia, là ai làm! Gia gia nhất định giúp ngươi báo thù!" Chiến Hiển nhìn bộ dáng vô cùng thê thảm của Chiến Hạo, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Gia gia, là hắn, là Chiến Vô Cực cùng tiện nhân kia!" Chiến Hạo vừa quay đầu liền nhìn thấy Chiến Vô Cực cùng Nguyệt Vũ. Lập tức trong mắt hiện lên dày đặc sát ý cùng hận ý.

"Gia gia, ngươi phải giết bọn họ, nhất định phải giết chúng báo thù cho ta!" Chiến Hạo điên cuồng hét. Chiến Vô Cực, ngươi phế ta, ta nhất định cũng không cho ngươi thoải mái! Các ngươi đều phải chết, phải chết!

Chiến Hiển nhìn theo phương hướng Chiến Hạo chỉ liền thấy hai người Nguyệt Vũ. Hô hấp thật sâu, Chiến Hiển quát to: "Hai tên các ngươi thế nhưng dám thương tổn tôn tử của ta, ta nhất định khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu." Chiến Hiển rống xong, giao Chiến Hạo cho một người hầu, lập tức mang theo hai vị trưởng lão cũng đang giận sôi máu chậm rãi tiến về hướng Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ nhìn lướt qua mấy người điên cuồng giận dữ trước mắt, trong mắt một mảnh băng hàn. A, quả nhiên, tôn tử của mình là bảo vật, tôn tử người khác là rác rưởi, có thể tùy tiện giẫm đạp. Nếu hôm nay người bị phế là Chiến Vô Cực, mấy người này phỏng chừng đã sớm vui vẻ khoa chân múa tay đi? Cho nên a, chịu hậu quả là xứng đáng!

"Vô Cực, ngươi sợ sao? Phải biết rằng, chủ nhân của ngươi là một vị ngũ giai ma pháp sư a!" Nguyệt Vũ thoải mái quay đầu lại hỏi.

"Ta không sợ! Chỉ cần Chiến Vô Cực ta còn sống, nhất định sẽ dùng hết sức mình bảo hộ chủ nhân!" Hai mắt Chiến Vô Cực nhìn chằm chằm mấy người phía trước đang từng bước ép sát tới, ngoại trừ hơi hơi mím môi, một chút thần sắc sợ hãi đều không có. Trong đôi mắt màu rám nắng kia phiếm phiếm nồng đậm tinh quang sáng rọi. Từ bên cạnh nhìn xem, dám khẳng định so với tinh không còn chói lọi hơn.

Nguyệt Vũ đột nhiên nhẹ nhàng câu thần cười. Lạnh lùng như nàng, cảm động rất ít. Nhưng giờ này khắc này, nhìn đến hành động như vậy của Chiến Vô Cực, nghe được lời nói này của hắn, nói không cảm động là giả. Mấy người có thực lực nói ra, nàng còn không để vào mắt. Nhưng thời điểm ngươi gặp nguy hiểm, có một người nghĩa vô phản cố, thậm chí là không chút lý do nguyện ý đứng ra dùng hết thảy bảo hộ ngươi, ai sẽ không cảm động?

Cảm động như vậy, làm cho nàng không kìm được nhớ tới Dạ thành kia sơ ngộ Quân Dạ Hi, Vô Tận Phiêu Miểu gặp Hoa Ngục Thánh, bên trong bí cảnh Lam Nhược Thiên cưỡi Bạch Hổ lao tới, Ẩn Nguyệt tháp Hoa Phong Khải, còn có Lossa đế đô luôn chờ nàng Bạch Thiên Tuyệt... Những người này đều đã khắc sâu vào trong đầu nàng, tựa như người của nàng vậy. Mà Chiến Vô Cực, lại như vậy nguyện ý bảo hộ nàng. Cho nên, về sau Chiến Vô Cực cũng chính là người nàng phải bảo hộ!

"Đến, Vô Cực, đứng bên cạnh ta, cho ngươi nhìn xem bản sự của chủ nhân ngươi!" Nguyệt Vũ tà tà cười, phất phất tay, ý bảo Chiến Vô Cực đứng sang bên cạnh.

Chiến Vô Cực vốn đang gắt gao nhìn chằm chằm mấy lão gia hỏa đang tiến tới, bị Nguyệt Vũ phân phó như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.

"Nhưng là chủ nhân..." Chiến Vô Cực muốn nói cái gì đó, nhưng không đợi hắn nói ra, Nguyệt Vũ liền mở miệng ngắt lời:"Bất kể cái gì! Thực lực ngũ giai của ta không đủ đánh lại mấy lão bất tử kia sao?" Nguyệt Vũ hơi hơi nhướng mày, cười hỏi.

Bị Nguyệt Vũ nói trúng điểm lo lắng trong lòng, Chiến Vô Cực kinh ngạc nhìn nàng.

"Yên tâm đi, mấy lão bất tử này, chủ nhân ngươi còn không để vào trong mắt!" Lời nói kiêu ngạo đến cực điểm nhưng từ trong miệng Nguyệt Vũ nói ra lại vô cùng thoải mái, tùy ý. Tựa như mấy người trước mặt căn bản không phải cao thủ mà chỉ là một vài tên a miêu a cẩu.

Nghe được Nguyệt Vũ nói như vậy, Chiến Vô Cực ánh mắt chợt lóe. Đột nhiên cảm thấy chủ nhân tựa như cường hãn tột đỉnh. Bộ dáng vân đạm phong khinh như thế, luôn làm cho hắn tự nhiên sinh ra một loại tín nhiệm.

Bên này Chiến Vô Cực là tín nhiệm. Nhưng bên kia, Chiến Hiển cùng mấy vị trưởng lão lại là tức giận cắn chặt răng. Quả nhiên là đáng giận đến cực điểm, tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, thế nhưng dám xem thường bọn họ!

"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Một vị lão giả bên cạnh Chiến Hiển đột nhiên âm trầm mở miệng nói.

"Nga? Muốn chết? Các ngươi xác định có bản sự này? Nhưng mà, ta vì sao có chút không tin a?" Nguyệt Vũ thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt lơ đễnh.

"Hừ, một tên ngũ giai ma pháp sư nho nhỏ cũng dám ở trước mặt chúng ta diễu võ giương oai, quả nhiên là chán sống!" Một vị lão giả khác bên cạnh Chiến Hiển khinh thường hừ lạnh nói.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ vẫn như cũ một bộ dáng bình tĩnh. Tựa như đối với thực lực ngũ giai của mình tuyệt không để ý. Kỳ thật, lúc nãy là nàng cố ý phóng xuất thực lực ngũ giai. Nàng tu ma, thực lực ở ngũ giai cao nhất, như giả bao hoán*. Vậy thì sao?

(*) Như giả bao hoán: Nếu giả cho đổi lại. ý chỉ sự thật.

Kỳ thật cũng khó trách mấy lão bất tử kia kiêu ngạo như vậy. Phía trước đặc biệt là ba lão giả, mỗi người đều là thực lực lục giai trở lên. Phía sau lại là một đám người thực lực tam giai. Chênh lệch hai phương, nhược nhục cường thực (yếu làm mồi cho kẻ mạnh) liền vô cùng rõ ràng!

"Mấy tên lục giai nho nhỏ ngu xuẩn cũng dám ở đây ồn ào, ta xem các ngươi hẳn là không kiên nhẫn sống đi?" Nguyệt Vũ hướng đối phương khinh bỉ, nhìn như không nhìn. Hơi hơi nhướng mày, tà tà cười nói.
Dát...

Tư thái kiêu ngạo như vậy khiến cho một đám thiếu niên đứng phía sau mấy vị lão giả nhịn không được co rút khóe miệng. Ngay cả Chiến Vô Cực cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Mấy... Mấy tên... lục giai... nho nhỏ.. ngu xuẩn? Lục giai cường giả là nho nhỏ, còn là kẻ ngu xuẩn? Con mẹ nó, tiểu huynh đệ, ngươi có thể đừng kiêu ngạo như vậy có được không? Lục giai là nho nhỏ ngu xuẩn, vậy tam giai bọn họ là cái gì bây giờ?

Chiến Vô Cực chớp chớp tinh mâu, trong mắt dấy lên dày đặc ngưỡng mộ. Chủ nhân hắn, thật sự là rất soái!

Bên kia mấy người Chiến Hiển tức muốn hộc máu. Bản thân mỗi người bọn họ đều là cường giả lục giai cao nguyệt, thế nhưng trong mắt tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh kia lại là mấy kẻ ngu xuẩn nho nhỏ?! Thật sự là không thể tha thứ, tuyệt đối không thể!

"Súc sinh, chịu chết đi!" Một vị lão giả bên cạnh Chiến Hiển đột nhiên hét lớn một tiếng quát, thân hình vừa động liền hướng về Nguyệt Vũ đánh ra chưởng phong. Một chưởng này, thuần túy chỉ là ma huyễn lực, không có nguyên tố lực. Trong mắt hắn, một tên ngũ giai nho nhỏ căn bản không xứng để hắn sử dụng nguyên tố lực.

Nguyệt Vũ nhìn lướt qua lão giả phi thân mà đến, trên mặt không chút sợ hãi hay khẩn trương. Vẫn như cũ một bộ dáng lạnh nhạt.

Kỳ thật, một tên tu ma giả lục giai sơ nguyệt, cho dù nàng không sử dụng linh hồn lực, bằng vào ma huyễn lực cường đại hiện tại của nàng cũng có thể đả bại lão gia hỏa này!

Lão giả tốc độ rất nhanh, như thể trong một tức đã đến trước người Nguyệt Vũ. Giơ một bàn tay lên, bên trong ẩn chứa một loại ma huyễn lực lục giai hùng hậu cường hãn.

Chưởng phong sắc bén, uy vũ sinh phong, trên hư không phát ra tiếng vang phá không. Nguyệt Vũ không chút nghi ngờ, nếu bị chưởng phong này đánh phải, thực lực ngũ giai bình thường tuyệt đối chịu trọng thương! A, không thể tưởng được lão bất tử này lại ngoan độc như vậy. Nếu đã vậy, nàng không dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để đáp lại chẳng phải sẽ là rất thất lễ sao?

Nguyệt Vũ khóe